"Tiểu cô nương này đang cứu người sao? Từ trước đến nay chưa bao giờ nhìn thấy cách cứu người này, không làm cho người ta vốn dĩ còn đường cứu chữa thành hết cách cứu chữa đấy chứ?"
"Một tiểu nha đầu nhìn thoáng qua chỉ khoảng mười tuổi mà lại biết cứu người, bà tin không? Quả thật đang làm bậy!"
"Nhưng mà lúc nãy nàng rất lợi hại, làm cho con ngựa đang điên cuồng cũng phải dừng lại, nói không chừng có biện pháp cứu người thật."
Đám người Ngô thị cũng chạy ra từ trong xe bò.
Vẻ mặt Ôn Hinh ngơ ngác: "Mẹ, Noãn nhi đang làm gì vậy?"
Sao nàng chẳng hiểu gì cả.
Nhà bọn họ cũng từng đến y quán không ít lần, cũng tiếp xúc với đại phu rất nhiều lần, nhưng mà chưa bao giờ nhìn thấy cảnh cứu người như vậy!
Ngô thị cũng không biết! Nhưng mà bà nhìn thoáng qua những người đang đứng chờ bên cạnh để chê cười con gái mình, quyết đoán không nói thêm gì, chỉ nói: "Noãn nhi làm như thế đương nhiên có đạo lý của con bé. Con bé chắc chắn cứu được vị phu nhân đó!"
Ngoài miệng thì nói như thế, nhưng nhìn con gái trong xe ngựa miệng đối miệng thổi khí cho phu nhân kia, lại ấn ấn, trong lòng Ngô thị vô cùng lo lắng, thậm chí còn mặc niệm Bồ Tát phù hộ.
Mắt của Vương thị cũng nhấc lên, trong lòng bồn chồn: Rốt cuộc Noãn nhi có làm được không? Ngàn vạn lần đừng để người ta chết!
Bệnh tim không có cách trị, trước kia cha bà qua đời vì bệnh tim tái phát.
Nếu vị phụ nhân này chết, những người này muốn Noãn nhi đền mạng thì phải làm sao bây giờ?
"Tiểu thư, nếu không thì bảo Lương bá lái xe ngựa chạy đi y quán được không! Cô nương kia biết cứu người thật sao?" Nha hoàn nghe thấy lời mọi người nói, nhìn hành động của Ôn Noãn không yên tâm hỏi.
"Không cần." Lương Tử Vận nhìn mọi người đang nghị luận sôi nổi, Ôn Noãn vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ, tin tưởng thêm vài phần.
Hơn nữa đi đến y quán? Đã quá muộn!
Lúc này ven đường cách đó không xa, xa phu vừa mới cột con ngựa vào một cục đá. Đột nhiên con ngựa hí một tiếng, nửa người con ngựa nhảy cẫng lên, suýt chút nữa đã đá trúng xa phu.
Sau khi hai chân hạ xuống đất, bốn cái chân cứ đá không ngừng, rất nhanh dây cương cũng bị đứt, con ngựa phủi chân rồi nhanh chóng chạy về phía trước, chạy rất xa.
"Trời ạ" Tiểu Tình sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, sau một tiếng kinh hô, lập tức không nói thành lời, trong lòng nghĩ mà sợ.
May mắn!
Nếu các nàng leo lên xe ngựa, vậy thì tất cả đều sẽ mất mạng!
Lương bá suýt chút nữa đã bị ngựa đá trúng, trong lòng cũng nghĩ mà sợ.
May sao ông tin vào lời tiểu cô nương kia nói, nếu không thật vất vả mới tìm được đường sống trong chỗ chết, lại lâm vào hiểm cảnh!
Thêm một lần nữa, chỉ sợ sẽ không may mắn như thế, sẽ có người có thể cứu được bọn họ sao.
Trong xe ngựa, Ôn Noãn cấp cứu hồi sức tim phổi cho vị phu nhân kia, cùng lúc đó, nàng đã dùng ý niệm để khống chế đám mây tía đó trị liệu giúp vị phu nhân này, chờ đến khi mây tía biến mất, phụ nhân đã có dấu hiệu tỉnh lại.
