Ôn lão gia tử: "!!!"

Đều nhìn ông làm gì?!

Cuộc sống hòa thuận phú quý này, thật đúng là không phải để người hưởng thụ!

Ông quá khó khăn!

Nếu có thể quay lại, năm đó ông tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Khụ khụ... Đã nghĩ xa rồi, ông Ôn nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, trên mặt không thể nén nổi xấu hổ: "Quế Chi, đến chỗ tôi ngồi đi, Đại Lang đi lấy thêm cho mẹ con một cái ghế."

Biểu cảm của Vương thị thản nhiên đi đến.

Sắc mặt Chu thị khó coi tới cực điểm, trong lòng đều mắng mười tám đời tổ tông của ông Ôn một trận.

Khuôn mặt bà cô xưng lên, bà ta dùng đôi mắt hình viên đạn liếc xéo Ôn Noãn một cái, ngồi ở chỗ kia không nói thêm gì nữa.

Ánh mắt Tống Quý Cường lóe lên, ánh mắt mịt mờ nhìn qua những người trong nhà Ôn Noãn, nhưng không nói chuyện.

Quách phu tử nhíu mày nhìn một nhà Ôn Noãn, ông ta hỏi nữ nhi bên cạnh: "Ni nhi, những người nhà này là ai?"

Trên mặt Quách Thiến Ni cũng khó coi, quan hệ gia đình tướng công tương lai của mình thật sự có chút loạn, may mắn đã phân gia, nên không cần ở cùng một chỗ.

"Bà nội của Lượng ca ca là bình thê."

Sắc mặt Quách phu tử càng khó nhìn, ông ta nghĩ đến cái gì đó nhưng không hỏi lại.

Tiểu Chu thị thấy sắc mặt Quách phu tử không tốt, trong lòng lo lắng một chút.

Đã quên Quách phu tử là người rất để ý quy củ!

Bà ta nhanh chóng đứng lên: "Để con đi thêm vị trí, vừa rồi là con suy xét không chu toàn."

Ôn Uyển đứng lên đi về phía trước, cầm lấy cánh tay Chu thị, đỡ bà ta ngồi xuống: "Bà nội, bà cũng ngồi xuống đi! Vừa rồi không phải nói để cháu giành cho bà cái cáo mệnh phu nhân hay sao? Nhanh chóng ăn cơm thôi! Cơm nước xong, cháu còn phải luyện cầm nữa! Cuộc tranh cử vào thiên thu yến kia, cũng không phải là dễ dàng như vậy đâu."

Chu thị nghe xong lời này sắc mặt u ám cuối cùng cũng thay đổi!

Đúng vậy, sao bà ta phải so đo cùng một người sa cơ thất thế cơ chứ?

Lần này thiên thu yến ngoài mừng thọ cho Thái Hậu, nghe huyện thừa đại nhân nói Hoàng Hậu còn tính toán nhân cơ hội này tuyển phi cho vài vị hoàng tử đã trưởng thành.

Huyện thừa đại nhân có người ở kinh thành, tin tức của ông ta tuyệt đối không sai được.

Chờ cháu gái trưởng của bà ta trúng cử thiên thu yến, được lộ diện trước mặt người tôn quý nhất trong thiên hạ, dựa vào dung mạo của Uyển nhi, vừa có tài lại còn thông minh, nói không chừng là có thể lọt vào mắt của những quý nhân đó ở trong cung!

Về sau sao?

A! Chỉ sợ Vương thị muốn xách giày cho mình cũng không xứng!

Còn so đo một vị trí như vậy làm gì?

Chu thị nghĩ đến đây thì vẻ tươi cười lại tràn đầy trên mặt: "Bà sẽ chờ."

Lúc này bà cô cũng khen tặng nói: "Ai ôi, Uyển nhi đánh đàn dễ nghe như vậy, còn làm ra khúc nhạc dễ nghe như thế! Nghe nói tuyệt đối là khúc nhạc cấp bậc đại sư, nhất định có thể được lựa chọn! Về sau Uyển nhi bay lên đầu cành cũng đừng quên bà cô nhé!"

Ôn Uyển cười cười: "Nào có khoa trương như bà cô nói, chỉ là có tư cách tham gia tranh cử thôi. Kinh thành bao nhiêu cô nương tài nghệ xuất chúng, cháu có thể trúng tuyển hay không cũng không biết đâu! Bà cô đối xử với Uyển Nhi tốt như vậy, Uyển Nhi nhất định sẽ không quên."

