Mà trước khi nàng ra đời, Vương thị còn có cửa tiệm là của hồi môn, hai ca ca đi học được nửa năm, cả nhà ăn no mặc ấm, sau này có nàng thì cứ hai ba ngày lại nàng lại sinh bệnh một lần nên của cải cũng không còn.
Vốn dĩ trong lòng nguyên chủ vẫn luôn áy náy, hiện tại còn bị kích động, nàng nhờ cha mẹ hủy bỏ hôn sự, không muốn liên lụy người khác.
Sau khi từ hôn, nàng nhân lúc trong nhà không có ai liền nhảy sông tự sát.
May mắn được người cứu lên kịp thời.
Nhưng thân thể này của nàng cũng bởi vì vậy mà bệnh càng thêm nặng, trực tiếp muốn lấy mạng của nàng, cho nên mới có việc bản thân trùng tên trùng họ xuyên qua.
Còn nàng bởi vì cửa tiệm bị cháy, sau khi nàng cứu được anh trai và hai đứa nhỏ ra thì nàng lại chạy vào tiệm đồ cổ để cứu một ông lão.
Tiệm đồ cổ không biết đã rơi cái gì mà đột nhiên nổ mạnh, nàng bảo vệ ông lão dưới người mình còn nàng thì trong phút chốc đã bị ngọn lửa lớn bao trùm.
Nàng nhớ rõ bản thân mình trước khi chết dường như đã thấy một tia sáng tím từ trong một tượng Phật ở tiệm đồ cổ xuyên qua cơ thể của nàng, sau đó nàng mất đi ý thức.
Mà sau khi nàng tỉnh lại đã nhận lấy ký ức của nguyên chủ.
Ôn Noãn nhắm mắt lại để sắp xếp suy nghĩ một chút, nàng cho ra kết luận có lẽ nàng đã được ánh sáng màu tím kia đưa nàng xuyên đến đây, còn thân thể nàng đã sớm bị thiêu rụi cũng không thể trở về, sau này ba gia tộc lớn cũng chỉ còn mỗi ca ca.
Nghĩ đến đây, Noãn Noãn còn chưa kịp đau lòng thì lòng bàn tay đã đột nhiên nóng lên, nàng đau đến mức mở mắt nhìn lòng bàn tay của mình, phát hiện lòng bàn tay của nàng có một đám mây tía.
Ôn Noãn: “???”
Ôn Nhiên nhìn thấy Ôn Noãn đột nhiên mở mắt ra, nghĩ tỷ tỷ không thoải mái nên khuôn mặt cũng căng thẳng: “Tam tỷ, tỷ có chỗ nào không thoải mái không?”
Ôn Noãn nắm chặt bàn tay theo vô thức, giống như không có việc gì nói: “Không có, Nhiên nhi, tỷ có hơi khát, tỷ muốn uống nước.”
Chuyện lòng bàn tay nàng có đám mây tía, vẫn không nên khiến cho cô bé thấy sợ hãi.
Nhưng Ôn Noãn muốn xem có chuyện gì đang xảy ra, nên tìm một cái cớ để Ôn Nhiên ra ngoài.
"Muội đi rót nước cho tỷ!" Ôn Nhiên vừa nghe đã lập tức xuống giường, chạy ra ngoài.
Sau khi Ôn Nhiên rời đi, Ôn Noãn mở bàn tay ra chỉ thấy đám mây tía kia chạy dọc theo từ lòng bàn tay của mình lan về phía trước, cũng từ cánh tay lan một đường đến toàn thân.
Nàng cảm thấy những nơi đám mây tía đi qua, thân thể nàng đều truyền đến một luồng ấm áp.
Đám mây tía nhanh chóng biến mất, mà bản thân nàng cũng thoải mái hơn trước đó không ít, đầu cũng không chóng mặt.
Chẳng lẽ đám mây tía này có tác dụng chữa bệnh, khiến cho thân thể khỏe hơn.
Ôn Noãn thật sự đã thừa kế y thuật của ông nội ở hiện đại, nàng tự bắt mạch cho mình một chút, quả nhiên mạch tượng đã mạnh hơn một chút.
Ôn Noãn không chỉ vui mừng trong lòng, có đám mây tía này thì nàng sẽ có thể sớm xuống giường.
Tuy nàng biết y thuật và để điều trị tốt cho thân thể này cũng không là vấn đề gì, nhưng thân thể này rất yếu, muốn điều trị tốt phải uống không ít thuốc Đông y, còn có một số loại thuốc Đông y rất đắc, hiện tại thì gia đình này rất nghèo, có thể không cần uống thuốc vẫn là tốt nhất.
Cũng không cần khỏi hẳn, chỉ cần khiến cho nàng có thể đứng dậy đi đứng bình thường, nàng có thể nghĩ được cách kiếm bạc.
