Vốn dĩ thấy ông Ôn mang một miếng thịt heo lại đây thăm Nhu nhi, Vương thị còn rất vui mừng, cảm thấy hắn làm ông nội vẫn còn có lương tâm, không ngờ ông Ôn tới là vì muốn công thức món ăn kia!

Ông già đáng chết này, lần nào cũng đều nghe lời nói của Chu thị!

Ông Ôn nhìn cửa trúc được đóng chặt. Tức giận đến mức thổi râu trừng mắt, ông vỗ rớt tro bụi bị cây chổi để lại trên người, tức giận đến thổi râu trừng mắt: "Không tới thì không tới!"

Ông Ôn vung ống tay áo, định xoay người chạy lấy người, chợt phát hiện một người một sói ở phía sau ông, đang nhìn ông với ánh mắt sâu thẳm.

Ông Ôn sợ tới mức nhảy dựng lên, che lồng ngực suýt chút nữa rớt tim ra ngoài: "Noãn Noãn nhi, cháu hù chết ông rồi!"

Ôn Noãn nhìn ông với vẻ mặt lạnh nhạt: "Cả đời không làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm có tiếng gõ cửa cũng không sợ hãi."

Ôn Noãn nói rồi bước xuống khỏi lưng sói, đang định gõ cửa đi vào, ông Ôn lui về phía sau vài bước, rời xa con sói Đại Hôi, nhích người lại gần Ôn Noãn: "Noãn nhi, cháu nói đạo lý một chút đi, cháu nói có phải người một nhà là nên giúp đỡ lẫn nhau không? Đại bá của cháu cũng không phải người ngoài, Lượng nhi thi công danh cần bạc, tửu lầu này không thể buôn bán thua lỗ. Các cháu nói công thức món ăn cho đại bá của cháu, mọi người đều là người một nhà, không tính là bán cho người ngoài, ông chủ của tửu lầu Nhu Ý kia cũng nói không được gì, chẳng lẽ công thức đồ ăn của mình mà người trong nhà cũng không thể sử dụng sao? Có đúng không?"

Ôn Noãn dừng bàn tay gõ cửa lại, hờ hững nhìn ông Ôn: "Không phải người ngoài, chỉ là còn không bằng người ngoài mà thôi! Ông nội, đưa công thức món ăn cho đại bá, người thân là đại bá này sẽ cho bọn cháu bạc đề mua đất xây nhà sao? Nếu không xây nhà, ông có biết nhà bọn cháu có thể sẽ bị đông chết trong mùa đông này không? Ông nội, chỉ còn chút ít tình thân còn lại cũng đừng để vì tính kế mà mất hết! Sự lương thiện của người khác không phải là cái cớ để các ông tính kế!"

Từ trong ký ức của nguyên chủ, nàng không thích cũng không đến mức chán ghét người ông nội này.

Bởi vì mỗi lần ông ấy làm ra chuyện khiến người thất vọng buồn lòng, ngay sau đó ông ấy sẽ làm một ít việc làm người ta ấm lòng.

Nói trắng ra bản chất con người ông ấy là thiện lương, nhưng lỗ tai mềm, dễ bị người khác xúi giục, làm ra một số việc hồ đồ.

Nhưng con người có thể ngủ ngốc nhất thời, lại không thể ngu ngốc một đời!

Trong mấy đứa con trai, ông ta yêu thương con trai trưởng và cháu trai trưởng hơn cả, việc này không có gì, trên đời cha mẹ bất công cũng không hiếm thấy.

Nhưng nghe người khác nói hai câu là đi tới tính kế gia đình của một con trai khác thì ai chịu nổi!

Lúc này Vương thị mở cửa ra: "Noãn nhi, đừng để ý ông ta! Cháu vào đi!"

Ôn Noãn nghe lời đi vào, đã nói đến nước này rồi, nàng cũng không còn gì để nói nữa.

Nếu ông tỉnh ngộ thì kính ông, còn nếu ông ấy vẫn không chịu ngộ thì sau này nên như thế nào thì vẫn như thế đó.

