Ôn Gia Thụy: "Có gì không hiểu thì hỏi cha."

Dù sao thì năm đó Ôn Gia Thụy cũng là người đứng đầu đồng sinh, ngày thường ông có thời gian cũng sẽ chỉ đạo mấy hài tử đọc sách biết chữ một chút.

Nếu không phải trên mặt có vết sẹo, thì hiện tại có khi ông đã là cử nhân, rồi vào triều làm quan, đây cũng là tiếc nuối cả đời của ông.

Ôn Noãn không hề bỏ qua tia mất mát trong mắt ông, nhìn vết sẹo trên mặt ông là do chắn một đao của bọn cướp thay Tam bá nên bị lưu lại.

Trong lòng Ôn Noãn bỗng động một cái, hoặc là Ôn Gia Thụy cũng có thể tham gia khoa cử một lần nữa.

Chỉ là phải chờ đến khi mùa xuân vạn vật sống lại mới có đủ nguyên liệu.

Hiện tại việc quan trọng nhất chính là xây nhà.

Ôn Noãn lập tức hỏi: "Cha, khi nào chúng ta xây nhà?"

Lúc này Vương thị mới nhớ tới, mấy ngày liền còn chưa tìm được ngày tốt đây!

"Vừa lúc, ngày kia là mười lăm, thân thể của Ôn Noãn đã tốt, Nhu nhi cùng Hinh nhi đều về nhà, ta muốn đi lễ tạ thần đại Phật trong miếu trên núi, thuận tiện nhờ đại sư trong miếu tìm một ngày để động thổ xây nhà."

Vừa lúc ngày đó mấy đứa cháu trai đều đi tham gia thi cử bái sư, bà ấy có thể thuận tiện cầu Bồ Tát phù hộ.

Xây nhà là chuyện lớn, cần phải động thổ, loại chuyện này ở hiện đại có rất nhiều người đều sẽ tìm một ngày hoàng đạo, chứ đừng nói là cổ đại.

Mà người cổ đại mê tín, nếu đạt được ý nguyện khi cầu xin trước mặt tượng thần, thì sẽ muốn đi lễ tạ thần, như vậy mới có thể được thần tiên tiếp tục phù hộ.

Sáng sớm hôm sau, Ôn Noãn nấu xong cơm sáng để Đại Hôi mang lên núi.

Mọi người đều đi vào trong thôn bán ốc nước ngọt, định bán xong trong hôm nay rồi không bán nữa.

Ôn Noãn nhìn thoáng qua quả hồng ở góc tường, nghĩ tới quả hồng dấm.

Nàng bỏ canh gà bào ngư vào trong nồi đất ở trên bếp lò rồi từ từ ninh.

Sau đó gọi Ôn Nhu cùng Ôn Nhiên ra rửa quả hồng, phơi khô sau đó ngâm dấm.

Ôn Hinh kinh ngạc: "Quả hồng cũng có thể ngâm dấm sao?" Chưa từng nghe nói qua.

Dấm gạo thì đã nghe nói qua, trong nhà bà cô có một cái xưởng sản xuất dấm gạo và ủ rượu rất lớn, dấm gạo cùng rượu nhà bà ấy bán khắp cả nước, kiếm được rất nhiều bạc.

"Đương nhiên, quả hồng dấm chính là thứ tốt, có rất nhiều tác dụng, còn có tác dụng làm đẹp, nhưng mà cần phải phối với những nguyên liệu khác mới có thể có nhiều tác dụng khác nhau."

Ôn Noãn nói một ít tác dụng của hồng ngâm dấm.

"Quả hồng dấm này có nhiều tác dụng như vậy sao? Ngâm như thế nào, Noãn nhi dạy tỷ, chúng ta làm nhiều một chút, sau khi ngâm xong thì đem bán kiếm bạc, về sau chúng ta cũng mở xưởng." Ôn Hinh nghĩ đến vừa rồi mình đã ăn ba quả hồng, có chút hối hận, nếu để lại ngâm dấm thì tốt hơn.

Không được, ngày mai nàng phải đi chợ nhìn xem có bán quả hồng hay không, mua thêm nhiều một chút mang về ngâm dấm.

Ôn Noãn không nghĩ tới Ôn Hinh còn có thể nghĩ xa đến mức này, nàng gật gật đầu:

"Được, về sau xưởng sản xuất này sẽ cho nhị tỷ làm của hồi môn, không chỉ có ngâm dấm, còn ủ rượu và những đồ vật khác."

