"Phi, nằm mơ! Con đĩ này, chồng tao đang làm việc ở trong nha môn, mày dám đánh tụi tao, mày cứ chờ ngồi xổm trong tù đi!" Vợ tú tài chưa bao giờ bị bắt nạt như thế này, trước kia chồng bà ta là tú tài, bây giờ càng là người làm việc trước mặt huyện thừa đại nhân, đang làm điển sử!

Người trong thôn ai cũng phải kính trọng bà ta!

Con tiện tì này dám đánh bà ta, bà ta muốn ngược chết con đĩ Ôn thị kia! Trong mắt vợ tú tài hiện lên sự âm độc, lớn tiếng kêu cứu:

"Người đâu! Cứu mạng! Giết người rồi!..."

Ôn Noãn nhìn về phía Ôn Nhu: "Đại tỷ, tỷ có biết giấy kết hôn được cất ở đâu không?"

Ôn Nhu bị dọa choáng váng, nàng lắc lắc đầu: "Noãn nhi, muội và cha mau quay về đi, bây giờ lão gia đang làm quan, chúng ta không thể trêu vào! Hai người đi mau!"

Người cùng thôn với Tiền gia đến thì thảm mất!

Bọn họ đã từng đánh chết người!

Ôn Nhu hoảng loạn dùng sức đẩy hai người rời đi: "Đi mau! Không còn kịp nữa rồi!"

Vốn dĩ trong lòng nàng dâng lên một hy vọng, chẳng sợ nàng cảm thấy hy vọng rất mong manh, nhưng nàng cũng muốn về nhà, thật sự rất muốn về nhà.

Nhưng hai chữ điển sử đã nhắc nhở nàng!

Không thể!

Bây giờ Tiền tú tài không chỉ là tú tài, người trong thôn ai cũng kính trọng ông ta!

Phu nhân tú tài muốn bắt nạt ai ở trong thôn thì cứ việc bắt nạt người đó!

"Muốn chạy? Nằm mơ!" Trưởng thôn dẫn theo một đám thôn dân ùa vào như một tổ ong!

Tiền Thành Vũ thấy trưởng thôn dẫn theo người trong thôn tới, to gan hơn: "Trưởng thôn, hai người này muốn đánh chết chúng tôi! Bắt bọn họ đến quan phủ đi! Để cha tôi nhốt bọn họ trong tù cả đời!"

Cha hắn là điển sử, là trợ thủ đắc lực của huyện thừa đại nhân, dám đánh hắn, tìm chết đây mà!

Bà Tiền ngồi dưới đất, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt: "Trưởng thôn cứu mạng, mau bắt bọn họ lại! Tay của tôi bị con đĩ này bẻ gãy rồi! Mau bắt bọn họ lên quan phủ, để cha Thành Vũ chém đầu bọn họ trước dân chúng!"

Trưởng thôn: "Muốn lật trời à! Còn dám xông vào nhà đả thương người khác, các huynh đệ mau bắt lấy bọn họ!"...

"Không được." Ôn Nhu nhanh chóng chạy đến ngăn ở trước mặt hai người, vẻ mặt sốt ruột lắc đầu nói: "Không phải, trưởng thôn, bọn họ là cha và muội muội cháu, chỉ là sự hiểu lầm! Đừng bắt bọn họ! Bọn họ chưa làm gì cả, đều do cháu làm, do cháu làm!"

Ôn Gia Thụy ôm quyền hành lễ với trưởng thôn: "Xin trưởng thôn làm chủ! Tôi là cha của Ôn Nhu, hôm nay đến Tiền gia thôn là để đón Ôn Nhu về nhà, không nghĩ tới vừa hay thấy được cảnh con gái tôi bị hai mẹ con này ngược đãi, nhất thời bị lửa giận làm mờ mắt, khó thở công tâm, không nhịn được ra tay dạy dỗ tên Tiền Thành Vũ uổng công đọc sách thánh hiền này!"

Tiền Thành Vũ đau đớn vô cùng, lớn chừng này rồi, chưa bao giờ bị người ta đánh, hắn tức giận nói: "Hiểu lầm cái gì, vào nhà đánh chúng tôi thành ra thế này chỉ là hiểu lầm sao! Trưởng thôn, người phụ nữ này tính tình phong lưu, còn chưa đến tuổi cập kê mà cả ngày cứ muốn câu dẫn tôi, trì hoãn việc đọc sách của tôi, dạy mãi không sửa! Mẹ tôi mới ra tay dạy dỗ vài cái!"

