Nếu không thì có lẽ lần nào tổ chức đấu bán đấu giá, nhà đầu giá của bọn họ nhà cũng đều phải đấu giá tranh vẽ mất!
Ôn Ngọc còn chưa đi xa, nghe được lời nói của hai người bọn họ, khóe miệng khẽ nhếch lên, càng thêm tự tin hơn.
Cằm lại khẽ nâng lên một chút đi về hướng phòng đấu giá.
Ôn Gia Thụy lạnh lùng nhìn thoáng qua bóng lưng của Chúc Trấn Hiên, may mắn Noãn nhi đã từ hôn với tên cặn bã giả văn hóa này!
Một trăm Chúc Trấn Hiên cũng không xứng với một Noãn nhi!
Ông là đàn ông, đương nhiên đã nhìn ra trong mắt Chúc Trấn Hiên đều là lòng yêu thích Ôn Ngọc, hai người quen thuộc như vậy, lại là hàng xóm ở trấn trên, có lẽ đã sớm vừa ý nhau từ lâu.
Loại đàn ông đứng núi này trông núi nọ, chê nghèo yêu giàu này, có gả tới cũng vô dụng!
Ngược lại Ôn Noãn không suy nghĩ quá nhiều, nàng căn bản không để hai người này vào mắt.
Ôn Noãn kéo ống tay áo của Ôn Gia Thụy: "Cha nhìn cái gì vậy?"
Ôn Gia Thụy khôi phục tinh thần trở lại: "Không."
Hai người đi vào quầy tiếp khách.
Ôn Gia Thụy: "Tiên sinh, chúng tôi có một bức tranh muốn bán đấu giá."
Lão giả gật đầu, nghĩ thầm, xem ra vẫn có không ít người biết hôm nay Từ đại sư sẽ đến đây.
Ông ta lấy ra một tập văn bản: "Đây là văn bản thỏa thuận giữa hai bên bán đấu giá, ngươi xem một chút, không có ý kiến gì mới có thể bán đấu giá."
Ôn Gia Thụy nhận lấy, nghiêm túc nhìn xem.
Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn thoáng qua, văn bản không dài, nàng liếc mắt một cái là có thể xem hết, trọng điểm là tất cả thương phẩm bán đấu giá ở nhà bán đấu giá bán đều phải nộp lên hai mươi phần trăm giá giao dịch làm phí bán đấu giá.
Ôn Gia Thụy xem hết, sau đó hỏi ý kiến của Ôn Noãn rồi ký tên.
Ôn Noãn lấy ra một bức tranh, ông lão bảo nhà đấu giá tùy ý mở ra, sau đó ông ta ngẩn ngơ, sắc mặt lập tức thay đổi.
Ông ta cẩn thận mở toàn bộ bức tranh, ánh mặt lộ ra ý khen ngợi.
Ông ta nhanh chóng cầm lấy kính lúp đặt ở bên cạnh, khẽ run rẩy cầm kính lúp chậm rãi di chuyển xem xét từ trên xuống dưới một chút, ý khen ngợi trong đáy mắt càng nồng đậm hơn.
Người trẻ tuổi bên cạnh kia cũng sáng rực mắt.
Hắn ta cảm thấy lời nói vừa rồi của hắn ta quá mức vẹn toàn, có lẽ Từ đại sư bị mù mới có thể xem trọng bức tranh vừa rồi!
Cái gì mà có chút hồn, so sánh với bức tranh này thì nó chính là quả rắm!
――
Phòng đấu giá chia làm phòng đấu giá cao cấp và phòng đấu giá bình thường.
Mấy loại vật phẩm sang quý như thi họa, đồ cổ, ngọc bích đều được đặt ở phòng đấu giá cao cấp, vật phẩm bình thường thì đều đặt ở phòng bán đấu giá bình thường.
Ôn Noãn lấy được hai tấm vé đi vào phòng đầu giá cao cấp từ trong tay ông lão kia.
Hai người đi vào, lúc này hàng phía trước đã chật kín người.
Ôn Noãn và Ôn Gia Thụy đi theo đám người đi đến hàng ghế riêng biệt ở phía sau, chọn một vị trí chính giữa không có người ngồi phía sau mọi người.
Hai người Ôn Ngọc và Chúc Trấn Hiên vẫn còn tìm vị trí.
