“A, vậy thì bà cứ yên tâm đi, lão nương có cầu ai cũng không cầu bà! Ra khỏi phòng chứa củi, cả nhà các người có thể chịu đựng qua được cái mùa đông này hay không cũng không biết đâu! Còn đòi rực rỡ tổ tiên! Có thể xây được một gian nhà ở là lão nương đã thấy mấy người lợi hại rồi, lúc ấy sẽ gọi mấy người một tiếng tổ tông!”
Vương thị tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nhưng lại biết lời bà ta nói chính là sự thật, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Bà yên tâm, trước khi mùa đông đến chúng tôi nhất định có thể ở trong nhà mới!”
Chu thị để lại cho bà ấy là hai tiếng ha ha, bà ta lười phải nhiều lời với Vương thị: “Nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi cút đến nhà mới của bà mà ở đi! Trước khi mùa đông đến các người có thể ở trong nhà ngói gạch xanh khang trang, về sau lão nương nhận bà làm tổ tông! Còn có trước khi trời tối nhất định phải dọn đi!”
Nói xong lời này, bà ta lập tức kéo ông Ôn rời đi, miễn cho ông ấy lén trợ cấp cho tiện nhân Vương thị này.
Ông Ôn muốn nói vài lời với mấy người Vương thị cũng không được, ông lại nghĩ thầm rắng đến lúc đó lại lén trợ cấp cho bọn họ một chút vậy.
Sau khi Chu thị rời đi, người một nhà đã thả lỏng hơn.
Vương thị nhanh chóng nhìn về phía Ôn Noãn: “Noãn Nhi, cháu có cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không?”
Toàn thân nàng đều không thoải mái, không có sức lực, chỉ là Ôn Noãn lắc đầu: “Cháu không có việc gì, nhưng mặt đệ đệ bị đau.”
Ôn Noãn nhìn tiểu nam hài vì cứu mình mà bị Chu thị tát một cái, nửa bên mặt đều sưng lên, còn bị rơi mất một cái răng.
Đó là đệ đệ của nguyên chủ Ôn Lạc, năm nay bảy tuổi, cô bé bên cạnh cậu là muội muội của nguyên chủ Ôn Nhiên, hai người là long phượng thai.
Phía trên nguyên chủ còn có một đôi tỷ tỷ song sinh mười ba tuổi tên là Ôn Nhu và Ôn Noãn cùng một đôi ca ca song sinh mười hai tuổi là Ôn Thuần và Ôn Hậu.
Mà nguyên chủ chỉ có mười một tuổi. Bởi vì khoảng cách với hai lần mang thai của Ngô thị quá gần, khi mang thai nguyên chủ, thai thứ hai còn chưa cai sữa, thân thể còn chưa khôi phục, cho nên nguyên chủ bị sinh non, bẩm sinh thiếu chất, bệnh tật ốm yếu.
Vương thị là bà nội của nguyên chủ, ông Ôn là ông nội, Chu thị vừa rồi là bình thê của ông Ôn. Bởi vì Vương thị thành thân đã ba năm mà không có con nên ông Ôn mới cưới bình thê là Chu thị.
Chu thị gả đến đây sinh liên tiếp được ba người con trai nên tự tin kiêu ngạo, làm bình thê mà còn ra vẻ hơn cả chính thê.
Mà khi Chu thị mang thai con trai thứ ba thì Vương thị mới mang thai, sinh được một đôi long phượng thai: Cha của nguyên chủ và tiểu cô.
Vương thị nghe thấy Ôn Noãn nói, lúc này mới nhớ tới cháu trai, bà ấy nhanh chóng kéo Ôn Lạc vào trong lòng ngực, đau lòng nhìn cậu bị đánh đến nỗi khuôn mặt nhỏ sưng vù: “Chu thị thật là đáng chém ngàn đao! Sao tâm có thể đen như vậy! Ra tay nặng thế nào mà làm gãy cả răng của cháu tôi! Lạc nhi có đau không?”
Nếu có trứng gà thì tốt rồi, có thể lăn giúp cậu bé một chút, nhưng mà nhà bà đến gạo còn không có, chứ đừng nói đến trứng gà.
Ôn Lạc nhếch miệng cười, chỉ là biểu tình có chút vặn vẹo: “Không đau ạ, cháu không dám nhổ răng, đúng lúc lần này khỏi nhổ luôn. Tam tỷ không có việc gì là tốt rồi. Bà nội, chúng ta sẽ dọn đến nơi nào?”
Ôn Lạc đã hơn bảy tuổi, đã bắt đầu thay răng.
"Đứa nhỏ này." Vương thị lại đau lòng một trận, chỉ là bây giờ biết dọn đi nơi nào?
Vương thị buồn rầu.
Ôn Noãn đã sớm nghĩ kỹ rồi: “Bà nội, cuối thôn không phải có một túp lều tranh sao? Chúng ta cứ dọn đến nơi đó ở trước đã! Hiện tại mùa đông còn chưa bắt đầu, cũng không lạnh lắm.”