Vương thị nhìn ông Ôn, vẻ mặt thất vọng: "Lão nhân, tửu lầu kia làm sao có được, tôi không tin ông không biết! Chuyện trước kia tôi không so đo, hiện tại nhà tôi cũng càng ngày càng tốt! Tôi xin ông đừng giúp đỡ Chu thị tới tính kế tôi! Đừng làm phiền tôi!

Trước khi gả cho ông, tôi chưa từng chịu khổ, sau khi gả cho ông, có đau khổ gì tôi cũng gánh chịu hết! Hiện tại tôi dọn ra rồi, không có ông, tôi phát hiện tôi lại không cần chịu khổ! Tôi không nghĩ chịu khổ nữa, đời này tôi chịu khổ đủ rồi! Cho nên tôi cầu xin ông, ông đừng đến hại tôi nữa!

Muốn công thức món ăn kia đúng không? Đại Lang giúp chúng tôi bồi thường hai trăm lượng bạc thì chúng tôi sẽ nói cho hắn công thức món ăn này! Được rồi, ông có thể quay trở về trả lời Chu thị rồi!"

Nói xong câu cuối cùng, có lẽ là nhớ tới chuyện năm xưa, khóe mắt của Vương thị trở nên đỏ bừng.

Nếu có thể, Vương thị thật sự muốn dùng một cây gậy đánh cho ông Ôn tỉnh lại!

Ông Ôn nhìn thê tử kết tóc xe tơ với mình đang rơi lệ, trong lòng cũng vô cùng khó chịu, đặc biệt là câu nói của bà ấy rằng trước khi bà ấy gả cho ông, bà ấy chưa từng gặp phải đau khổ, nhưng sau khi gả cho ông, tất cả những đắng cay tủi nhục bà ấy đều được trải qua! Khiến trong lòng ông nghẹn muốn chết.

Bọn họ từng là hai đứa nhỏ vô tư! Không có bà ấy, thì cũng không có ông của ngày hôm nay.

Nếu không phải sau này mẫu thân ông ghét bỏ Quế Chi thành thân đã nhiều năm rồi mà chưa sinh ra đứa con nào, sau đó chính ông uống say rồi phát sinh quan hệ với biểu muội Chu thị khiến bà ấy chỉ một lần là đã có thai, thì bọn họ cũng sẽ không...

Ông mấp máy môi muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói lên lời, chỉ đành thở dài một hơi rồi ủ rũ cụp đuôi rời đi.

Về đến nhà, Chu thị không hề phát hiện ông Ôn không ổn, vẻ mặt chờ mong hỏi: "Thế nào? đã hỏi được công thức món ăn chưa?"

Ông Ôn nghe thấy lời này thì ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn Chu thị.

Vẻ mặ Chu thị cứng đờ: "Làm sao vậy?"

Ông Ôn nhìn bà ta một lúc rồi mới thu hồi ánh mắt: "Bảo Đại Lang trả cho Tứ Lang hai trăm lượng bạc, cho bọn hắn một gian nhà ngói gạch xanh khang trang, lúc ấy công thức món ăn kia sẽ nói cho Đại Lang!"

Chu thị vừa nghe lời này thì lông tóc dựng lên, lời nói trong lòng buột miệng nói ra: "Đồ tiện nhân Vương thị kia sao không đi ăn cướp đi! Hai trăm lượng bạc còn thêm một gian phòng ở, đồ tham lam! Quả thật là công phu sư tử ngoạm! Một lượng bạc tôi cũng sẽ không cho! Bà ta đừng có nằm mơ! Nào có kẻ bạc tình bạc nghĩa như bà ta thế! Đại Lang chính là đại ca của Tứ Lang, vậy mà nó cũng không giúp!"

Ông Ôn nghe xong ánh mắt phức tạp nhìn bà ta một cái, sau đó không để ý đến bà ta mà cứ thế vào nhà nằm.

Lúc này Chu thị mới phát hiện bản thân mình đã nói sai, đã thế ông Ôn còn có điều gì đó không thích hợp, nhất định là đồ tiện nhân Vương thị kia đã nói gì đó.