Ôn Hinh vừa nghe đã đỏ mặt: "Tỷ, tỷ không phải ý này! Ai muốn của hồi môn, tỷ sẽ không gả đâu!"

Ôn Noãn không nhịn được trêu ghẹo nói: "Đó là ai biết được muội gặp được Lâm công tử ở chỗ Thập Thất ca, đã tính toán làm một đôi giày đưa cho người ta?"

Mặt Ôn Hinh càng đỏ hơn, cũng nóng nảy: "Đó là một vị đại thúc! Tỷ, đó là tỷ cảm ơn hắn giúp tỷ! Chúng ta cũng không thể là người vong ân phụ nghĩa, đúng hay không đại tỷ?"

Nàng thật sự không nghĩ nhiều, tuổi tác của người nọ có khi còn gần bằng tuổi cha nàng!

Ôn Noãn nghe xong vươn một ngón tay ra lắc lắc: "Tỷ sai rồi, Lâm công tử cũng không phải là đại thúc, sau khi huynh ấy cạo râu thì chính là một thiếu niên anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng!"

Lần trước khi Ôn Noãn thấy hắn, hắn đã cạo râu rồi.

Ôn Hinh càng nóng nảy: "Dù sao tỷ cũng không có cái ý kia!"

Ôn Nhu cười cười: "Noãn nhi, nhị tỷ của muội có da mặt mỏng, đừng trêu nữa!"

Ôn Noãn cười đồng ý: "Vậy muội không chuẩn bị của hồi môn cho nhị tỷ nữa, mà chuẩn bị cho đại tỷ!"

Ôn Nhu vừa nghe thấy thế thì mặt đỏ lên, mắng mỏ: "Tuổi còn nhỏ mà nói bừa! Có tin tỷ lấy quả hồng lấp kín miệng muội không!"

Ôn Hinh thở dài một hơi nhẹ nhõm cũng đi theo trêu ghẹo đại tỷ: "Muội chuẩn bị trâm vàng làm của hồi môn cho đại tỷ, chờ muội kiếm được nhiều bạc thì lại mua ruộng cho tỷ!"

"Muội sẽ mở cho đại tỷ một tú trang..."

Hai tỷ muội vừa rửa quả hồng, vừa trêu ghẹo.

Ôn Nhu cười mắng các nàng, đáy lòng lại không nhịn được ảm đạm, nàng không dám nói, nàng không muốn tái giá, nàng sợ.

Chỉ là ở lại trong nhà sẽ khiến người nhà xấu hổ.

Ôn Noãn thấy vẻ mặt Ôn Nhu trầm xuống, trong lòng thầm mắng bản thân khơi chuyện không đúng!

Nàng lập tức nói sang chuyện khác: "Đại tỷ, nhị tỷ, các tỷ không phải muốn biết phương pháp ngâm dấm sao? Muội nói cho các tỷ, ban đầu rửa sạch sẽ những quả hồng, sau đó phơi khô, ..." Ôn Noãn đem phương pháp quả hồng ủ dấm nói ra.

Lực chú ý của hai người quả nhiên bị dời đi, lắng nghe rất nghiêm túc.

Ôn Hinh nghe xong lập tức nói: "Vậy buổi chiều cha bán xong ốc nước ngọt trở về thì bảo cha đến nhà ngoại mua vài cái lu lớn trở về, lu lớn trong nhà đều dùng để cất đồ rồi."

Hai huynh đệ nhà mẹ đẻ Ngô thị có mở lò gạch, chuyên môn sản xuất bình rượu, lu nước, bình dấm chua, còn có nung gạch, ngói.

Lúc đầu kiếm được rất nhiều tiền, sau đó người vùng thôn này đều làm việc này, sự cạnh tranh lớn, bọn họ lại không có sáng tạo nên không tranh được với những người khác. Mấy năm nay việc làm ăn không tốt lắm, lại bởi vì nhị mợ nên sống tạm hay nuôi gia đình đều trở thành vấn đề, cha Ngô thị đều không muốn làm nữa.

Chỉ là kế hoạch không đuổi kịp thay đổi, buổi chiều, người một nhà đều bị ông Ôn tự mình tới cửa mời đến nhà đại phòng ở trấn trên.

Ông Ôn cùng Ôn Gia Phú tự mình tới cửa mời, còn mang theo một hộp điểm tâm của Đào Nhiên Cư nổi danh phủ thành cho mấy cháu trai cháu gái ăn.

