Người trong thôn sôi nổi cáo trạng.
Ngay cả Tiền Tú Cẩm trốn ở trong phòng nhòm qua cửa sổ thấy cha mình đã về rồi, cũng nhanh chóng chạy đến: "Cha, hai người này muốn đánh chết mẹ và đại ca, còn cả con nữa, cha phải làm chủ thay chúng con, đưa bọn họ đi ngũ mã phanh thây, băm ra đút cho chó ăn!"
Tiền tú tài thấy cánh tay rũ xuống mất tự nhiên của con trai và vợ, mặt sưng thành đầu heo, đặc biệt là con trai, miễn bàn cũng biết thê thảm bao nhiêu!
Mắt ông ta sáng như đuốc trừng lên nhìn Ôn Noãn mang theo sự ngoan độc, cũng không vô nghĩa: "Tần bộ đầu, bắt hai người hung ác cùng cực này vào nhà lao, phải tra tấn nghiêm hình, răn đe cảnh cáo! Thế mà lại dám xông vào nhà dân, vào nhà đánh cướp, giết người phóng hỏa! Quả thật ác độc đến cùng cực, tội ác tày trời! Tội không thể tha thứ!"
Đánh đến mức thay hình đổi dạng, bộ dáng khiến người khác cũng nhận không ra, cũng dễ thay thế cho tội phạm bị tử hình kia.
Ông ta muốn cho nàng thấy ông ta một điển sử không chính thức này có thể giết chết bọn họ hay không.
"Đừng mà!" Hai đầu gối Ôn Nhu chụm lại, đang định quỳ xuống, Ôn Noãn tay mắt lanh lẹ giữ nàng lại: "Đại tỷ, không cần sợ."
Ôn Nhu lắc đầu, Tam muội không biết lão gia bây giờ không chỉ là một tú tài, mà ông ta đã lên làm điển sử, hơn nữa rất có trọng lượng ở trước mặt huyện thừa đại nhân.
Thậm chí trong lúc vô tình nàng còn nghe được lão gia nói muốn tìm giúp huyện thừa đại nhân một thế thân thay cho tội phạm bị tử hình.
Nàng lo lắng cha và Noãn nhi bị bắt vào trong nhà lao có khi sẽ mất mạng!
Nàng khóc lóc nói: "Lão gia, cầu xin ngài buông tha cho cha và muội muội của tôi, các ngài muốn tôi làm gì cũng được! Bọn họ không cố ý!"
Ôn Gia Thụy tức giận nói: "Nhu nhi đừng sợ! Cha cũng không tin thiên hạ này không có nơi nói rõ lí lẽ! Muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do! Rõ ràng là nương tử Tiền gia ra tay bắt nạt con gái tôi trước, ra tay đánh người trước. Sau đó người một thôn lại xông lên đánh người! Ông ta cũng chẳng hỏi, lập tức bắt chúng ta vào trong nhà lao để tra tấn nghiêm hình, có còn vương pháp hay không? Một điển sử không cấp bậc, không chính thức, ông ta không có quyền lực này!"
Tiền tú tài nghe xong tưởng như chuyện gì đáng chê cười!
"Vương pháp? Ở chỗ này tôi chính là vương pháp, là đạo lý! Muốn bắt mấy người vào tù lao thì cứ bắt, muốn chém đầu mấy người thì cứ chém, ông coi thử một điển sử như tôi có thể giết chết mấy người được hay không! Dẫn đi!"
Mười mấy bộ đầu giơ cây đao lớn lên xông đến phía trước muốn bắt người.
Lưỡi đao sắc bén dưới ánh mặt trời phản chiếu lại tia sáng bạc lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run.
Tất cả mọi người đều đắc ý dào dạt nhìn Ôn Noãn.
Tiền bà tử: "Nha đầu chết tiệt kia, giỏi thì bây giờ đánh đi! Thấy đại đao sao lại không đánh?! Sợ à?"
