"Nếu như có việc không thể thi châm mấy ngày thì sao?"
"Đương nhiên không thể khôi phục nhanh như vậy! Một hai ngày không phải vấn đề lớn, nhưng mấy ngày thì nhất định sẽ ảnh hưởng."
"Tôi còn có việc muốn rời đi vài ngày, ừm, mười ngày, có lẽ không đến nửa tháng."
"Vậy thì không được, chậm trễ nhiều ngày như vậy, sau này còn phải muốn trị liệu thật lâu! Phong công tử đâu? Huynh ấy đã học được cách châm cứu, bảo huynh ấy giúp huynh thi châm đi! Tuy rằng hiệu quả không tốt như tôi, nhưng cũng tốt hơn so với việc chỉ uống thuốc."
"Ừ." Nạp Lan Cẩn Niên ngoài miệng tuy rằng đồng ý, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.
"Ngày mai tôi muốn đi Kinh Thành một chuyến, khoảng nửa tháng, Đại Hôi cùng Tiểu Hắc liền ở lại trên núi, cô có việc có thể bảo Tiểu Hắc đi tìm tôi, hoặc là đi nha môn tìm Âu Dương Hoài An."
Ôn Noãn gật đầu. Nghĩ thầm, nàng có thể có chuyện gì tìm hắn chứ.
Ôn Noãn châm cứu liền đi ra thư phòng, nàng nhìn cây hoa quế đã nở hoa ngoài cửa sổ thư phòng, dừng lại bước chân.
"Tôi có thể hái một ít hoa quế về không? Tôi sẽ làm chút bánh hoa quế cho huynh ngày mai mang theo lên đường ăn?"
"Viên quản gia" Nạp Lan Cẩn Niên vốn dĩ muốn gọi ông ấy hái hoa quế, nhưng lời nói tới bên miệng hắn lại sửa: "Lấy cái rổ đến đây."
Dứt lời, hắn liền đi tới dưới gốc cây hoa quế, hái xuống một nhánh hoa quế vừa mới chớm nở: "Như vậy được không?"
Ôn Noãn cũng đi theo tới, nhìn thoáng qua: "Có thể, như này vừa phải."
Vì vậy hai người đứng ở dưới gốc cây hoa quế, một người hái ở phía trên, một người đứng ở bên dưới, phân công hợp tác, hình ảnh một cao một thấp nhìn trông rất hài hòa, năm tháng tĩnh lặng.
Hai người hái hoa quế nửa giờ, hái hết hoa quế trên cây đựng được vài cái rổ lớn.
Viên quản gia bưng lẵng hoa yên lặng đứng sau hai người, vô ngữ khi nghe người nào đó nói hắn không thích ngửi mùi hoa quế, thích ăn bánh hoa quế và uống rượu hoa quế!
Có trời mới biết, vương phủ ở Kinh Thành và trong cung, đặc biệt Ninh Thọ Cung của Thái Hậu và Tử Thần Cung của Hoàng Thượng, mỗi góc ngách đều trồng một gốc cây hoa quế, chính là bởi vì chủ tử thích ngửi mùi hoa quế cho nên mới trồng.
Mục đích là để hắn có thể ngửi được nó bất cứ nơi nào hắn đi qua.
Vài rổ hoa quế thơm ngào ngạt cuối cùng cũng được gói gọn trong một cái sọt, Ôn Noãn trực tiếp cõng sọt ngồi trên lưng Đại Hôi xuống núi.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn bóng người biến mất trước mắt mình, đưa tay lên ngửi, liền phát hiện mùi hương hoa quế thoang thoảng, ngọt ngào sâu lắng.
Hoa quế tuy rằng không xinh đẹp, kém Mẫu Đan quốc sắc thiên hương, nhưng lưu lại hương thơm rất lâu.
——
Chạng vạng, mấy cha con cuối cùng cũng về nhà, còn mua về ba giường chăn bông và rất nhiều đồ vật.
Vương thị khẩn trương hỏi: "Thế nào, Lâm tiên sinh có nhận bọn nhỏ làm đồ đệ không?"
Ôn Gia Thuỵ cười gật đầu: "Đều nhận!"
