"Vương đại nương, có bạc cùng nhau kiếm! Bà cũng biết cuộc sống của mọi người đều rất khổ cực mà!"

"Nói ra đi, nhà bà mò hết ốc nước ngọt trong sông, chúng tôi cũng không so đo nữa".

Đáy lòng của Ôn Noãn lạnh lẽo: Đây là muốn làm toàn thôn hận cả nhà bọn họ đấy à!

Chu thị ở cách đó không xa cười thầm, là lúc trước bà ta ở trước mặt vợ Nhị Lại Tử nói một câu, ốc nước ngọt trong sông cũng không phải của nhà Vương thị, vậy nên mới có hiệu quả như hiện tại.

Đáy lòng của Vương thị chìm xuống, người trong thôn chính là như vậy, lúc ngươi nghèo khổ thất vọng, bọn họ khinh thường ngươi, bắt nạt ngươi, lúc ngươi sống tốt hơn bọn họ, bọn họ lại ghen ghét ngươi, không muốn ngươi sống tốt, cố ý làm chút chuyện làm người ghê tởm.

Có một số người còn ở mỗi lần xới đất sẽ xới cho bờ ruộng bên mình mỏng một chút, sau đó đào đất bùn mới bồi đắp bên ruộng người khác, mượn cớ này chiếm một chút ruộng hoặc vườn rau của nhà người khác.

Một số tài nguyên công cộng, ví dụ như nước trong sông tưới ruộng lúa, quả dại, rau dại, con mồi trên núi, cá trong sông, ... Chỉ cần là vật không có chủ thì đều hận không thể chiếm hết làm của riêng.

Mỗi năm đều có người bởi vì cướp đoạt mấy thứ này mà cãi nhau, đánh nhau.

Vương thị lo sợ hiện tại bị vợ Nhị Lại Tử nói như vậy, tất cả mọi người trong thôn đều đòi bọn họ bồi thường tiền bán ốc nước ngọt thì phải làm sao bây giờ?

Ôn Hinh nghe vậy, nhịn không được mà nhỏ giọng oán giận nói một câu: "Quá không biết xấu hổ!"

Ôn Nhiên cũng nhịn không được mà lẩm bẩm: "Vậy sao lúc bọn họ kiếm bạc lại không kéo theo nhà của chúng ta!"

Ôn Noãn bị những người vô sỉ này làm tức giận đến bật cười, nàng cười tủm tỉm nói: "Bà nội của cháu đã nói ra công thức rẻ tiền và đơn giản nhất. Nhưng mọi người không tin, tất cả đều muốn công thức mà chúng cháu đã bán cho tửu lầu đúng không? Nói cho mọi người biết cũng được thôi! Nhưng mà có một điều kiện."

Vợ Nhị Lại Tử lập tức nói: "Đương nhiên là muốn, điều kiện gì?"

Ôn Noãn cười: "Bởi vì công thức này đã bán đi, nếu nói cho những người khác biết thì phải bồi thường cho ông chủ tửu lầu Như Ý hai trăm lượng bạc. Nếu thím muốn mọi người cùng nhau kiếm bạc, vậy nhà ai muốn công thức xào ốc nước ngọt kia thì các người thống kê một chút đi, mỗi nhà mỗi gia đình đều góp một chút bạc, góp đủ hai trăm lượng bạc thì chúng cháu sẽ nói công thức ra, sau này tất cả chúng ta một lòng cùng nhau bán ốc nước ngọt xây nhà mới, mặc quần áo mới, làm giàu, hướng tới giàu sang!"

Lúc nói câu cuối, Ôn Noãn cố ý nói vô cùng kích động, rất có tư thế chúng ta cùng nhau phát tài.

Nhưng mà mọi người lập tức giống như bị tạt một chậu nước lạnh.

Cùng nhau gom đủ hai trăm lượng bạc bồi thường? Ôn gia thôn không tính là thôn lớn, chỉ có hai mươi mấy hộ gia đình, nói cách khác, mỗi hộ gia đình phải bỏ ra mười mấy lượng bạc!

Sao có thể!