Ôn Noãn không nhúc nhích, chỉ nhìn những bộ đầu đó rồi cười lạnh, tùy ý để bọn họ đặt cây đao lên trên cổ mình, trong lòng đếm số: Một, hai.
"Ngao-" Một tiếng sói tru đầy phẫn nộ vang lên!
"Tiền đại nhân? Quan uy thật lớn!" Ngay sau đó phía sau đám người vang lên một tiếng nói mê người.
Từ khi nào mà một điển sử cũng xứng với hai chữ đại nhân?
Tiếng nói này...
Thân thể Tiền tú tài cứng đờ.
Thong thả quay đầu lại, thấy người tới là ai, sợ tới mức trực tiếp bùm một tiếng quỳ xuống, thanh âm cũng run lên nhè nhẹ: "Huyện... Huyện lệnh đại nhân!"
Huyện lệnh đại nhân nghe thấy rồi!
Một điển sử như ông ta chơi chơi uy phong trước mặt mấy thôn dân là được, nhưng mà ông ta không có cấp bậc, chẳng qua ỷ vào sự tín nhiệm của huyện thừa đại nhân dành cho mình.
Thật ra ông ta không phải là quan lại chân chính, nào dám giả làm đại nhân trước mặt bọn họ?
Gần đây huyện thừa cũng cụp đuôi vào làm người, nhắc nhở mình tránh xa huyện lệnh một chút, không thể trêu vào vị này, rất có địa vị!
Hơn mười quan sai nghe thấy thanh âm quen thuộc này cũng hoảng sợ, bọn họ nhanh chóng quay đầu lại, sau đó bùm, bùm.
Quỳ đầy đất: "Ti chức gặp qua đại nhân."
Dứt lời cúi đầu, nghẹn họng cũng không dám ho một cái.
Thôn dân không phát hiện ra sự khác thường của bọn họ, càng hứng phấn, xem ra địa vị của Tiền tú tài ở trong quan phủ thật sự không tệ, còn khiến cho cả huyện lệnh đến để chống lưng cho ông ta!
Trong lòng thôn dân, trưởng thôn là quan nhỏ, trấn trưởng là quan lớn, huyện thừa là nửa bầu trời! Còn huyện lệnh chính là bầu trời xanh trên đầu! Là thổ hoàng đế!
Tiền tú tài trở thành điển sử làm việc cho huyện thừa, hắn có thể đi ngang ở trong huyện!
Bây giờ huyện lệnh còn đến giúp Tiền thủ nhân, vậy sau này bọn họ - người của thôn Tiền gia, đi ra ngoài cũng có thể đi ngang.
Mọi người không tự giác sôi nổi nhường ra một con đường, quỳ xuống, so le không đồng đều hành lễ nói: "Thảo dân tham kiến đại nhân."
Trong viện chỉ còn lại ba người Ôn Noãn còn Ôn Nhu vốn định quỳ, nhưng mà Ôn Noãn lôi kéo tay nàng ấy nên quỳ không được.
Tiền bà tử thấy vậy, không nhịn được cho bọn họ một ánh mắt xem thường, nhìn thấy huyện lệnh đại nhân còn không quỳ, chờ bị đánh trượng đi!
Một con sói dẫn đầu tiến vào, đi theo phía sau nó là ba vị nam tử phong thần tuấn lãng, giống như tinh hoa đất trời.
Đặc biệt là nam tử dẫn đầu ở giữa, lóa mắt giống như tia nắng giữa bầu trời, tuấn dật bất phàm, quý khí bức người, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tiền Tú Cẩm không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn người tới, trong lòng bang bang thẳng nhảy.
Nàng ta nhìn đến mức hai mắt tỏa sáng.
Con sói Đại Hôi chạy đến bên người Ôn Noãn, lang mô cẩu dạng lắc cái đuôi với Ôn Noãn: Tiểu tỷ tỷ, ta dẫn quan tướng đến rồi!
