Mọi người sợ uy lực của sói lớn, sợ đến mức không ai dám đi cứu người!
Cứ như vậy tới lui hơn chục lần, đến khi Ôn Noãn nhìn thấy bóng dáng của ông Ôn, nàng mới lên tiếng gọi: "Đại Hôi."
Đại Hôi thu móng về, chạy đến bên cạnh Ôn Noãn, thân hình to lớn của con sói đều ướt đẫm, không hề còn chút nào oai phong lẫm liệt như ban nãy, lúc này nó giống như một con chó lớn ngoan ngoãn của nhà hàng xóm vậy.
Ôn Noãn sờ đầu sói đã ướt sũng của nó, cho nó ánh mắt khen thưởng: Làm tốt lắm!
Ông Ôn cùng Ôn Gia Thụy và Ôn Gia Tường lúc này cũng từ trong ruộng chạy tới!
Ông Ôn nhìn người ướt sũng trong sông, đầu cũng nhói đau!
Lại nữa rồi!
Lần này thế mà còn đánh nhau tới tận trong sông!
Có phải không muốn sống nữa rồi không!
Ông thấy không có xảy ra tai nạn gì chết người, đầu tiên thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó chính là xẩu hổ và giận dữ vô cùng!
Chu thị vừa thấy ông Ôn đến đã bắt đầu tủi thân khóc lóc: "Lão nhân, tôi sắp bị người ta dìm cho chết đuối!"
"Nếu chết thì tốt rồi, mắt không thấy tâm không phiền!" Cơn giận của ông Ôn phát ra như hỏa tiễn! Ông nổi giận gầm một tiếng, quay đầu rời đi.
Đúng là không còn mặt mũi gì nữa mà!
Nghĩ đến vẻ mặt của những người ở bờ sông, ông hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào!
Chu thị uống rất nhiều nước sông, cũng sặc không ít, nhưng không dám ở lại trong sông, nhếch nhác leo lên bờ: "Lão nhân, đợi tôi!"
Ôn Noãn cùng Ôn Lạc đỡ Vương thị lên bờ.
Sói lớn sau khi chạy lên bờ đã đứng bên cạnh Chu thị và giũ nước ở trên lông của nó lên hết cả người bà ta.
"Súc sinh tao" Đánh chết mày!
Chu thị muốn chửi ầm lên nhưng nhìn thấy đôi mắt xanh của con sói, lời bà ta chưa kịp nói ra đã sợ đến mức nuốt xuống trở lại.
Vội chạy lui về sau vài bước, cách xa khỏi con sói này.
Hiện tại bà ta xem như đã hiểu, con sói này chính là được ôn thần kia nuôi trong nhà!
Khó trách, cả nhà của tiện nhân này đều còn sống!
Ôn Gia Thụy thấy ba người đều ướt đẫm, nhất là Ôn Noãn liền vội căng thẳng: "Mẹ, Noãn Nhi, Lạc Nhi mau về nhà thay quần áo đi."
Hiện tại đang là cuối thu, nước sông rất lạnh!
Vương thị lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại, thấy quần áo của Ôn Noãn đều ẩm ướt hết một nữa, bà ấy sợ đến mức sắc mặt cũng tái nhợt, mong là đừng đổ bệnh lại!
Chỉ sợ bạc kiếm từ việc bắt ốc cũng không đủ tiền thuốc men nữa!
"Lão tứ, con mau đưa Noãn nhi về, đừng để con bé cảm lạnh! Lạc nhi đến đây, bà nội cõng cháu về!"
Ôn Noãn định nói không cần nhưng Ôn Gia Thụy đã cởi áo khoác quấn quanh nàng, rồi bế nàng lên chạy về nhà.
Ôn Gia Tường cũng đi lên cởi áo khoác quấn cho Ôn Lạc, trực tiếp bế lấy cậu: "Đại nương, để con đưa Lạc nhi về cho."
"Được!" Vương thị cũng nhanh chóng đi theo.
Sói lớn cũng chạy theo.
Mọi người đều đã đi hết chỉ còn lại mỗi Chu thị cùng Điền thị, và những người dân xem náo nhiệt.
Điền thị thấy cả người Chu thị ướt đẫm, sợ hãi nói: "Mẹ mau về nhà đi! Đừng để cảm lạnh!"
Chu thị thấy con trai thứ ba của mình không thèm quan tâm đến mình, mà đã ôm lấy cháu trai của con tiện nhân kia bỏ chạy! Bà ta tức đến mức suýt hộc máu.