Còn nữa, người nào cũng đi bán ốc nước ngọt xào thì còn có thể kiếm được bạc nữa sao? Chỉ sợ có bán cả đời cũng không kiếm trở về mười lượng bạc kia, thôi, bỏ đi!

Mọi người nghe được lời này đều nhanh chân rời đi, bọn họ phải vội vàng về nhà nấu cơm nữa!

Vợ Nhị Lại Tử: "Cái gì? Hai trăm lượng bạc? Sao cô không đi ăn cướp đi! Đúng là nằm mơ giữa ban ngày, tại sao chúng tôi phải góp bạc bồi thường chứ!"

Vợ Vĩnh Phúc gật đầu: "Dựa vào đâu mà bắt chúng tôi phải ra tiền!"

Gương mặt nhỏ nhắn của Ôn Noãn trở nên lạnh lùng: "Vậy tại sao tôi phải miễn phí nói công thức món ăn của nhà chúng tôi cho các người, chẳng lẽ hai trăm lượng cũng là chúng tôi bỏ ra sao? Xin lỗi, nhà tôi không nợ các người!"

"Nhưng các người mò hết ốc nước ngọt trong sông rồi, dù sao cũng phải bồi thường chút bạc cho thôn dân chứ!"

Ôn Noãn cười mỉa nói: "Ốc nước ngọt trong sông là của bà sao? Bà bảo chúng nó gọi bà một tiếng bà nội đi, vậy thì tôi sẽ bồi thường bạc cho bà! Bà nội, chúng ta đi!"

Vương thị tức giận giận đến mức cái trán đau nhức, bà ấy cũng không nhịn được mà nói: "Ốc nước ngọt trong sông là vật không chủ, ai mò được là của người đó, lúc chúng tôi mò ốc cũng không có ngăn cản việc các người xuống sông mò ốc! Hiện tại lại có rất nhiều ốc nước ngọt ở dưới sông bò lên, bây giờ cô đi xuống sông mò hết ốc nước ngọt về nhà đi! Thuận tiện cũng gánh hết nước trong sông về nhà đi! Xem chúng tôi có ý kiến gì không!"

Người một nhà không để ý tới vợ Nhị Lại Tử và vợ Vĩnh Phúc nữa, nhanh chân rời đi.

Không vớt được lợi ích, hai người tức giận đến ngứa răng.

Vợ Vĩnh Phúc nhổ một ngụm nước miếng: "Chờ xem, ôn thần nhà bà ta ba ngày hai hôm lại bệnh tật, nói không chừng một ngày nào đó lại bị bệnh, xài hết tiền bạc rồi đi vay mượn khắp nơi, đừng có mơ mượn của nhà tôi, một văn tiền tôi cũng không cho mượn!"

Nói xong bà ta lắc mông, đẩy cánh cửa gỗ cũ nát đi vào nhà.

Vợ Nhị Lại Tử cũng nhổ một ngụm nước miếng: "Tôi cũng không cho mượn! Có mấy đồng tiền dơ bẩn đã làm bộ làm tịch! Nói không chừng ngày nào đó sẽ xài hết sạch!"

Bà ta đi về ngôi nhà gỗ rách nát nhất trong thôn, đẩy cửa gỗ rách nát ra, vang lên tiếng kẽo kẹt, sau đó đi vào nhà.

Ôn Noãn về đến nhà, cả nhà tùy tiện ăn một chút, sau đó Ôn Noãn lấy đồ vật bên trong mấy cái lu gốm trong nhà ra, tìm mấy lu gốm trống ra rửa sạch sẽ, dùng quả hồng đã phơi khô làm dấm trước rồi nói sau.

Vốn dĩ Ôn Noãn định đợi sang ngày hôm sau qua nhà ngoại mua, chỉ là không có thời gian, quả hồng rửa sạch sẽ phơi khô cũng không bảo quản được lâu.

Vậy nên cả nhà vội vàng rửa sạch lu gốm, dùng nước sôi tiêu độc, sau đó dùng khăn bông đã được nhúng qua nước sôi tiêu quá độc lau khô nước, phơi khô, loại bỏ cuống quả hồng rồi xếp từng tầng từng tầng quả hồng vào lu gốm, đóng kín miệng lu, để lên men tự nhiên mấy tháng rồi tiến hành bước chế biến tiếp theo.

