Lúc này phía sau truyền đến giọng nói của Nạp Lan Cẩn Niên, ba người nhịn không được mà quay đầu lại, chỉ thấy: Bóng người màu xám bạc sử dụng khinh công, nhảy lên giữa không trung bắt một cô gái xuống dưới.

Giọng điệu khiển trách nói nàng một câu.

Nhưng ba người đều nghe ra, giọng điệu khiển trách lại ẩn chứa sự lo lắng, chưa từng nghe thấy điều tương tự ở chỗ Nạp Lan Cẩn Niên.

Từ trước đến nay Cẩn Vương vẫn luôn có tính cách bạc bẽo, có bao giờ lo lắng cho ai?

Không biết nữ hài kia nói cái gì, hắn lại nhảy người lên, hái xuống một chuỗi quả hồng cho nàng.

Không chỉ như vậy, hai người còn cùng nhau ăn một quả hồng.

Một người dáng người cao gầy, mặc gấm vóc lụa là, một người xinh xắn lanh lợi, áo vải thô, nhưng hình ảnh kia thế mà lại khiến người ta cảm thấy hài hòa tốt đẹp đến kỳ lạ.

Quách Minh Diễm lại bị kích thích thật sâu! Con tiện tì kia thế mà lại mặt dày vô sỉ như vậy, chủ động đút Cẩn Vương ăn quả hồng!

Cử chỉ thân mật như vậy, sao nàng ta có thể không biết xấu hổ mà làm như vậy? Không biết xấu hổ!

Quách Minh Diễm sinh ra một loại cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có, từ trước đến nay trực giác của nàng ta đều rất chuẩn!

Nàng ta nhìn thoáng qua Viên quản gia cũng đang sửng sốt, không nhịn được mà nói một câu: "Xem ra Thập Thất gia bị nàng ta mê hoặc đến không phân rõ đông nam tây bắc rồi".

Viên quản gia: "..."

Viên quản gia lo lắng sốt ruột tiễn ba người bọn họ đi.

Trở lại thư phòng, hai người đã vào mật thất châm cứu, ông ấy canh giữ ở bên ngoài, hận không thể đi vào nhìn chằm chằm.

Chỉ là ông ấy không dám quấy rầy, chỉ có thể nôn nóng bất an ở bên ngoài chờ đợi.

Trong mật thất.

Nạp Lan Cẩn Niên lúc này đang từ từ nhắm hai mắt lại, nửa thân trên trần trụi dựa trên tháp.

Ôn Noãn theo thường lệ châm cứu cho Nạp Lan Cẩn Niên, lần này do không có Phong Niệm Trần ở đây nên nàng đã dùng một đám mây tía xuyên qua kim châm truyền vào trong thân thể của Nạp Lan Cẩn Niên.

Nạp Lan Cẩn Niên là người luyện võ, nên nhận thức rất nhạy bén, hắn lập tức cảm giác được một luồng nước ấm xuyên qua kim châm truyền vào thân thể hắn, hắn vừa định mở mắt nhưng nghĩ đến điều gì nên chỉ khẽ động mí mắt, không hề mở ra.

Nhanh chóng dòng nước ấm kia liền xuyên qua tứ chi của hắn cuối cùng đọng lại ở tay phải của hắn.

Những nơi dòng nước ấm đi qua, hắn cảm giác thân thể của mình thoải mái hơn bao giờ hết.

Rất nhanh hơi ấm đã biến mất, Ôn Noãn thu kim châm về: "Được rồi."

Nạp Lan Cẩn Niên nhanh chóng mặc quần áo vào.

"Hôm nay huynh cảm thấy thế nào? Huynh xem tay phải của mình lúc này có cảm giác chút nào không?"

"Có chút nóng, nhưng tê dại thì không có." Nạp Lan Cẩn Niên thử chuyển động tay phải, hắn phát hiện năm ngón tay đã có thể cử động.

Ôn Noãn cũng nhìn thấy, nàng mỉm cười: "Rất tốt, tôi tin chưa đầy một tháng huynh đã có thể hoạt động lại bình thường. Nhưng tay của huynh vẫn chưa có sức nhiều, cần phải để từ từ hồi phục."