Nói là Ôn Uyển làm một khúc nhạc rất êm tai, bị người của giáo nhạc phường giới thiệu đến kinh thành tranh cử làm người biểu diễn nhạc trong tiệc thiên thu yến, nên bảo bọn họ đi đến đó ăn cơm, đồng thời cùng nhau chúc mừng một chút, đã rất lâu rồi người một nhà không có chuyện vui mừng.

Một nhà nhị phòng cũng đi, tiểu cô đều đi, đến bà cô ở phủ thành cũng trở về.

Vốn dĩ Vương thị không muốn đi, nhưng mà ông Ôn ra mặt, lại là xin lỗi, lại là nhận lỗi, thái độ hạ rất thấp, hơn nữa nghe thấy nữ nhi của mình cũng đi, rất lâu rồi bà ấy không nhìn thấy nữ nhi của mình, nên mới đồng ý mang theo con cháu đi đến.

Khi Ôn Noãn châm cứu cho Nạp Lan Cẩn Niên, đã thuận tiện dặn phòng bếp ở trên núi nấu cơm cho hắn, nói buổi tối nay nàng có tiệc.

Chạng vạng, người một nhà đã đến nhà của đại phòng ở trấn trên.

Toà nhà của nhà đại phòng ở trấn trên tuy rằng không to như nhà cũ của Ôn gia, nhưng cũng không nhỏ, cấu trúc hình chữ hồi, còn có cả sân trước và sân sau, cũng đủ người một nhà bọn họ ở.

Bọn họ còn mời một bà tử nấu cơm, quét tước.

Khi một nhà Ôn Noãn đến, bà tử kia dùng ánh mắt mịt mờ đánh giá quần áo bọn họ một cái, không nóng không lạnh mời bọn họ đi vào, sau đấy ở chỗ bọn họ không nhìn thấy thì chép chép miệng.

Chính sảnh là một mảnh âm thanh náo nhiệt vui vẻ.

Còn chưa đi đến gần, người một nhà đã nghe thấy được.

Bà tử đi đến ngoài phòng, lớn tiếng nói: "Lão gia, phu nhân, một nhà tứ lão gia tới."

Trong phòng có rất nhiều người, mọi người nghe thấy lời này thì âm thanh náo nhiệt vui vẻ thoáng chốc biến mất.

Ông Ôn phản ứng đầu tiên, ông thấy Vương thị mang theo bọn nhỏ xuất hiện, lập tức đứng lên, cười gọi: "Quế Chi, Tứ Lang, đã đến rồi à, nhanh vào đây rồi ngồi xuống."

Người một nhà đi vào.

Người một nhà Đại phòng rất nhanh phản ứng lại, ngồi ở vị trí cao cười chào hỏi với bọn họ, chỉ có Ôn Ngọc trợn trắng mắt quay đầu nói chuyện với một người phụ nữ béo bên cạnh giả vờ không nhìn thấy bọn họ.

Bà cô Ôn Bảo Trân cũng dùng mắt lạnh liếc mắt nhìn một nhà bọn họ một cái rồi thu hồi tầm mắt, cũng không thèm nhìn tới bọn họ nữa.

Tất cả người của nhị phòng cùng tam phòng đều đứng lên, cười chào hỏi.

Ôn Noãn liếc mắt đánh giá bốn phía, trong phòng bày một bàn tròn lớn hai chân, ngồi ở vị trí chủ bàn là ông Ôn, Chu thị, một nhà bà cô, một nhà đại phòng, còn có hai người không quen biết là đã ngồi đầy bàn.

Một cái bàn khác là một nhà nhị phòng, một nhà tam phòng; một nhà nhà mẹ đẻ Chu thị đang ngồi.

Sau đó còn có một cái bàn rất nhỏ đặt ở trong góc âm u nhất, một mình tiểu cô đang co quắp bất an đứng ở nơi đó, cười chào hỏi với bọn họ.

Đây hiển nhiên là cố ý chuẩn bị cho một nhà bọn họ.

Lúc này Chu thị mới đi tới, với dáng vẻ đương gia chủ mẫu cùng vẻ mặt tươi cười vô cùng nhiệt tình, chỉ vào một cái bàn nhỏ ở trong góc nói: "Đại tỷ, Tứ Lang tới rồi, nơi đó còn có vị trí, nhanh chóng ngồi xuống đi, chỉ còn chờ mọi người là ăn cơm rồi."

Hôm nay cuối cùng Chu thị cũng vượt qua hai ngày mù mịt: Cứ cho là Vương thị là chính thê thì thế nào, không thể nào bằng mình sinh nhi tử cháu trai cháu gái đều có tiền đồ!

