Chỗ này gần sau núi, bọn họ lo lắng nếu không vây khoảng sân lại, thì buổi tối sẽ có lợn rừng hay gì đó xông vào trong nhà.
Ôn Nhiên thấy bọn họ thì lập tức lớn tiếng chào hỏi: “Quảng Vinh bá, Quyền thúc, Phú Quý thúc!”
Kêu mấy tiếng thúc thúc bá bá đầy ngọt ngào.
Ôn Noãn cũng chào hỏi theo.
Nhận được sự cười khen từ mấy người, sau đó bọn họ tiếp tục làm việc, rốt cuộc trời sắp tối rồi, phải nhanh chóng làm cho xong.
Toàn là nông dân nên có bàn tay làm việc rất giỏi, Ôn Noãn thấy bọn họ một người phụ trách việc tước cây tre, một người phụ trách làm cửa tre, hai người phụ trách đan hàng rào tre, ba người phụ trách dựng hàng rào, tay chân của bọn họ rất thuần thục, động tác nhanh như bay.
Nhiên nhi rất tự giác chạy đi tìm việc để làm.
Ôn Gia Thụy ôm Ôn Noãn vào trong phòng, đặt lên chiếc giường làm bằng ván gỗ được dọn từ phòng chất củi đến: “Noãn nhi, con ngồi, cha trải chiếu lên giường cho con ngay.”
Ôn Gia Thụy đi ra ngoài, dọn hai chiếc ghế dài vào, đặt ở một góc khác trong căn phòng, sau đó vác thêm hai miếng ván giường, đặt trên ghế dài, thế là một chiếc giường đã được làm xong.
Ông cũng buộc một cây tre vào bốn chân ghế đẩu, vá hết mấy cái lỗ lại, rồi đặt chiếc nệm giường cũ nát xuống, toàn bộ quá trình, chưa đến nửa khắc.
Ôn Gia Thụy bế Ôn Noãn sang đó: “Noãn nhi, con nằm đây, lát nữa sẽ có cơm ăn.”
Ôn Noãn gật gật đầu.
Ôn Gia Thụy nhanh chóng rời đi, ra ngoài giúp dựng hàng rào.
Đêm nay khi trời hoàn toàn tối mù, mọi người mới xong việc.
Ngô thị sang nhà hàng xóm mượn một ít gạo và mì, nấu cháo, hấp màn thầu, lại đi ra vườn hái vài nắm rau xanh.
Lúc chạng vạng, ông Ôn có ném một miếng thịt vào đây, nói ông ấy lỡ mua nhiều nên ăn không hết.
Ông ném miếng thịt đó xong liền trực tiếp rời đi, không cho bất cứ ai có cơ hội nói chuyện.
Vương thị biết ông ấy đang âm thầm giúp đỡ nhà mình, để bọn họ mời những người trong thôn đã tới giúp hôm nay một bữa cơm, không đến mức quá keo kiệt.
Bà đối với người nam nhân này thật là vừa yêu lại vừa hận!
Vương thị đưa thịt cho Ngô thị, Ngô thị dùng số nguyên liệu đơn giản đó để nấu một bữa cơm, mời mấy thôn dân đã giúp dựng nhà tre một bữa cơm đơn giản.
Khi ăn cơm, Vương thị và Ngô thị dẫn theo mấy đứa nhỏ đi vào nhà ăn.
Ôn Gia Thụy thì ngồi ăn chung với mấy thôn dân ở trong sân.
Ôn Noãn nhìn thoáng qua cái chén của mình, lại lướt mắt xem chén của những người khác.
Trong chén của nàng là cháo thịt đặc sệt, bên trong cháo có chút thịt vụn, ngửi mùi rất thơm ngọt.
Trong chén của những người khác toàn là nước cháo, nước cháo đó là nước cháo đúng nghĩa, rất trong, hơn nữa một hạt gạo cũng không thấy.
Vương thị phấn khởi nói: “Ăn cơm!”
Lúc này mọi người mới nâng chén lên, cảm thấy húp một ngụm nước cháo nóng hầm hập đúng là vô cùng mỹ mãn.
Có ba cái màn thầu đen trên đĩa, Vương Thị cầm lấy một cái đưa cho Ôn Noãn: “Noãn nhi, cháu ăn một cái màn thầu. Lạc nhi và Nhiên nhi mỗi người nửa cái, Thuần nhi và Hậu nhi cũng mỗi người nửa cái.”
Ở trong trí nhớ, đã rất lâu rồi cả nhà bọn họ chưa ăn lại màn thầu, nếu không phải hôm nay chuyển nhà, xem như bắt đầu một trang mới, thì Vương thị cũng không nỡ hấp ba cái màn thầu để cho bọn nhỏ ăn.
Ôn Noãn nhận lấy màn thầu nhưng mà không ăn.
