Phong Niệm Trần đã sớm đứng chờ Ôn Noãn ở cửa, vốn dĩ Viên quản gia định nhắc Ôn Noãn hai câu, nhưng thấy Phong Niêm Trần cầm kim châm, quay đầu lập tức chạy, trốn về phòng, thẳng đến khi Ôn Noãn rời đi cũng không dám xuất hiện.

Trong mật thất của thư phòng.

Phong Niệm Trần vẫn đứng bên cạnh nhìn như cũ, hứng chịu ánh mắt nóng rát của người nào đó, không ngại học hỏi kẻ dưới.

Ôn Noãn dạy rất nghiêm túc, biết gì nói hết.

Xong rồi, Phong Niệm Trần cảm thấy bản thân cần tự trải nghiệm thử cảm giác châm cứu, mới có thể nắm giữ được tinh túy, lập tức nói: "Tiểu nha đầu, cô châm vài cái lên trên người tôi, để tôi cảm nhận thử."

Phong Niệm Trần đang muốn cởi quần áo, bò lên trên giường, lúc này Nạp Lan Cẩn Niên mới vừa mặc áo quần xong, lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt khắc nghiệt lạnh lẽo như tảng băng mùa đông nhìn thẳng về phía hắn: "Lăn về phòng tự châm cho mình đi, đừng bò lên giường của ta!"

Phong Niệm Trần bị ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm đến mức cả linh hồn cũng run lên, lúc này mới nhớ tới, ở phương diện nào đó người đàn ông này có thói ở sạch nghiêm trọng!

Không được bò lên trên giường của hắn!

"Tiểu nha đầu, đi với tôi, chúng ta đi đến phòng của tôi, cô châm giúp tôi mấy cái."

Nạp Lan Cẩn Niên: "..."

Có hơi muốn giết người, là chuyện như thế nào?

Sắc mặt Nạp Lan Cẩn Niên đông lạnh, âm trắc nói: "Không được làm phiền cô ấy, tôi giúp huynh, tôi học được rồi!"

Phong Niệm Trần nhìn ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập lệ khí của người nào đó, giật mình một cái: "Không cần, tôi học được rồi! Ha hả, tôi đây quay về tự châm cho mình!"

Phong Niệm Trần chạy ra ngoài nhanh như chớp, sau đó dùng một chân đá văng cửa phòng Viên quản gia ra, bắt Viên quản gia lại.

Một tiếng khóc xin tha quỷ khóc sói gào vang lên!

Ôn Noãn cất kim châm xong, cáo từ: "Tôi về nhà trước, chiều mai lại đến."

"Ốc nước ngọt xào cay bán có chạy không?"

Ôn Noãn sửng sốt một chút, hình như không nghĩ đến hắn sẽ hỏi như thế, nàng gật gật đầu: "Cũng được."

"Hương vị món ăn nhà cô không tệ."

Ôn Noãn: "???"

Hôm nay người này làm sao vậy?

Nàng có chút không theo kịp mạch não của hắn!

"Ách, nếu huynh thích ăn như thế, có thể đến ăn."

"Đang có ý này."

Ôn Noãn: "..."

Nàng chỉ nói mấy lời khách khí thôi!

"Ách, hoan nghênh, hoan nghênh! Ha hả..."

"Thật không dám giấu giếm, chỗ tôi không có đầu bếp, Viên quản gia không biết nấu cơm, tôi định kết nhóm với nhà cô để ăn cơm, một tháng mười lượng bạc, không biết có tiện hay không?"

Nếu điều kiện cho phép, từ trước đến nay Nạp Lan Cẩn Niên không phải là một người sẵn lòng chịu thiệt.

Cho dù ở bất cứ phương diện nào!

Ngược lại hắn rất hưởng thụ.

Điều quan trọng nhất chính là, hắn cứ cảm thấy trên người nha đầu này có bí mật gì đó, khiến hắn không tự chủ được mà muốn tiếp cận nàng, xem thử nàng còn bản lĩnh gì.

Kết nhóm? Mười lượng bạc một tháng?

Nàng không có lý do gì để từ chối!

Dù sao ngày nào cũng phải nấu cơm, nấu thêm một phần thì cũng là nấu.

"Huynh định đến nhà tôi ăn mỗi ngày ba bữa?"

Mỗi ngày xuống núi ba lần, hắn không sợ phiền phức sao?

"Cũng không cần phải thế, bảo Đại Hôi và Tiểu Hắc cầm về là được, còn cả Viên quản gia."