Ôn Ngọc đã gỡ mũ có rèm xuống, nàng ta nhìn xung quanh một vòng, nhìn thoáng qua tất cả người hơi có chút tuổi trong sân, nàng ta muốn xem thử người nào là Từ đại sư.
Cuối cùng nàng ta cảm thấy ông lão ngồi ở vị trí chính giữa nhất, có mấy phần đạo cốt tiên phong kia rất có thể là Từ đại sư.
"Trấn Hiên ca, chúng ta đến ngồi ở nơi đó đi." Dứt lời, nàng ta lập tức dẫn đầu đi qua đó.
Phía sau lừng ông lão đạo cốt tiên phong kia chỉ có một vị trí trống, Ôn Ngọc muốn ngồi phía sau ông ta.
Chúc Trấn Hiên đang định nói nơi đó không có chỗ trống, nhưng thấy Ôn Ngọc đã qua đó, hắn ta chỉ có thể vội vàng chạy theo sau.
Ôn Ngọc ngồi xuống, nàng ta quay đầu lại liếc mắt quan sát một ông lão mặc áo đen ở phía sau, quần áo trên người ông ta đã giặc đến mức trắng bệch, vốn dĩ là màu đen đã sắp biến thành màu xám đậm, cổ tay áo cũng có bị mài mòn đôi chút, hoàn toàn không hợp với những người quần áo ngăn nắp ở bên cạnh.
Ôn Ngọc lập túc nói: "Lão bá, ông cũng tới bán đấu giá à?"
Từ Đình Chi vẫn luôn lộ vẻ mặt nghiêm túc, nghe vậy thì ngước mắt nhìn nàng ta một cái: "Không phải, đến xem."
Ôn Ngọc lộ ra ánh mắt quả nhiên là như vậy!
"Lão bá, ông không phải đến bán đấu giá thì có thể ra phía sau ngồi có được không? Đừng cản trở những người muốn bán đầu giá đồ vật như chúng tôi, đại ca của tôi còn không có vị trí ngồi đây này!"
Từ Đình Chi nghe vậy, gương mặt vẫn luôn nghiêm túc không có biểu cảm nào khác, nhìn không rõ là vui hay giận, ông đứng lên đi ra phía sau.
Ôn Ngọc chép miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Một quỷ nghèo mà không biết thân biết phận chút nào cả."
Hai bên trái phải của Ôn Ngọc đều là người ăn mặc ngăn nắp, nàng ta không tiện bảo người ta nhường chỗ ngồi, quả hồng phải chọn quả mềm mà bóp, cho nên nàng ta liếc mắt một cái đã nhìn trúng Từ Đình Chi mặc quần áo cũ nát ở phía sau.
Từ Đình Chi nhìn thoáng qua Ôn Ngọc, cũng không để ý đến lời nói của nàng ta, trực tiếp đi ra phía sau.
Ôn Ngọc nhướng mày nhìn ông một cái: Xem như quỷ nghèo này biết thời thế.
Nàng ta quay đầu lại, vẫy tay gọi Chúc Trấn Hiên: "Trấn Hiên ca, huynh mau đến ngồi phía sau muội này."
"Được." Chúc Trấn Hiên đã đi tới, ngồi xuống phía sau nàng ta.
Vị trí phía trước Ôn Noãn không có ai ngồi cách một hàng ghế, chúc Trấn Hiên trùng hợp ngồi ở phía trước Ôn Noãn.
Từ Đình Chi đi ra phía sau, vừa lúc ngồi xuống ở vị trí phía sau, hơi nghiêng về bên phải so với vị trí của Ôn Noãn.
Ôn Noãn ngửi được một mùi thơm mực tím, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Từ Đình Chi thấy nàng xoay người lại, theo bản năng nhìn nàng một cái, ánh mắt hai người giao nhau.
Từ Đình Chi nhìn thấy gương mặt của Ôn Noãn, gương mặt nghiêm túc thoáng ngẩn ngơ một chút.
Ôn Noãn lễ phép cười với ông, sau đó xoay người ngồi thẳng lưng.
Ánh mắt của Từ Đình Chi nhịn không được mà nhìn gáy của Ôn Noãn, cô nương này là nữ giả nam trang.
Suy nghĩ này chợt xuất hiện trong đầu Từ Đình Chi, sau đó ông không để ý nữa.
