Chúc Trấn Hiên ngồi phía trước nghe vậy, nhịn không được mà quay đầu lại trừng mắt liếc Ôn Noãn một cái: "Ngươi không hiểu tranh thì đừng nói bậy! Ngươi có thể vẽ ra được bức tranh đẹp như vậy không?"
Ôn Noãn nhướng mày, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: "Tôi thật sự không vẽ được, nhắm mắt lại cũng không vẽ ra được."
Dứt lời nàng cũng không để ý đến hắn ta, nhắm mắt lại tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chúc Trấn Hiên: "..."
Sao cứ cảm thấy lời nói này không đúng vậy nhỉ? Hắn ta cũng không nghĩ nhiều, nhìn dáng vẻ lười biếng của Ôn Noãn, hung dữ nói: "Tôi nhổ vào, ai ai cũng nói đẹp, chỉ có ngươi nói không đẹp, tuổi còn nhỏ mà giả vờ đại sư cái gì!"
Cái gì tốt mã dẻ cùi, không có linh hồn! Người này có hiểu không?
Không hiểu còn giả vờ hiểu, nói chuyện đáng ghét giống như ôn thần kia!!
Ôn Noãn là để ý đến hắn ta, nhắm hai mắt không có mở ra.
Loại người này càng để ý tới hắn ta thì hắn ta sẽ càng hăng say!
Từ Đình Chi vẫn luôn ngồi yên ở nơi đó, không kêu giá, sắc mặt vẫn luôn là nghiêm túc, cho dù bức tranh của Ôn Ngọc xuất hiện, ông cũng chỉ là nhìn thoáng qua, cái liếc mắt này nhiều lắm chủ dừng lại hai giây.
Hiện tại ông lại ngạc nhiên nhìn cái gáy của Ôn Noãn, cô nương này hiểu về vẽ!
Nhiều người đều không có nhận ra, nàng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, ánh mắt này không thua kém ông!
Ông am hiểu vẽ hoa vẽ chim, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bức tranh này chỉ chú ý đến xinh đẹp và tài nghệ, sử dụng tất cả kỹ xảo, mặt ngoài trông rất đẹp đấy, nhưng lại không vẽ ra được cái hồn của hoa, của chim.
Hoa là hoa, chim là chim, hai người không liên quan gì đến nhau, không có linh hồn!
Rất nhanh bức vẽ của Ôn Noãn đã được đưa lên.
Người chủ trì buổi bán đấu giá sư mở ra, xung quanh lặng im, cả thế giới yên lặng!
Bức tranh này cho dù là người không biết gì về vẽ cũng có thể nhìn ra nó xấu hay đẹp.
Bởi vì nó quá giống thật!
Quá sống động!
Từ Đình Chi không khỏi dựng thẳng người, một gương mặt nghiêm túc nhiều thêm một chút bất ngờ và vui mừng, thậm chí còn không nỡ nháy mắt.
Tất cả mọi người ở đây cũng giống như ông, đều không nỡ dời mắt!
Rất lâu sau mới có người nghẹn ra hai chữ: "Thần tác!"
Là hắn ta tìm nửa ngày vẫn không tìm thấy từ hình dung nào nói tốt hơn, chỉ có thể nói ra mấy chứ như vậy.
Tiếng nói vừa dứt, như là mở ra chốt mở nào đó, bừng tỉnh mọi người.
"Trời ơi! Bức tranh này quá tuyệt, con sói vẽ như thành tinh vậy!"
"Chim ưng như họa sống! Trực tiếp bay vào bức vẽ!"
"Một bức vẽ linh sói từ nông thôn đi ra, diều hâu giương cánh bay thật đẹp! Rõ ràng không có một chút màu sắc, nhưng lại khiến người ta như thấy nhìn thấy một bức tranh về núi đồi và đồng ruộng vui sướng được mùa trong mùa thu."
"Lúc này không sắc thắng có sắc, không tiếng thắng có tiếng!"
"Là tranh vẽ của đại sư nào?"
"Vô Danh? Vô Danh là ai? Quá lợi hại, thế mà lại có thể vẽ ra thần tác như vậy! Kỹ thuật vẽ này thật tuyệt vời."
Vô Danh là ai, không biết tên họ, không biết giới tình, cũng không biết tuổi, nhưng hắn nổi tiếng!