Ánh mắt của người trong thôn khi nhìn Ôn Nhu cũng mang theo sự khác thường.

Vốn tưởng rằng thành thật, không nghĩ đến lại là loại người này, khó trách luôn bị vợ tú tài đánh.

Tiền Thành Vũ vẫn còn là một hài tử choai choai thôi, lại đúng lúc đang thi đậu công danh, nếu như bị cô gái này câu dẫn, thân thể không khỏe thì làm sao bây giờ!

Thứ đĩ điếm không giữ đạo đức này, đương nhiên phải bị đánh!

Hôm nay vừa hay Tiền bà tử đang nghỉ ngơi ở nhà, ánh mắt của bà ta nhìn Ôn Noãn tràn ngập hận ý, người này lừa bà ta hai lượng bạc, có cơ hội sao lại không báo thù: "Trưởng thôn, không khí của Tiền gia thôn không thể bị người khác làm bẩn được, thứ phụ nữ không giữ đạo đức này nên được dạy dỗ cho tốt! Đánh nàng ta cũng là chuyện đương nhiên! Đánh chết nàng ta thì cũng không có ai dám nói một câu không đúng!"

"Đúng vậy, đánh chết cũng là chuyện đương nhiên! Vào cửa nhà Tiền gia tôi thì chính là người của Tiền gia tôi, không được phép đánh mắng hay sao?"

"Loại đĩ điếm không giữ đạo đức này nên bị tròng vào lồng heo!"

Ôn Nhu khóc đỏ mắt, hổ thẹn khó làm: "Không phải, cháu không có, cháu không câu dẫn huynh ấy, không phải loại không giữ đạo đức."

Ôn Gia Thụy tức đến mức đỏ mặt: "Câm miệng! Con gái tôi không phải là loại người như thế!"

Thân ảnh màu xám xanh vừa động, trực tiếp quăng cho Tiền Thành Vũ mấy cái tát tai: "Miệng chó không phun được ngà voi! Con mẹ nó ai lả lơi ong bướm? Hôm nay ngươi phải nói rõ ràng, không thì ta phế đi chân thứ ba của ngươi!"

Đồ vô sỉ này, sự việc không có chứng cứ như thế này, hắn nói cái gì thì chính là cái đó, hủy hoại cả thanh danh của Ôn Nhu!

Cho dù là con dâu nuôi từ bé, khi nam nữ còn chưa thành niên, thì không thể làm chuyện vượt rào, nếu không sẽ bị người đời lên án.

Ôn Noãn tức gần chết, xoay xoay tay, rồi vặn cánh tay của hắn: "Đại tỷ ta câu dẫn ngươi?"

"A!" Tiền Thành Vũ hét thảm một tiếng, đau đến mức tứa mồ hôi lạnh!

Làm sao nói được cái gì!

Tay hắn, nếu tay hắn bị phế đi, thì không thể tham gia khoa cử.

Một tay thì bị trẹo, một cánh tay khác cũng trật khớp: "Có câu dẫn ngươi hay không? Có nói hay không!"

Tay nhỏ của Ôn Noãn dừng ở trên cổ hắn.

"A ——! Không... Nàng ta không câu dẫn ta! Đừng bóp cổ ta! Trưởng thôn, cứu mạng!"

Tiền Thành Vũ ngẩng đầu lên, gan sắp hư đến nơi, hù chết hắn!

"Các ông là người chết sao? Mau cứu con trai tôi?"

Sắc mặt trưởng thôn thay đổi, không nghĩ tới Ôn Noãn lại dám đả thương người trước mặt nhiều người như thế: "Khinh người quá đáng! Mau chóng bắt người này lại! Đây là đang coi thường thôn Tiền gia chúng tôi không có ai sao?"

Thôn dân chạy đến như tổ ong, người nào cũng vung nắm tay lên, hung thần ác sát nhằm về phía trước.

"Lật trời, dám đến thôn Tiền gia chúng tôi gây chuyện! Các huynh đệ đánh!"

"Đánh! Đánh tới mức cha mẹ bọn họ cũng không nhận ra!"

"Đánh chết nàng!"