Ôn Thuần là con trai cả, có vẻ ngoài rất giống Ôn Gia Thụy, hắn lắc lắc đầu: “Bà, cháu không đói, bà ăn màn thầu đi.”
Bụng của Ôn Hậu đã sớm đói đến mức kêu rột rột, hắn một hơi húp hết chén cháo: “Bà, cháu cũng không đói bụng, cái màn thầu đó bà với mẹ chia nhau ăn đi! Cháu đi ngủ.”
Tối khuya, ngủ rồi thì không còn thấy đói nữa, ăn nhiều như thế làm gì? Lãng phí thức ăn.
"Nhị ca chờ đã." Ôn Noãn chia cái màn thầu ra làm hai, đặt vào trong chén Ôn Thuần và Ôn Hậu, sau đó lại cầm cái muỗng nhanh chóng múc vào chén của Vương thị và Ngô thị mỗi người một muỗng cháo thịt đặc sệt.
Khi nàng chuẩn bị múc bỏ vào chén của hai đứa nhỏ còn lại, thì sắc mặt của mọi người ai cũng thay đổi!
Vương thị phản ứng lại nhanh chóng cầm lấy tay nàng: “Noãn nhi, cháu làm gì vậy?”
Ôn Noãn nói rất tự nhiên: “Cháo thịt, mọi người cùng ăn.”
Từ trong ký ức của nguyên chủ, đã nửa năm rồi người trong nhà chưa được ăn thịt.
Đừng nói đến thịt, ngay cả bữa cơm no cũng không biết bao lâu rồi chưa được ăn.
“Không cần, Noãn nhi, cơ thể của cháu không tốt, ăn chút thịt vừa khéo bồi bổ cơ thể, mọi người không cần ăn. Lúc nãy bà đã ăn ở ngoài rồi, bây giờ khát nước, nên húp miếng nước cháo.”
Ngô thị cũng vội gật đầu: “Lúc nãy khi mẹ nấu cơm cũng đã ăn một chén cháo thịt, không đói bụng, Noãn nhi, ngoan, con ăn đi!”
Hai người vừa nói vừa muốn múc muỗng cháo thịt chưa bị hòa tan trong nước cháo vào lại chén của Ôn Noãn.
Ôn Thuần đặt nửa cái màn thầu còn lại vào mâm: “Noãn nhi, ca không đói bụng, có ăn qua ở nhà chính rồi, muội ăn đi!”
Thân thể của muội muội rất yếu, nên ăn nhiều một chút, bồi bổ cho cơ thể lúc nào cũng là điều ưu tiên.
Ôn Hòa cũng đặt lại cái màn thầu vào trong mâm: “Noãn nhi, nhị ca cũng đã ăn qua ở trong nhà chính rồi. Nhị ca no đến mức nghẹn cả cổ họng, nếu ăn thêm nữa chắc sẽ nôn ra. Muội ăn đi, ăn no một chút, ăn no, ăn khỏe, cơ thể mới tốt được, chờ muội khỏe lại, nhị ca dẫn muội lên núi đào trứng chim!”
Nói xong hắn còn giả vờ ợ một cái thật no!
Ôn Nhiên và Ôn Lạc cũng vội tỏ vẻ bản thân không đói bụng.
Tam tỷ đói bụng, thì cơ thể sẽ không khỏi, cơ thể không khỏe sẽ lại phải tốn bạc xem bệnh, thậm chí sẽ mất mạng, bọn họ ăn ít một chút cũng không sao, chỉ cần thân thể của tỷ tỷ khỏe là tốt rồi.
Vẻ mặt Ôn Noãn bình tĩnh thả cái chén xuống: “Mọi người không ăn, vậy con đây cũng không ăn.”
Cô cứ ngồi im chỗ đó, biểu cảm kiên quyết, bộ dáng trừ khi bọn họ ăn thì nàng mới chịu ăn.
Người một nhà: “...”
Sau khi Noãn nhi rơi xuống nước hình như có thay đổi?
Trước kia cũng không mạnh mẽ như thế này!
Cho dù mọi người khuyên như thế nào, Ôn Noãn cũng không chịu ăn, cuối cùng mọi người không lay chuyển được nàng, dưới ánh mắt của nàng, mỗi người ăn nửa cái màn thầu, một chén nước cháo kèm theo một muỗng cháo thịt.
Số đó đủ cho Nhiên nhi được ăn thêm một bữa!
Ôn Noãn thấy bọn họ đã ăn xong rồi, lúc này mới ăn hết nửa chén cháo thịt đặc sệt còn dư lại.
Sau khi người một nhà ăn cơm xong, tiễn đi những thôn dân tới giúp đỡ mới rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.
Trong phòng có tổng cộng ba cái giường, cái trong cùng là của Ôn Gia Thụy cùng Ngô thị, Vương thị ngủ cùng với Ôn Nhiên cùng Ôn Noãn, còn ba huynh đệ thì ngủ trên một chiếc giường lớn.