Được các thương nhân, họa gia, học giả tham gia buổi đấu giá lần này tán thường thành thần!
Sau buổi đấu giá lần này, giới thi họa thêm một ngôi sao mới, đó chính là Vô Danh!
――
Từ Đình Chi trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm bức tranh trên bục: Mực nước thấm đẫm, như nước chảy mây trôi vòng quanh, vài nét bút phác hoạ, một chút mực, núi sông xa xăm, cánh đồng nhàn nhã, vui sướng được mùa sôi nổi hiện lên trên trang giấy.
Giữa những nét bút, sói, diều hâu như chân thật đi vào bức vẽ!
Làm người ta có cảm giác như chính mình lạc vào trong cảnh này!
Không cần dùng bất kỳ kỹ xảo nào lại thắng qua tất cả kỹ xảo!
Chính là đạo lý đại phồn đến giản, đột nhiên nhanh trí.
Đây mới là bức tranh có linh hồn, một ngọn cỏ, mỗi thân cây bên trong đều được vẽ rất sống động!
Thậm chí ngay cả bóng dáng nông dân lau mồ hôi kia, mặc dù chỉ là một bóng dáng nhưng cũng làm người ta cảm giác được cảm xúc lúc này của hắn —— Mệt mỏi cũng vui sướng!
Tất cả mọi người đều không thể rời mắt được, trong lòng chậm rãi dâng lên một niềm vui sướng.
Nhìn thấy trên gương mặt tất cả mọi người ở đây đều không tự giác dịu xuống, thậm chí còn có người tươi cười.
Bức vẽ đẹp có thể mang đến cảm xúc cho con người, làm người ta đồng cảm như bản thân mình cũng vậy!
Không cần nghi ngờ gì nữa, bức vẽ này có thể làm được điều đó!
Cuối cùng ông cũng tìm được đồ đệ của mình!
Chính là Vô Danh!
Gương mặt nghiêm túc của Từ Đình Chi tràn đầy kích động!
Không kịp nghĩ nhiều, lúc này một thanh ấm rất lớn lấn át tất cả lời ngợi khen: "500 lượng!"
Ông lão đạo cốt tiên phong kia đột nhiên lên tiếng, vừa nói ra khỏi miệng chính là giá cao xưa nay chưa từng có!
Đây là sự khác biệt giữa tranh vẽ của cấp bậc đại sư và những bức vẽ bình thường khác, vừa kêu giá đã biết không phải cùng một cái cấp bậc!
"600 lượng!" Lập tức có một cái thanh âm rất lớn đuổi theo sát sao.
Thần tác như vậy lấy đến kinh thành là có thể nâng giá lên gấp mấy lần!
"700 lượng!"
"800 lượng!"
"1500 lường"
Một tiếng lại đến một tiếng!
Bùng nổ toàn trường, hết đợt này đến đợt khác!
Người ở đây trực tiếp kêu giá tăng thêm một trăm lượng rồi lại một trăm lượng, người sau tiếp người trước, vô cùng náo nhiệt.
Chúc Trấn Hiên nhìn bức vẽ trên bục, cũng ngạc nhiên trước thần tác này, hắn ta nhìn thoáng qua bút danh, Vô Danh.
Hiển nhiên là người vẽ tranh không muốn người khác biết tên thật của mình, cho nên đã lấy bút danh này.
Nhà đấu giá giới thiệu: Họa sư: Không biết; tuổi: Không biết; thời gian vẽ: Trong vòng ba ngày, bởi vì vẫn còn mùi thơm mực mới.
"Một bức vẽ xuất thần nhập hóa, lô hỏa thuần thanh, ý cảnh sâu xa như vậy, chắc chắn là vị đại sự mai danh ẩn tích nào đó vẽ." Chúc Trấn Hiên nói rất chắc chắn.
Trong lòng Ôn Ngọc rung động: "Bức vẽ này nếu không phải luyện tập bốn năm mươi năm thì sẽ không vẽ được, huynh nói có khi nào là Từ đại sư vẽ không?"
Từ đại sư am hiểu vẽ hoa và chim, bức vẽ nào cũng là tác phẩm nổi tiếng, thỉnh thoảng có vẽ sống núi và các động vật khác, nhưng đều thua bức tranh vẽ hoa và chim chóc.
"Có khả năng, ngoài Từ đại sư ra, trong huyện Ninh Viễn còn có ai có thể vẽ ra bức tranh đạt được tiêu chuẩn này!"