Ông cũng không ngờ lại dễ dàng như vậy.
Vương thị chắp tay trước ngực bái tạ: "Bồ Tát phù hộ!"
Người một nhà nhẹ nhàng thở ra: "Thật tốt quá!"
Ôn Noãn cười nói: "Con đi nấu thêm vài món, đêm nay nhà chúng ta chúc mừng một chút!"
Vương thị cười nói: "Đúng là nên chúc mừng một chút! Chuyện đi học của ba anh em Thuần nhi đã được giải quyết xong, ngày xây nhà cũng đã tính tốt! Người một nhà đều cầu được quẻ tốt!"
"Cái gì cầu được quẻ tốt? Sao lại thế này?" Ôn Gia Thuỵ tò mò hỏi.
Ngô thị liền nói ra chuyện đi xin quẻ.
Mấy cha con nghe xong đều vô cùng ngạc nhiên.
Ôn Hậu sờ cằm: "Hôm nào con cũng đi cầu xin xem có thể thi đậu Trạng Nguyên không!"
Ôn Gia Thuỵ nghe xong không khỏi giội gáo nước lạnh: "Nếu con mỗi ngày giờ Tý mới ngủ, giờ Dần canh ba liền rời giường đọc sách, có lẽ là có thể thi đậu!"
Như vậy không phải mỗi ngày chỉ ngủ được hai canh giờ thôi sao? Ôn Hậu sờ sờ cái mũi: "Vậy thì thôi, Lâm tiên sinh yêu cầu đã đủ cao, Trạng Nguyên vẫn là thôi đi! Thi đậu Thám Hoa là được rồi!"
Người một nhà đều bị hắn chọc cười!
Giống như tuỳ tiện là có thể thi đậu Thám Hoa vậy!
Bởi vì đã chọn được ngày xây nhà, chỉ còn có vài ngày để chuẩn bị.
Ôn Gia Thuỵ tính toán ngày mai đi đến nhà nhạc phụ đặt làm một đám ngói, Ôn Noãn cũng đi huyện thành có việc cho nên nói muốn đi cùng.
Vương thị bảo Ngô thị mang mấy đứa nhỏ về cùng, mang thêm một chút quà tặng trở về.
Ngô thị nghĩ mình thật sự lâu rồi chưa về nhà mẹ đẻ liền gật đầu, nhưng vẫn để mấy đứa nhỏ ở lại trong nhà giúp đỡ khai hoang, khu đất hoang xây nhà còn chưa khai phá, bà cũng ngượng ngùng để một mình Vương thị ở nhà làm.
Vương thị thấy vậy liền thu thập rất nhiều đồ vật làm Ôn Gia Thuỵ ngày mai mang đến nhà nhạc phụ, cũng dặn dò con trai đưa cho thông gia một ít bạc để dùng.
Nhà mẹ đẻ Ngô thị mấy năm nay đã chăm sóc họ rất nhiều.
Ôn Gia Thuỵ tất nhiên đồng ý, Ngô thị cảm thấy mình thật may mắn khi gặp được một người mẹ chồng và một người chồng tốt.
Cho nên mấy năm nay, cuộc sống có cay đắng đến đâu thì bà vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.
Trong bữa cơm chiều, Ôn Gia Tường đến đây: "Lượng nhi trúng tuyển vào thư viện Lộc Sơn, cha bảo ta lại đây mời mọi người đến nhà cũ cùng nhau ăn cơm, chúc mừng một chút."
Vương thị trực tiếp từ chối: "Chờ đến khi hắn thi đậu Trạng Nguyên lại mời! Còn không phải là được tuyển vào thư viện Lộc Sơn thôi sao, có gì đặc biệt hơn người chứ!"
Chu thị rõ ràng là muốn nhân cơ hội này khoe ra!
Bữa ăn cơm lần trước còn chưa đủ nghẹn khuất sao? Bà không muốn ăn cơm của nhà bà ta! Ngoại trừ chuyện quan trọng, để không bị người trong thôn chỉ trích, ảnh hưởng đến thanh danh của nhóm cháu trai, thì bà cũng không muốn tham gia những bữa cơm gia đình như vậy.
