Ngô Khải Nghiệp tức giận nói: "Tôi đã hiếu kính nửa con heo cho mẹ bà, nửa còn lại tôi hiếu kính cha mẹ cùng người nhà của tôi! Đừng cho là tôi không biết bà đánh chủ ý gì, nếu như lại trộm đồ trong nhà đi trả nợ cho đệ đệ thì bà liền lăn trở về Lôi gia đi, đừng trở lại! Bà đây là muốn dọn toàn bộ Ngô gia đến Lôi gia phải không!"

Nói xong cũng không thèm nhìn bà ta, chỉ nói với Ngô Khải Hoa: "Đại ca, đệ và huynh cùng đi tới nhà tiểu muội, lâu rồi đệ chưa gặp mấy đứa cháu ngoại, vừa lúc thuận tiện kéo hai xe gạch qua đó. Xem bọn hắn đã tìm được ngày xây nhà chưa."

Mấy năm nay Lôi thị luôn trộm đồ trong nhà đi cầm cố cho nhà mẹ đẻ trả nợ, trộm toàn bộ tiền của ông thì thôi, ai bảo ông là con rể!

Nhưng mà bà ta còn trộm mấy chục lượng bạc của mẹ. Không còn bạc để trộm, liền trộm lương thực, trộm gạch khách đặt, hại bọn họ đến khi giao hàng không đủ hàng để giao cho người khác nên đơn hàng đều thất bại!

Ông đã gần như hết kiên nhẫn!

Nếu không phải vì hai đứa con trai, sợ bọn nhỏ không có mẹ, thì ông đã hưu bà ta từ lâu.

Ngô Khải Hoa gật đầu: "Được, vậy thì nhanh chất thêm một xe gạch nữa đi. Huynh chỉ mới chất một xe thôi."

Đối với người em dâu này, ông ấy tất nhiên rất bất mãn, người này lúc nào cũng chỉ quan tâm đến nhà mẹ đẻ.

Nhưng suy cho cùng cũng là em dâu, nên ông ấy cũng không nói được gì.

Trong lòng Lôi thị bất mãn, nhưng không dám nói gì ở trước mặt Ngô Khải Nghiệp, chỉ đành hùng hổ về phòng ngủ.

Tiểu muội, tiểu muội, mấy ngày nay vừa thiêu gạch, vừa thiêu ngói, chính là bởi vì cô em chồng bị đuổi ra khỏi nhà, không có phòng ở.

Cô gia vừa tới đặt ngói, cả nhà đã lập tức nhào làm cho hắn, chưa thu một đồng bạc nào!

Bọn họ trợ cấp cô em chồng thì được, còn mình trợ cấp nhà mẹ đẻ là không được!

Lôi thị bất mãn nổi giận trở về phòng.

Trương thị lắc đầu, lão nhị đã cưới sai vợ rồi, ham ăn biếng làm thì chưa nói, còn không hiểu rõ, luôn thích chu cấp cho nhà mẹ đẻ.

Trương thị cho rằng giúp đỡ nhà mẹ đẻ không phải sai, dù sao cha mẹ nuôi lớn một đứa con gái cũng không dễ dàng.

Nếu như nhà mẹ đẻ có người sinh bệnh cần cứu mạng hoặc là chuyện gấp cần dùng bạc, bà không nói hai lời sẽ đưa.

Nhưng mà không phải, Lôi thị chỉ nghĩ đến nhà mẹ đẻ, trộm bạc cầm đi trả nợ cờ bạc cho đệ đệ!

Bạc nhà ai là gió to thổi tới?

Bạc nhà bà đều là lão nhân mang theo hai đứa con trai cực khổ kiếm từ mồ hôi nước mắt, tất cả đều bị nàng ta trộm đi trả nợ cờ bạc cho huynh đệ nhà mẹ đẻ, ai bỏ được? Ai mà không tức giận?

Năm đó nếu không phải Yến Nương trở về mượn bạc chữa bệnh cho Noãn nhi, thì bà cũng không biết số bạc mình tiết kiệm được giấu dưới đáy giường tính toán tương lai cho cháu trai cưới vợ, cho cháu gái làm của hồi môn đã bị trộm sạch!

Nghĩ đến mấy chục lượng bạc lão nhân vất vả cả đời tiết kiệm được lại bị trộm, lòng bà lại đau nhói!

Hai huynh đệ vừa đi ra ngoài liền thấy tiểu muội và Noãn nhi đi tới.