Cô gia Tống Quý Cường cũng ca ngợi nói: "Nghe Lý đại nhân nói, uyển nhi đánh khúc nhạc này có thể so với cấp bậc đại sư! Vĩnh Nhạc đại sư không còn soạn nhạc nữa, mấy năm nay đã không thấy xuất hiện khúc nhạc hào hùng như vậy. Biểu ca của ông ta chính là làm quan ở Thái Nhạc thự tại kinh thành, nói là tám chín phần mười có thể trúng tuyển!"

Nếu mà Ôn Uyển có thể lọt vào vòng phú quý trong kinh thành, vậy thì về sau Ôn gia sẽ không còn giống bây giờ!

Quách Thiến Ni: "Nếu mà có thể trúng tuyển tham gia thiên thu yến, vậy chính là đánh đàn ở trước mặt Thái Hậu cùng hoàng thượng, gặp được chân long thiên tử, đó chính là vô cùng vinh quang, rất nhiều tiểu thư nhà quan còn không có tư cách này đâu! Quả thật là phần mộ tổ tiên bốc lên khói nhẹ! Uyển nhi thật sự là quá lợi hại! Có rảnh thì cũng dạy cho tỷ học cầm nhé!"

Quách phu tử nghe xong những lời vừa rồi, vẻ bất mãn lập tức biến mất.

Có thể tiến cung là có cơ hội kết bạn với quý nhân, năm đó Lệ phi cũng có xuất thân bình dân, nhờ một khúc danh chấn kinh thành mà lọt vào mắt đương kim Thánh Thượng.

Nếu mà Ôn Uyển có may mắn này...

Như vậy một người bình thê nhưng có cáo mệnh thì sẽ không còn giống bình thường!

Một bàn người, đều ca ngợi Ổn Uyển!

"Tẩu tử, muội thật hâm mộ tẩu! Con cháu đứa giỏi đứa tốt! Lượng nhi là Trạng Nguyên tài giỏi! Uyển nhi có kỹ năng đánh đàn cũng là đứng đầu toàn bộ phủ Giang Ninh! Về sau tẩu chờ làm cáo mệnh phu nhân rồi hưởng phúc đi! Không giống người nào đó, sinh ra không phải tàn thì lại là bệnh, có một đống cháu nhưng xuất sắc lại không có một ai." Ôn Bảo Trân nói xong còn cố ý liếc mắt nhìn Vương thị một cái.

Sắc mặt Vương thị khó coi, vừa muốn nói gì đó.

Ông Ôn lo lắng tính tình dữ dằn của Vương thị, chỉ một chút là nổi nóng, vậy thì không khí đang tốt lành lại bị làm hỏng rồi, lập tức nói: "Thôi được rồi, ăn cơm thôi, ăn cơm thôi, đồ ăn lạnh là không thể ăn nữa đâu!"

Ông Ôn gắp cho Vương thị một con bào ngư: "Quế Chi, bà nếm thử cái bào ngư này xem."

Sắc mặt tất cả những người Đại phòng đều thay đổi, bào ngư này tổng cộng mới chỉ có tám con.

Trong lòng Chu thị tức giận, Vương thị cũng xứng để ăn bào ngư sao? Thứ này rất quý giá, là huyện thừa phu nhân đưa cho Uyển nhi, nghe nói là đại quan quý nhân hay ăn, ở bên ngoài có bạc cũng không mua được!

Trong lòng ông già này quả nhiên chỉ có kẻ tiểu tiện nhân này, cái thứ gì tốt đều nghĩ cho bà ta!

Vương thị nhìn bào ngư nho nhỏ trong chén, kích thước chỉ như trứng cút, không chắc chắn nói: "Đây là bào ngư sao? Cái đầu sao lại nhỏ như vậy? Không hề giống của nhà tôi chút nào."

Tất cả người trong bàn lớn đều yên tĩnh lại, nhìn bà ấy với ánh mắt quái dị.

Vương thị không rõ nguyên do.

"A?" Ôn Uyển kinh ngạc a một tiếng, nàng ta hơi hơi quay đầu: "Ni tỷ tỷ, không phải tỷ nói bào ngư này không phải gia đình người bình thường có thể ăn sao?"

Giọng điệu khó hiểu, gương mặt đẹp hiện lên một vẻ nghi ngờ.

