"Đại nhân, muốn bắt cũng phải bắt tiểu nhị của Trân Bảo Các, hắn ta là đầu sỏ gây tội, chúng tôi thật sự biết sai rồi!"

Ở nha môn chịu thẩm vấn, cho dù không chết thì cũng mất một tầng da! Nghe nói những chiêu thức mà huyện lệnh đối phó với một vài tên trộm cắp rất là biến thái, sau khi những người đã từng là tiểu tặc được thả ra đã tỏ vẻ kiếp sau cũng không dám làm những việc này nữa!

Không thể không nói bọn họ đoán đúng rồi, mỗi ngày tiếp theo bọn họ đều trở đối tượng luyện võ của Âu Dương Hoài An, đau đớn muốn chết.

"Đưa toàn bộ về, thuận tiện niêm phong Trân Bảo Các rồi tra rõ!" Âu Dương Hoài An hưng phấn nói!

Lôi Lập cầm dây thừng nhanh nhẹn trói mấy người lại với nhau.

Người cầm đầu thật sự sợ: "Không phải, đại nhân, chúng ta bị cô nương này cướp lại, tại sao đại nhân không bắt nàng ta?"

Lôi Lập đạp một cái vào chân hắn ta: "Câm miệng, đó là phạt bạc, có hiểu hay không!"

Công tử đã từng nói, quan phủ thì phải nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cướp giàu cứu nghèo, diệt trừ kẻ ác giúp đỡ kẻ yếu, hắn ta không biết sao?

Không biết mà vẫn còn dám gây chuyện ở huyện Ninh Viễn sao?

Lôi Lập lôi kéo bọn họ rời đi giống như lôi trâu, mặc kệ bọn họ kêu oan.

Ôn Gia Thụy không nghĩ tới lại có liên quan đến tiểu nhị của Trân Bảo Các, nên há hốc mồm kinh ngạc: Quả nhiên là có tài thì không thể để lộ ra!

Mọi chuyện đã giải quyết, Nạp Lan Cẩn Niên nhìn về phía Ôn Noãn cùng Ôn Gia Thụy: "Ôn thúc thúc về nhà sao? Vừa lúc ta có xe ngựa, tiện đường thì cùng nhau đi!"

Ninh Hoài Kiệt: "..."

Đây có thật là Cẩn Vương không?

Cẩn Vương có thói quen ở sạch, cũng không cho phép ai leo lên xe ngựa của hắn đây sao?

Ninh Hoài Kiệt tò mò đánh giá Ôn Noãn một cái, ngoài việc có thể đánh nhau, thì vẻ ngoài rất nhỏ gầy, cũng không có gì đặc biệt, dù sao thì với độ tuổi này thì vẫn còn chưa hoàn toàn phát triển.

Chẳng lẽ là Thập Thất gia không thích quý nữ đa tài đa nghệ, dung nhan tuyệt sắc ở kinh thành, mà lại coi trọng tiểu cô nương này?

Chuyện này... Không có khả năng đâu!

Ôn Gia Thụy vẫy vẫy tay: "Không cần đâu, chúng ta đến Tiền gia thôn có việc."

Âu Dương Hoài An là huyện lệnh huyện Ninh Viễn, hắn ta đều quen thuộc toàn bộ huyện trấn cùng thôn làng, nghe xong lập tức nói: "Tiền gia thôn ở phía trước cũng không xa! Vừa lúc tiện đường, cùng nhau đi đi!"

Một tay Nạp Lan Cẩn Niên cầm cái giỏ tre trên mặt đất lên: "Ôn thúc thúc không cần khách khí, đi thôi."

Người ta đã có thành ý mời như vậy, nếu như vẫn từ chối thì có vẻ như không biết điều.

Cuối cùng, hai người vẫn lên xe ngựa của Nạp Lan Cẩn Niên.

Tiền gia thôn đúng là thật sự không xa, mới vừa lên xe ngựa không đến năm phút là đã đến cửa thôn.

Ôn Noãn cùng Ôn Gia Thụy xuống xe ngựa rồi từ biệt mấy người Nạp Lan Cẩn Niên, sau đó đi về hướng nhà Tiền tú tài ở cuối thôn.

Nhà Tiền tú tài.