Ôn Noãn dừng lại, nhìn về phía Lương Tử Vận: "Được rồi, phu nhân đã tỉnh. Để bà ấy nằm đó đừng đụng vào, nghỉ ngơi một lát là được! Nếu lo lắng thì cô phái người đi tìm một chiếc xe ngựa chạy về nhà lấy cứu tâm đan đến, lại đưa phu nhân về phủ!"
"Lương bá, bá mau về phủ lấy cứu tâm đan!" Lương Tử Vận nghe xong thì nhanh chóng bò lên xe ngựa, chỉ nhìn thấy mí mắt mẹ mình giật giật, sau đó mở hờ mắt, nhìn nàng một cái, môi giật giật, yếu đến mức không nói nên lời.
"Vâng!" Lương bá lên tiếng, lập tức chạy về.
Lúc này Ôn Nhu vội vàng đi đến, đưa một lọ thuốc đến trước mặt Lương Tử Vận: "Lúc nãy ta nhìn thấy lọ này rớt ra từ trên ngựa của các người, có phải là thuốc của phu nhân không?"
"Thuốc của phu nhân!" Tiểu Tình vui vẻ nói.
Trong mắt Lương Tử Vận cũng vui vẻ.
"Cho ta."
Ôn Noãn nhận lấy, mở nút bình ra ngửi ngửi, xác nhận là dược liệu thuốc trợ tim, nhưng mà nàng nhanh chóng đóng nắp bình lại: "Không thể dùng thuốc trợ tim này."
Tiểu Tình nghe xong kinh ngạc nói: "Vì sao không thể dùng? Đây chính là thuốc trợ tim mà Phong thần y đã kê! Kể từ khi phu nhân nhà ta uống thuốc trợ tim của hắn thì đã rất lâu rồi bệnh tim chưa tái phát lại."
Mẫu thân đã qua cơn nguy hiểm, Lương Tử Vận cũng bình tĩnh trở lại, nàng nhanh chóng đưa ra quyết định: "Viên thuốc này không thể uống."
Lương Tử Vận kiềm chế biểu cảm trên gương mặt, cảm kích hành lễ với Ôn Noãn: "Hôm nay cảm ơn cô nương ra tay cứu giúp, công ơn này cả đời Tử Vận sẽ không quên!"
"Chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi, tôi là đại phu, cứu người là thiên chức của tôi." Ôn Noãn không để ý nói.
Nàng rửa tay bằng dòng nước chảy từ khe đá trên núi, sau khi rửa sạch mùi thuốc kia, nàng trở lại xe ngựa bắt mạch cho người phụ nữ một chút, hiệu quả trị bệnh của mây tía kia còn tốt hơn so với tưởng tượng của nàng, nàng nói: "Phu nhân đã không có vấn đề gì, chỉ cần không bị kích thích là được. Nếu phu nhân đã không sao, vậy tôi xin cáo từ."
Nói rồi Ôn Noãn lập tức nhảy xuống xe ngựa, đi về hướng mấy người Vương thị.
Lương Tử Vận vội giữ chặt nàng: "Chờ một chút, cô nương tên là gì, tôi tên là Lương Tử Vận."
Dù sao cũng phải biết ân nhân cứu mạng là ai, ngày khác chờ bệnh tình của mẫu thân ổn định cũng có thể tới nhà nói lời cảm ơn.
Hôm nay chính là nàng ấy liều mạng cứu mình và mẫu thân một mạng!
Vừa rồi nếu không phải nàng ấy làm cho xe ngựa dừng lại, rất có khả năng tất cả mọi người đã rơi xuống núi mất mạng rồi.
"Ôn Noãn."
"Ôn Noãn? Tên rất êm tai, người cũng như tên. Ôn Noãn muội muội là người của Ôn gia thôn sao? Chờ mẫu thân tôi khỏe lại, tôi sẽ đi tìm muội chơi." Ở huyện Ninh Viễn, người họ Ôn không nhiều lắm, nghe nói hầu hết đều ở trong một thôn.
"Không cần, tôi rất bận, không rảnh để chơi." Ôn Noãn trở lại bên người mấy người Vương thị.
Lương Tử Vận cũng không ngại lời từ chối không chút khách khí của Ôn Noãn, nàng đi theo qua bên đó, hành lễ với Vương thị và Ngô thị: "Hôm nay cảm ơn đại nương, thẩm thẩm, Ôn Noãn muội muội đã ra tay cứu giúp, ngày khác cháu lại tới nhà thăm mọi người."