Quách Thiến Ni giơ tay cài sợi tóc ra sau tai, cười như không cười nói: "Muội có từng gặp qua cửa hàng trấn trên, trong huyện, phủ thành có bán sao? Mấy món đồ quý báu thế này không phải gia đình người bình thường có thể mua được, tất nhiên là không ăn được! Ồ... Hoặc là bào ngư nhà Vương phu nhân là do quý nhân nào đó đưa đến?"

Bà cô nghe xong trực tiếp cười "Phì" một tiếng, một kẻ sa cơ thất thế như Vương thị có thể quen biết được quý nhân nào?

Bà cô khinh miệt nhìn Vương thị: "Vương thị, bào ngư nhà bà là do quý nhân nào đưa? Huyện thái gia? Tri phủ đại nhân? Hay là hoàng thân hậu duệ quý tộc? Nói cho ta, giới thiệu cho tôi quen biết được không? Tôi thật muốn có thêm kiến thức!"

Giọng nói khinh miệt, biểu tình châm chọc.

Mặt Vương thị đỏ lên, há miệng thở dốc: "Không phải." Bà ấy không biết Thập Thất có thân phận như thế nào.

Một bàn người có ánh mắt càng quái dị: Châm chọc, khinh bỉ, khinh miệt, hài hước... Cái gì cũng đều có.

Vương thị có chút run rẩy bất an, bào ngư này chẳng lẽ quý giá như vậy, không phải đồ mà người dân bình thường ăn?

Noãn nhi không phải nói là rất rẻ sao?

Vẻ mặt ông Ôn rất bất đắc dĩ, Quế Chi vẫn háo thắng, không chịu thua như trước, ông nhanh chóng nói: "Ăn cơm, ăn cơm, đồ ăn sắp lạnh rồi!"

Chu thị cười cười: "Đúng... đúng, ăn cơm! Đại tỷ, tuy rằng bào ngư này không to như nhà tỷ, nhưng tỷ cũng nên nếm thử nó có vị gì. Lần sau còn có thể nói ra nó có hương vị gì, đúng hay không?"

Ôn Bảo Trân cũng âm dương quái khí nói: "Đúng vậy, nói dối cũng nên cần chuẩn bị bản thảo đúng không? Nếu không..."

"Phanh!" Trong một góc đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, đánh gãy lời Ôn Bảo Trân nói.

Bà ta hoảng sợ, vỗ vỗ ngực quay đầu lại nhìn.

Mọi người đều bị một tiếng vang lớn này làm cho hoảng sợ, nên quay đầu lại nhìn xem.

Chỉ thấy trong góc có một ghế có chân bị gãy, trên ghế vốn dĩ đặt một cái sọt giờ đang bị rơi trên mặt đất, những đồ trong sọt rơi ra đầy đất.

Ôn Noãn khom lưng nhặt vây cá, tổ yến, lộc nhung, mấy thứ này trong cùng một hộp nhét trở lại sọt.

Cuối cùng, nàng mới nhặt lên mấy con bào ngư to lớn, rồi thả lại vào hộp quà.

Hộp quà kia rất lớn, nhưng cũng chỉ có thể chứa được bốn con bào ngư!

Toàn bộ người của bàn lớn đều im lặng, yên lặng giống như đã chết, mỗi người đều nhìn chằm chằm bốn con bào ngư kia.

Ôn Noãn thu dọn xong những thứ đó, vỗ vỗ tay, sau đó mới kinh ngạc phát hiện ra là đã dọa tới mọi người rồi!

Vẻ mặt xin lỗi nói: "Xin lỗi, ghế này cũng không được vững chắc, chỉ để một chút đồ vật mà cũng không chịu nổi."

Ôn Hinh: "Chắc là đồ vật quá quý trọng, nên ghế này không nhận nổi?"

Vẻ mặt Ôn Thuần bất đắc dĩ nhìn Ôn Hinh: "Nhị tỷ, phải là quá nặng mới đúng. Dùng sai từ rồi!"

Vẻ mặt Ôn Hinh như bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng rồi, đúng, đúng, đồ vật có quý trọng cũng không làm gãy được chân ghế, là quá nặng. Không còn cách nào, quá nhiều đồ, cái đầu bào ngư kia lại to nữa, quá nặng! Đến cả chiếc ghế bằng gỗ đặc cũng bị gãy! Không phải là trong ghế dựa có mọt ở đấy chứ!"

