Con gái nhà mình xây nhà, ông ấy ra điểm sức lực giúp đỡ còn thu bạc, đây là chuyện gì!

Ngô Khải Hoa nói: "Muội phu, cất bạc vào đi, đệ làm như vậy là không xem chúng tôi là huynh đệ sao?"

Ngô Khải Nghiệp cũng nói: "Đúng vậy, người một nhà không cần đưa bạc, nên giúp đỡ lẫn nhau."

Ôn Noãn thấy bọn họ vẫn luôn từ chối bèn nói: "Ông ngoại, đại cữu, nhị cữu, mọi người nhận bạc đi! Mấy năm nay mọi người giúp nhà bọn cháu nhiều như vậy, không phải dùng bạc có thể đong đếm được. Đại biểu ca và đại biểu tỷ cũng đến tuổi làm mai tuổi rồi, trong nhà đang lúc cần bạc. Số bạc cũng không phải tiền công, mà là một chút tấm lòng của cha mẹ cháu, mọi ngươi từ chối thì bọn họ sẽ không yên lòng đấy! Lại nói, không phải người một nhà là nên giúp đỡ lẫn nhau hay sao?"

Ngô thị: "Cha mẹ, chẳng lẽ hai người không xem con là con gái, không chịu nhận chút bạc con hiếu kính cho hai người sao?"

"Lão nhân, nhận lấy đi!" Trương thị nghe vậy lập tức mở miệng nói.

Con gái của mình thì mình hiểu, nhớ ơn đó!

Ông Ngô nghe vậy mới bằng lòng nhận lấy, trong nhà thật sự đang cần bạc, còn chuyện làm mai, có vợ lão nhị ở đây nên không có ai dám đến nhà bọn họ cầu hôn.

Trương thị lại hỏi một câu: "Bao giờ động thổ?"

Ôn Gia Thụy lập tức nói: "Ngày mười chín chính là ngày động thổ."

"Vậy sắp đến rồi, chúng ta phải nhanh chóng làm ra gạch và ngói. Đến lúc đó cha con sẽ dẫn theo đại ca và nhị ca con qua đó giúp đỡ. Dù sao trong nhà xưởng cũng không có việc gì, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi!"

Sau đó mọi người lại nói chuyện một lúc, cũng không ở lại ăn cơm trưa, Ôn Gia Thụy đứng lên chào tạm biệt, nói bọn họ còn phải đi vào huyện một chuyến.

Ông Ngô biết bọn họ có việc bận nên cũng không giữ bọn họ ở lại, chờ sau khi bọn họ rời đi, ông ấy mới bảo hai con trai chở hai xe gạch đến Ôn gia thôn.

Ôn Noãn lại lặng lẽ nhét một tờ ngân phiếu năm mươi lượng cho Trương thị.

Nhà ngoại sống khổ sở có hơn phân nữa là do Lôi thị, nhưng cũng có nguyên nhân là vì nguyên chủ.

Trước kia chỉ cần bọn họ biết nguyên chủ cần dược liệu quý hiếm, không có bạc mua, hai cữu cữu đều sẽ kịp thời đưa tới.

Cả nhà bọn họ cũng cố gắng hết sức giúp đỡ gia đình của nàng.

Ơn tình này đưa năm mươi lượng cũng là còn lâu mới đủ, nhưng đem cá cho người không bằng dạy người bắt cá.

Nàng đã nghĩ ra nên làm thế nào để nhà ngoại giàu có lên.

Ôn Noãn và Ôn Gia Thụy đi vào huyện, bởi vì hai huynh đệ Ngô Khải Nghiệp giúp đỡ đẩy hai xe đẩy tay gạch đến nhà bọn họ, cho nên Ngô thị đi theo hai ca ca của mình về nhà trước.

Sau khi gia đình Ôn Noãn rời đi, Lôi thị mới trở về. Bà ta lập tức vào nhà muốn xem mấy món quà đó một chút, nhưng Trương thị lại bảo Diệp thị dọn tất cả vào phòng bà ấy, khóa kỹ lại!

Lôi thị bĩu môi, trong lòng không vui: "Đề phòng mình giống như đề phòng cướp vậy!"

Bà ta có chút hối hận vì vừa rồi vui mừng quá mà chạy về nhà mẹ đẻ.