Trong mắt Tiền bà tử hiện lên sự ngoan độc, đứng bên cạnh lớn tiếng nói: "Dùng sức đánh, đánh chết cũng không sao! Dám bắt nạt người thôn Tiền gia chúng ta! Nếu Ôn thị là con dâu nuôi từ bé của thôn Tiền gia chúng ta, thì chính là người của Tiền gia, đánh nàng mắng nàng, dạy dỗ nàng thì có làm sao chứ! Người nhà mẹ đẻ có quản được sao? Cho dù đánh chết cũng là quỷ của Tiền gia. Bọn họ tới cửa đánh người đã là không đúng, xứng đáng bị đánh chết, đánh không chết thì bắt đến quan phủ!"

Ai bảo mày lừa tao hai lượng bạc!

Ở triều đại này trong rất nhiều thôn có những người nông dân cùng họ tụ lại sống gần nhau, tạo ra một thôn trang. Hơn nữa đại đa số người ở đây đều có quan hệ huyết thống là huynh đệ với nhau ở cùng nhau như thế, mới đoàn kết nhất trí, đối kháng với kẻ địch.

Một số thôn có quy mô lớn hơn chút, ỷ vào người đông thế mạnh mà bắt nạt những thôn có quy mô nhỏ, một khi xảy ra xung đột, đánh chết người cũng là chuyện bình thường.

Thôn Tiền gia chính là thôn có tiếng ác! Từ trước đến nay bọn họ luôn bắt nạt người khác!

Một đám thôn dân ào ào xông lên.

Ôn Noãn xoay mũi chân, đón gánh lập tức bay lên, nàng duỗi tay tiếp lấy...

Vòng người phía trước ngã xuống đất đau đến mức kêu ngao ngao.

Mọi người hoàn hoàn không nhìn thấy rõ nàng ra tay như thế nào, khi phản ứng lại, thì người ngã xuống đất chính là bản thân họ.

Những thôn dân phía sau sợ tới mức liên tục lui về sau, cũng không dám tiến lên.

Có người tỉnh táo chạy đi tìm lão gia.

Ôn Noãn dùng một chân đá vào bụng của Tiền Thành Vũ, trực tiếp đạp lên ngực hắn một cái, một bàn tay nắm lấy đòn gánh, nhàn nhạt nhìn thôn dâm, kiêu ngạo nói: "Đến đây! Xem ai chết trước! Xem tôi có chết hay không!"

"A!" Lại là một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa! Tiền Thành Vũ đau đến mức tê tâm liệt phế.

Mọi người ai cũng bị sự tàn nhẫn này của nàng dọa sợ! Không dám tiến lên.

Ai không sợ chết chứ?

Lúc này Ôn Noãn mới thu hồi ánh mắt, dừng ở trên người vợ tú tài lạnh lùng nói: "Lấy hôn thư ra đây! Dập đầu xin lỗi tỷ của tôi!"

Vợ tú tài đã hống hách quen rồi, nhiều người như thế, bà ta không tin không đánh lại một tiểu nha đầu! Nhìn con trai mình bị nàng dùng chân đạp lên thì nổi trận lôi đình: "Con đĩ này, thả con trai tao ra! Mấy người là người chết sao? Mau chóng bắt lấy nó! Dùng cái cuốc! Nhiều người như thế sợ cái gì!"

Thôn dân vừa định tiến lên.

Ôn Noãn dùng đón gánh gõ gõ vào khủy tay Tiền Thành Vũ.

"A!" Lại là một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.

"Đừng, đừng đến đây, mau đi tìm cha tôi! Mẹ, mẹ đưa hôn thư cho nàng ta đi!"

Thôn dân không dám bước lên phía trước, nhìn về phía trưởng thôn.

Tiền Thành Vũ chính là cục cưng bảo bối của Tiền đại nhân!

Hơn nữa tay của Tiền Thành Vũ dùng để cầm bút, quá quan trọng, nếu bị phế đi thì rất thảm.

Trưởng thôn vừa tức lại vừa sợ: "Mau đi thông báo với Tiền đại nhân!"

Ông ta chỉ vào Ôn Noãn, cả giận nói: "Cô can đảm lắm!"

Nếu Tiền Thành Vũ xảy ra chuyện gì thì khi nào Tiền thủ nhân quay về biết xử lý như thế nào đây, toàn bộ người trong thôn đều ghi tạc vào danh nghĩa của ông ta, miễn thuế má!