Nạp Lan Cẩn Niên gật đầu: "Ngày mai tôi có việc, bữa sáng cùng bữa trưa cô không cần chuẩn bị, nếu Đại Hôi không đi đón cô thì buổi chiều cũng không cần đến núi châm cứu."

"Được."

Đúng lúc ngày mai nàng cũng phải đi lên huyện để bán ngọc bích nguyên thạch rồi đón đại tỷ về nhà, hiện tại đã có bạc, chuyện này không thể chờ được nữa, cũng không biết Ôn Nhu ở nhà của Tiền tú tài như thế nào.

Cho dù có bỏ bao nhiêu bạc, thì nàng cũng phải đưa đại tỷ về nhà.

"Để tôi cho Đại Hôi đưa cô về."

Ôn Noãn gật đầu.

Hai người đi ra khỏi mật thất, Viên quản gia lén liếc mắt nhìn hai người cũng không thấy có gì đặc biệt.

Nạp Lan Cẩn Niên liếc mắt lạnh lùng nhìn ông ấy một cái, không nói gì.

Viên quản gia sợ hãi trong lòng.

Đại Hôi vừa thấy Ôn Noãn đi ra nó lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh Ôn Noãn, còn lắc lắc đuôi với Ôn Noãn.

Ôn Noãn sờ đầu con sói lớn, sau đó ngồi lên, nàng vẫy tay với Nạp Lan Cẩn Niên: "Tôi đi đây."

"Ừm."

Còn chưa nói xong Đại Hôi đã chạy ra ngoài nhanh như chớp.

Lúc này ở không xa ngay khúc cua của hòn non bộ, Phong Niệm Trần dẫn theo Âu Dương Hoài An từ phòng sách đi tới.

Âu Dương Hoài An nhìn thấy nữ tử ngồi trên lưng Đại Hôi thì vô cùng bất ngờ: "Người ngồi trên lưng của Đại Hôi là ai vậy?"

Bình thường Đại Hôi ngoài Nạp Lan Cần Niên ra thì ai nó cũng xem thường, dáng vẻ giống như chủ tử của nhà nó, là dàng vẻ cao cao tại thượng không được lại gần.

Hắn ta muốn sờ Đại Hôi một chút cũng không được, càng đừng nói đến chuyện được ngồi trên lưng nó.

"Tiểu nha đầu kia chính là tiểu sư phụ của tôi, sói xám đưa nàng ấy về để chữa trị tay cho Thập Thất. Huynh không biết đâu, đừng thấy nàng ấy còn nhỏ tuổi như vậy nhưng kỹ thuật châm cứu rất điêu luyện, còn thông thạo y lý và dược lý."

Phong Niệm Trần ra sức khen ngợi Ôn Noãn trước mặt Âu Dương Hoài An một lúc.

Âu Dương Hoài An ngoáy lỗ tai, hắn ta đã nghe chuyện này cả một buổi trưa rồi!

Nhưng cũng vì vậy mà càng thêm tò mò về Ôn Noãn.

Người có thể khiến cho một y học tài giỏi như Phong Niệm Trần này khen ngợi, hắn ta cảm thấy được nàng rất giỏi!

Âu Dương Hoài An bước tới và nói: "Tiểu nha đầu kia thật sự có thể chữa được tay cho huynh à?"

"Đã có cảm giác, hơn nữa ngón tay còn có thể cử động." Nạp Lan Cẩn Niên thu ánh mắt nhìn theo bóng dáng một người một sói lại, ngón tay hơi giật giật.

"Thật sự có thể cử động?! Tiểu nha đầu hôm nay đã làm gì?" Phong Niệm Trần kích động tiến lên muốn cầm tay Nạp Lan Cẩn Niên để xem.

Thân thể Nạp Lan Cẩn Niên chợt lách qua, tránh né tay của hắn: "Không có làm gì, cũng chỉ châm cứu giống như ngày thường."

Phong Niệm Trần nhìn hắn ai oán, chỉ là một cái tay không có cảm giác gì thôi mà, đụng một chút sẽ chết à!