Trương thị không nói gì, thầm nghĩ, bà ta không phải là cướp sao?

Mấy cuốn vải dệt này tốt như vậy, bà ấy dự định để lại cho cháu gái áp đáy hòm, tuyệt đối không thể để vợ lão nhị trộm về cho đệ đệ nhà mẹ đẻ của bà ta trả nợ cờ bạc!

Chỉ là Trương thị không thể ngờ là phòng ngày phòng đêm, nhưng trộm trong nhà khó phòng!

——

Ôn Noãn và Ôn Gia Thụy đi vào huyện thành, cũng sắp đến giữa trưa.

Hôm nay trong huyện thành có chợ phiên, trên đường vô cùng náo nhiệt, mỗi cửa hàng nhỏ và quán cơm đều đầy người.

Nhà đấu giá trong huyện bắt đầu vài canh ba giữa trưa, thời gian cuối cùng nhận hàng đấu giá là ba mươi phút trước khi buổi đấu giá bắt đầu, đã sắp đến thời gian rồi.

Ôn Noãn thấy vậy bèn nói: "Cha, chúng ta mua mấy cái bánh bao ăn đi! Tiết kiệm được chút thời gian."

"Được."

Ôn Gia Thụy mua ba cái bánh bao thịt ở cửa hàng bánh bao đông người xếp hàng nhất bên đường.

Bánh bao thịt rất lớn, nguyên liệu đầy đủ, nhưng không ngon bằng Ôn Noãn làm.

"Bánh bao này không ngon bằng nhà làm!" Hai cái bánh bao thịt, Ôn Gia Thụy ăn mấy miếng là xong, đưa ra lời bình luận.

Ông chủ cửa hàng bánh bao nghe vậy thì không vui: "Lão huynh, không ngon sao ngươi lại ăn nhanh như vậy? Bánh bao nhà ta là nổi tiếng nhất huyện thành, mọi người đều nói rất ngon! Ngay cả huyện lệnh đại nhân cũng nói rất ngon! Mỗi ngày tôi có thể bán ra mấy ngàn cái bánh bao đó!"

Ôn Gia Thụy cười xin lỗi: "Ông chủ, xin lỗi, bánh bao nhà ông rất ngon, ngon hơn so với những nhà khác! Nhưng mà tôi cảm thấy con gái và vợ tôi làm ngon hơn! Con gái, con nói xem đúng không?"

Ôn Gia Thụy nói xong còn hỏi Ôn Noãn một câu.

Ông chủ của hàng bánh bao nghe vậy lập tức không so đo nữa, ông ta tự tưởng tượng Ôn Gia Thụy thành: Chắc chắn người huynh đệ này cũng giống mình, có người vợ là Mẫu Dạ Xoa!

Ở chỗ nào, thời gian nào cũng không quên khen ngợi vợ, không thể nói xấu vợ một câu, nếu không phải quỳ ván giặt đồ, bởi vì đồng cảm như bản thân mình cũng bị, cho nên ông ấy không thèm so đo việc người này nói bánh bao nhà ông ấy không ngon!

Thậm chí Ôn Gia Thụy còn cảm thấy, cho dù là món ăn của tửu lầu cũng không ngon bằng con gái mình làm, tiếp tục nói: "Nếu vợ và con gái của tôi mở tửu lầu thì chắc chắn sẽ rất đắt khách!"

Ông chủ cửa hàng bánh bao lắc đầu, rốt cuộc người này sợ vợ đến mức nào!

Còn không quên khen vợ trước mặt con gái, sau đó lời này sẽ truyền vào lỗ tai của vợ.

Ông ta cũng nên học theo: "Vợ tôi nấu ăn cũng rất ngon!" Chưa bao giờ để bà ấy nấu, bà ấy nấu đều là cơm heo!

Trong lòng Ôn Noãn khẽ rung động, hay là bọn họ mở một cửa hàng điểm tâm ở trấn trên đi, về phần tửu lầu thì đương nhiên cũng phải mở, nhưng mà khả năng chi tiêu của người dân trong trấn là có hạn, muốn mở thì Ôn Noãn dự định mở ở huyện thành và phủ thành.

——

Sau khi lấp đầy bụng, Ôn Noãn lôi kéo Ôn Gia Thụy đi khách điếm thuê một căn phòng, là loại chỉ thuê nửa canh giờ, không cần lui phòng. Sau đó hai người một trước một sau đi vào phòng thay một bộ quần áo.