Hai người theo bản năng xếp bức tranh này thành chỉ có người năm sáu mươi tuổi mới có thể vẽ được, không phải người trẻ tuổi như bọn họ có thể vẽ.
Ôn Ngọc: "Muội muốn mua bức tranh này!"
Chúc Trấn Hiên vừa nghe vậy, lập tức nói: "Huynh tặng cho muội!"
Chỉ là đang lúc hắn ta muốn kêu giá thì chợt phát hiện giá cả đã được nâng lên hơn hai ngàn lượng!
Hắn ta há miệng thở dốc, không phát ra được âm thanh nào, sắc mặt đỏ bừng.
Mặc dù nhà hắn ta có mở tiệm tạp hóa ở trấn trên, cuộc sống cũng không tệ, nhưng mà lấy hai ngàn lượng ra mua một bức tranh, đây là chuyện không có khả năng, chỉ có người có gia tài bạc triệu mới có thể làm ra việc này!
Chẳng lẽ táng gia bại sản mua bức tranh này về là không cần ăn cơm?
Ôn Ngọc thấy vậy, xoay người sang chỗ khác, nhấp miệng lẩm bẩm, quỷ nghèo!
Nàng ta nhìn bức vẽ trên bục, trong lòng giống như bị mèo cào, rất ngứa, nhưng bất hạnh là trong túi không có tiền!
Điều này làm nàng ta càng thêm khát vọng muốn bái Từ đại sư làm sư phụ!
Như vậy sau này tranh vẽ của nàng ta cũng có thể bán ra với giá cao như vậy.
Mang tranh vẽ của nàng ta ra so sánh với tranh vẽ của những người khác sẽ không còn là không sánh bằng nữa!
Nàng ta nổi danh có tài là có thể gả vào gia đình phú quý, chứ không phải muốn mua một bức tranh cũng không có tư các như vậy!
Tiếng kêu giá vẫn còn tiếp tục.
Cuối cùng trực tiếp hét giá 2. 500 lương, lúc này tiếng kêu giá mới dần ít đi, nhưng vẫn có hai người tiếp tục tranh nhau kêu giá.
Chính là ông lão đạo cốt tiên phong kia và Từ Đình Chi.
"2. 600 lương!" Gương mặt Từ Đình Chi không chút cảm xúc kêu lên.
"2. 700 lượng!" Ông lão đạo cốt tiên phong đuổi sát theo sau.
"Ba ngàn lượng!" Từ Đình Chi cũng không thèm nhăn mày, trực tiếp thêm ba trăm lượng.
"3100 lượng"
"3500 lượng!" Từ Đình Chi trực tiếp thêm 400 lượng!
Đây là tín vật đóng dấu tình thầy trò của ông và đồ đệ của mình.
Sao có thể rơi vào tay người khác!
Ông lão đạo cốt tiên phong kia há miệng thở dốc, nghĩ đến trên người mình không mang đủ ngân phiếu, ông ta ảo não nói: "Vừa rồi mua một đống phế vật, biết sớm thì ta đã để dành bạc trực tiếp mua bức vẽ này rồi!"
Ông ta không ngờ huyện Ninh Viễn cũng có thể xuất hiện báu vật vô giá như vậy!
Hôm nay mà mang đủ ngân phiếu để mua lại bức tranh này, sau đó đưa bức tranh này đến Kinh Đô hoặc hải ngoại cũng đều có thể nhẹ nhàng bán ra với giá một vạn lượng!
Ôn Ngọc: "..."
Phế vật trong lời nói của ông ta cũng bao gồm bức tranh kia của nàng ta sao?
Không thể mua được thần tác kia, ông lão đạo cốt tiên phong lập tức đứng lên, trực tiếp rời đi.
Phần sau có cái gì, ông ta cũng đều không có hứng thú.
Ôn Ngọc vội vàng đuổi theo sao: "Từ đại sư! Chờ một chút."
Từ Đình Chi nghe tiếng gọi, theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua.
Lại thấy Ôn Ngọc hét lớn đuổi theo một ông lão.
Ông thu ánh mắt trở về.
Chúc Trấn Hiên cũng vội vàng đuổi theo sau.