Ôn Noãn nhìn đám mây tía trong lòng bàn tay, lúc này màu của sắc của đám mây tía đã phai nhạt đi rất nhiều, vả lại chỉ còn lại một đám mây nhỏ, như ẩn như hiện, như thể bất cứ lúc nào sẽ bị gió thổi bây.
Nàng còn muốn dùng năng lượng màu tím này quét qua thân thể của mình một lần, nhưng xem ra không được, phải chờ nó khôi phục.
Cũng không biết năng lượng màu tím này ngoại trừ chữa bệnh khiến cơ thể tốt hơn ra thì còn có tác dụng nào khác không?
Nó có thể chữa bệnh và cường thân cho người, vậy còn động vật thì sao? Đối với thực vật thì thế nào?
Ôn Noãn quyết định sẽ nghiên cứu kỹ một chút.
Lúc này Ôn Nhiên bưng một chén nước đi vào: “Tam tỷ, nước đã đến rồi đây.”
Ôn Nhiên đem chén nước đặt ở bên giường, vừa muốn nâng Ôn Noãn ngồi dậy.
Ôn Noãn đã tự mình ngồi dậy.
Ôn Nhiên nhìn thấy thì trên mặt khó nén được vui mừng: “Tam tỷ, tỷ có thể tự ngồi dậy sao?”
"Ừm, tỷ cảm thấy đã tốt hơn nhiều rồi." Trước kia nguyên chủ bị bệnh ngay cả bản thân ngồi dậy cũng rất khó khăn.
"Thật tốt quá! Muội sẽ đi nói cho bà nội biết!" Ôn Nhiên lại chạy ra ngoài như một cơn gió.
Ôn Noãn cầm cái chén miệng lớn thô ráp khác xa với chén sứ tinh xảo mà kiếp trước nàng đã dùng, nhưng nàng cũng không ghét bỏ mà cúi đầu uống một hơi hết sạch nước trong chén.
Vương thị nhanh chóng đi vào: “Noãn nhi đã có thể tự ngồi dậy rồi sao?”
“Cháu cảm thấy đã tốt hơn nhiều rồi ạ.”
"Được, được! Bà sẽ đi sắc thuốc cho cháu, chốc lát nữa cháu lại uống nói không chừng sẽ lại tốt hơn!! Cháu ngủ thêm một chút đi, trong chốc lát nữa thuốc sẽ được chuẩn bị xong, cháu tỉnh dậy là có thể uống." Trên mặt Vương thị khó nén sự vui mừng.
"Dạ." Ôn Noãn cũng muốn yên lặng.
Vì vậy Vương thị lại ra ngoài.
Ôn Noãn nằm ở trên giường nghĩ đến tương lai phải đi đường như thế nào, còn phải nhanh chóng nghĩ cách để kiếm bạc, ăn no mặc ấm, ít nhất cũng phải ở trong căn nhà mới trước mùa đông để Chu thị kia trở thành cháu một lần.
Ở hiện đại, cả ba gia tộc lớn cũng chỉ có nàng và đại ca là hai người thừa kế, cho nên vừa sinh ra đã bị buộc học rất nhiều thứ, nên nàng không sợ không kiếm được bạc, chuyện này cũng không phải việc khó.
Nghĩ đến hiện đại, nàng lại nghĩ đến đại ca của mình, vài năm trước một vụ tai nạn máy bay đã cướp đi cả nhà nàng, nhà bên ông ngoại cùng nhà mẹ đẻ của bà ngoại, mạng sống của ba gia đình, chỉ còn lại mỗi nàng cùng đại ca, hai người dựa vào nhau, gánh vác vận mệnh của ba gia tộc lớn.
Hiện tại bản thân nàng cũng đã chết, đại ca có lẽ rất đau lòng!
May mắn đại ca đã kết hôn, tình cảm với chị dâu cũng rất tốt, còn có một cặp song sinh long phượng thông minh và đáng yêu, rất nhanh đã có thể biết đi.
Từ nay về sau gia tộc phải dựa vào mỗi mình đại ca, còn nàng từ nay về sau cũng sẽ sống thật tốt ở đây.
Đôi mắt Ôn Noãn có chút ẩm ướt, sau đó nàng lại nghĩ đến bà nội của nguyên chủ có cùng tên với bà nội của mình, cha và mẹ của nguyên chủ cũng giống tên cha và mẹ của nàng, nhưng khuôn mặt có chút khác biệt.
Trùng hợp như vậy, nói không chừng do ông trời thấy được phần thiện tâm của nàng, nên đã sắp đặt cho nàng gặp lại cha mẹ mình ở một thế giới khác.
Nghĩ đến đây, Ôn Noãn càng muốn dưỡng cho cơ thể thật tốt để có thể nhanh làm giàu.
Trong lòng Ôn Noãn nghĩ cách để kiếm tiền, suy nghĩ một lát cũng ngủ mất.
