Ôn Bảo Trân nghĩ vậy, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bà ta lập tức nói, kẻ sa cơ thất thế như Vương thị kia sao có thể xoay người!
"Lượng nhi phải tham gia cuộc thi nhập học của thư viện Lộc Sơn, Uyển nhi cũng phải đi phủ thành mua đàn, tôi mời bọn họ đến phủ ở vài ngày nhé?"
Tống Quý Cường nghe xong lời này sắc mặt nghiêm túc vài phần: "Dọn dẹp sạch sẽ Hoàng Sa Viện cùng Thính Phong Viện rồi để cho bọn họ ở đi! Nơi đó thanh tĩnh, không ai quấy rầy đến bọn họ đọc sách cùng luyện đàn. Bảo hạ nhân hầu hạ tận tâm một chút, trên phương diện thức ăn phải chú ý."
Ôn Bảo Trân nghe xong, trong lòng vui vẻ.
Hai cái viện kia là hai viện tốt nhất chỉ ở sau chủ viện, trước kia chỉ cho người nhà mẹ đẻ của thê tử đầu tiên của Tống Quý Cường ở đó.
Xem ra, bà ta xây dựng quan hệ tốt đẹp với Chu thị và một phòng cháu trai trưởng kia là đúng!
Ôn Bảo Trân gả làm vợ kế cho một thương nhân nhà giàu ở phủ thành là Tống Quý Cường, nếu không phải Tống Quý Cường có tiếng là khắc thê và đã khắc chết hai người thê tử trước, mấy cô nương trong thành đều sợ thì cũng không đến phiên bà ta.
Nhưng mà làm dâu nhà giàu cũng không tốt như vậy.
Sau khi kết hôn, vì xuất thân của bà ta là người nhà quê, nên cả nhà họ Tống đều xem thường bà ta.
Nhưng vì có Ôn Gia Phú mở tửu lâu, mà công việc buôn bán cũng ngày càng tốt, Lượng nhi đi học trong thư viện Lộc Sơn luôn được lão sư khen ngợi, nên địa vị của bà ta ở nhà họ Tống mới càng ngày càng vững chắc.
Những người họ hàng của nhà họ Tống đã từng xem thường bà ta lúc này mới tôn trọng bà ta hơn, nhưng mà cũng chỉ hơi tôn trọng và không ở trước mặt bà ta mà tỏ vẻ khinh thường nữa thôi.
Hiện tại Ôn Uyển vì viết được khúc nhạc hay nên có thể tham gia thi đấu ở Thiên Thu yến, thái độ của nhà họ Tống đối với bà ta cũng hoàn toàn khác hẳn, thậm chí hôm nay ngay cả Tống Quý Cường cũng đưa bà ta về nhà mẹ đẻ!
Bà ta biết gia đình Ôn Gia Phú chính là chỗ dựa của bà ta, cho nên bà ta hiển nhiên phải lấy lòng cả nhà Ôn Gia Phú này.
Nhưng bà ta đã quên, năm đó bà ta lập gia đình, sở dĩ bà ta có nhiều của hồi môn như vậy là do Vương thị cứ thấy bà ta khóc không ngừng, nói là lo lắng sợ qua đó bị người ta xem thường.
Khi đó, mối quan hệ của cả hai còn tốt, Ôn Bảo Trân vẫn luôn kính trọng đối với Vương thị, mỗi ngày đều một tiếng tẩu tử hai tiếng tẩu tử.
Vương thị lại nghĩ có lẽ cả đời này của bà ấy không thể sinh được nữa, tâm tàn ý lạnh, nghĩ rằng giữ lại những vật ngoài thân này cũng vô dụng, sinh không chạm tới chết không thể mang theo, nên nhất thời mềm lòng liền đưa hơn phân nửa cho người em chồng có mối quan hệ tốt với bà ấy, nhưng bà ấy không ngờ sau này bà ấy sẽ khốn khổ như vậy!
Noãn nhi cần thuốc và tiền, Vương thị đi đến phủ thành hỏi mượn cô em chồng nhưng Ôn Bảo Trân lại nói không có tiền, còn nói bản thân ở nhà họ Tống phải ban thưởng cho hạ nhân, cũng có nhiều khó khăn.
Trong lòng Vương thị vừa lo vừa tức, nhịn không được mắng bà ta ngay tại chỗ, nói bà ta không có lương tâm, là kẻ vô ơn.