Ôn nhu vừa mới đẩy một chiếc xe chứa đầy bông lúa vàng ươm từ ngoài ruộng trở về, nàng lại chuyển từng bó lúa chồng chất đến hậu viện, chờ đến buổi tối lại tuốt hạt.

Sau khi đã làm xong, nàng dùng tay đấm đấm tấm lưng bị đau nhức, nhìn thoáng qua sắc trời, thấy đã gần đến giữa trưa rồi, phải nhanh chóng nấu cơm, nếu không tú tài phu nhân lại nói nàng muốn cả gia đình bọn họ bị chết đói.

Nàng vội vàng đi đến phòng bếp.

Tiền Thành Vũ vừa lấy một ly nước sôi ở trong phòng bếp ra, hai người chẳng may va vào nhau, ly nước sôi nóng bỏng kia đều đổ vào trên người Ôn Nhu.

Trên người đau đớn nóng rát, Ôn Nhu không nhịn được hét lên một tiếng, sau đó nhanh chóng dùng tay run run hất bùn đất trên quần áo, rồi quạt gió để làm giảm nhiệt độ.

Tiền Thành Vũ phát hiện y phục bằng gấm trên người bị bùn đất trên người ôn nhu hất đến, khiến bị bẩn một chút, hắn ta nổi trận lôi đình!

Đây là quần áo hắn ta mới làm, tính toán sau khi ăn cơm xong sẽ đi gặp Mị Nương!

Tiện nhân này lại dám làm bẩn quần áo của hắn ta!

Tiền Thành Vũ theo bản năng đá một chân vào bụng Ôn Nhu: "Tiện nhân, mắt mù à, ngươi dám làm bẩn quần áo ta! Người có đền được không hả?"

Ôn Nhu bị hắn dùng sức đá một cái như vậy, cứ thế ngã ra mặt đất phía sau một cái thật mạnh.

Ôn Nhu đau bụng dữ dội, nhưng mà nàng cũng không dám che, vội vàng đứng dậy, quỳ rạp trên mặt đất, bò tới: "Thật xin lỗi, là do tôi không nhìn thấy huynh, huynh cởi quần áo ra, tôi sẽ giặt sạch sẽ giúp huynh."

Tiền Thành Vũ nhìn nàng đầy chán ghét, ném cái ly trong tay lên trên người nàng: "Tay cô dơ muốn chết, đừng chạm vào tôi!"

Vừa hay lúc này Tiền Tú Cẩm đi ra, ném một cái quần có vết máu ở chỗ đũng quần lên đầu Ôn Nhu: "Giặt quần áo đúng không? Vậy thì giặt sạch cái quần này luôn cho tôi! Nhớ giặt sạch sẽ một chút!"

Ôn Nhu ngửi được mùi máu tươi, chịu đựng không dám nôn khan, nàng kéo cái quần xuống, lập tức nói: "Tôi đi giặt ngay!"

Vợ tú tài nghe thấy tiếng mắng chửi của con trai, chạy ra từ trong phòng: "Làm sao vậy?"

"Mẹ, con đĩ này câu dẫn con, cố ý đâm vào người con, làm bẩn bộ đồ mới của con, con đang định mặc nó đi tham gia hội thơ! Con đã nói con đĩ này chân tay vụng về, kêu nàng ta đền cho chúng ta hai lượng bạc, sau đó đuổi nàng ta đi! Đừng quấy rầy con đọc sách, mẹ lại không vui!"

Hắn và Mị Nương tình đầu ý hợp, nếu để nhà nàng biết trong nhà mình có một cô con dâu nuôi từ bé, người cha vợ thương gia giàu kia chắc chắn sẽ không muốn nàng gả thấp cho mình.

Tuyệt đối không thể giữ lại con đĩ này!

Hắn phải tìm cách đuổi nàng ta đi!

Nhưng mà con đĩ thì vẫn là đĩ, hắn hất nước rửa chân vào người nàng ta, nhục nhã nàng ta đủ kiểu, thế mà nàng ta vẫn có thể nhẫn nhịn, chẳng có một chút lòng tự trọng nào!