Ôn Noãn đọc hiểu mấy thứ đó từ trong đôi mắt nhỏ lấy lòng này, sờ sờ đầu của nó.
Âu Dương Hoài An mắt lạnh nhìn Tiền tú tài, ông ta chính là vương pháp?
Ngay cả hắn cũng không dám nói như thế!
"Tiền thủ nhân, ông chính là vương pháp?!"
"Tiền nhân biết sai! Tiểu nhân không dám! Đại nhân tha mạng!" Đầu Tiền thủ nhân cúi xuống đất, động cũng không dám động!
Hiện trường ngơ ngác tĩnh lặng!
Mọi người cũng không dám ho he một tiếng.
Nạp Lan Cẩn Niên không nhanh không chậm đi đến trước mặt Ôn Noãn, dường như không nhìn thấy một đống người đầu đen đang quỳ trên mặt đất: "Ôn thúc, tiểu nha đầu, gặp được đại tỷ chưa?"
Ôn thúc, tiểu nha đầu, đại tỷ, xưng hô thân thiết như thế khiến cho thôn dân đang quỳ đầy đất cũng không kịp phản ứng.
Sau khi sực tỉnh người lại, đầu chỉ nhảy ra hai chữ: Xong rồi!
Ba người này không phải đến chống lưng cho Tiền tú tài.
Mà đến chống lưng cho cả nhà của đứa con dâu nuôi từ bé kia!
Cặp mắt lạnh băng của Ôn Noãn nhìn vào Tiền tú tài: "Chưa được, có người không cho đón về."
"Không cho đón?" Nạp Lan Cẩn Niên cúi đầu dùng đôi mắt như chim ưng lạnh lùng nhìn thoáng qua Tiền điển sử đang quỳ trên mặt đất sợ tới mức túa mồ hôi lạnh: "Tiền vương pháp, Tiền đạo lý, Tiền đại nhân không cho muội đón về sao?"
Tiền vương pháp, Tiền đạo lý, Tiền đại nhân, từng tiếng này, châm chọc cỡ nào!
Cái người vừa diễu võ dương oai, coi cả thiên hạ là của ta lúc nãy lập tức trở nên nhát như cáy!
Tiền vương pháp, Tiền đạo lý, Tiền đại nhân... một loạt xưng hô này giống như cây búa ngàn cân, từng cái từng cái đập vào đáy lòng của Tiền tú tài, làm ông ta tiêu tán thần hồn, mồ hôi lạnh ứa ra.
Tiền tú tài cảm thấy uy lực che trời lấp đất ập đến, đè ép làm môi ông ta giật giật, nhưng lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, dưới người truyền đến mùi khai, ông ta mới gian nan nặn ra hai chữ: "Không dám."
Nạp Lan Cẩn Niên thu ánh mắt trở về, khẽ nâng đầu, ánh mắt nhìn về Ôn Noãn chỉ cao tới ngực của mình, khí lạnh trong mắt đã biến mất, dường như chưa từng xuất hiện, trong đáy mắt đen láy sâu thẳm thế mà lại mang theo một chút dịu dàng: "Ông ta nói không dám, chúng ta đi thôi!"
"Chưa lấy lại hôn thư."
Ánh mắt của Nạp Lan Cẩn Niên chuyển đến người Tiền tú tài.
Tiền tú tài lập tức vừa lăn vừa bò đi lấy hôn thư ra.
"Không được!" Tú tài nương tử muốn ngăn cản, đi lên ngăn cản, con tiện tì này không làm con dâu nuôi từ bé của nhà mình thì sau này ai làm việc trong nhà?
Hơn nữa nếu cho nàng ta đi không phải là bà ta lỗ hai lượng bạc sao?
Tiền tú tài đánh một cái tát lên gương mặt bà ta: "Câm miệng!"