Âu Dương Hoài An lần này thật sự bị chấn động, bởi vì sư phụ của Phong Niệm Trần đã nói nếu trong một năm vẫn không tìm được cách để khôi phục lại tri giác cho cánh tay này, để tránh cho độc tố lan đến những bộ phận khác của cơ thể, thì sẽ phải chặt bỏ cánh tay.

Một năm cũng trôi qua! Như vậy, lúc này không cần cắt bỏ nữa?

Viên quản gia phấn khích nhìn bàn tay của chủ tử.

Nạp Lân Cẩn Niên liếc mắt nhìn Viên quản gia, lạnh lùng nói: "Ông hái tất cả quả hồng trên cây xuống, chỉ cần một quả hồng bị hỏng thì ông cũng trở về kinh thành đi."

Viên quản gia: "..."

Chủ tử vì sao lại tức giận vậy?

"Dạ!"

Viên quản gia muốn nói lại thôi, ông ấy nghĩ đến tính tình của chủ tử mình, còn có chuyện bàn tay đã khôi phục lại cảm giác.

Quên đi, ông ấy cứ trông chừng chặt chẽ một chút là được rồi.

Đợi cho tay của chủ tử được chữa trị lành rồi nói sau.

-

Sói lớn đưa Ôn Noãn xuống núi, khi còn ở lưng chừng núi Ôn Noãn đã thấy Chu thị và Vương thị đang mắng nhau ở bên bờ sông.

Có rất nhiều thôn dân đến xem náo nhiệt, còn có thôn dân thậm chí không thèm gặt lúa mà đặc biệt chạy đến xem chuyện vui.

Chính thê cùng bình thê của ông Ôn cứ hai hoặc ba ngày là ồn ào một lần, cũng đã trở thành chuyện vui của thôn dân trong mấy năm nay!

Không có bao nhiêu nhà náo nhiệt như nhà của bọn họ!

Chu thị đứng ở bờ sông chỉ vào Vương thị mắng ầm lên: "Vương thị, cả nhà vô ơn của bà đúng là lòng dạ nham hiểm! Không hề có chút lương tâm nào! Biết rõ lão đại mở tửu lâu thế mà lại đem công thức nấu ăn của cha ông truyền lại bán cho tửu lâu Như Ý! Hiện tại tửu lâu Như Ý cướp đi công việc buôn bán của tửu lâu Phú Quý rồi, bà vui vẻ lắm đúng không!"

Buổi chiều con trai cả của bà ta trở về trong nhà, than thở nói việc buôn bán của tửu lâu đều bị tửu lâu Như Ý ở phía đối diện cướp hết, tửu lâu bây giờ không có một người khách nào.

Bà ta hỏi ra mới biết được, lão tứ thế mà không màng đến tình huynh đệ, đem công thức món ốc xào bán cho tửu lâu Như Ý, nên cướp mất công việc buôn bán của tửu lâu Phú Quý!

Chuyện này chắc chắn là do Vương thị ghen tỵ con trai của bà ta giàu có, nên cố ý hại cho tửu lâu nhà bà ta không buôn bán được, sau đó chỉ có thể uống gió Tây Bắc!

Vương thị đứng ở bên bờ sông vừa bắt ốc, vừa chửi lại: "Tôi tất nhiên là rất vui! Vui đến mức muốn bay lên luôn đây!

Bán công thức món ăn, nhà của tôi còn kiếm được chút bạc xây căn nhà ở qua mùa đông, không bị lạnh chết, bà nói xem tôi có nên vui hay không?

Hơn nữa xây nhà xong thì người nào đó còn phải gọi tôi là tổ tổng!

Chỉ cần tôi nghĩ đến điều này, tôi có nằm mơ cũng đều bật cười đó!

Quả thật vui muốn chết! Còn vui hơn so với nhặt được một trăm lượng bạc!"

Chu thị nhìn dáng vẻ của Vương thị, tức giận đến mức giậm chân ở bên bờ sông: "Vương thị, bà là cái đồ tiện nhân, bà quả nhiên là cố ý! Bà là không muốn nhìn thấy tôi được sống tốt!

"Bản thân đã tan nhà nát cửa còn muốn liên lụy người khác! Cả nhà các người đều là ôn thần! Dám hại chúng tôi, tôi liều mạng với bà!"