Ôn Hậu chạy tới, cầm lấy nửa thanh chân ghế đã bị gãy, nghiêm túc nhìn nhìn: "Huynh nhìn xem! Không có, chính là đồ vật quá nặng khiến cho chân ghế bị gãy!"

Ôn Noãn: "Cha, sọt này nặng như vậy, tiểu cô chắc là không mang về được, một lúc nữa cha đưa tiểu cô về nhà đi!"

Ôn Gia Thụy nghiêm túc gật gật đầu: "Được."

Một phòng yên lặng!

Vương thị nhìn mấy đứa cháu, trong lòng như được an ủi, bà ấy tỏ vẻ dường như không có việc gì tiếp đón người một bàn: "Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là đồ vật quá quý trọng, không đúng, là quá nặng, nên đã làm gãy chân ghế! Không có việc gì! Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi!"

Bà cô há miệng thở dốc, cuối cùng không nói nên lời cái gì, khuôn mặt ai cũng đỏ lên chỉ biết cúi đầu lùa cơm.

Người của bàn lớn đều cúi đầu, yên lặng ăn cơm.

Ôn Uyển siết chặt chiếc đũa, khớp xương trắng bệch, cúi đầu yên lặng chọn mấy hạt cơm nhét vào trong miệng, ăn không ra cái hương vị gì.

Mặt Chu thị nháy mắt sưng lên như bị đánh thành màu gan heo, vừa đỏ vừa sưng!

Mấy con bào ngư kia còn to hơn cả cái bát, giống như một khối cự thạch lập tức đập vào ngực bà ta, khiến bà ta vô cùng khó chịu, một trận khí huyết quay cuồng.

Bữa cơm này, một bàn người đều im lặng ăn không nói, ăn đến mức một lời khó nói hết, cảm giác phức tạp hỗn hợp như nghẹn ở yết hầu, nuốt cũng không trôi!

Chỉ có một nhà Ôn Noãn là ăn vui vẻ ngon miệng.

――

Tống Quý Cường vội vàng ăn một lát rồi trở về, bà cô cũng không có tâm trạng ở lại, nhanh chóng mang theo con cháu đuổi kịp.

Trên xe ngựa, Tống Quý Cường nhìn về phía Ôn Gia Trân, tuy rằng đã hơn năm mươi tuổi, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra phong thái của tuổi trẻ, trên mặt hắn ta không nhìn ra biểu tình gì, chỉ nói: "Một nhà Vương thị hiện tại sống ở đâu?"

"Hình như dọn về cuối thôn."

"Đi xem."

Vì thế xe ngựa ra khỏi thị trấn, lại đi về hướng Ôn gia thôn, sau đó ngừng ở bên ngoài sân có hàng rào bằng trúc ở cuối thôn.

Cách mành xe ngựa Tống Quý Cường nhìn mấy gian phòng ở bằng trúc rồi nhíu mày: "Bà có biết vì sao bọn họ có thể có cống phẩm cát phẩm bào ngư không?"

Cái đầu bào ngư to như vậy chỉ có trong cung mới có thể có!

Bà cô lắc lắc đầu, đột nhiên bà ta nghĩ đến cái gì: "Nghe đại tẩu nói, nhà bà ấy bán công thức xào ốc nước ngọt cho ông chủ của tửu lầu Như Ý, hay là ông chủ của tửu lầu Như Ý đưa?"

Ông chủ tửu lầu Như ý sao? Đại ca của Đường Bính Quyền kinh doanh về hải sản, hơn nữa là thương nhân cung cấp cho triều đình, có cát phẩm bào ngư cũng là chuyện bình thường.

"Chỉ là bán công thức món ăn cũng không đến mức đưa nhiều đồ quý báu như vậy."

Những thứ đó chính là cống phẩm có cấp bậc.

"Vậy thì nói không chừng vài thứ kia vốn dĩ không phải của nhà hắn, có khi lão tứ thành chân chạy của Đường Bính Quyền, hỗ trợ vận chuyển hàng hóa!"

Chỉ có cái giải thích này mới có thể hợp lý được!

"Đi thôi!" Tống Quý Cường lại nhìn thoáng qua phòng ở bằng trúc kia, không còn hứng thú nên buông mành xuống.

Một kẻ là chân chạy thì cũng không gây lên được sóng gió gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play