Trong lòng hai người cả kinh, tiểu muội có nghe được những lời Lôi thị nói không?

Ngô Khải Nghiệp xấu hổ.

Ngô thị giả vờ như cái gì cũng không biết, cười nói: "Đại ca, nhị ca, các ngươi muốn đi đâu vậy?"

Ôn Noãn ngoan ngoãn chào hai vị cữu cữu.

Ngô Khải Hoa thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Đang định đưa hai xe gạch đến nhà muội đây!"

Ngô Khải Nghiệp cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu lớn tiếng nói: "Cha, mẹ, tiểu muội tới!"

Hai lão nhân nghe vậy liền chạy nhanh ra ngoài.

Sau khi người một nhà chào hỏi lẫn nhau.

Ông Ngô thấy sắc mặt và tinh thần của Ôn Noãn tốt chưa từng có, còn có thể tự mình nhảy xuống xe bò, ông ấy kích động nói: "Noãn nhi khoẻ rồi sao?"

"Vâng, thân thể của cháu đã tốt, về sau sẽ không bị bệnh nữa."

"Tốt! Tốt!" Ông Ngô kích động nói liên tiếp mấy chữ tốt.

Con gái ông cuối cùng cũng hết khổ!

Con gái gả tốt, con rể cũng tốt, chỉ là bởi vì sinh một đứa con đau ốm bệnh tật, mấy năm nay mới khổ như vậy, ông ấy đau lòng muốn chết.

Nhưng cũng không có nhiều năng lực giúp đỡ bọn họ.

Trương thị vừa nhớ tới liền lau nước mắt.

Ngô Khải Hoa cùng Ngô Khải Nghiệp nhìn Ôn Noãn tinh thần sáng láng, sắc mặt rất tốt, thậm chí còn béo lên một chút cũng mừng.

Ngô Khải Hoa: "Bên ngoài gió lớn, chúng ta vào nhà rồi nói. Đừng để Noãn nhi bị lạnh!"

Ngô Khải Nghiệp: "Noãn nhi đi đường đến đây có lạnh không? Mau vào phòng, nhị cữu bảo Chí biểu ca đào trứng chim cho cháu ăn!"

"Cháu không lạnh, cảm ơn nhị cữu."

Người một nhà vừa nói vừa đi vào phòng.

Ôn Noãn ôm hai thất gấm, hai tay Ngô thị cũng xách theo đồ vật.

Ôn Gia Thuỵ buộc bò xong cũng dọn rất nhiều đồ vật đi vào.

Có một túi gạo, hai thất vải bông thượng đẳng, hai cuộn gấm, một sọt đồ hong gió, còn có một sọt quả hồng, còn có một sọt rau dưa do Ôn Noãn dùng mây tía chăm sóc, cùng những thứ mới mẻ như trái cây, tổ yến, vây cá, ... sơn hào hải vị mà Nạp Lan Cẩn Niên đưa, đều cầm một hộp đến đây.

Trương thị thấy nhiều thứ như vậy kinh ngạc hỏi: "Sao lại mang nhiều đồ như vậy? Ở đây chúng ta không thiếu thứ gì, mang về đi! Gia Thụy, các ngươi phải xây nhà, đừng tiêu xài lung tung! Đặc biệt là mấy cuộn vải dệt này, mang đi trả lại đi! Nông hộ chúng ta làm việc nặng, đâu cần mặc những nguyên liệu tốt như vậy!"

Lôi thị vốn dĩ nằm ở trên giường không nghĩ động, cả gia đình này đều là người sa cơ thất thế, nhiều lần tới đây đều là mượn bạc, chỉ mang một rổ trứng gà tới, cũng không được bao nhiêu, nhưng mẹ chồng của bà ta còn nói mang nhiều như vậy làm gì!

Trong lòng bà ta tức giận không muốn đi ra ngoài thấy bộ dạng keo kiệt của bọn họ.

Chỉ là nghe xong những lời này, bà ta bật dậy khỏi giường, giày cũng không thèm xỏ liền chạy ra ngoài.

"Mẹ à, nhận lấy đi, mấy thứ này đều là người khác đưa, không tốn bạc." Ôn Gia Thuỵ cười nói.

Ngô thị đưa mọi thứ vào trong phòng: "Đúng vậy, mẹ nhận lấy đi!"

Mấy năm nay trở về thăm người thân, bà cũng chưa mang thứ gì tốt trở về.