Khi Ôn Noãn tỉnh lại lần nữa, trời đã sắp tối, những thứ có thể dọn trong nhà cũng được dọn xong hết rồi. Chỉ còn lại cái giường ngủ bằng ván gỗ của nàng, ngăn tủ và cái bàn nguyên bản cũng bị dọn đi, phòng chất củi trở nên trống rỗng.
Ôn Nhiên thấy Ôn Noãn đã tỉnh, cô bé lập tức bưng chén thuốc đang hâm nóng trên bếp lò đến cho nàng uống.
Ôn Noãn nhận lấy chén thuốc, nếm thử một miếng nhỏ, lập tức biết ngay bên trong bao gồm những dược liệu gì, phương thuốc này được sắc khá đúng bệnh, nhưng mà không tốt. Nàng uống hết trong một hơi.
"Tam tỷ, chúng ta có thể chuyển nhà rồi." Ôn Nhiên thấy Ôn Noãn uống thuốc xong, nhìn căn phòng chất củi này, có chút không nỡ.
Sau này ngay cả phòng chất củi cũng không được ở!
"Sau này Tam tỷ chắc chắn sẽ cho muội ở trong một căn phòng lớn. Nhà ngói gạch xanh khang trang, đông ấm hạ mát." Ôn Noãn nhìn ra sự xót xa của cô bé, an ủi nói.
Ôn Nhiên nghe xong lời này thì cười: “Được, phòng đó phải lớn như thượng phòng.”
Ôn Noãn cười cười, không nói chuyện.
Thượng phòng sao? Phòng ở của nàng, đương nhiên phải tốt hơn cả thượng phòng.
"Noãn nhi uống thuốc chưa? Bà mặc quần áo giúp cháu." Lúc này Vương thị đi đến, cũng không chờ Ôn Noãn đồng ý, trực tiếp dùng chiếc chăn bông cũ nát bọc Ôn Noãn lại kín mít, đầu cũng được dùng khăn vải quấn lại, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt.
Lúc này Ôn Gia Thụy bước vào, trực tiếp bế Ôn Noãn lên, đặt lên trên xe đẩy ở bên ngoài cửa viện, sau đó tháo dỡ mấy ván gỗ làm giường ngủ của Ôn Noãn ra, đặt ở một bên xe đẩy: “Noãn nhi, Nhiên nhi, đi thôi, chúng ta đến ở nhà mới!”
"Vâng!" Ôn Nhiên phấn khởi nói.
“Mẹ, mẹ cũng lên xe đi, con đẩy mọi người qua đó.”
"Mẹ không cần, mẹ tự đi được." Vương thị vẫy vẫy tay, trực tiếp đi nhanh về phía trước, bước đi có hơi vội, cũng không quay đầu lại.
Ôn Gia Thụy bắt đầu đẩy xe, đi về phía cuối thôn.
Ôn Noãn thấy ở chỗ rẽ Vương thị giơ tay lên lau lau đôi mắt một chút, bỗng dưng trái tim nàng giống như bị cục đá đè nặng, nặng trĩu.
Ôn Noãn quay đầu lại nhìn thoáng qua gian nhà ngói lát gạch xanh khang trang kia.
Đây là gian nhà ngói lát gạch xanh khang trang được xây bằng số bạc kiếm được từ của hồi môn của Vương thị.
Không chỉ có mỗi phòng ở, ruộng đồng trong số đó cũng bán hết cho cả nhà Chu thị.
Vương thị có thể không đau lòng sao?
Sau này, nàng sẽ cho Vương thị ở trong gian nhà còn lớn hơn cả gian đó nữa.
Khi bọn họ rời đi, cửa thượng phòng đóng chặt, Chu thị ngại nàng đen đủi, như vậy cũng vừa khéo!
Sau này tốt nhất là không liên quan gì đến nhau! Ôn Noãn nghĩ thầm.
Lều tranh ở cuối thôn, đi bộ khoảng nửa tiếng là đã đến rồi.
Lều tranh đơn sơ đã được Ôn Gia Thụy dẫn theo mấy huynh đệ cùng thôn sửa sang lại thành gian nhà tre.
Tường làm từ những thân trúc xanh biếc, vừa thấy cũng biết là những cây tre vừa được chặt bỏ cách đây không lâu. Nóc nhà phô cỏ tranh, nền nhà được làm từ cỏ, sau đó đè nén đất đỏ vào, trong không khí tràn ngập một mùi thơm thanh nhẹ của cây tre và mùi hương nhàn nhạt của bùn đất.
Thời gian gấp rút, nhà ở vốn dĩ được dựng từ cấu trúc ban đầu của lều tranh thành một căn phòng lớn.
Lúc này có mấy người đàn ông trạc tuổi Ôn Gia Thụy, cùng hai nam hài cắm cây trúc vây quanh sân.