Vương thị và Ngô thị vội vàng xua tay: "Cô nương đừng khách sáo, đây là chúng tôi nên làm."
Hai người cũng không để ý lời nói tới nhà thăm hỏi của nàng ấy, chỉ nghĩ đây là lời nói khách sáo.
Ôn Noãn mời gọi mọi người lên xe bò rồi rời đi.
Lương Tử Vận nhìn xe bò rời đi mới trở lại xe ngựa.
Người ven đường nhìn thấy Ôn Noãn đã rời đi, bọn họ vẫn không thể tin một cô gái ước chừng chỉ mười tuổi như Ôn Noãn có thể cứu sống người khác.
Đột nhiên phát bệnh tim, rất nhiều người biết đây là bệnh không có cách nào cứu chữa, chưa từng có ai có thể cứu được!
Cô nương kia sẽ không phải là Hoa Đà tái thế đấy chứ?
——
Trở lại thôn, vừa lúc đến thời gian nấu cơm trưa, rất nhiều phụ nữ từ trong ruộng đi về nhà.
Vương thị dẫn theo mấy đứa nhỏ xuống xe bò ở cửa thôn rồi đi bộ về nhà.
Thấy thôn dân thì cười chào hỏi với người trong thôn.
Người trong thôn thấy tất cả người trong nhà bọn họ đều mặc quần áo mới thì đều khiếp sợ.
Cả nhà này thế mà lại đều mặc quần áo mới?
Tốn bao nhiêu bạc đây?
Cho dù là ngày tết cũng không phải tất cả các hộ gia đình trong thôn đều sẵn sàng sắm thêm một bộ đồ mới cho các thành viên trong gia đình.
Có thể thêm một bộ đồ mới cho tất cả bọn nhỏ đã là rất tốt rồi!
Huống chi hiện tại không phải ngày tết, bọn họ lại mặc quần áo mới.
"Đại nương, mọi người đi đâu mà mặc đẹp như vậy?" Vợ Hữu Tài tò mò nói.
"Đi Đại Phật Tự làm lễ tạ thần, thuận tiện xem ngày xây nhà." Tìm được ngày lành rồi, còn xin được quẻ tốt, trên mặt Vương thị rạn rỡ nụ cười.
"Chao ôi, đây là chuyện vui, đến lúc đó cháu sẽ bảo Hữu Tài đi qua giúp đỡ!"
Vương thị gật đầu: "Được."
Những người khác nghe vậy, trong lòng đủ loại hâm mộ và ghen ghét, ngoài miệng lại không nói gì, đều sôi nổi gửi lời chúc phúc.
Nhưng có số người ganh tỵ sẽ không giống như vậy.
Vợ của Nhị Lại Tử nhìn cả nhà đều mặc quần áo mới, nguyên liệu còn rất tốt, là vải bông mịn, nghĩ đến sau khi thu lương thực, mẫu đất nhà mình sẽ không bao giờ là của nhà mình nữa! Nhà bọn họ thành gia đình nghèo nhất trong thôn, vốn dĩ tất cả mọi người trong gia đình này phải sa cơ thất thế, là nhà nghèo nhất mới đúng!
Hiện tại thế mà lại mặc quần áo mới, còn xây nhà mới!
Trong lòng bà ta vô cùng ghen ghét, nghĩ đến cái gì đó, bà ta không nhịn được mà móc mỉa nói: "Đại nương, bán ốc nước ngọt kiếm được rất nhiều bạc sao? Tất cả mọi người trong nhà đều mặc quần áo mới! Đại nương xem bộ quần áo này của tôi cũng đã mặc hai năm rồi! Đại nương có thể nói cho tôi biết làm thế nào để xào ốc nước ngọt thơm ngon như vậy không? Tôi cũng muốn đi bán ốc nước ngọt kiếm tiền."
Mấy thôn dân chơi thân với vợ Nhị Lại Tử nghe được lời này cũng đều dựng lỗ tai lên, bước chân chậm lại, trong đó còn có một người chính là vợ Vĩnh Phúc.
Vợ Vĩnh Phúc nói: "Đúng vậy, nói cho mọi người đi! Dù sao hiện tại nhà các người cũng không bán nữa. Nói cho mọi người biết đi, cho chúng ta cũng có thể mặc quần áo mới trong dịp đầu năm!"