Vợ tú tài nghe xong thì quăng cho Ôn Nhu một bạt tai, lại giơ tay lên dùng sức nhéo lỗ tai Ôn Nhu: "Thứ đĩ điếm này, ba ngày không đánh đã dám leo lên nóc nhà lật ngói! Thế mà lại dám con trai bà! Không phải đã bảo mày không được tới gần con trai tao ảnh hưởng đến việc đọc sách của nó sao? Mày cái thứ đê tiện này đừng tưởng bở rằng làm như thế thì có thể trở thành chính thất của con trai tao, mày chỉ xứng làm thiếp, chỉ có thể gả vào làm trâu làm ngựa cho nhà tao!"

Đương nhiên bà ta không muốn thả chạy con đĩ này, đuổi nó đi thì trong nhà nhiều việc như thế ai làm bây giờ? Hoa màu trong đất mới thu hoạch được một nửa thôi!

Mua một nha hoàn về sẽ phải tốn tận năm lượng bạc!

Hơn nữa nha hoàn được mua về chưa chắc đã làm việc tốt như nàng ta.

"Không có, con không có, con đang chuẩn bị đi đến phòng bếp nấu cơm, không nghĩ tới công tử lại đi từ bên trong ra." Ôn Nhu lắc lắc đầu, vẻ mặt rơi lệ.

"Con đĩ, mày còn dám giảo biện! Không đánh mày thì mày không chịu thành thật!" Vợ tú tài vươn tay ra, dùng sức nhéo Ôn Nhu, Ôn Nhu co rúm người lại, không dám chạy cũng không dám phản kháng càng không dám kêu đau, khóc thành tiếng, chỉ cần phản kháng thì sẽ bị đánh mạnh hơn.

Thậm chí mẹ chồng còn đòi nàng hai lượng bạc, muốn đuổi nàng đi!

Trong nhà không còn bạc, nàng không thể đi!

Ôn Nhu cắn chặt răng, yên lặng khóc.

Nhà Tiền tú tài ở đầu thôn, hai người Ôn Gia Thụy và Ôn Noãn rất mau đã đi đến.

Hai người còn chưa tới gần, đã nghe được tiếng chửi rủa truyền đến từ bên trong.

Sắc mặt hai người thay đổi, nhanh chóng chạy tới.

Cửa viện đang đóng, Ôn Gia Thụy ngay cả cửa cũng không gõ, trực tiếp dùng một chân đã văng.

Chỉ thấy Ôn Nhu quỳ trên mặt đất, bà Tiền túm lấy đầu tóc của Ôn Nhu, không ngừng mắng nàng, mắng đến chỗ tức giận còn quăng cho nàng một bạt tai.

Tiền Thành Vũ đứng ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, vẻ mặt âm ngoan tươi cười.

Tiền Tú Cầm đứng ở bên cạnh châm ngòi thổi gió: "Mẹ, đừng vả vào mặt, hoa màu dưới đất mới thu hoạch được một nửa! Nàng ta còn phải xuống đất, bị người ngoài nhìn thấy thì không ổn! Mẹ tùy tiện đánh nàng ta một trận, bỏ đói nàng ta mấy ngày là được!"

Ôn Nhu quỳ gối ở chỗ đó, đôi tay ôm lấy đầu, yên lặng nhận hết tất cả.

Mắt Ôn Gia Thụy đỏ lên, xông lên quát một tiếng chói tai: "Dừng tay!"

Ôn Noãn thì đơn giản thô bạo hơn, nàng trực tiếp xông lên phía trước, dùng một chân đá văng vợ tú tài ra.

Cú đá này vừa tàn nhẫn lại vừa nhanh, vợ tú tài ngã xuống đất che bụng lại, đau đến mức không thể phát ra tiếng nào.

Tiền Thành Vũ thấy thế mà lại có người xông vào, đả đảo mẹ mình, hắn ta sợ tới mức nhanh chóng cầm lấy cái bồn gỗ ở trên mặt đất lên, giữ ở trước ngực: "Các người là ai? Tự tiện xông vào nhà dân rõ như ban ngày, đả thương người khác, có còn phép tắc gì hay không!"

Tiền Tú Cẩm sợ tới mức trực tiếp hét lên một tiếng chạy vào trong phòng đóng cửa lại.

Ôn Noãn ôm Ôn Nhu đang run bần bật, trong lòng vừa tức lại vừa thương: "Đại tỷ, đại tỷ, không cần phải sợ, muội và cha đến đây đón tỷ về nhà."

"Nhu nhi, cha đến chậm, thật xin lỗi! Cha dẫn con về nhà!" Ôn Gia Thụy thấy con gái mình bị bắt nạt thành bộ dạng này, miễn bàn xót xa tới chừng nào!