Ôn Noãn ôm mấy cuộn vải dệt đi vào theo sau.

"Ai u, muội phu tới? Mang theo nhiều đồ như vậy nha! Ở nhà cần gì khách sáo như vậy!" Lôi thị vội vàng chạy ra liền thấy Ôn Noãn ôm mấy cuộn vải dệt, hai mắt sáng lên, thứ này cầm đi đổi bạc cũng đổi được vài lượng!

Bà ta lập tức duỗi tay qua: "Noãn nhi, đưa cho nhị mợ, nhị mợ cầm cho!"

Ôn Noãn lách người sang một bên.

Ngô Khải Nghiệp đỏ mặt, giữ chặt Lôi thị: "Mụ già thúi, muội phu tới, bà còn không mau đi rót trà!"

"Không phải đại tẩu đã rót rồi sao? Muội phu, nhà các ngươi phát tài sao? Mấy thứ này phải tốn bao nhiêu bạc nha! Muội phu, mấy cuộn vải dệt này là cho ta làm quần áo phải không? Còn mấy cuộn này là cho tướng công của ta làm quần áo đúng không!"

Mí mắt của Trương thị giựt giựt, hất tay bà ta ra: "Nằm mơ đi, thân phận của cô xứng mặc nguyên liệu tốt như vậy sao? Số vải vóc này là để muội phu của cô mang về!"

"Cái gì, mang tới đây rồi còn mang về, như vậy còn không bằng không mang tới! Muội phu, ngươi đây là tới khoác lác sao?"

Ngô Khải Nghiệp xấu hổ đỏ mặt: "Câm miệng cho tôi, nhanh đi tìm mấy đứa nhỏ về chơi với Noãn nhi."

Biểu ca cùng biểu tỷ của Ôn Noãn sáng sớm liền đi ngoài ruộng chăn ngỗng, chăn vịt, chăn bò, nhặt được gì thì nhặt.

Hai mắt Lôi thị nhìn chằm chằm vào vài thứ kia, đếm toàn bộ quà tặng một chút, sau đó mới không cam lòng đi ra ngoài, chỉ là đi ra ngoài cũng không đi tìm người trở về, mà là trốn ở góc phòng nghe lén.

Trong lòng bà ta đang tính toán làm thế nào mới lấy được mấy cuộn vải dệt kia cầm đi bán trả nợ cho đệ đệ, còn vài thứ có thể mang về cho cha mẹ mình bồi bổ thân thể.

Một sọt thịt khô lớn đấy! Ăn cũng ăn không hết!

Ôn Gia Thuỵ tỏ ra xấu hổ, nhưng ông cũng biết vợ của nhị cữu huynh là người không phân biệt rõ trong ngoài.

Ôn Noãn lần đầu tiên nhìn thấy người không biết xấu hổ như vậy!

Ngô Khải Nghiệp cực kỳ xấu hổ, trong lòng tức giận nhưng lại không thể phát, chỉ có thể xin lỗi: "Muội phu, ngươi đừng để ý, bà nương kia là người thô lỗ!"

Ôn Gia Thuỵ lắc lắc đầu: "Không sao, nhị ca không cần chú ý."

Thật ra ông rất đồng tình với vị anh vợ này, một người thành thật thiện lương tính tình lại tốt lại như huynh ấy lại cưới phải một người vợ như vậy.

"Đúng rồi, Tứ Lang, chúng ta đều nghe nói chuyện của Tiền tú tài, thật sự đã đón Ôn Nhu về rồi ư? Nghe nói con bé bị đánh rất thảm? Thân thể không sao chứ?" Ông Ngô cũng bị Lôi thị chọc tức, nhưng cũng quen rồi, ông chỉ hỏi những gì trong lòng mình đang nghĩ.

Chuyện Tiền tú tài bị biếm làm dân thường đã bị truyền ra thành nhiều cái phiên bản, ngay cả chuyện Ôn Nhu vị vợ tú tài ngược đãi đánh chửi cũng truyền ra.

Quan phủ dán ra thông cáo là Tiền tú tài lợi dụng danh tiếng tú tài giúp thôn dân trốn tránh thuế má, tác oai tác phúc, ức hiếp những thôn dân khác, là ác bá, bị biếm làm dân thường.

Nhưng có lời đồn đãi nói Ôn Gia Thuỵ đến đón con gái, mang theo cả huyện lệnh, nhà ông ấy có huyện lệnh đại nhân chống lưng, tự mình dạy dỗ cả nhà Tiền tú tài, sau đó đón Ôn Nhu đi.