Mọi người được Tiền thủ nhân cho không ít lợi lộc.

"Không, tôi nhu nhược, các người mới can đảm! Nhưng mà, nếu không lấy hôn thư ra thì tôi có thể khiến cho các người không còn can đảm đó! Tin không?" Ôn Noãn nhìn về phía nào đó trên người Tiền Thành Vũ, giật giật đòn gánh.

Tiền Thành Vũ trực tiếp bị dọa tiểu ra quần: "Mẹ, hôn thư! Đưa cho nàng ta, đưa cho nàng ta!"

Những thôn dân đó cũng kẹp chặt hai chân lại theo bản năng.

Trưởng thôn tức muốn hộc máu: "Rốt cuộc cô muốn thế nào? Cha của Tiền Thành Vũ chính là điển sử, cô đánh cậu ấy, cô không sợ cả nhà sẽ bị chém đầu sao?"

"Chém đầu? Một điển sử nho nhỏ, không chính thức, có tư cách này sao? Tôi thật sự rất sợ đó! Đưa hôn thư ra đây, giải trừ hôn ước, dập đầu xin lỗi đại tỷ của tôi, việc này coi như giải quyết xong!"

"Muốn giải trừ hôn ước? Nằm mơ!" Một tiếng nói giận dữ không thể át vang lên phía sau lưng mọi người!

Một nha đầu cũng dám gây chuyện ở Tiền gia ông ta! Đạp đứa con trai ưu tú của ông ta xuống dưới chân, ông ta sẽ làm cho nàng ta thấy một điển sử chẳng xứng đáng này, có bản lĩnh chém đầu nàng ta hay không!

Vừa hay có một gia đình của tội phạm bị tử hình lấy ngàn lượng bạc trắng ra chuộc, huyện thừa đại nhân đang lo tìm ai đến thế thân chém đầu thay cho tội phạm bị tử hình kia đâu.

Các thôn dân nghe xong tiếng nói này, cao giọng nói:

"Tiền đại nhân đã về rồi!"

"Tiền đại nhân dẫn theo quan sai về rồi!"

"Ác, hai người này chết chắc rồi! Dám bắt nạt người Tiền gia, tìm chết!"

"Chết rồi cũng xứng đáng, thế mà lại dám bắt nạt con trai của Tiền đại nhân!"

"Bắt vào đại lao, giam bọn họ cả đời!"

"Chém đầu trước dân chúng mới đúng!"

"Ngũ mã phanh thây!"...

Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, sôi nổi nhường ra một con đường.

Một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xanh ngọc, có hai cọng râu cá trê ngẩng đầu đi vào bên trong.

Bước đến đâu, thôn dân đều sôi nổi lùi lại đến đó, hơn nữa còn lớn tiếng gọi: "Tiền đại nhân!"

"Tiền đại nhân!"...

Tư thế này chỉ kém không quỳ xuống kêu một tiếng "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Ôn Noãn nhìn theo hướng người đang đi tới, thu chân lại không chút hoang mang.

Bà Tiền thấy vậy thì khoe khoang hừ lạnh: "Sợ rồi sao!"

Ôn Noãn lạnh lùng nhìn bà ta một cái rồi nở nụ cười xuất hiện lúm đồng tiền như hoa: "Rất sợ nha!"

Bà Tiền: "..."

Bị dọa ngu đúng không, lúc này còn cười!

Tiền tú tài nhìn thấy Ôn Noãn, không rõ vì sao bây giờ nàng còn cười được!

Dựa vào cái gì mà lại có tư thái không sợ hãi như thế?

Tiền Thành Vũ đau đến mức khóc đầy mặt, nằm liệt trên mặt đất không ngồi dậy nổi, thấy người tới thì hắn ta có cảm giác như sống sót sau tai nạn, hắn thều thào gọi: "Cha, cứu mạng! Con sắp bị đánh chết rồi!"

"Tướng công cứu mạng, hai tiện nhân này phế đi tay của thiếp với con trai! Đau chết ta! Mau bắt bọn họ lại, chém đầu bọn họ!"

"Tiền đại nhân, hai người này đả thương chúng tôi! Ngài hãy bắt nàng ta lại đưa đến địa lao, đánh chết bọn họ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play