Bà ta vừa nghe lời Điền thị nói liền tát nàng ta một cái: "Cái đồ không đẻ được trứng, đừng có giả nhân giả nghĩa ở đây, mau gọi lão tam về cho tôi! Nếu không sau này các người cũng đừng có về nhà nữa!"
Chu thị vừa mới đánh xong, lúc này một trận gió thổi qua, bà ta đang lải nhải không ngừng cũng lạnh đến mức phát run, không còn màng đến điều gì nữa mà nhanh chóng đuổi theo ông Ôn đã đi xa.
Điền thị che mặt, cảm thấy không vui khi bị đánh mắng trước mặt nhiều người dân như vậy, bà ấy thậm chí còn cảm thấy lúng túng không thể nâng đầu lên được.
Nhưng mà lời của Chu thị nói bà ấy cũng không thể không dám nghe, nên đã quay đầu đi về phía nhà của Ôn Noãn.
Về đến trong nhà, mọi người nhanh chóng thay quần áo khô.
Ôn Gia Thụy chuẩn bị ba ly nước nóng cho cả ba người: "Mau uống chút nước nóng để làm ấm người đi."
Ba người không từ chối, nâng ly lớn lên cẩn thận uống một ngụm.
Ôn Noãn biết thể chất của thân thể này vẫn còn quá kém nên không dám mạo hiểm, vào lúc thay quần áo nàng đã dùng mây tía bồi dưỡng thân thể một chút, nên sắc mặt của nàng cũng không còn tím nữa.
Ôn Gia Thụy nhìn sắc mặt của Ôn Noãn tốt hơn Lạc nhi một chút, trái tim đang treo lơ lửng cũng được buông xuống.
Vương thị cũng không yên tâm: "Lão tứ, con đi mời đại phu đến kiểm tra cho hai đứa nhỏ xem sao."
Ôn Noãn vừa nghe đã vội nói: "Bà nội, không cần đâu, cháu không sao. Lần trước trong thuốc của công tử Phong cho cháu có một lọ là thuốc giải cảm, thuốc giải cảm ấy ba chúng ta mỗi người đã uống một viên."
Nàng chính là đại phu, cần gì đi mời đại phu.
"Hai phu thê lão tam vẫn còn đang trong bếp đúng không? Để tụi nó mau chóng về nhà đi! Tránh cho Chu thị làm khó dễ tụi nó."
Chu thị là người không muốn thấy hai phu thê lão tam thân thiết với nhà bọn họ, nếu không sẽ tìm cớ để giày vò cả hai phu thê.
Đều nói hổ dữ không ăn thịt con, Vương thị vẫn không hiểu vì sao Chu thị lại chán ghét Ôn Gia Tường như vậy.
Không lẽ vì lúc bà ta sinh lão tam bị khó sinh sao? Người phụ nữ nào có con mà không mạo hiểm đâu?
Có vài người cho dù khó sinh, vẫn liều chết để sinh ra con mình.
Chu thị thì hoàn toàn khác, bà ta đổ lỗi việc khó sinh lên người lão tam, chỉ cần ông Ôn không có ở nhà thì ngay cả sữa cũng không cho lão tam uống một ngụm!
Đứa nhỏ từ lúc mới sinh ra đã khóc không nổi.
Nếu không phải khi đó bà ấy cũng vừa lúc mang thai, không bao nhiêu lâu cũng sắp sanh nên đã sớm có sữa, vì vậy mới lén bế đứa nhỏ cho nó bú, nếu không có lẽ lão tam đã không sống được đến tận bây giờ.
Bởi vậy có thể thấy được, lòng dạ của Chu thị như sói! Đối với đứa con do chính mình sinh ra cũng có thể tàn nhẫn như vậy!
Vương thị chợt nhớ đến sói lớn, cảm thấy dùng sói để so sánh Chu thị thì cũng không đúng, vì lòng dạ chó sói cũng không độc ác đến như vậy!
Chó sói còn có tính người hơn!
Ôn Gia Thụy biết tình cảnh của Tam ca, nên đã nói: "Để con đi bảo Tam ca về nhà."
Lúc này, Điền thị đang ở trong phòng bếp nấu nước ấm và canh gừng cho ba người.
Ôn Gia Tường ở bên cạnh giúp đỡ bà ấy, thấy dấu bàn tay trên mặt của vợ mình, ông ấy đau lòng: "Mẹ lại đánh nàng? Bà ấy càng ngày càng quá đáng!"
