Chu thị nhìn dáng vẻ nói gì cũng không phản bác lại của Ôn Gia Tường, bà ta càng thêm tức giận, bà ta nhìn về phía Điền Thị: "Con gà mái không biết đẻ trứng như cô còn ở chỗ này làm gì? Mau cút đi nấu canh cho tôi, nấu nước ấm, còn phải nấu cơm nữa! Đã vào nhà này nhiều năm như vậy, ngay cả một cái trứng cũng không đẻ được, còn không muốn làm việc sao? Cô không cần ăn sao? Cả ngày ăn uống đều là tiền của tôi!"
Khuôn mặt Điền thị đỏ bừng, ngập ngừng nói: "Không phải, để con đi nấu".
Bà ấy vội xoay người chay đi.
"Mẹ, nàng có khi nào ăn uống rồi không làm gì đâu, tất cả việc trong nhà đều do nàng làm hết! Ăn ít làm nhiều, mẹ cũng đừng nói nàng ấy như vậy nữa!" Ôn Gia Tường nói xong cũng không thèm nghe Chu thị nói gì đã xoay người đi ra ngoài giúp đỡ.
Bị con trai của mình cãi lại, Chu thị tức giận: "Đúng là làm phản mà! Lão tam, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Ông Ôn khoát tay không kiên nhẫn nói: "Được rồi, bà nói ít một câu đi, lão tam làm việc trong ruộng bận cả một ngày cũng đủ mệt rồi, tôi cũng mệt, bà im lặng một chút để tôi nghĩ cách xem nên nói như thế nào với lão tứ!"
Ông sợ nhất mỗi lần Chu thị nói đều nói lu loa một đống lớn, ông nghe đến đau cả đầu!
Chu thị vừa nghe lúc này cũng ngậm miệng lại, nhưng mà sau khi im lặng thì bà ta cảm thấy mông bà ta đau muốn chết, còn có nhiều lỗ chảy máu!
Cái con sói chết tiệt kia!
Về phần Đại Hôi mà Chu thị đang thầm hận, sau khi nó lên bờ đã vẫy hết nước lên cả người Chu thị, nó cũng không quay về nhà Ôn Noãn mà trực tiếp đi lên núi.
Đại Hôi đi vào trong sân của Phong Niệm Trần, trong nhà không có ai nên nó trực tiếp nhảy lên bàn ngậm lấy lọ thuốc trên giá rồi nhảy xuống, sau đó quay đầu chạy đi.
Chạy được một nửa, nó nghĩ đến cái gì nên lại ngẩng mặt lên trời phát ra một tiếng sói tru.
Ngay sau đó tiểu Hắc từ trên trời cũng bay xuống đậu ở trên lưng nó.
Đại Hôi mang theo tiểu Hắc chạy đến phòng sách của Nạp Lan Cẩn Niên, trong phòng cũng không có ai, Nạp Lan Cẩn Niên đã đi đến doanh trại.
Hai chân trước của Đại Hôi đặt trên bàn học, nó dùng móng vuốt vỗ vào một phần bản vẽ trên mặt bàn, rồi nhìn thoáng qua tiểu Hắc.
Tiểu Hắc lập tức hiểu ý, ngậm lấy bản vẽ bằng cái mỏ diều hâu của mình, sau đó một sói một diều hâu đi xuống núi.
Dưới chân núi Ôn Noãn đang nấu cơm, Đại Hôi ngậm một lọ thuốc viên đi vào đến trước mặt nàng, rồi lắc lắc cái đuôi.
Ôn Noãn cúi đầu liếc mắt nhìn nó một cái.
Đại Hôi kêu hai tiếng ô ô, ý bảo Ôn Noãn nhận lấy cái chai trong miệng nó.
Ôn Noãn duỗi tay đón lấy, mở nút bình ra rồi ngửi ngửi: "Đây là đuổi hàn hoàn?"
Đại Hôi gật gật đầu.
Nàng xoa đầu nó vài cái: "Đại Hôi ngoan, Phong công tử nhà ngươi đã đưa cho ta một lọ rồi, nhưng mà vẫn muốn cảm ơn ngươi, đêm nay ta sẽ nấu món ăn ngon cho ngươi."