Bà ta chỉ là bình thê cũng có thể ép cho chính thê là Vương thị không còn vị trí ở Ôn gia!

Nếu không phải mình thưởng cho Vương thị một vị trí, thì ngay cả nơi ở Vương thị cũng không có!

Nghĩ đến đây, ánh mắt bà ta nhìn Vương thị càng thêm kiêu ngạo cùng thỏa thuê đắc ý.

Vương thị thấy nữ nhi của mình, lực chú ý đều bị hấp dẫn, không chú ý đến Chu thị. Bà ấy đang muốn đi về phía cái bàn nhỏ, Ôn Noãn đã lôi kéo bà ấy lại: "Bà nội, bà là thê tử được ông nội cưới hỏi đàng hoàng, ở đây có bối phận lớn, vì thế hãy ngồi đến bên cạnh ông nội đi! Nếu không thì sẽ không hợp quy củ. Cha đứng hàng nhỏ nhất trong mấy huynh đệ, một nhà chúng cháu ngồi ở chỗ này còn được."

Một khi chịu tủi thân mà nhường nhịn, sẽ khiến cho có vài người vĩnh viễn không biết vị trí của bản thân là gì!

Vương thị vừa nghe thấy vậy mới phục hồi tinh thần lại. Đúng vậy! Trước kia bà ấy cùng con cái của mình ngồi ở trong một góc đã thành thói quen, nhưng mà bà ấy là chính thê được ông cưới vào cửa, trong phòng này ngoài ông ấy ra thì bà ấy là người có bối phận lớn nhất, vì sao vẫn phải ngồi ở góc.

Sắc mặt Chu thị đang cười như hoa lập tức cứng đờ, liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái, đáy mắt lóe lên tia oán độc rồi biến mất.

Chủ bàn đã ngồi đầy, chỉ còn lại vị trí của Chu thị vừa rồi.

Sắc mặt Ôn Ngọc thay đổi, lập tức đứng lên rồi hung dữ nói: "Đó là vị trí của bà nội tôi, bà cô ngồi ở đó thì bà nội tôi ngồi ở đâu?"

Tiểu Chu thị nhanh chóng kéo tiểu nữ nhi của mình xuống, giả vờ tức giận nói: "Trưởng bối nói chuyện, con chỉ là một tiểu hài tử xen miệng vào làm gì! Còn có quy củ hay không? Con quên thân phận của mình rồi à? Cho rằng chính mình là những nha đầu thôn dã không lên được mặt bàn kia à?"

Lời này có chút ý chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

Ôn Ngọc nghe xong, sắc mặt thay đổi, lại ngồi xuống một lần nữa, đắc ý nhìn thoáng qua Ôn Noãn: "Mẫu thân, con sai rồi, con chỉ là không quen nhìn những người bất kính với trưởng bối."

"Con có lòng hiếu tâm ta biết, nhưng mà ai đúng ai sai không đến lượt một tiểu nha đầu như con lắm miệng? Trưởng bối vẫn còn rất nhiều người đang ngồi ở đây đấy!"

Đây là châm chọc Ôn Noãn không để trưởng bối vào trong mắt!

Ánh mắt bà cô Ôn Bảo Trân bắt bẻ quét mắt nhìn trên dưới Ôn Noãn một cái, giọng nói mang theo tràn ngập bất mãn: "Ngươi chính là Noãn nhi? Có hiểu biết quy củ hay không? Trưởng bối đang nói chuyện mà có chỗ cho ngươi xen vào à? Một nhà các người đã phân gia đi ra ngoài, khi đến nơi này chính là làm khách, đạo lý khách nghe theo chủ chẳng nhẽ không hiểu?"

Ôn Noãn cũng không sợ bà ta, cũng không trả lời lời nói của bà ta, nàng nhìn về phía ông Ôn không chút để ý nói: "Ông nội, chẳng lẽ đã phân gia thì bà nội cháu không phải chính thê mà người danh chính ngôn thuận cưới về? Ông nội này, chẳng lẽ Ôn gia đã không có vị trí chính thê?"

Toàn phòng yên lặng!

Vẻ mặt Ôn Noãn thản nhiên nhìn ông Ôn?

Ông Ôn đã làm giàu như thế nào, người toàn thôn đều biết!

Ông dám nói không có vị trí chính thê sao?

Chu thị nhìn về phía ông Ôn.

Bà cô nhìn về phía ông Ôn.

Tất cả người trong phòng đều nhìn về phía ông Ôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play