Mỗi lần tâm tình không tốt đều sẽ trút giận lên người của vợ ông ấy!
Mấy năm nay bởi vì Điền thị không sinh được con nên Chu thị mỗi ngày đều nghĩ cách để tra tấn Điền thị.
Điền thị lắc đầu: "Không sao, mẹ muốn ông mau về nhà, nếu không cả đời này cũng đừng trở về nữa."
Ôn Gia Tường tức giận nói: "Không trở về!"
Ôn Gia Thụy lúc này đi tới: "Tam ca, tam tẩu mau trở về đi! Có lẽ cha cũng đang tức giận, huynh đi xem thử thế nào, chỗ này cứ để cho đệ là được."
Ôn Gia Tường nghĩ đến ông Ôn, cuối cùng cũng lo lắng: "Vậy huynh trở về xem sao, có việc gì đệ cứ gọi huynh giúp, đừng khách sáo với tam ca."
Ôn Noãn đưa cho Ôn Gia Tường một lọ thuốc: "Tam bá, thuốc mỡ này giúp lưu thông khí huyết, sau khi về nhà thì tam bá bôi cho Tam bá nương một chút là được."
Điền thị vừa nhìn bình thuốc tinh xảo như vậy, vội lắc đầu: "Không cần đâu, mặt của tam bá nương ngày mai là tốt rồi. Noãn nhi cứ giữ lại để dùng đi".
Ôn Gia Tường cảm thấy đau lòng cho vợ của mình, nhưng ông ấy biết bình thuốc mỡ này chắc chắn tốn rất nhiều tiền nên không thể cầm lấy: "Hiện tại tam bá sẽ bôi cho tam thẩm của cháu ở đây, không cần mang về, nếu mẹ ta mà nhìn thấy thì cũng sẽ lấy mất. Nếu ngày mai vẫn chưa tan vết bầm thì ta lại đưa tam thẩm của cháu đến đây thoa dược."
Ôn Noãn nhớ đến tính tình kia của Chu thị, thứ tốt như vậy tuyệt đối không thể cho bà ta được lợi nên gật đầu: "Dạ, có gì tam bá cứ đến đây."
Ôn Gia Tường cẩn thận thoa thuốc mỡ lên khuôn mặt sưng đỏ của Điền thị, xong rồi hai người vội vàng trở về.
Nhà cũ.
Chu thị giải thích với ông Ôn một phen về chuyện vì sao bà ta cùng Vương thị đến tận trong sông đánh nhau.
Nói xong bà ta còn lau nước mắt: "Lão tứ không quan tâm đến tình nghĩa huynh đệ, cố ý đem công thức món ăn của chúng ta bán cho tửu lâu là đối thủ một mất một còn của chúng ta, hại cho tửu lâu của lão đại bị tửu lâu Như Ý đoạt hết khách đi! Lượng nhi còn dựa vào bạc kiếm từ tửu lâu để thi tú tài, cử nhân nữa! Ông nói xem lúc này phải làm sao bây giờ?"
Ông Ôn nhìn thấy Chu thị khóc lóc một hồi cũng đau đầu, nhưng mà chuyện công thức món ăn này vào lúc thu hoạch ông ấy đã nghe Ôn Gia Thụy nói qua: "Được rồi! Chuyện công thức món ăn lão tứ đã nói với tôi rồi, chuyện này cũng không thể trách lão tứ được. Tửu lâu Như Ý của người ta bỏ ra năm mươi lượng bạc để mua công thức món ốc của nó, vả lại bán xong rồi thì lão đại mới xuất hiện nói muốn mua."
"Mà lão đại chỉ ra giá một lượng bạc, giá tiền kém nhiều như vậy cho dù là huynh đệ ruột nhưng đã ở riêng thì cũng phải tính toán rõ ràng. Lão tứ bán cho người khác cũng là điều dễ hiểu! Lão tứ còn cần bạc để bắt đầu xây nhà trước khi mùa đông đến! Nên năm mươi lượng đó rất quan trọng đối với nhà của nó!"
Chu thị nghe xong lời này thì khóc không ra nước mắt, bà ta tức giận nói: "Chẳng phải cái gì cũng có nguyên do sao? Giữa huynh đệ với nhau không phải nên hỗ trợ nhau sao? Không lẽ lão đại làm ăn được thì lão tứ không được hưởng gì sao? Mấy năm nay chẳng phải lão đại, lão nhị và lão tam đều bỏ bạc để giúp con ôn thần đó sao? Nếu không nó đã chết từ sớm rồi!