——
Sau khi mua bức tranh, Từ Đình Chi lập tức rời đi, ông đi tìm người thu mua hàng đấu giá, hỏi xem rốt cuộc là ai lấy bức tranh này tới bán đấu giá.
Ôn Noãn và Ôn Gia Thụy không lập tức rời đi, bởi vì ngay sau đó là phiên đấu giá ngọc bích.
Lúc sau Ôn Noãn bỏ ra hai mươi lượng bạc mua hai miếng ngọc có tỉ lệ bình thường, nhưng điêu khắc ngọc bội rất tinh xảo, cũng bỏ ra năm mươi lượng mua một miếng ngọc có chất lượng không tốt lắm vẫn còn trong tảng đá, sau đó mới đi nhận hai ngàn tám trăm lượng bạc, là đã trừ 700 lượng tiền thuê nên chỉ còn hai ngàn tám trăm lượng.
Sau khi nhận được đáp án, Từ Đình Chi vẫn luôn đứng chờ dưới táng cây quả dầu ngoài cổng lớn nhà đấu giá chờ hai người Ôn Noãn đi ra ngoài.
Sau khi Ôn Noãn cùng Ôn Gia Thụy lấy được ngân phiếu, hai người cứ thế đến nhà xí để thay đổi đồ dùng, quần áo rồi một trước một sau rời đi.
Đầu tiên là Ôn Gia Thụy rời đi từ cửa sau.
Ôn Noãn đi lên cửa trước, nàng thấy Từ Đình Chi đang chờ ở dưới tàng cây du nên lập tức quay đầu thay đổi tuyến đường đi.
Từ Đình Chi đợi nửa ngày không thấy có người ra, ông ấy đi vào phòng đấu giá vừa hỏi, mới biết được hai người kia đã sớm lĩnh ngân phiếu rồi rời đi.
Ông ấy vô cùng ảo não!
Thầm hận bản thân chủ quan, hai người dịch dung nên tất nhiên là không muốn có người nhận ra!
Tiểu đồ đệ quá thông minh, nhưng nhất định ông ấy sẽ tìm được bọn họ!
Ở chỗ đăng ký, ông thấy trên công văn bán đấu giá kia có ký một chữ Ôn, sau đó là một cái dấu tay.
Biết họ Ôn là được.
Từ Đình Chi vội vàng lên xe ngựa rời đi.
Hai canh giờ sau, ở thư viện Lộc Sơn.
Một chiếc xe ngựa dừng ở cửa sau thư viện.
Một ông lão già cả bước đi tập tễnh xuống xe ngựa rồi đi vào.
Ông ta vội vàng chạy tới khoảng sân yên lặng ở hậu viện thư viện hậu viện và tìm được Lâm Hoằng Hạo.
Không quan tâm bản thân đang thở hổn hển như trâu, mồ hôi đầy đầu mà cao hứng nói:
"Lão Lâm, tôi tìm được đồ đệ rồi!"
Lâm Hoằng Hạo đang đọc sách, nghe vậy lập tức buông sách ra, ngẩng đầu nhìn về phía ông bạn già đang vô cùng mừng rỡ: "Ồ, là ai thế?"
"Không biết, nhưng mà ta biết nha đầu kia họ Ôn!"
Họ Ôn ở huyện Ninh Viễn này không phải họ lớn, chắc là người của Ôn gia thôn thuộc Thăng Bình trấn!
Cứ cho là phải lật tung toàn bộ Ôn gia thôn, cũng phải tìm được ra nàng.
"Ông tìm được đồ đệ là nữ, còn họ Ôn?"
"Đúng vậy, nha đầu kia tuổi còn nhỏ, cũng đã bộc lộ ra thiên phú vẽ tranh siêu cao, bức tranh kia thật là tuyệt vời!"
Đúng lúc đấy, Quách phu tử cố ý cầm mấy sách luận tính toán của học sinh nhờ Lâm Hoằng Hạo đánh giá một chút, ông ta nghĩ rằng Từ đại sư chắc là đã trở lại, mới vừa đi đến gần nhà ở, đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người.
Hôm nay Ôn ngọc đến nhà đấu giá bán đấu giá, mục đích chính là muốn được Từ đại sư thưởng thức, để ông ấy thu làm đồ đệ.
Không nghĩ tới thật sự thành công!
Trong lòng ông ta vui vẻ, nhanh chóng xoay người rời đi, đem tin tức tốt này nói cho Ôn Lượng.