Cuối thôn có một túp lều tranh, đó là do hai năm trước có nạn hạn hán xảy ra, người chạy nạn đã dừng chân ở lại thôn xóm Ôn gia dựng lên.
Ôn Gia Thụy nghĩ nghĩ, cái túp lều tranh kia, ông tìm huynh đệ trong thôn cùng đi sửa chữa lại một chút, tốt xấu gì cũng có thể che mưa chắn gió, còn hơn là ăn ngủ đầu đường, vì thế ông giải quyết dứt khoát: “Vậy dọn đến lều tranh đi.”
“Hiện tại con sẽ cùng Tứ Lang đi dọn dẹp một chút, chúng ta cũng coi như có nhà mới! Yến nương, bà cùng bọn nhỏ ở tại trong nhà sắc thuốc và chăm sóc Noãn Nhi, thuận tiện dọn dẹp hành lý.”
Vương thị là một người làm việc sấm rền gió cuốn, bà ấy lập tức buông Ôn Lạc ra, đi tìm cái chổi, thuận tiện dọn vài thứ qua, để tránh phải đi lại quá nhiều lần.
Bà ấy tính toán trước tiên dọn mấy thứ nồi cùng chén đũa này qua.
Ngô thị nhanh chóng đứng lên từ trên giường: “Mẹ, con cùng cha bọn nhỏ đi quét dọn, mẹ ở lại trong nhà sắc thuốc đi!”
Ôn Nhiên cùng Ôn Lạc lập tức trăm miệng một lời nói: “Bà nội, con cũng đi quét dọn, bà ở trong nhà chăm sóc Tam tỷ đi!”
Ôn Noãn nhìn mấy người tranh nhau đi làm việc, biết bọn họ đều là những người có tình yêu thương lẫn nhau, trong lòng cũng âm thầm may mắn có thể gặp được gia đình có mọi người đoàn kết yêu thương như vậy: “Con không cần người chăm sóc, mọi người đều cùng đi quét dọn đi! Như vậy sẽ càng nhanh hơn một chút.”
"Làm sao có thể không cần người chăm sóc được!" Vương thị không đồng ý. Nhỡ may không để ý Noãn Nhi, con bé lại đi nhảy sông thì làm sao bây giờ?
Ôn Gia Thụy nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, hiện tại vừa qua giữa trưa, nhưng mà đã nhập thu rồi nên trời sẽ rất nhanh tối, đêm xuống có nhiều khí lạnh, Noãn Nhi tuyệt đối không thể bị khí lạnh xâm nhập, nếu không thì thân thể của con bé sẽ không chịu nổi, lều tranh kia Noãn Nhi không thể ở được, còn phải dựng một gian phòng trúc để ở.
Trong thôn có rất nhiều cây trúc, vì vậy không cần mất tiền.
Ông nghĩ nghĩ rồi nói: “Lạc nhi bị thương, con cùng bà nội ở lại trong phòng chăm sóc Noãn Nhi. Nhiên nhi, con cùng mẹ và cha đi quét dọn nhà mới được không?”
Ôn Nhiên ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ, con muốn quét dọn nhà mới.”
Ôn Lạc bất mãn, cậu nhóc vỗ vỗ ngực: “Cha, con là nam tử hán đại trượng phu, làm sao có thể để muội muội đi quét dọn còn bản thân lại ở lại trong phòng được? Nhiên nhi ở lại chăm sóc Tam tỷ đi, còn con sẽ đi quét dọn. Tay của con lại không bị đánh, hiện tại mặt con cũng không đau. Mà cho dù mặt có đau thì con cũng không phải dùng mặt để quét dọn!”
Mọi người nghe xong lời này thì đều bật cười.
Đứa trẻ nhà nghèo sớm đương gia, hai đứa bé tuy rằng chỉ mới bảy tuổi, nhưng mỗi ngày đều lên núi nhặt củi bán, muốn kiếm bạc để mua thuốc cho Ôn Noãn, còn có thể nấu cơm giặt giũ.
Nam hài tử nên gánh vác gánh nặng nhiều hơn so với nữ hài tử, Ôn Gia Thụy nghe xong gật đầu: “Được, vậy Nhiên nhi cùng bà nội ở lại trong nhà chăm sóc Noãn Nhi, chúng ta đi quét dọn, sau đó mau chóng dọn đến nhà mới! Nhiên nhi, con tương đối cẩn thận, chăm sóc tốt cho Tam tỷ, giám sát tỷ của con thật chặt chẽ, nếu Tam tỷ có cái gì không thoải mái thì nhớ rõ nhanh chóng đi nói cho cha, biết không?”
Ôn Nhiên nghe thấy Ôn Gia Thụy nói mình cẩn thận, cô bé cao hứng gật gật đầu, dùng giọng trẻ con nói: “Được ạ.”