"Chị dâu, chị không bán thì nói cho chúng tôi biết đi! Làm chúng tôi nhiều thêm một món ăn cũng được!"
Vương thị cười nói: "Công thức cụ thể thì không thể nói ra, nhưng mà ốc nước ngọt nên ngâm một hai ngày để nó phun sạch bùn đất, lúc xào mọi người bỏ nhiều dầu một chút, bỏ thêm nước tương và ớt cay xào lên sẽ rất ngon."
Lúc ấy bọn họ có nói rõ ràng với ông chủ Đường, phương pháp để ốc nước ngọt phun bùn này, nếu có người trong thôn hỏi thì bọn họ sẽ nói ra, dù sao đối với người dân nghèo khổ mà nói, tốt xấu gì đây cũng là thịt.
Lại nói, nếu có người buổi tối mò quá nhiều ốc, mang trở về nuôi đến ngày hôm sau mới nấu cũng sẽ biết điều này, cớ sao không tạo ấn tượng tốt cho các thôn dân láng giềng.
Đường Bỉnh Quyền cũng không phải buôn bán cho dân nghèo, người nghèo không nỡ đến tửu lầu tiêu tiền, ông ấy cũng không phải là người khắc nghiệt, đương nhiên đã đồng ý.
Vợ Nhị Lại Tử nghe vậy còn không biết đủ: "Đại nương lừa ai vậy! Bỏ nhiều dầu và nước tương không phải sẽ lỗ vốn sao, dầu và nước tương đắt thế nào chứ! Đại nương nói cho tôi biết công thức đi! Có bạc mọi người cùng nhau kiếm!"
Vương thị lắc đầu: "Tôi nói chính là công thức đơn giản nhất, vừa ngon vừa có phí tổn thấp nhất. Ngày thường nhà chúng tôi cũng xào như vậy, cô tin thì thử đi!"
Vợ Nhị Lại Tử lại không tin, nhà ai nấu ăn có thể sẵn lòng bỏ nhiều dầu chứ?
Cả nhà sa cơ thất thế này lúc trước nghèo đến mức phải đào rễ cỏ ăn trong lúc chuyển giao sang mùa đông, sao có thể sẵn lòng bỏ nhiều dầu xào ốc nước ngọt chứ, bà ta mà tin mới có quỷ!
"Vương đại nương, các người không thể ích kỷ như vậy được! Mò hết ốc nước ngọt trong sông của thôn, bản thân phát tài, mua đất, xây nhà, còn mặc quần áo mới, thế mà một công thức món ăn cũng không chịu chia sẻ với mọi người trong thôn!
Ốc nước ngọt trong sông cũng không phải là của nhà bà! Một là bà bồi thường một lượng bạc cho tất cả mọi người trong thôn, nếu không thì bà phải nói công thức ra đây!
Mọi người đều ở trong một thôn, đều là thúc bá huynh đệ! Bà không thể ích kỷ như vậy được? Vợ Vĩnh Phúc, bà nói xem có đúng không!"
Bởi vì lần trước Ôn Noãn không chia hai lượng bạc kia cho bà ta, cho nên trong lòng thím Vĩnh Phúc vẫn luôn ghi hận! Hiện tại có cơ hội, làm sao bà ta có thể không trả thù: "Đúng vậy, mò hết ốc nước ngọt trong sông và trong hồ của thôn, hại chúng tôi muốn mò ốc bán cũng không được, nói thế nào cũng phải chia cho chúng tôi một chút bạc!"
Có một số thôn dân cảm thấy lời nói của vợ Nhị Lại Tử rất có lý, ốc nước ngọt trong sông cũng không phải của một mình nhà Vương thị, bọn họ mò hết ốc, kiếm được bạc, mua đất, xây nhà lại mặc quần áo mới, mọi người cũng không so đo, nhưng vì sao bà ấy không chia sẻ công thức cho mọi người.
Những người chơi thân với hai người đó và những thôn dân muốn chiếm lợi lập tức nói: "Đúng vậy, Vương đại nương, bà nói công thức ra đi, có bạc chúng ta cùng nhau kiếm! Nói công thức cho mọi người biết đi!"