Ôn Noãn còn lấy son phấn thuận tay mua sắm khi đi ngang qua cửa hàng son phấn ra, hóa trang cho Ôn Gia Thụy, che giấu vết sẹo trên mặt, lắc mình biến thành một công tử tuấn tú, ấm nhuận như ngọc.

Ôn Gia Thụy nhìn bản thân trong gương, trợn mắt há hốc mồm.

Nàng cũng hóa trang mình thành công tử nhà giàu.

Ôn Gia Thụy nhìn con gái biến thành con trai, há hốc mồm: "Noãn nhi, vì sao chúng ta phải dịch dung?"

"Bức tranh này của con còn quý giá hơn bản nhạc con đã làm kia, trong huyện quá rối loạn, không thể để lộ tiền tài ra ngoài, con cảm thấy vẫn nên hóa trang làm người khác không nhận ra chúng ta sẽ tốt hơn."

"Thì ra là vậy! Vẫn là Noãn nhi suy nghĩ chu đáo." Ôn Gia Thụy gật đầu.

Chờ một chút.

Lần trước Noãn nhi bán bản nhạc kia 550 lượng bạc, Noãn nhi vẽ bức tranh còn quý giá hơn bản nhạc kia, vậy cuối cùng có thể được đấu giá bai nhiêu lượng bạc đây?

Ôn Gia Thụy chợt nhận ra, cả người hỗn loạn trong gió.

——

Nhà đấu giá, Ôn Gia Thụy bị gió thổi suốt chặng đường!

Ôn Noãn âm thầm cảm thấy may mắn vì trước khi vào thành đã gừi xe bò ở cửa thành, nếu không chắc chắn sẽ va vào người khác.

Nhà đấu giá ở trung tâm toàn huyện thành, mỗi lần đến ngày bán đấu giá cũng đều vô cùng náo nhiệt.

Lúc Ôn Noãn và Ôn Gia Thụy nộp lên hàng đấu giá, bởi vì thời gian có hơi trễ, người có hàng muốn bán đấu đều đã nộp lên.

Hai người đi vào cũng không cần xếp hàng, hơn nữa vừa lúc nhìn thấy hai người Ôn Ngọc và Chúc Trấn Hiên giao hàng đấu giá xong và xoay người đi ra bên ngoài.

Ôn ngọc đội mũ có rèm, nhưng Ôn Noãn chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Đương nhiên Ôn Gia Thụy cũng nhận ra, thấy Ôn Ngọc và Chúc Trấn Hiên đi cùng nhau, ông hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nghĩ nhiều, đang định kêu nàng ta lại thì Ôn Noãn kéo tay ông.

Lúc này Ôn Gia Thụy mới phản ứng kịp, bây giờ ông đang dịch dung!

Chúc Trấn Hiên thấy ánh mắt của hai người đều nhìn về phía Ôn Ngọc ở bên cạnh, hắn ta lập tức duỗi tay che ở trước mặt Ôn Ngọc, dáng vẻ sử giả hộ hoa, che chở Ôn Ngọc đi ra ngoài, trừng mắt nhìn hai người một cái, lo sợ bọn họ đụng vào Ôn Ngọc.

Ôn Ngọc cũng nhìn thoáng qua hai người họ, nhỏ giọng nói: "Trấn Hiên ca, huynh có hay cảm thấy người này có chút cảm giác giống tứ thúc của muội không."

Cơ thể Ôn Gia Thụy trở nên cứng đờ, Ôn Noãn lại như không có việc gì mà đi phía trước.

Chúc Trấn Hiên nhìn thoáng qua hai người Ôn Noãn: "Không giống, bọn họ có thể mặc quần áo tốt như vậy sao?"

Nhạc phụ cũ của hắn ta không chỉ mặc quần áo đã giặc đến trắng bệch, còn cả người đều là mụn vá, không có chỗ nào lành lặn.

Quần áo của hai người này vừa nhìn đã biết là không rẻ, ít nhất cũng phải hai lượng bạc, người sa cơ thất thế kia làm sao có thể mua nổi?