Vốn dĩ tay của tú tài nương tử đang bị trật khớp, hiện tại bị Tiền tú tài đánh một cái, cơ thể đánh vào khung cửa, trực tiếp đau tới ngất xỉu.
Tiền tú tài không rảnh quan tâm bà ta, vội vàng chạy vào nhà, tìm hôn thư rồi dùng hai tay dâng lên cho Nạp Lan Cẩn Niên.
Nạp Lan Cẩn Niên nhận lấy đưa cho Ôn Noãn: "Là cái này sao?"
"Ừm." Ôn Noãn nhận lấy, nhìn thoáng qua rồi thu giữ.
Sau đó lạnh nhạt nhìn về phía Tiền Thành Vũ, giọng điệu cũng lạnh nhạt: "Ngươi nói đại tỷ của ta quyến rũ ngươi? Là quyến rũ như thế nào? Cho ngươi một cơ hội nói rõ ràng đấy!"
Con sói Đại Hôi nghiêng đầu, như đang ngẫm nghĩ cái gì đó, lang mô cẩu dạng bước chân chó đi đến trước mặt Tiền Thành Vũ, nâng lên một cái chân sau, rải nước tiểu!
Sau đó nó liếc mắt nhìn Tiền Thành Vũ một cái, đôi mắt nhỏ kia rõ ràng đang nói: Soi cái dáng vẻ chết bầm của ngươi đi!
Tiền Thành Vũ đã sớm sợ tới mức sắc mặt như cá chết, nào còn dám nói dối: "Không, không có quyến rũ tôi, là tôi muốn đuổi nàng ấy nên mới, mới cố ý vu oan cho nàng ấy, muốn làm mẹ tôi xử lý nàng ấy, đuổi nàng đi! Tôi xin lỗi!"
Lúc này Ôn Noãn dìu Ôn Nhu: "Đại tỷ, đi!"
――
Đoàn người cứ như vậy rời đi, cũng không liếc mắt nhìn người trên mặt đất một cái.
Người đang quỳ trên mặt đất đừng nói đi ngăn cản, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám!
Thật lâu sau, mọi người xụi lơ trên mặt đất, gió lạnh thổi qua, sống lưng ớn lạnh, ngay cả quần áo thật dày cũng đều ướt đẫm.
Tiền tú tài ngồi trên mặt đất, vẻ mặt dại ra, vẫn luôn lẩm bẩm: Xong rồi! Huyện thừa đại nhân cũng không bảo vệ được ông ta!
Sao gia đình con dâu nuôi từ bé kia lại quen biết huyện lệnh?
Còn có người mà ngay cả huyện lệnh cũng đứng sau một bước kia là ai?
Hơn mười quan sai quỳ trên mặt đất cũng hối hận muốn chết!
Xong rồi, chắc chắn bọn họ mất việc rồi!
Tiền Tú Cẩm ngơ ngác thu hồi ánh mắt, trái tim đập thình thịch: "Cha, quý nhân kia là ai vậy? Bọn họ không biết cha làm việc cho huyện thừa đại nhân đúng không?"
Sau lưng huyện thừa đại nhân là có người.
Tiền Thành Vũ đi đến bên người Tiền tú tài, lòng vẫn còn chút may mắn nói: "Cha, có phải huyện lệnh sẽ không truy cứu đúng không?"
Đây là nể mặt huyện thừa đại nhân nên không dám truy cứu đúng không?
Tiền tú tài đánh cái tát lên gương mặt hắn ta: "Đều là chuyện tốt của mày và mẹ mày làm ra!"
Không truy cứu?
Tính sổ ở phía sau mới là đáng sợ nhất!
Sao có thể không truy cứu, chắc chắn công việc điển sử ông ta làm mấy tháng sẽ mất!
Tiền Thành Vũ bị đánh ngơ ngác.
Lúc này các thôn dân cũng cảm thấy chuyện lớn xảy ra, ngay cả con trai bảo bối của ông ta mà Tiền tú tài cũng đánh.