Mấy người Ôn Noãn bận rộn vô cùng vui vẻ.

Ở phủ thành, Ôn Gia Thụy dẫn theo ba huynh đệ Thuần ca nhi đi thư viện Lộc Sơn, cầm thư đề cử và đã thành công gặp mặt sơn trưởng Lâm Hoằng Hạo.

Lâm Hoằng Hạo là vì ngại mặt mũi của Cẩn Vương nên mới ra đề kiểm tra bọn họ, vốn dĩ cũng không có ý định nhận bọn họ làm đệ tử, nhưng sau khi kiểm tra mấy đứa nhỏ này, nhìn thành tích của bọn họ, ông ấy thay đổi ý định.

Bởi vì bọn họ thật sự là nhân tài có thể đào tạo, còn là chỉ đi học nửa năm, có một người còn chưa thật sự đến học đường đã có trình độ kiến thức như vậy, thậm chí còn tốt hơn mấy học sinh học tập ở học đường mấy năm, điều này chứng minh bọn họ thật lòng muốn đọc sách, ngày thường cũng chịu khổ.

Lâm Hoằng Hạo không biết, mỗi buổi tối hằng ngày, Ôn Gia Thụy đều đốt một đống củi lửa, dựa vào ánh lửa kia dạy mấy đứa nhỏ đọc sách, nhiều năm trôi qua, cho dù là ngày hè nắng nóng, nóng đến khó chịu cũng chưa từng gián đoạn.

Hơn nữa ngày thường ông dẫn theo hai huynh đệ đi làm thủ công, lúc rảnh rỗi ông sẽ kiểm tra trình độ học vấn của bọn họ, tranh thủ hết thảy thời gian bảo bọn họ học tập, nên đương nhiên trình độ học vấn sẽ không tệ lắm.

Lâm Hoằng Hạo nhìn ba bài thi, rất hài lòng, ông ấy nhìn ba huynh đệ, hỏi: "Ta là người rất nghiêm khắc, dù là ngày mùa đông giá rét, hay ngày hè nắng chói chang, làm đệ tử của ta thì ngày nào cũng phải rời giường đi đọc sách vào giờ Mẹo, buổi tối cũng phải ôn tập đến giờ Tý mới được đi ngủ, không được gián đoạn một ngày nào cả! Các cậu thật sự bằng lòng bái ta làm thầy sao?"

"Nghiêm sư xuất cao đồ, học sinh Ôn Thuần bằng lòng."

Ba huynh đệ sôi nổi tỏ ý bằng lòng.

Lâm Hoằng Hạo gật đầu, ba người hành lễ bái sư, ông ấy cho ba huynh đệ mười mấy cuốn sách, giao một đống bài tập, yêu cầu đến ngày tết Nguyên Tiêu năm sau đi báo danh, bọn bọn họ phải ghi nhớ nội dung của những cuốn sách này, cũng hoàn thành tất cả bài tập ông ấy giao cho.

Ba huynh đệ đồng ý, sau đó bọn họ vô cùng vui vẻ mang theo số sách này rời khỏi thư viện Lộc Sơn.

Lúc này những học sinh khác cũng đã thi xong, trong thư viện có rất nhiều học sinh rời đi.

Ôn Lượng vừa đi ra ngoài, Ôn Gia Phú lập tức đi về hướng hắn ta: "Lượng nhi, thi thế nào?"

Ôn Lượng cười: "Không tệ. Chắc chắn có thể thi đậu." Vừa lúc có một câu hỏi lớn giống với trong sách ôn tập mà hắn ta đã xem vào hôm trước, cũng đã hỏi qua Quách phu tử rồi.

Ôn Gia Phú nghe được lời này thì lập tức yên tâm, vẻ mặt kích động nói: "Được, Được."

Xa phu nhà họ Tống ở bên cạnh nghe vậy, thái độ càng cung kính hơn, nói: "Đại lão gia, đại công tử, hồi phủ rồi nói sau, phu nhân đang chờ tin tức tốt của đại công tử!"