Tròng mắt Chu thị xoay chuyển sau đó đuổi theo rồi dịu dàng nói: "Ông à, Lượng nhi lập tức có kết quả rồi, khoa cử này tốn rất nhiều bạc, mấy năm nay việc làm ăn của tửu lâu cũng không phải quá tốt, làm sao có thể lấy ra được hai trăm lượng bạc? Nếu không thì để Tứ Lang đưa công thức món ăn trước đã, chờ việc làm ăn của tửu lầu tốt lên thì lại trả hai trăm lượng bạc cùng xây nhà cho bọn nó sau?"

Ông Ôn: "Không có bạc thì chờ đến khi có bạc rồi lại nói, một nhà Tứ Lang vẫn còn đang ở phòng trúc đấy! Không còn bạc để xây nhà, mùa đông sắp đến kia còn có thể bị đông chết, bà có biết hay không? Được rồi, tôi mệt mỏi nên muốn ngủ một giấc, bà đừng làm phiền tôi!"

Chu thị nghe xong lời này tức giận đến nỗi đen cả mặt, nhà bà ta không có phòng ở thì liên quan gì đến mình! Đông chết thì mới tốt!

Chỉ là lời này bà ta sẽ không nói trước mặt ông Ôn.

"Ông à."

Sau đó cho dù Chu thị có nói cái gì, ông Ôn cũng đều không nói chuyện.

Thấy thái độ của ông Ôn, trong lòng Chu thị thấy hoảng sợ, vội vàng đi lên trấn trên.

Không nghĩ tới trấn trên còn có một chuyện tốt lớn tận trời đang chờ bà ta, khiến cho bọn họ không còn so đo với công thức món ăn kia.

Mà đêm nay ông Ôn cũng không ngủ, nằm ở trên giường trằn trọc, hoài nghi nhân sinh.

——

Bị ông Ôn gây chuyện như vậy, tâm trạng của tất cả mọi người đều không tốt, đặc biệt là Vương thị.

Có một tướng công như vậy, tất nhiên là trong lòng uất nghẹn không ngừng! Nếu nàng là Vương thị, chắc là đã sớm thiến ông Ôn rồi! Ôn Noãn nghĩ thầm.

"Con có một tin tức tốt, mọi người muốn nghe hay không?!" Ôn Noãn cố ý dẫn dắt chú ý của mọi người.

Quả nhiên mọi người bị hấp dẫn, Vương thị vực tinh thần dậy hỏi: "Noãn nhi, cháu có tin tức tốt gì?"

Ôn Nhiên: "Tỷ tỷ có tin tức tốt gì, có phải lại nghĩ đến biện pháp kiếm bạc hay không?"

"Biện pháp gì đấy, nhanh chóng nói ra đi! Nhị ca sẽ dốc hết sức mình!" Ôn Hậu vén tay áo, làm một tư thế sẵn sàng.

"Biện pháp kiếm tiền thì muội có một đống, cái này sao lại được coi là tin tức tốt được?" Ôn Noãn kinh ngạc nhìn bọn họ một cái.

Người một nhà: "..."

Đúng là giọng nói thiếu đánh, làm người nghe có loại cảm xúc muốn đánh người thì làm sao bây giờ?

Ôn Noãn lấy ra thư giới thiệu của Nạp Lan Cẩn Niên đưa cho cùng có mấy quyển sách của hắn tùy ý đặt ở trên bàn: "Đây là sách và thư giới thiệu mà Thập Thất ca cho, đại ca, nhị ca còn có Lạc nhi có thể cầm phong thư giới thiệu đến thư viện Lộc Sơn ở phủ thành tìm tiên sinh Lâm Hoằng Hạo để bái sư."

Ôn Gia Thụy nghe xong vui mừng đến nỗi đứng lên, ghế còn bị đá đổ: "Noãn nhi, con nói đến thư viện Lộc Sơn tìm ai bái sư?"

"Tiên sinh Lâm Hoằng Hạo ạ! Làm sao vậy ạ?"

Ôn Gia Thụy không dám tin cầm lấy thư giới thiệu, xoa nhẹ đôi mắt ba lần mới xác định bản thân không hề nhìn lầm, trên thư đúng thật viết ba chữ Lâm Hoằng Hạo như rồng bay phượng múa: "Noãn nhi, Lâm Hoằng Hạo là Viện trưởng của thư viện Lộc Sơn đấy, con có biết không?"