Hiện tại nó đưa công thức món ăn cho lão đại cũng không được hả! Lão tứ chính là không nhớ đến tình cảm huynh đệ, thật sự là một kẻ vô ơn! Nó ghen tị cuộc sống của lão đại nên muốn lão đại cũng trở thành người sa cơ thất thế giống gia đình nó! Như vậy lòng nó mới vui!"
Chu thị nói rất nhiều.
"Bà nói nhảm cái gì hả!"
"Chẳng lẽ không đúng sao? Tôi mặc kệ, lão nhân, việc buôn bán của lão đại ở tửu lâu không thể bị cướp đi! Nếu không Lương nhi làm sao có bạc để đi thi! Ông cũng không phải không biết chuyện buôn bán của tửu lâu Như Ý vẫn luôn tốt hơn tửu lâu Phú Quý của nhà chúng ta. Ông nó à, ông đi hỏi lão tứ về công thức món ăn đi, như vậy là đã có thể cạnh tranh công bằng với tửu lâu Như Ý rồi."
Ông Ôn nghe xong lời này liền nhíu mày, đúng là cần rất nhiều bạc để đi thi, Lượng nhi là hy vọng làm rạng rỡ tổ tông nhà họ Ôn.
"Việc làm ăn của tửu lâu chậm như vậy sao? Công thức này không thể tiết lộ cho nhà nào khác, nếu không ông chủ của tửu lâu Như Ý sao chịu để yên?"
Chu thị biết là nói về chuyện của Lượng nhi thì chắc chắn ông Ôn sẽ đồng ý: "Tất nhiên không thể tiết lộ cho nhà người khác, nhưng tửu lâu Phú Quý có phải là nhà người khác đâu? Lão đại cùng lão tứ là huynh đệ đánh gãy xương thì vẫn còn gân!"
Bà ta thật biết cách thuyết phục ông.
Ông Ôn không nói gì, những lời huynh đệ đánh gãy xương thì vẫn còn gân thật sự đánh vào trong lòng của ông ấy, ông ấy chỉ hy vọng bốn huynh đệ bọn họ có thể đoàn kết một lòng.
"Để tôi nghĩ cách giải quyết chuyện này."
Ông Ôn nói như vậy, chứng tỏ ông đã bị thuyết phục.
Chu thị cũng biết điều nói: "Hay quá, chuyện làm ăn không thể chậm trễ! Chậm hết một ngày thì mất rất nhiều bạc đó! Nếu lão tứ đưa công thức kia ra thì tôi cũng không so đo chuyện Vương thị muốn làm tôi chết đuối nữa."
Ông Ôn nhìn bà ta tức giận nói: "Bà còn muốn so đo thế nào? Chính bà xuống sông đánh người, chuyện này cứ quên đi! Không được nhắc lại vì cả hai người đều sai!"
"Tôi còn bị sói cắn mông đây!" Chu thị tức giận nói thêm.
Hừ, chuyện này ghi nợ lại, sao có thể cứ như vậy mà quên đi?
Vương thị muốn bán công thức để đổi lấy bạc xây nhà ở hả?
Không có cửa đâu!
Đến lúc đó, chờ bà ta tiết lộ ra công thức nấu ăn, để nhà Vương thị kia phải bồi thường đến chết!
Lúc này Ôn Gia Tường cùng Điền thị cũng đi đến, ông Ôn hỏi: "Lão tam, đại nương của con không sao chứ? Noãn nhi cùng Lạc nhi có sao không?"
Chỉ mong Noãn nhi không có bị bệnh trở lại, đem căn nhà rất vất vả mới có thể xây được làm cho mất luôn
"Dạ, không sao hết."
Chu thị hừ lạnh với hai người bọn họ: "Sói mắt trắng nuôi không thân, cũng không biết ai mới là mẹ ruột của ngươi!"
Ôn Gia Tường không nói gì.
Tuy đại nghịch bất đạo, nhưng ông ấy nghĩ thầm, đúng là do Chu thị sinh ông ấy ra, nhưng ông ấy lại không phải do Chu thị nuôi lớn, mà ông ấy đã uống sửa của đại nương mà lớn lên!
Công sinh thành không bằng công ơn dưỡng dục.
Ông Ôn nói: "Được rồi, có người mẹ nào nói con mình như vậy không?"