Dù sao bà cũng lớn tuổi rồi, có đi hay không cũng không ai nói được bà!
Hơn nữa, hôm nay cháu trai của bà cũng trúng tuyển vào thư viện Lộc Sơn, còn đang ăn mừng đâu, cho nên bà không muốn làm hỏng tâm trạng của mình!
Ôn Gia Thuỵ thấy mẹ mình nói chuyện sặc người như vậy, vội nói: "Tam ca, huynh trở về nói với cha là chúng ta đã ăn qua rồi, cho nên không đi."
Ôn Gia Tường cũng biết mẹ mình đang kiếm chuyện, làm cho cả nhà đại nương không vui, cho nên cũng không khuyên bảo nhiều, liền gật đầu nói: "Vậy huynh trở về nói."
Ăn cơm chiều xong, mấy huynh đệ trở về phòng đọc sách, Ôn Gia Thuỵ ở bên cạnh phụ đạo.
Vương thị tuổi lớn nên đi ngủ sớm.
Ngô thị cùng ba nữ nhi làm quần áo.
Sau khi Ôn Noãn làm xong bánh hoa quế, lại lấy ra giấy bút và mực tiếp tục vẽ tranh, lần này dùng là đèn dầu, không phải là đống lửa.
Ôn Noãn nghĩ ngày mai đến nha môn hỏi giá cả quặng ngọc, sau đó lại nghĩ cách kiếm bạc mua nó.
Hơn một ngàn lượng chắc chắn không đủ để mua một ngọn núi lớn, cho dù có đủ thì cũng cần rất nhiều tiền để xây nhà, vì vậy nàng dự định đến nhà đấu giá bán tranh, kiếm thêm chút bạc, thuận tiện nhìn xem có cửa hàng hay đồng ruộng gì bán không.
Nhà bọn họ cần một ít gia sản, nàng còn muốn xây một nhà xưởng tạo giấy, mở một phương sản xuất ... còn có rất nhiều chuyện muốn làm, nhưng không đủ bạc.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa mới dâng lên, sương mù đã sắp tan.
Ôn Noãn cho bữa sáng đã chuẩn bị sẵn vào giỏ đựng thức ăn, quàng giỏ thức ăn vào cổ sói, buộc vài hộp bánh ngọt lên lưng sói, đưa cho Tiểu Hôi một nồi đất đầy cháo để nó mang lên núi cho Nạp Lan Cẩn Niên
Sau khi người nhà Ôn Noãn ăn sáng xong, Ôn Gia Thụy đi hỏi trưởng thôn mượn một chiếc xe bò, cầm theo rất nhiều quà tặng đi đến Ngô gia thôn.
-
Ngô gia thôn
Chuyện của Tiền tú tài ở Tiền gia thôn đã dâng lên một cơn gió lốc quét ngang tất cả các thôn gần đó.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, người trong nhà ngoại của Ôn Noãn cũng nghe nói.
Ông ngoại Ngô Cương cùng bà ngoại Trương thị của Ôn Noãn sau khi biết chuyện cả đêm không ngủ được. Ngày mới vừa lên, ăn xong cơm sáng bà liền sửa sang lại sọt, bỏ thêm năm miếng thịt khô, một rổ trứng gà, một túi đậu phộng, còn có một bình dầu ăn, một bao muối, một bao đường, một túi gạo lớn.
Nhỏ giọng nói: "Lão đại, con đi xem Nhu nhi đã về nhà chưa, mang mấy thứ này đến nhà em gái con cho bọn nhỏ bồi bổ thân thể."
Đại cữu Ngô Khải Hoa nhận lấy: "Được, con đã biết."
Đại cữu nương Diệp thị kéo một cái bao tải to ra ngoài đưa cho Ngô Khải Hoa: "Cha bọn nhỏ, đây là chăn bông tôi làm cho Noãn nhi, hiện tại nhiệt độ chênh lệch ngày đêm càng lớn, phòng trúc lại lọt gió, rất lạnh! Đứa nhỏ kia thân thể ốm yếu, bảo nàng buổi tối đắp chăn dày một chút, đừng để bị đông lạnh."