Chỉ cần nghĩ đến Ôn Noãn và gương mặt thẹo của Ôn Gia Thụy là Chúc Trấn Hiên lại cảm thấy ghê tởm, đều là bọn họ hại hắn ta mất mặt.

Ôn Ngọc cười khẩy: "Cũng đúng, trên mặt tứ thúc của muội có vết sẹo, vẻ mặt hung ác, trông rất đáng sợ. Trấn Hiên ca, huynh cảm thấy bức tranh này của muội có tiến bộ không? Người nọ sẽ nhìn trúng chứ?"

"Ngọc Nhi, muội vẽ tranh đẹp như vậy, chắc chắn có thể được Từ tiên sinh khen ngợi." May mắn lúc trước hắn ta từ hôn với ôn thần kia, nếu không thì sao có tư cách đứng cùng một chỗ với Ôn Ngọc ưu tú như vậy chứ.

Ôn Ngọc nghe được lời này thì cười khẽ: "Huynh xác định hôm nay Từ tiên sinh sẽ đến nhà đấu giá chứ?"

Ôn Ngọc muốn bái Từ đại sư làm sư phụ, nhưng mà không có cửa để vào.

Từ đại sư là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới thi họa, tranh chữ của ông ấy đến cả Thái Hậu và Hoàng Thượng cũng đền khen ngợi hết lời.

Bức tranh của ông giá trị ngàn vàng, được người khác tranh đoạt cất chứa.

5 năm trước, ông ấy tung ra tin đồn muốn nhận một đồ đệ vẽ tranh có hồn, nhưng tiếc là nhiều năm qua vẫn không có nhận được một ai.

Từ đại sư là bạn thân nhiều năm của Lâm thái phó, bởi vì Lâm thái phó làm sơn trưởng ở thư viện Lộc Sơn, nghe nói thư viện Lộc Sơn xuất hiện rất nhiều nhân tài, vì vậy ông cũng tìm tới đây, ở trong thư viện nguyên một năm.

Việc này có rất ít người biết, nhưng mà năm nay Quách phu tử thi vào làm tiên sinh của thư viện Lộc Sơn, trong lúc vô tình đã biết được chuyện này. Ca ca của nàng ta chính là đệ tử đắc ý của Quách phu tử, còn là con rể tương lại, cho nên nàng ta mới biết tin này.

Chỉ là Từ đại sư vẫn luôn ru rú trong nhà, nàng ta nhiều lần thông qua Quách phu tử gửi rất nhiều thiệp xin được thăm hỏi, nhưng đều bị từ chối, nàng ta chỉ có thể đưa ra hạ sách này.

"Xác định, ngày đó huynh ở trong thư viện, trong lúc vô tình nghe được." Cho nên hôm nay hắn ta và Ôn Ngọc mới cùng nhau đến nhà đấu giá bán đấu giá tranh vẽ, mục đích là muốn làm Từ đại sư chú ý.

Chúc Trấn Hiên là học sinh của thư viện Lộc Sơn, cho nên Ôn Ngọc mới nhìn hắn ta với ánh mắt khác.

Bởi vì Chúc Trấn Hiên là học sinh của thư viện Lộc Sơn, người duy nhất của trấn trên thi đậu, cho nên hắn ta luôn tự cho mình rất cao, đương nhiên là chướng mắt người như Ôn Noãn.

Ôn Ngọc nghe được lời này thì an tâm: "Vậy đi vào nhanh lên, nhìn xem Từ đại sư ngồi ở vị trí nào."

Một người trẻ tuổi trong nhà đấu giá nghe được đoạn đối thoại của hai người bọn họ, nói: "Thì ra cô nương kia là muốn bái Từ đại sư làm sư phụ, tranh vẽ của nàng ta rất đẹp, rất có hồn, nếu Từ đại sư thật sự đến buổi đấu giá thì chắc chắn có thể lọt vào mắt của Từ đại sư."

Một ông lão ăn mặc quần áo nho sĩ ở bên cạnh hắn ta cũng hiếm khi đáp lời một câu: "Đúng là vẽ không tệ."

Từ đại sư là khách quen của nhà đấu giá bọn họ, mỗi lần nhà đấu giá nhận được bức vẽ đẹp cũng đều thông báo cho Từ đại sư đến xem, nhưng mà việc này ngoài người trong nhà đấu giá biết ra, những người khác đều không biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play