Buổi đấu giá bắt đầu rồi, đầu tiên chính là bán đấu giá thư pháp và tranh vẽ, mọi người đều dồn hết mọi chú ý vào bán đấu giá thư pháp và tranh vẽ.
Những bức tranh mở đầu cho buổi bán đấu giá là đều không tệ, kỹ xảo thành thạo, làm người nhìn thoáng qua sẽ cảm thấy rất đẹp, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Giá cả không cao, nhưng cũng không thấp, ba mươi đến năm mười lượng một bức tranh.
Ông lão tiên phong đạo cốt ngồi phía trước Ôn Ngọc mua nhiều nhất, hầu như bức tranh nào ông ta cũng đấu giá.
Rất nhanh đã đến bức tranh của Chúc Trấn Hiên, tranh của Chúc Trấn Hiên là tranh trúc báo bình an, trong tranh có trúc cũng có gà trống, kỹ thuật vẽ tranh thành thạo, cây trúc vẽ khá tốt, ít nhất là vẽ ra được một phần vẻ đẹp của cây trúc, còn gà trống thì có hình nhưng không có hồn.
Cuối cùng được mua với giá một trăm lượng, đây đã là giá cao nhất lúc này.
"Trấn Hiên ca, huynh vẽ thật đẹp! Thế mà lại được đấu giá đến một trăm lượng bạc. Chắc chắn Từ đại sư sẽ xem trọng huynh." Ôn Ngọc quay đầu nói với vẻ mặt sùng bái.
Nhìn sự sùng bái trong ánh mắt của Ôn Ngọc, được người mình thích ca ngợi, trong lòng Chúc Trấn Hiên giống như ăn mật, tâm trạng vô cùng tốt: "Cũng bình thường thôi, đây là bức tranh nửa năm trước của huynh."
Nửa năm trước tập vẽ bức tranh này, một trăm lượng, cũng được! Không uổng công vì vẽ bức tranh này mà hắn ta chạy đi nhìn cây trúc mấy tháng.
"Trấn Hiên ca, nửa năm trước huynh đã vẽ ra bức tranh đẹp như vậy, chắc chắn hiện tại sẽ càng lợi hại hơn!"
Ôn Ngọc lớn tiếng nói, ông lão phía trước quay đầu lại nhìn hai người một cái.
Lúc này Chúc Trấn Hiên chỉ cười không nói chuyện, xem như cam chịu.
Thấy ông lão đạo cốt tiên phong kia quay đầu lại, trái tim hai người bọn họ như có bầy chim sẻ chui vào, nhảy nhót tung tăng!
Lúc này bức tranh của Ôn Ngọc cũng được lấy ra bán đấu giá, nàng ta vội vàng ngồi ngay thẳng.
Ông lão cũng ngồi thẳng.
Bức tranh của Ôn Ngọc vừa được mở ra, mọi người cảm thấy trước mắt sáng ngời, tiếng ca ngợi vang lên không ngớt: "Bức vẽ đẹp!"
"Nét vẽ kia sôi nổi hiện trên giấy, sinh động như thật, xuất thần nhập hóa, không tệ, không tệ!"
"Hoa kia, chim kia, thật sự vẽ rất sống động, rất giống!"
"Rất giống phong cách của Từ đại sư..."
Tiếng ca ngợi hết đợt này đến đợt khác vang lên.
"Năm mươi lượng!" Có người vừa ra tay đã hét ra giá cao.
"51 lượng!"
"150 lượng!" Tiếng kêu giá liên tục vang lên, rất nhanh đã kêu ra giá cao thứ hai trong ngày hôm nay.
Hơn nữa đúng là ông lão ngồi chính giữa kia kêu giá.
Nụ cười trên gương mặt Ôn Ngọc càng lúc càng lớn, đến cuối cùng vẻ mặt đắc ý kia là không thể kìm nén được.
Cuối cùng bức tranh này được ông lão đạo cốt tiên phong kia mua với gia cao tới 150 lượng.
Cơ hội thế này, đương nhiên Chúc Trấn Hiên sẽ không quên xum xoe, hắn ta nhích mông về phía trước, tay đặt lên lưng ghế phía sau chiếc ghế Ôn Ngọc đang ngồi, đầu dựa tới: "Ngọc Nhi, muội quá tài giỏi, 150 lượng một bức tranh, đây đúng là trình độ đại sư!"