Lúc này Tiểu Hắc lại bay đến trước mặt Ôn Noãn, đầu chim ưng quơ quơ lên xuống, ý bảo Ôn Noãn nhận lấy bản vẽ.
Ôn Noãn nhận lấy, vừa mở ra nhìn là biết là đây là chiếc nỏ liên châu hai mươi phát mà buổi chiều ba người kia nói đến.
Nàng liếc mắt một cái là đã nhìn ra vấn đề nằm ở chỗ nào.
"Vì sao lại đem thứ này cho ta?" Ôn Noãn sờ sờ đầu Tiểu Hắc, cảm thấy hơi nghi ngờ.
Trong mắt Tiểu Hắc tràn đầy ngơ ngác nhìn về phía Đại Hôi.
Nó không biết! Là Đại Hôi bảo thế!
Vẻ mặt Đại Hôi cũng mờ mịt, nó chỉ là cảm thấy nữ nhân kia đề phòng tiểu tỷ tỷ nên nó khó chịu!
Ôn Noãn nhìn dáng vẻ buồn cười của hai con vật nhỏ, cũng không hỏi lại mà nhét bản vẽ kia vào trong lòng ngực sau đó tiếp tục nấu cơm.
Cơm chiều, Ôn Noãn cố ý làm một bàn tiệc lớn phong phú để thưởng cho Đại Hôi, hôm nay nó đã ấn đầu Chu thị ở trong sông, việc này làm rất tốt.
Được ăn uống no đủ nên Đại Hôi cùng Tiểu Hắc vô cùng vui vẻ mang theo hai hộp đồ ăn lớn về núi.
Ôn Noãn thấy cảm xúc của Vương thị không tốt, nên gọi mọi người ngồi lại với nhau để tính toán số bạc kiếm được ngày hôm nay.
Khi mọi người biết một khúc nhạc của Ôn Noãn bán được 550 lượng, Phong Niệm Trần trả phí bái sư là 500 lượng, hôm nay tổng cộng kiếm được hơn một ngàn lượng thì đều im lặng.
Phải một lúc lâu sau, Ôn Hậu mới nói ra một câu: "Khúc nhạc của thần tiên, quả nhiên không giống bình thường!"
Ôn Nhiên: "Không chỉ có khúc nhạc này, đồ vật của thần tiên đều không giống bình thường!"
Người một nhà rất tán đồng với cách nói này.
Ôn Hinh không nhịn được buồn bực nói: "Mỗi đêm con ngủ đều muốn mơ được giấc mơ kia như Noãn nhi, vậy mà tại sao mãi không được?"
Người một nhà nghe xong đều cười.
Tâm trạng buồn bực của Vương thị do buổi chiều bị Chu thị gây chuyện đều tan đi: "Được rồi, ngày mai chúng ta sẽ đi mua đất xây nhà!"
Bà ấy muốn Chu thị phải gọi bà ấy là tổ tông, để cho bà ta tức chết thì thôi!
Ôn Noãn cười: "Được! Cha, ngày mai đi đón đại tỷ về nhà đi."
Hôm nay tổng cộng kiếm được 1. 102 lượng 362 văn tiền. Cứ cho là nhà tú tài muốn bồi thường một trăm mấy chục lượng cũng đã đủ rồi.
Tiền gia thôn có khoảng cách khá gần với huyện thành, khối phỉ thúy nguyên thạch kia nàng đã dùng mây tím dưỡng được mấy ngày rồi, Ôn Noãn nghĩ ngày mai khi đi đón đại tỷ thì thuận tiện vào trong huyện bán nó.
Nàng tin rằng hiện tại tỉ lệ tuyệt đối rất tốt, bán nó rồi chắc là sẽ đủ bạc để mua khu mỏ ngọc thạch kia.
Phát hiện được núi quý mà chưa mua được thì nàng không yên tâm, lo lắng thịt mỡ đến miệng rồi mà vẫn có thể bị rơi!
Vương thị nghe xong trầm trọng gật gật đầu: "Đúng vậy, đón Nhu Nhi trở về đi. Hiện tại trong nhà không thiếu bạc, phải bồi thường nhiều bạc một chút cũng phải đón con bé trở về."