Ngày hôm trước Diệp thị từ nhà mẹ đẻ cầm về mười cân bông, dùng tám cân bông làm một giường chăn bông mới, Trương thị còn tưởng rằng nàng đây là làm chăn cho Mỹ nhi về sau làm của hồi môn, không ngờ tới con dâu chính là làm cho cháu ngoại, trong lòng bà cảm động vô cùng.
Con dâu cả là thật sự tốt, không giống con dâu thứ hai.
Ngô Khải Hoa nhận lấy: "Được."
Lúc này Lôi thị mới duỗi eo từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Trương thị thu dọn nhiều đồ như vậy, trong lòng trầm xuống, sắc mặt đen lại!
Lại đưa đồ cho cô em chồng! Nào là chăn bông nào là thịt!
Thịt khô này vẫn là thịt heo rừng chồng bà ta bắt được, ngày hôm qua bà ta hỏi mẹ chồng lấy mấy miếng mang về nhà mẹ đẻ nhưng mẹ chồng lại nói không có!
Người nhà Ôn Noãn vừa đi vào nhà ngoại, Ngô thị cùng Ôn Noãn xuống xe bò đi vào trước, còn Ôn Gia Thuỵ phải đi buộc bò.
Còn chưa đi vào, hai người liền nghe thấy nghe thấy một giọng nói sắc bén vang lên.
"Mẹ, ngày hôm qua con hỏi mẹ lấy ít thịt khô về nhà mẹ đẻ thăm người thân, mẹ không phải nói không có sao? Vậy số thịt khô này là chuyện như thế nào? Chẳng lẽ cho cô em chồng thì có, cho mẹ của con thì không có? Còn xem mẹ của con là thân thích hay không?"
Ngô thị dừng chân kéo lại Ôn Noãn.
Trong phòng, Trương thị nghe được lời này liền nổi giận, bà chính là lo lắng đứa con dâu thứ hai này biết, lại làm ầm lên nên mới cố ý bảo lão đại đi sớm một chút, nhưng không ngờ hôm nay nàng ta lại dậy sớm như vậy, ngày thường mặt trời lên cao cũng chưa thức dậy.
"Số thịt khô này vốn là ta để lại cho Yến Nương, đương nhiên là hết rồi! Lão nhị săn được một con lợn rừng, cô đưa cho nhà mẹ đẻ một nửa, sao nào, lúc đó tôi có nói gì không? Hôm nay tôi đưa Yến Nương vài miếng thịt khô đều không được sao?"
"Mẹ, mẹ cũng biết đó là lợn rừng, không phải thịt khô, mẹ của con thích ăn thịt khô, con cũng không phải nói không thể cho cô em chồng, nhưng là cũng không cần đưa nhiều như vậy nha! Như vậy đi, con lấy ba miếng đưa cho mẹ của con, hai miếng còn dư lại liền đưa cho cô em chồng đi!" Lôi thị vừa nói xong liền với tay qua muốn lấy.
Ngô Khải Nghiệp lúc này cũng từ trong phòng đi ra, tức giận nói: "Mụ già thúi, bà dám lấy một miếng thịt khô của tiểu muội xem, hôm nay tôi liền hưu bà! Thịt khô là tôi bảo mẹ đưa cho tiểu muội! Sao nào, bà có ý kiến?"
Lôi thị nghe xong lời này sợ tới mức tay co rụt lại, không dám cầm, chỉ là không nhịn được khóc lóc: "Sao? Mẹ của tôi không phải mẹ của ông sao, cho bà ấy mấy miếng thịt khô đều không nỡ? Ông làm con rể như vậy đấy ư?"
Đệ đệ của bà ta lại thua bài bạc, nửa con lợn rừng kia phải cầm đi bán trả nợ, hiện tại còn thiếu người vài lượng bạc, bà ta chỉ là muốn lấy mấy miếng thịt khô đi bán, giúp đỡ trả nợ, nhưng mà việc này bà ta không thể để tướng công của mình biết.
Ngô Khải Nghiệp nói qua, nếu như bà ta còn trộm giúp đệ đệ trả nợ cờ bạc, ông sẽ hưu bà ta!