Nhưng mà ông Ngô lại không tin những lời này.

Làm sao con rể của mình lại có thể quen biết được vị huyện lệnh mới nhậm chức được nửa năm kia chứ!

Ông càng thêm tin tưởng một cách nói khác, chính là Tiền tú tài phạm tội, huyện lệnh đại nhân phái người đi bắt hắn, vừa lúc gặp phải Ôn Gia Thuỵ đi thăm Ôn Nhu, thấy Ôn Nhu bị vợ tú tài ngược đãi, sau đó muốn đón về nhà, huyện lệnh đại nhân thấy nàng đáng thương liền đồng ý, cho nên Ôn Nhu mới thoát khỏi ổ sói.

Đúng như dự đoán, sự chú ý của mọi người đã bị chuyển hướng, tất cả họ đều hỏi Ôn Nhu dạo này thế nào.

Ôn Gia Thuỵ liền nói ngắn gọn chuyện này, cũng đem chuyện mình quen biết Thập Thất như thế nào, cũng nói những món quà tặng đều là Thập Thất đưa.

Thì ra thật sự có huyện lệnh đại nhân chống lưng!

Ông Ngô nghe xong sửng sốt một lúc lâu rồi mới thở dài: "Không ngờ người ngày đó cứu Noãn nhi vẫn là một quý nhân, nếu bọn họ kết nhóm ăn cơm ở nhà con, vậy thì chuẩn bị đồ ăn tốt một chút báo đáp người ta."

"Đây là điều nhất định."

Sau đó ông Ngô lại hỏi một ít tình huống trong nhà gần đây.

Ôn Gia Thuỵ cũng nói chuyện mình bán ốc nước ngọt kiếm lời bạc đủ mua đất xây nhà. Nhưng lại không nói Ôn Noãn bán ca khúc kiếm mấy trăm lượng, ông vẫn luôn hiểu đạo lý cây cao đón gió.

Huống chi lời nói tai vách mạch rừng, ông không muốn mời trộm đến thăm nhà mình!

Lôi thị ở ngoài phòng nghe lén, trong lòng lại chấn kinh rồi, nhà cô em chồng thế mà lại quen biết cả huyện lệnh đại nhân?

Ha ha... Bà ta muốn nhìn xem sau này những người trong sòng bạc còn dám tới đói nợ đệ đệ của bà ta không, còn dám vừa đánh vừa mắng hắn không, thậm chí còn đập phá cả nhà bà ta!

Bà ta thậm chí còn nghĩ đến việc nếu bày ra thân phận của huyện lệnh đại nhân thì những món nợ cờ bạc kia sẽ không cần phải trả!

Lôi thị nghĩ vậy liền chạy ra ngoài, bà ta phải nói cho mẹ mình tin tức tốt này.

Nhà mẹ đẻ của bà ta liền ở thôn bên cạnh, chạy đến cuối thôn rẽ qua liền đến.

Ôn Noãn nghiêng đầu sang một bên, trong lúc vô ý nhìn qua, liền thấy một bóng người vụt đi ra.

Ôn Noãn nhìn Lôi thị chạy đi, biết bà ta vẫn luôn nghe lén.

Đối với Lôi thị, từ trong ký ức của nguyên chủ, Ôn Noãn cũng biết bà ta thích mang đồ về nhà mẹ đẻ, thậm chí còn trộm bạc của nhà chồng trả nợ cho đệ đệ bà ta, đây là bà ngoại khóc lóc kể lể trước mặt mẹ nàng, tình cờ bị nàng nghe được.

Ôn Noãn nhìn phương hướng bà ta chạy đi, như suy nghĩ gì đó.

Ôn Gia Thụy cũng thấy Lôi thị chạy rồi, ông mới lấy mười lượng bạc ra: "Cha, lần này con đến là muốn đặt nhiều ngói một chút, còn mua chút lu gốm lớn về nhà. Đây là tiền đặt cọc, cha nhận đi."

Ông Ngô tức giận đẩy bạc qua: "Không cần bạc, đều là cha và đại ca của con làm! Tốn chút sức lực mà thôi, cũng không tốn tiền, con cất đi! Mấy cái lu gốm đó hoàn toàn không có người mua, chất ở nơi đó đã mấy năm, con cần thì mang về đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play