Chu thị giận đến dữ tợn, từ khi nào Vương thị lại có thể ở trước mặt bà ta ngang ngược như vậy!

Vả lại Vương thị còn dám dựa vào việc bán đi công thức nấu ăn của nhà họ Ôn để xây nhà ở, bà ta tuyệt đối không cho phép!

Chu thị tức giận đến mức không quan tâm đến điều gì, bà ta cởi giày thêu ra, một bước đi vào trong sông kéo lấy tay Vương thị: "Mau đem công thức món ăn giao ra đây! Nếu không hôm nay ai cũng đừng mong được sống tốt!"

Vương thị hất tay bà ta ra: "Bà có bệnh hả? Công thức món ăn là của nhà tôi, chúng tôi muốn bán cho ai là quyền của chúng tôi!"

Vương thị gần đây được ăn ngon, hơn nữa rau dưa đều là do Ôn Noãn dùng mây tía nuôi dưỡng, nó có tác dụng khiến cơ thể khỏe mạnh, vì vậy sức lực của bà ây mạnh hơn rất nhiều, lập tức đã đẩy Chu thị ra.

Chu thị lùi về sau mấy bước rồi giẫm phải lớp bùn trên sông nên trượt chân ngã một cái, cả thân thể đều té ngã ở trong sông.

Cái này giống như đã chọc vào tổ ong vò vẽ!

Nước sông rất cạn còn chưa đến cổ Chu thị, Chu thị nhanh chóng đứng dậy lao về phía Chu thị: "Vương thị, bà là đồ tiện nhân, muốn làm tôi chết đuối! Tôi liều mạng với bà!"

Vương thị không nghĩ mình chỉ đẩy một cái đã có thể đẩy người ngã vào trong sông, nên sửng sốt một chút, vì sự sửng sốt này đã khiến bà ấy bị Chu thị đẩy ngã vào trong sông.

Hai người nhanh chóng ẩu đả trong sông!

Bà tát tôi một cái, tôi cào mặt bà một cái, không ai chịu thua ai.

Ôn Lạc ở bên cạnh sốt ruột giậm chân: "Đừng đánh! Bà nội đừng đánh nữa!"

Người xem dưới sông kích động hô to: "Trời ạ, mau đi gọi ông Ôn đến, nói hai bà vợ của ông ấy đang đánh nhau!"

"Mau đỡ hai bà ấy dậy, giờ còn đánh ở trong sông, là không muốn sống nữa rồi!"

Người dân lớn tiếng ồn ào nhưng mà không ai nhảy xuống nước.

Lúc này một con sói cường tráng lập tức nhảy vào trong sông, cắn một cái lên mông của Chu thị!

Chu thị bị đau vội buông lỏng tay ra, liên tục hét lên: "A! Tên súc sinh nào cắn ta!"

Ôn Noãn từ trên lưng sói nhảy xuống, nàng nhanh chóng nâng Vương thị cả người ướt đẫm ngâm mình trong sông dậy: "Bà nội, bà không sao chứ?"

Vương thị vừa rồi bị sặc, bà ấy lấy tay lau nước trên mặt dùng sức ho khan.

"Người nào cắn ta, ta chém người đó cả ngàn đao!" Mông Chu thị đau nhói, bà ta nghĩ có thể là Ôn Lạc nên vừa muốn xoay người tát cậu một cái, nhưng đã bị một đôi mắt sói sáng quắc đầy u ám làm sợ đến mức choáng váng: "Sói, sói! A! Có sói! Cứu mạng!"

Chu thị sợ đến mức không còn quan tâm đến chuyện gì mà nhanh chóng chạy lên trên bờ.

Sói xám lập tức ném bà ta xuống sông trở lại!

Cả người Chu thị rơi xuống nước, bà ta vừa định đứng dậy đã bị con sói nhấc móng vuốt lên ấn đầu bà ta xuống sông!

Người này muốn đánh tiểu gia ta, là muốn chết à!

Chu thị dùng sức vùng vẫy ở trong sông, uống mấy ngụm nước, bà ta khó khăn mà nhấc đầu lên nói: "Cứu".

Sói lớn lại nâng móng sói lên ấn đầu của bà ta trở về trong sông!

Ôn Noãn: "..."

Nàng không thấy gì hết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play