Nghèo quá không để ý đến phân biệt nam nữ, có nơi có thể đặt chân là tốt rồi.
Sau một ngày bận rộn, ai ai cũng thấm mệt, đêm đến cả nhà ngửi được mùi thơm của tre, của đất, ngủ một giấc thật ngon lành.
Ban ngày Ôn Noãn đã ngủ rất nhiều, hiện tại ngủ không được, cũng đói bụng, trong lòng còn có chuyện.
Nàng phải nhanh chóng nghĩ cách kiếm bạc!
Cảm giác đói bụng thật là khó chịu.
Nhưng muốn nàng ăn một mình, ăn thức ăn mà người nhà tiết kiệm được thì nàng cũng ăn không vô.
Vẫn luôn suy nghĩ đến kiếp trước kiếp này, quy hoạch con đường tương lai phải đi. Sau đó thấy rằng việc cấp bách nhất hiện tại là chăm sóc thân thể thật tốt!
Ôn Noãn giơ tay phải lên, một đoàn mây tía lượn lờ trong lòng bàn tay.
Nàng vừa động ý niệm, đoàn mây tía kia chảy qua toàn thân, cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Người nhẹ nhàng hơn, nghe mùi thơm của cây trúc và bùn đất, nghe tiếng sâu kêu, nghĩ đông nghĩ tây, khi trời sắp sáng nàng mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
——
Hai ngày sau, Ôn Noãn lại dùng mây tía điều chỉnh thân thể mấy lần, sau đó nàng mới có thể xuống đất đi lại, giúp đỡ làm chút việc nhà nhẹ nhàng.
Cả nhà thấy sự thay đổi của Ôn Noãn đều rất vui mừng.
Cuộc sống này cuối cùng cũng có hy vọng.
Vương thị cảm thấy đây là công lao của chén cháo thịt vụn kia, vì thế Vương thị lấy ra một lượng bạc đi thanh toán tiền thuốc, số bạc còn lại tính toán đều dùng để mua thịt và gạo, cho Ôn Noãn bồi bổ thân thể, cho nên mỗi bữa cơm của Ôn Noãn đều có nửa chén cháo thịt vụn, những người khác đều phải trốn tránh nàng để uống nước cháo, ăn rau dại, không dám để Ôn Noãn phát hiện, Ôn Noãn thấy bọn họ như vậy cũng không có cách nào.
Hai ngày nay, mỗi ngày sau khi Ôn Gia Thuỵ đi làm công trở về đều sẽ mang theo nhi tử tiếp tục dựng phòng ở bằng trúc.
Người trong nhà nhiều, đều ở trong một gian trong phòng cũng có rất nhiều bất tiện, cho nên hiện tại đã có hai căn phòng ở bằng trúc.
Lại thêm hai ngày, Ôn Noãn cảm thấy thân thể này ngoại trừ yếu ớt một chút, dễ dàng cảm mạo phát sốt thì hoàn toàn giống như những người bình thường khác!
Nàng cũng không thể đợi được nữa, quá đói bụng.
Bản thân mình đói, nàng tin tưởng những người trong nhà càng đói!
Không thể cứ tiếp tục như vậy, hôm nay nhất định phải lên núi tìm ăn, thuận tiện nhìn xem trong núi có thứ gì có thể kiếm bạc được không.
Hôm nay sau khi ăn sáng xong, mọi người đều đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Ôn Nhiên ở nhà nhìn nàng, chủ yếu là lo lắng nàng tự sát, tuy rằng Ôn Noãn bảo đảm sau này sẽ không, nhưng mà mọi người đều không yên tâm.
Ôn Noãn đi ra khỏi phòng, bắt đầu kế hoạch lên núi tìm ăn của mình.
Ôn Nhiên lúc này đang ở trong sân tưới mảnh đất trồng rau.
Ôn Nhiên ngay cả ở nhà cũng không nhàn rỗi, những việc có thể làm đều làm. Hai ngày nay, Vương thị cào xới đất trong sân trồng một số loại rau củ.
Cô bé liền tự giác nhận việc tưới rau. Nước dùng tưới rau chỉ cần múc ở trong lu nước là được.
Nước trong lu là do Ôn Gia Thuỵ đổ đầy khi trời còn chưa sáng.
Ôn Noãn thấy vậy cũng bưng nửa xô nước đến tưới rau cùng với Ôn Nhiên.
Ôn Noãn cầm lấy một cái gáo làm từ xác hồ lô tưới vào mảnh đất trồng rau, vừa tưới vừa nói với Ôn Nhiên ở bên cạnh: “Nhiên nhi, lát nữa chúng ta đi ra ngoài một lát nhé!”
Ôn Nhiên kiên định lắc đầu: “Tam tỷ, thân thể của tỷ còn rất kém, mẹ nói không thể đi loạn khắp nơi, sẽ bị trúng gió cảm lạnh!”