Vương thị muốn đi, nhưng bà ấy lại lo lắng Noãn Nhi lại tự sát, cũng lo lắng đây là Ôn Noãn đang hồi quang phản chiếu, một mình Nhiên nhi chăm sóc không được.
A, phi phi phi
Nghĩ cái gì thế, Noãn Nhi mới mười một tuổi, hồi quang phản chiếu cái gì, Noãn Nhi cũng sẽ không hồi quang phản chiếu!
Nhất định con bé có thể khổ tận cam lai!
Vương thị lập tức nói: “Vậy ta ở lại sắc thuốc, các con đi đi.”
Sau khi mọi người đã thương lượng xong, ba người lập tức đi dọn dẹp "Nhà mới".
Vương thị sờ trán Ôn Noãn, phát hiện không hề nóng tay, cuối cùng cũng yên lòng: “Noãn Nhi, cháu ngủ một chút đi, có cái gì không thoải mái nhớ nói cho bà nội, biết không? Hiện tại bà đi sắc thuốc cho cháu, uống thuốc xong thân thể của cháu sẽ tốt lên.”
Ôn Noãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Vương thị lại dặn dò Ôn Nhiên chăm sóc tốt Ôn Noãn, sau đó đi ra ngoài sắc thuốc.
"Vâng ạ!" Ôn Nhiên rất nghe lời ngồi ở trên giường, gắt gao nhìn Ôn Noãn, thậm chí còn không chớp mắt.
Ôn Noãn: “...”
Cô bé cứ nhìn như vậy thì đôi mắt sẽ không đau sao?
Chỉ là Ôn Noãn biết đây là cô bé đang lo lắng nàng tự sát, cho nên mới không dám chớp mắt.
Nghĩ đến nguyên nhân nguyên chủ chết thì Ôn Noãn thở dài một hơi: “Nhiên nhi, Tam tỷ mệt mỏi, muốn ngủ một chút, muội cũng ngủ một lát đi!”
"Muội không mệt, Tam tỷ ngủ đi!" Nhỡ may cô bé ngủ rồi, Tam tỷ lại không ngủ, lén chạy tới nhảy sông thì làm sao bây giờ?
Có đánh chết cũng không thể ngủ được!
Ôn Noãn: “...”
Tiểu cô nương sẽ không che giấu ý nghĩ của chính mình, Ôn Noãn liếc mắt một cái là đã nhìn ra.
Trong lòng nàng thở dài một hơi, nhắm mắt lại, bắt đầu sửa sang lại ký ức của nguyên chủ.
Ôn Noãn đang sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ, để sau này nàng vẫn còn có thể sống ở cuộc sống cổ đại độc ác này mà không bị lộ.
Nguyên chủ là bởi vì khi đi đến trấn trên xem bệnh, mới gặp được vị hôn phu Chúc Trấn Hiên được đính hôn từ nhỏ của mình.
Vị hôn phu kia đã mắng nàng là một kẻ điên, tai tinh, ngôi sao chổi chỉ biết làm phiền người khác, còn nói nàng sớm muộn gì cũng sẽ kéo gia đình của mình đi xuống, nam thì đi làm nô, nữ thì đi làm tì, tan cửa nát nhà rồi mới ngừng. Hắn ta còn nói sẽ không bao giờ cưới nàng, để tránh cho nàng hại nhà của hắn ta tan cửa nát nhà theo, còn nói ai là người nhà của nàng thì cũng xui xẻo.
Nguyên chủ vốn không để ý chuyện nàng có thể gả cho hắn ta hay không, nhưng lời nói của hắn ta đã làm kích động đến nàng.
Nàng nghĩ đến người thân chắc chắn đã bị ảnh hưởng bởi nàng.
Đại tỷ vì nàng mà phải trở thành con dâu nuôi từ bé cho người ta, nhị tỷ vì trả lại hai mươi văn tiền để mua thuốc cho nàng mà phải rửa chén ở quán rượu một năm.
Hai ca ca cũng vì nàng mà không thể đến trường, phải cùng cha lên thị trấn làm công.
Mẫu thân cùng bà nội thì làm việc giặt quần áo cho nhà địa chủ, ngay cả đệ đệ, muội muội cũng đều lên núi nhặt củi bán, mục đích đều là vì muốn kiếm được bạc để chữa bệnh và mua thuốc cho nàng.
Mười năm này, gia đình đã bán đi nhà ngói xanh, bán ruộng, bán đất và cửa tiệm, cả nhàn nàng đều sống trong phòng chứa củi, ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
Ngoại trừ thân thể nàng yếu ớt nên cần phải ăn chút cháo mới có thể dưỡng sức, những người còn lại thì đều uống nước cháo loãng ngay cả hai đứa nhỏ Ôn Nhiên cùng Ôn Lạc cũng không ngoại lệ.