Đứa bé kia mỗi lần nói chuyện đều chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
Nhưng mỗi lần bà ấy gặp được người của Tiền gia thôn, đều nghe nói Ôn Nhu ở Tiền gia thôn đã chăm chỉ như thế nào, có khả năng như thế nào.
Bọn họ không biết bà ấy nghe xong thì trong lòng đã đau nhiều như thế nào!
"Được, đón Nhu Nhi về nhà! Ngày mai vào trong huyện ta thuận tiện đi tìm người môi giới nhìn xem ở gần chúng ta có đồng ruộng bán hay không. Nhà của chúng ta cũng nên mua ít đồng ruộng."
Ôn Noãn gật gật đầu: "Cần phải mua!"
Nàng có mây tím, còn muốn cải tiến một chút hạt giống lúa cùng mỳ để trồng thử vào mùa vụ năm tới.
Người một nhà thương lượng tốt chuyện phải làm, lại tiếp tục làm công việc riêng của mình bên đống lửa.
Dưới ánh sáng tối tăm của cây đèn dầu, Ôn Noãn ở trong phòng lấy ra tấm bản vẽ kia, sau khi nhìn kỹ một cái, lại lấy ra giấy và bút mực, vẽ một vòng vào bộ phận nào đó, rồi sửa lại một chút.
Nàng nghĩ nghĩ, sau đó lại lấy ra một tấm giấy ố vàng khác, vẽ một bức rồi viết ghi chú rõ ràng ở trên đó.
Mãi cho đến khi đêm đã khuya rồi mới đi ngủ.
——
Trên núi, Nạp Lan Cẩn Niên cùng vài vị tướng lĩnh đang nghị sự ở thư phòng.
Rất nhanh sẽ đến mùa đông, bọn họ đang thương nghị về việc đề phòng Đột Quyết ở Tây Bắc cướp đoạt lương thực và tiền của người dân biên giới.
Mỗi lần những kẻ Đột Quyết đó vào thôn thì thôn đó đều bị cướp đoạt quét sạch đến không còn gì.
Những nữ tử cùng phụ nhân có chút dung mạo khá tốt thậm chí còn bị Đột Quyết bắt đi, trở thành công cụ sinh dục cho những tên giặc cỏ đó.
Mỗi lần thổ binh đuổi tới, những kẻ Đột Quyết đó đều chạy, khiến người ta rất khó đề phòng.
Cũng không thể toàn bộ mùa đông đều phái binh lính đi đến những thôn đó để canh được, biên quan vẫn cần phải phòng thủ chứ!
Thương lượng một đêm vẫn chưa thương lượng ra được cách giải quyết nào tốt, Nạp Lan Cẩn Niên có chút không kiên nhẫn, sắc mặt càng ngày càng khó nhìn.
"Lại nghĩ! Ngày mai không thể nghĩ được, thì cứ sắp xếp bá tánh vào trong phủ của các ngươi ở cho đến hết mùa đông!"
Trán mọi người đổ mồ hôi lạnh liên tục thưa "vâng", nhưng trong lòng lại kêu khổ tận trời, nhiều năm như vậy tất cả các biện pháp đều đã thử qua đều không giải quyết được.
Chỉ có một buổi tối, làm sao bọn họ có thể nghĩ ra được biện pháp giải quyết!
"Hôm nay Võ Bị Điện đưa đến đây một bản thiết kế nỏ liên châu, các ngươi nhìn xem có vấn đề gì không."
Vài tên tướng lĩnh vừa nghe thấy vậy, phía sau lưng lập tức toát ra mồ hôi lạnh, khiến quần áo đều ướt đẫm!
Sao chuyện của Võ Bị Điện lại hỏi bọn hắn?
Bọn họ chỉ am hiểu dùng vũ khí, chứ đâu biết gì về thiết kế vũ khí!
Trong lòng mỗi người đều đang hỏi thăm tổ tông mười tám đời Lý Binh.
Việc mà tên Lý Binh kia không làm được, thì tìm bọn họ làm gì? Muốn hại chết bọn họ sao?