Hai người vì vậy mới hoàn toàn trở mặt!
Tiểu cô Ôn Bảo Trân bắt đầu xem thường cả nhà Vương thị, chính là luôn châm chọc, khiêu khích.
Tất nhiên đây đã là chuyện cũ.
-
Sau khi ăn cơm xong, cả nhà Ôn Noãn cùng nhị phòng và tam phòng đều rời đi.
Quách phu tử mới hỏi: "Gia Phú, nhà tứ đệ của ông làm nghề gì?"
Có nhiều vi cá, bao tử, bào ngư lớn như vậy, ông ta đã từng nhìn thấy tại bổn gia ở trong kinh thành, đó là của Hoàng Thượng ban cho!
Sắc mặt Ôn Gia Phú khó nhìn giống như bị người ta làm cho mất mặt, nhưng đối với nhà thông gia tương lai, ông ta vẫn vực dậy tinh thần nói: "Bởi vì trên mặt của tứ đệ có vết sẹo rất đáng sợ nên không ai dám nhận hắn, công việc của hắn chỉ toàn là linh tinh, cái gì cũng làm, từ người bán hàng rong đến làm công việc khuân vác cho bến tàu, cho nhà... Cái gì cũng làm được nhưng không có việc nào lâu dài, đều là công việc chạy chân. Trước kia còn bán công thức món ăn cho ông chủ tửu lầu Như Ý, kiếm được năm mươi lạng bạc."
Ông chủ tửu lâu Như Ý? Thầy Quách nghe xong như nghĩ đến cái gì, cũng không hỏi lại nữa.
Có lẽ là lấy hàng hóa của người khác, còn làm bộ làm tịch, những đồ vật quý giá này có thể tùy tiện chạm vào sao.
Đến lúc đó xem ông ta có bồi thường nổi không?
Nghĩ như vậy, ông ta cũng không nói thêm gì chỉ dặn Ôn Lượng vài câu để hắn có thể tham gia cuộc thi của thư viện Lộc Sơn thật tốt, sau đó dẫn con gái rời đi.
Ôn Lượng đích thân tiễn hai ngươi ra ngoài.
Quách Thiến Ny nhìn thoáng qua Ôn Lượng đỏ mặt, lặng lẽ nhét món vật gì đó cho hắn, sau đó mới đi theo sau cha của nàng rời đi.
Hai người sẽ nhanh chóng thành hôn, vốn không thể gặp mặt nhưng đúng lúc nghe Ôn Uyển nói mình có tư cách tham gia tranh tuyển biểu diễn trong tiệc Thiên Thu, nên nàng mới xin cha đưa nàng đến đây.
Sau khi hai người rời đi.
Sắc mặt của cả nhà đại phòng cũng không đẹp gì, rõ ràng là tiệc mừng cho Uyển nhi, nhưng lại bị con quỷ đoản mệnh kia cố ý lật đổ một mâm vi cá, bao tử, bào ngư, khiến cho cả một bàn người nuốt không trôi, mất mặt vô cùng!
"Đúng là chút dạy dỗ cũng không có! Còn không phải chỉ có mấy con bào ngư, còn cố tính đá ghế!" Trong lòng Ôn Ngọc uất nghẹn nói.
Hai mắt đen láy của Ôn Uyển mờ mịt không hiểu, đó là chỉ là vài con bào ngư sao?
Nàng rõ ràng còn thấy còn có bao tử và vi cá.
"Cả nhà tứ thúc làm gì có mấy thứ này? Như vậy là không đúng rồi!"
"Ta đoán có lẽ hắn đang làm việc cho ông chủ Đường! Nghe nói đại ca Đường Bính Khang của ông ta là người vận chuyển hàng hải sản."
Ôn Uyển khẽ cười: Hóa ra là chỉ giả bộ, dọa cho nàng sợ hãi!
Nàng dịu dàng nói: "Cha, con đi luyện đàn."
Còn mấy tháng nữa là đã đến Thiên Thu yến, khúc nhạc kia nàng vẫn chưa luyện xong vì gặp khó khăn ở vài nơi.
Nàng phải nhanh lên, tuyệt đối không thể để sai xót!
Như vậy nàng mới có thể nổi tiếng!
"Được rồi, đừng có vì chuyện này mà lo lắng quá, lo lắng chỉ hại người, chỉ cần con chăm chỉ luyện đàn là tốt rồi." Tiểu Chu thị lập tức nói.