Rốt cuộc Nhu nhi đã ở đây bao nhiêu ngày?

Cả người Ôn Nhu đang run lên, nàng nhắm chặt hai mắt, tưởng rằng bản thân xuất hiện ảo giác, không dám mở ra.

Ôn Noãn thấy hai bên mặt của Ôn Nhu sưng lên, tay ấn vào mạch đập của nàng, kiểm tra mạch thử, nổi trận lôi đình: "Ai đánh?"

Ôn Noãn lạnh lùng nhìn Tiền Thành Vũ và vợ tú tài.

Lúc này Tiền Thành Vũ mới phản ứng lại, hai người này là cha và muội muội của Ôn Nhu.

Hắn không sợ!

"Mấy người tới đây cũng tốt, người phụ nữ cả ngày cứ muốn câu dẫn tôi, chậm trễ việc đọc sách của tôi, mấy người mau chóng bồi thường cho chúng tôi mười lượng bạc rồi dẫn người này đi đi! Nhà của chúng tôi không cần loại phụ nữ lả lơi ong bướm như vậy! Mấy người..."

"Bang! Bang!" Những cú bạt tai liên tiếp, vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn vang lên!

Đánh gãy lời nói của Tiền Thành Vũ, trực tiếp đánh hắn ngơ ngác.

Vợ tú tài mắt thấy con trai bảo bối của mình bị đánh, đau gì cũng không rảnh lo, xông lên:

"Con đĩ này, mày dám đánh con trai tao, tao liều mạng với mày."

"Bang! Bang! Bang!!!"

Vợ tú tài bị đánh đến mức mắt xẹt đầy sao.

Ôn Noãn lắc lắc tay, lòng bàn tay cũng đau.

Đây là đang đòi lại chút công đạo thay Ôn Nhu.

Không thể để yên việc này!

Đoán được Ôn Nhu sống ở đây chẳng yên ổn, nhưng không nghĩ tới lại tệ đến như thế!

"A!" Sau một lúc lâu, một tiếng thét chói tai phá tan phía chân trời, thẳng lên tận trời cao!

Ôn Nhu sợ tới mức mở to hai mắt, sau đó há hốc mồm, cha và tam muội đến?

"A, giết người rồi! Con đĩ này! Mày thế mà lại dám đánh tao, chồng tao là điển sử, mày chờ bị chém đầu đi!" Vợ tú tài bụm mặt hô to thành tiếng, bà ta điên cuồng múa may hai tay muốn đánh lại Ôn Noãn.

Con đĩ này, bà ta muốn giết chết nàng!

Tiền Thành Vũ lo lắng mẹ mình bị thiệt, túm cái đòn gánh bên góc tường nhào qua đó.

Tìm chết!

Khuôn mặt nhỏ của Ôn Noãn lạnh lùng, thân hình chợt lóe nhanh chóng né tránh cơ thể đang vồ về phía này của vợ tú tài, dùng một tay nắm lấy một cánh tay của bà ta, sau đó dùng sức lôi kéo, trực tiếp vặn gãy cánh tay bà ta ra.

Tiếp theo xoay người một cái thật lưu loát dùng một tay chộp lấy cái đòn gánh mà Tiền Thành Vũ đánh đến, dùng sức đẩy, cả người hắn và đòn gánh lập tức bay ra ngoài!

"A!" Vợ tú tài lại phát ra một tiếng kêu bén nhọn thảm thiết, đau đến mức tê tâm phế liệt, bà ta nhìn cánh tay, vừa động một cái đã đau đến chết đi, vẻ mặt hoảng sợ: "Tay của tao, tay của tao!"

"Noãn nhi, cẩn thận!" Ôn Gia Thụy vừa mới kêu lên một tiếng thì hai người đã bị xử lý!

Tiền Thành Vũ ngã thật mạnh xuống đất, đau đến mức xương cốt cả người như vỡ ra!

Ôn Noãn đạp một chân lên trên ngực Tiền Thành Vũ, lạnh lùng nhìn hắn thống khổ kêu rên hai cái: "Giao hôn thư ra đây!"

Tiền Thành Vũ há miệng thở dốc, biểu cảm thống khổ, vốn dĩ không nói nên lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play