Hai người cười lên xe ngựa, Ôn Gia Phú chuẩn bị bò lên xe ngựa, đột nhiên ông ta giống như thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, ông ta quay đầu nhìn lại, phát hiện bốn người mặc bộ đồ gấm mới tinh đang chuẩn bị đi lên một chiếc xe ngựa.

Ôn Lương đã lên xe ngựa, nhìn thấy cha mình đang nhìn gì đó không biết, ló đầu ra hỏi: "Cha, cha nhìn ai vậy?"

"Hình như cha nhìn thấy tứ thúc và mấy huynh đệ Thuần nhi."

Ôn Lương nghe được lời này, cười nhạo một tiếng: "Cha nhìn lầm rồi! Người ở nơi này đều là không phú cũng quý, bọn họ có tư cách gì mà tới nơi này."

Ôn Gia Phú: "Cũng đúng, sao tứ thúc của con và mấy người Thuần nhi có thể đến nơi này được chứ, còn chưa đọc sách được mấy ngày cũng dám thi vào thư viện Lộc Sơn sao?"

Chắc chắn là ông ta hoa mắt.

Ôn Lượng rũ mắt xuống, che giấu sự khinh thường trong đáy mắt: Ngay cả tư cách đến đây cũng không có! Không tìm thấy người viết thư đề cử thì sao có thể tới đây!

Xe ngựa nghênh ngang rời đi.

Buổi chiều, Đại Hôi nghe lời tới đón Ôn Noãn lên núi trị tay cho Nạp Lan Cẩn Niên.

Viên quản gia cung kính mời Ôn Noãn đi vào, thái độ cung kính kia không khác gì với Nạp Lan Cẩn Niên.

Ôn Noãn lần này thi châm có dùng mây tía.

Từ sau khi nàng phát hiện dùng mây tía trợ giúp hắn là mây tía trở nên dày đặc hơn một chút, hiệu quả trị liệu cũng mạnh hơn, mà hôm qua sau khi nàng dùng mây tía cứu trị vị phu nhân kia một mạng, tối hôm qua trở về phát hiện màu sắc mây tía lại đậm hơn một chút.

Nàng đã xác định việc dùng mây tía cứu người, mây tía sẽ càng trở nên đậm đặc hơn.

Nạp Lan Cẩn Niên là người bệnh mà nàng trị liệu suốt thời gian qua, nàng muốn nhìn xem hiệu quả của mây tía có thể nâng cao đến mức nào mỗi khi nàng cứu một người.

"Lần này cảm thấy như thế nào? Chắc là tốt hơn nhiều rồi đúng không?" Ôn Noãn hỏi.

"Tay đau nhức tê dại, dường như có hàng ngàn con kiến đang gặm." Tuy nói như vậy, nhưng trên mặt hắn lại không có biểu cảm gì khác thường.

Hắn cử động tay phải, ngón tay đã có thể nắm chặt thành nắm đấm, cả cánh tay có thể hơi nâng lên, nhưng lại đột nhiên rơi xuống, căn bản không phát huy được chút sức lực nào.

"Nhanh hơn dự đoán một chút!" Ôn Noãn thấy vậy không khỏi vui vẻ, nàng vươn tay nắm lấy tay phải hắn, xoa bóp tay phải cho hắn: "Nếu huynh rảnh rỗi thì có thể dùng tay trái xoa bóp tay phải, hiện tại hãy cử động hết sức có thể, tôi nghĩ sau mười ngày nửa tháng, tay của huynh sẽ bình thường trở lại."

"Nhanh như vậy sao?" Nạp Lan Cẩn Niên nhìn đôi tay nhỏ xoa bóp khắp cánh tay của mình, hắn không có cảm giác, nhưng dường như lại có cảm giác gì đó.

"Nhanh sao? Tôi còn cho rằng huynh hy vọng có thể khỏi lại ngay lập tức! Tiếp theo mỗi ngày chỉ cần châm cứu kết hợp với mát xa, bản thân huynh không có việc gì liền rèn luyện nhiều một chút, nói không chừng sẽ còn nhanh hơn. Khoảng bảy ngày là có thể khỏi hẳn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play