Ôn Noãn: "..."

Nàng không biết!

"Lâm tiên sinh đã nửa thoái ẩn, hơn nữa cũng không nhận đồ đệ nữa, ngày thường học sinh thư viện có thể được ông ấy chỉ điểm một vài điều đã là phúc khí lớn rồi, ngoài những người có tài năng học tập ra thì những người còn lại đều không có đãi ngộ này! Cũng không biết Thập Thất đã làm gì mà có thể thuyết phục được Lâm tiên sinh nhận các con làm đồ đệ, nhưng chắc chắn không dễ dàng! Hai ngày này các con chuẩn bị cho tốt, ngày kia cha đưa các con đi bái sư! Đừng phụ lòng tốt của Thập Thất ca, có biết không?"

Lộc Sơn thư viện là thư viện tốt nhất trong toàn bộ phủ Giang Ninh, viện trưởng thư viện Lâm Hoằng Hạo chính là đại nho của triều đình.

Tất cả các nơi trên đất nước đều có học sinh ngưỡng mộ danh tiếng mà tiến đến xin học.

Có thể tiến vào thư viện Lộc Sơn đọc sách, thì chính là đã bước được nửa cái chân vào con đường cử nhân, bởi vì những học sinh xuất thân từ thư viện Lộc Sơn thấp nhất cũng là tú tài.

Ở trong triều làm quan thì có đến một phần tư là học sinh đi ra từ thư viện Lộc Sơn.

Mà toàn bộ Nạp Lan quốc chỉ có khoảng hai trăm tòa học viện, ngoài viện Quốc Tử Học ở kinh thành ra, những học viện khác không thể so sánh được.

Đây là điện phủ thần thánh mà tất cả học sinh trong thiên hạ đều hướng tới!

Ông quen biết với phu tử của Thư Viện Bạch Lộc ở trấn trên, vốn dĩ đầu xuân sau muốn để mấy hài tử đến Thư Viện Bạch Lộc đọc sách, có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến có thể đi vào thư viện Lộc Sơn.

Muốn đi vào thư viện Lộc Sơn cần phải trải qua hai điều kiện cơ bản nhất là thư giới thiệu cùng kiểm tra đầu vào.

Ngày mười lăm tháng mười hàng năm sẽ tổ chức cuộc thi kiểm tra đầu vào để tuyển sinh.

"Chúng ta lại thiếu Thập Thất một cái ơn lớn rồi."

Ôn Gia Thụy không biết Ôn Noãn đã đưa ra bản thiết kế nỏ liên châu cùng lầu canh cũng không hề thua kém thư giới thiệu này, thậm chí còn quan trọng hơn nhiều!

Đó là bảo vệ quốc gia, tạo phúc cho muôn dân!

Trong lòng Ôn Gia Thụy lại nghĩ, Thập Thất rốt cuộc là người nào mà đến Lâm tiên sinh cũng quen biết?

Biết hắn là hài tử của gia đình giàu có, nhưng hiện tại xem ra chỉ sợ còn phú quý hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.

Vẻ mặt Ôn Thuần nghiêm túc gật gật đầu.

Vương thị nghe xong cũng căng thẳng, lập tức nói: "Ba huynh đệ Thuần Nhi chuẩn bị cẩn thận một chút, ngày mai không cần đi bán ốc nước ngọt nữa."

Ôn Thuần thật cẩn thận cầm lấy một quyển sách rồi rời đi: "Con sẽ đi đọc sách."

Hắn thích đọc sách và có khát vọng có thể được đến học đường, không có gì khiến người ta quý trọng hơn với việc đã mất đi rồi mà lại tìm lại được.

"Con cũng đi đọc sách." Ôn Hậu chần chờ một chút, cũng cầm lấy một quyển sách rời đi.

Hai ca ca đều đi rồi, tuy rằng Ôn Lạc muốn tiếp tục nghe mọi người nói chuyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm lấy sách đi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play