Trong lòng Ôn Ngọc cũng rất hài lòng, bình thường chỉ có một số họa sĩ nổi tiếng mới có thể bán tranh vẽ cao hơn một trăm lượng.
Bản thân nàng ta còn chưa có danh tiếng gì cả, đương nhiên đây cũng là chuyện không sớm thì muộn, trước kia nàng ta giấu dốt mà thôi, chưa từng bán đấu giá, cũng chưa tham gia triển lãm thi họa...
"Cũng không biết có thể lọt vào mắt của Từ đại sư hay không." Khóe miệng nàng ta nhếch lên thật cao, lại hơi khiêm tốn nói.
"Chắc chắn có thể, hôm nay kiếm lời được chút bạc, lát nữa Trấn Hiên ca dẫn muội đi chọn một bộ trang sức tặng cho muội, chúc mừng muội trở thành đệ tử của Từ đại sư."
Hai người nhỏ giọng nói chuyện, những người khác cũng bàn tán sôi nổi.
Dù sao cái giá này đã đủ chứng minh kỹ thuật vẽ tranh của nàng ta! Đã bước vào bậc cửa đại sư!
"Trên bức họa viết là Ôn Ngọc vẽ, Ôn Ngọc là ai vậy? Là họa sĩ mới nổi sao? Tôi cá trong tương lai chắc chắn cô nương này sẽ nổi tiếng!"
"Ôn Ngọc? Tên hay, ôn nhuận như ngọc, tranh vẽ giống như người, là một khối ngọc thô có thể mài giũa!!"
"Nghe người của phòng đấu giá giới thiệu nàng chỉ mới mười ba tuổi, mười ba tuổi đã có thể vẽ ra được bức tranh xuất thần nhập hóa, sống động như thật như vậy, đúng là một thiên tài."
"Hậu sinh khả uý! Lại một thế hệ tông sư sắp ra đời!"
Ôn Ngọc nghe tiếng ca ngợi của mọi người, trong lòng nhịn không được mà đắc ý.
Nàng ta nhìn thoáng qua ông lão ngồi ở phía trước, thấy ông ấy gật đầu, trong lòng càng chắc chắn hơn.
Chúc Trấn Hiên cũng lộ vẻ mặt cùng chung vinh dự nhìn nàng ta, sự yêu thích trong đáy mắt càng ngày càng nồng đậm hơn. Ngọc Nhi thật đúng là người cũng như tên, như một khối ngọc thô, chỉ cần hơi điêu khắc một chút là có thể tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Không giống người nào đó, Ôn Noãn? Cái tên cũng thật tùy tiện, nói chuyện thô lỗ, giống như viên than đen thấp kém, không làm ấm áp người khác, ngược lại khiến người ta ngạt chết!
Nghe Ôn Ngọc nói mấy ngày nay ôn thần kia khỏe hơn một chút, làm hại nhà Ôn Ngọc vấp phải nhiều vấn đề, làm tửu lầu buôn bán ế ẩm.
Thật đúng là ôn thần khiến người mệt mỏi!
Không biết vì sao lúc trước bà nội lại chọn cuộc hôn nhân như vậy cho mình, may mắn hắn đã lui hôn!
Không được, ôn thần kia đã khỏe, có khi nào nàng ta lại đến tìm mình không? Trở về lập tứ nói mẫu thân tìm bà mối đến nhà họ Ôn cầu hôn mới được, nếu không bà nội lại làm bậy thì phải làm sao bây giờ?
Ôn Noãn và Ôn Gia Thụy vẫn luôn nhìn bức tranh bên trên, không kêu giá, khi nhìn thấy bức tranh của Ôn Ngọc, Ôn Gia Thụy nhỏ giọng hỏi: "Noãn nhi, con cảm thấy bức tranh này thế nào?"
Ôn Gia Thụy cảm thấy khá đẹp, nhưng vẫn kém hơn bức tranh của con gái.
Ôn Noãn đang ở nhắm mắt nghỉ ngơi, tối hôm qua vẽ tranh thức hơi muộn, hôm nay còn thức dậy sớm, nàng có điểm mệt rã rời, nghe vậy nàng mở to mắt tùy ý nhìn thoáng qua bức tranh bên trên, nói với giọng điệu đều đều: "Chẳng ra gì, tốt mã dẻ cùi, không có linh hồn."