"Ngọc nhi, bức tranh mà con vẽ đã xong chưa? Chẳng phải con nói ngày đó Từ đại sư sẽ đi tới phòng đấu giá sao, con mau chóng vẽ cho xong bức tranh đi. Chờ tới khi con trở thành đệ tử của Từ đại sư, ca ca của con cũng thi đậu cử nhân trở thành quan, sau này con sẽ chính là tiểu thư nhà quan phủ, đại tỷ của con thì nổi tiếng khắp nơi, còn con thì có thân phận là đệ tử của Từ đại sư. Sau này công tử nhà nào mà không phải do con tùy ý chọn lựa?"
Tiểu Chu thị nhìn xa trông rộng, bà ta đã lên kế hoạch cho tương lai của con gái và con trai đều rất tốt.
Mà mấy đứa nhỏ của bà ta cũng rất có tương lai, đều đang từng bước đi trên con đường mà bà ta đã suy tính trước.
"Tranh con đã vẽ đã xong rồi, con đi sửa một chút." Ôn Ngọc cũng trở về phòng của mình.
Tiểu Chu thị đợi cho không còn đứa nào ở đây nữa, khuôn mặt mới tối sầm lại, nói: "Ghế trong nhà chẳng lẽ bị ông chủ kia lừa? Sao có thể bị con ôn thần kia vừa đá một cái đã gãy!"
Sắc mặt của Ôn Gia Phú cũng nghiêm lại: "Chắc chắn là vậy, để tôi xem xem có phải đã giở trò lừa tôi không! Tôi sẽ đi tìm ông chủ đó để tính sổ!"
Ông ta giẫm lên một cái ghế đứng bên cạnh, bịch một tiếng, nhưng chân ghế không bị gãy.
Ông ta không tin, chỉ cảm thấy là do vừa nãy ông ta không dùng sức! Lúc này ông ta dùng sức đá một cái, móng chân của ông ta đều bị đá gãy, mặt giày màu đen đã thấm máu!
Ông ta đau đến mức mặt mày đều nhăn lại, nhưng chân ghế vẫn bình thường như cũ!
Tiểu Chu thị: "..."
Đồ tiểu tiện nhân kia vì sao lại có thể làm gãy một cái chân ghế được nhỉ?
-
Sau khi Ôn Noãn rời khỏi đại phòng.
Ôn Gia Mỹ bọc áo lên người cho Ôn Noãn, cười nói: "Noãn nhi, đây là áo bông của tiểu cô làm cho cháu, thời tiết càng ngày càng lạnh, cháu mặc dày một chút đừng để cảm lạnh."
Ôn Noãn nhận lấy, ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn tiểu cô."
Ôn Gia Mỹ nhìn về mấy đứa nhỏ Ôn Thuần, có chút ngượng ngùng nói: "Thân thể của Noãn nhi yếu ớt nên tiểu cô làm cho Noãn nhi trước, sau này tiểu cô sẽ may cho mấy đứa sau!"
"Tiểu cô, tụi cháu có quần áo rồi nên không cần may cho tụi cháu đâu ạ." Mấy đứa nhỏ vội nói.
Ai cũng biết gia cảnh của tiểu cô cũng không dễ dang gì, còn phải chăm sóc người mẹ chồng không thấy đường nữa.
Sau khi tiểu dượng làm ăn thất bại thì vẫn chưa đứng lên được, suốt ngày chỉ say đắm trong rượu.
Tất cả gánh nặng trong nhà đều đè lên trên vai của tiểu cô.
Tiểu cô may vá để kiếm sống, còn bán trứng gà, bán đồ ăn, nhưng số tiền dành dụm ít ỏi đó đều bị tiểu dượng cầm lấy đem đi mua rượu uống.
Hơn nữa không biết sức khỏe của tiểu cô có phải di truyền từ Vương thị không, hay thậm chí so với Vương thị còn nghiêm trọng hơn, vì đã kết hôn mười năm rồi những vẫn chưa sinh được một đứa con nào.
May mắn, mẹ chồng của tiểu cô không để ý, tiểu dượng ngoài việc say rượu ra thì đối xử với tiểu cô cũng rất tốt.