Nạp Lan Cẩn Niên tìm kiếm thư tín mật hàm trên bàn sách, lại không tìm thấy.
Hắn nói với Viên quản gia đang canh giữ ở ngoài cửa: "Viên quản gia, ông có cầm bản vẽ nỏ liên châu không?"
Động tác của Viên quản gia ngừng lại: "Không có ạ!"
Nếu không có sự cho phép của hắn thì không ai có thể tới gần án thư.
Viên quản gia nghĩ đến cái gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Chủ tử, có thể là Ôn cô nương trộm hay không! Tôi đã nói rồi, một cô nương thôn quê sao có thể hiểu y thuật, nhất định nàng ta có vấn đề!"
Bản vẽ kia quan trọng như vậy! Mấy năm nay có bao nhiêu binh lính của bọn họ chết ở dưới chiếc nỏ liên châu đấy.
Viên quản gia sốt ruột nói: "Lâm Tinh! Nhanh, ngươi nhanh chóng đi xuống núi bắt Ôn cô nương lại!"
Lâm Tinh ở chỗ tối không nhúc nhích, hắn nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên, hắn chỉ nghe mệnh lệnh của chủ tử.
"Lâm Tinh! Lâm Tinh mau đi đi, đừng để cho người chạy!" Viên quản gia dậm chân.
Bản vẽ kia rất quan trọng, nếu như bị tiết lộ ra ngoài cho các tiểu quốc khác, những bọn đạo chích cầm vũ khí có lực sát thương thật lớn liên hợp lại tấn công Nạp Lan quốc, vậy thì hậu quả quả thật không dám tưởng tượng!
Một Tây Nhung quốc có được thần binh lợi khí đã làm tướng sĩ bọn hắn đau đầu không thôi!
Tìm không thấy? Trong lòng Quách đại tướng quân vừa có một suy nghĩ, nghĩ đến lời nữ nhi nói, vẻ mặt tức giận nói: "Cô nương thôn quê gì chứ? Có khi nào là gian tế không? Hiện tại những tiểu quốc kia đều sắp xếp không biết bao nhiêu cái đinh đến đất nước chúng ta! Cần phải diệt trừ! Thà giết lầm một ngàn cũng không thể buông tha một người! Người ở nơi nào? Để ta đi bắt!"
Sắc mặt Đường tướng quân cũng thay đổi: "Những cái đinh này quả thật không thể chấp nhận, tay của Thập Thất gia chính là bị loại người này làm hại, tuyệt đối không thể buông tha. Ta cũng đi bắt! Tuyệt đối không thể để người đó mang theo bản vẽ chạy mất!"
Nói xong hắn lập tức đứng lên.
"Làm sao lại là cô nương thôn quê, làm sao nàng ta có thể trộm được bản vẽ? Thôi quên đi, quan tâm nàng ta là cô nương nông thôn hay không làm gì, dám trộm bản vẽ thì tuyệt đối không phải người tốt! Trước tiên cứ bắt lại! Bản vẽ liên châu tuyệt đối không thể bị tiết lộ ra ngoài."
"Đúng vậy,"
Những phó tướng khác cũng sôi nổi phụ họa, đứng lên muốn đuổi theo.
Còn hơn phải ở lại nơi này đối mặt với Cẩn Vương!
Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng nhìn mọi người, giọng điệu bình tĩnh mà kiên định nói: "Không phải nàng."
Viên quản gia: "Nhưng mà chỉ có mỗi nàng là người ngoài đã tới thư phòng."
"Bổn vương nói không phải thì là không phải! Các ngươi đều lui xuống đi!"
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn hai dấu chân sói bên cạnh án thư, mơ hồ có thể đoán được sao lại thế này.
Trong lòng Viên quản gia không phục nhưng vẫn lui ra ngoài.
Trong lòng ông ấy càng thêm tin tưởng lời nói của Quách Minh Diễm.
Chủ tử đã bị nữ tử nông thôn kia mê hoặc!
Ánh mắt Quách Ứng Cường lóe lên.
Nữ nhi nói đúng, đúng là Cẩn Vương rất tin tưởng nữ tử nông thôn kia, xem ra nên đi tìm người điều tra nàng ta.