"Tiểu cô, muội không cần may quần áo cho tụi nhỏ làm gì, tụi nhỏ đều có quần áo mặc, bạc cứ để dành để sống qua mùa đông đi. Tỷ có chuẩn bị cho muội vải để may ba bộ quần áo, bà thông gia và tiểu dượng cũng có, gần đây trong nhà bận rộn, việc thêu thùa may vá thì ty không giỏi bằng muội, nếu không cũng đã may xong quần áo."
Ngô thị đưa cái sọt cho Ôn Gia Mỹ xem: "Những đồ vật kia tỷ đều để trong cái sọt này, muội lấy cái sọt này đi, bên trong còn có chút thức ăn để muội bồi bổ thân thể."
Nhanh chóng mang thai!
Ôn Gia Mỹ vội rút tay về phía sau: "Muội không cần đâu, chị dâu cứ giữ để bồi bổ cơ thể cho Noãn nhi đi."
Vừa rồi ở trong nhà, nàng biết bên trong có đồ đáng giá!
Làm sao nàng dám lấy!
Ôn Noãn nhìn thấy trên cánh tay của tiểu cô vừa rụt về kia có vết máu bầm.
Vương thị nhìn con gái mình chỉ mới hơn ba mươi tuổi mà tóc đã bạc nửa đầu, trông cũng không khác mình là mấy, bà ấy cảm thấy chua sót trong lòng: "Cầm lấy! Thứ này trong nhà có rất nhiều, đều của người khác tặng. Gần đây mắt của bà thông gia đã tốt hơn chút nào chưa? Hoán Hồng còn uống rượu không?"
"Mọi chuyện đều tốt, mắt của mẹ chồng con đã không còn đau nên cũng không cần khám bệnh nữa. Nhưng mà lỗ tai có lẽ do tuổi đã lớn, nên nói chuyện thường không nghe được. Tướng công đã không còn uống rượu nữa, nửa năm gần đây đã ra ngoài đi tìm việc làm, mẹ không cần lo lắng đâu ạ."
Vương thị nghe xong những lời này cũng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi!"
Ôn Noãn lại nhận ra vào lúc tiểu cô nói những lời này đều cúi đầu, ngón tay đặt ở phía sau giật giật không yên.
"Trời cũng không còn sớm! Mẹ không giữ con ở lại nữa, con mau về nhà đi. Mẹ chồng của con còn đang chờ con trở về chăm sóc nữa! Chút bạc này con cầm lấy mua ít đồ bồi bổ thân thể, mau chóng có con. Không cần phải tiết kiệm để đầu óc thư giãn sẽ nhanh chóng có con. Con càng mong có con thì nó sẽ càng không đến!"
Bà ấy nghĩ đến chuyện con gái vì sao đã nhiều năm mà không có con, đầu cũng bạc trắng.
"Con biết rồi ạ, những thứ này con không lấy đâu, trong nhà cũng vừa mới thu hoạch có rất nhiều đồ để ăn rồi!"
Ôn Noãn đi lên kéo lấy tay của tiểu cô, nàng muốn bắt mạch cho tiểu cô một chút.
Nhưng tay Ôn Noãn vừa mới chạm vào tay của Ôn Gia Mỹ, Ôn Gia Mỹ đã nhanh chóng rút lại trực tiếp lùi về sau vài bước: "Noãn nhi, trời sắp tối rồi, tiểu cô phải về nhà. Khi nào tết đến tiểu cô lại đến thăm cháu."
"Mẹ, tứ ca, chị dâu, con về đây!"
Ôn Noãn thấy vậy cũng không tiến lên trước, nàng suy nghĩ rồi thuận tiện nói: "Cha, cha đưa tiểu cô về nhà đi!"
Ôn Gia Thụy gật đầu, ông ấy cũng đang dự tính làm vậy, ông ấy đeo cái sọt lên lưng: "Đi thôi tiểu muội! Ca ca tiễn muội".
Ôn Gia Mỹ vừa nghe đã kinh ngạc, vội xua tay: "Không cần, không cần đâu!"
Vương thị tức giận: "Con khách khí cái gì? Mau đi đi! Con đi đường một mình vào ban đêm sẽ không an toàn, cũng thuê một chiếc xe ngựa về cho nhanh."
Ôn Gia Mỹ gả cho người ở khá xa thị trấn.
Tất cả mọi người đều khuyên.
Ôn Gia Mỹ cũng không thay đổi được gì nên chỉ có thể đồng ý.