"Ừ." Ôn Noãn một ngụm đồng ý, dù sao chỉ nấu thêm cơm cho một người mà thôi.

Nể tình Đại Hôi và Tiểu Hắc ngày nào cũng bắt mồi đưa đến nhà nàng, nàng cũng ngại từ chối.

Hơn nữa đồ ăn trong nhà đều dùng mây tía để nuôi lớn, có tác dụng nhất định đối với việc khôi phục tri giác cho tay hắn.

"Không cần chuẩn bị những thứ khác, cứ nấu những món mà bình thường các cô hay nấu, chuẩn bị thêm một phần là được."

Nạp Lan Cẩn Niên lấy ra một thỏi mười lượng bạc giao cho Ôn Noãn.

Ôn Noãn nhận lấy không chút khách khí: "Được, tôi đi về trước, đến lúc đó bảo Đại Hội mang cơm chiều cho huynh".

"Ừ."

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua Đại Hôi.

Giải quyết vấn đề nhân sinh xong, tâm trạng Đại Hôi rất sung sướng đi theo bên cạnh Ôn Noãn, vẫy vẫy cái đuôi lấy lòng.

Sau này ngày nào cũng được ăn cơm thật ngon!

Ôn Noãn sờ sờ đầu của nó, lập tức ngồi lên trên người con sói Đại Hôi rời đi.

Khi đi ngang qua sân nhà, Ôn Noãn nghe thấy tiếng kêu rên già nua vang lên từ bên trong, nàng lắc lắc đầu: Viên quản gia quá yếu!

Bị châm vài cái có sao đâu!

Ra khỏi cửa viện, Ôn Noãn bảo Đại Hôi dẫn nàng đi một vòng khắp nơi trong núi, đào được không ít dược liệu đủ chủng loại, quả dại và hương liệu cầm về, còn tìm được một cây trà.

Về đến nhà, Ôn Noãn dọn dẹp sân sau một chút, rồi gieo những thứ vừa đào được về xuống đó.

Ôn Noãn định trồng những thứ này ở sân sau.

Nàng tính toán từng bước trồng đủ loại dược liệu ở sân sau, rau dưa, trái cây, lá trà, hương liệu chờ đến khi có thể kiếm ra tiền từ tất cả loại cây nông nghiệp này.

Mấy thứ này đều là nàng dùng mây tía để nuôi, gọi là nông sản tốt cho sức khỏe, sau này sẽ đi lên con đường bán đấu giá.

Đương nhiên để tránh bản thân bị thiệt chết, nàng sẽ không bán quá nhiều trong một ngày, mà bán đấu giá có hạn lượng vào mỗi tháng.

Lần trước khi nghe thấy nhị bá nhắc tới hội đấu giá, nàng lập tức đi tìm hiểu.

Trong huyện có một hội đấu giá, thứ gì cũng có thể cầm đi bán đấu giá, tiền thuê là 10% số tiền đấu giá.

Nàng có dự định hợp tác dài hạn với hội đấu giá đó.

Sau khi trồng hết tất cả các loại dược liệu, Ôn Noãn lại hái được mấy quả dưa chuột ở sân sau, một ít đậu que và lá đậu non, thêm một quả bí đỏ, bắt đầu chuẩn bị cơm chiều.

Chạng vạng, ánh nắng chiều như ngọn lửa, bầu trời phía tây bị che kín bởi từng mảng ráng đỏ, vòng tròn hồng hồng ôm lấy mặt trời sắp lặn xuống, toàn bộ thế giới đắm chìm trong ánh vàng của mặt trời.

Cửa tre bị gõ vang.

Ôn Noãn đang nêm gia vị cho canh bồ câu, nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng nhanh chóng đặt cái muỗng xuống, vội vàng đi ra mở cửa.

Mở cửa viện ra, Ôn Noãn nhìn về phía nhóm người ghé thăm: Đón ánh vàng của mặt trời, chỉ cảm nhận được khoảnh khắc sáng chói rực rỡ lóa mắt, như rẽ đám mây nhìn thấy ánh mặt trời, bỗng dưng sáng lên giữa trời đất, dường như có thứ gì đã khiến cả thời gian phải dừng lại.

Rất nhiều năm sau, Ôn Noãn cũng không thể quên được thời khắc kinh diễm này.

"Tôi đến ăn cơm." Khóe miệng người nam nhân khẽ nhếch lên cười nhạt nói.

Vốn dĩ hắn có dung nhan tuấn nhã vô song, giờ phút này thần thái bớt đi sự đạm mạc thường ngày, nhìn qua càng thêm tuấn mỹ, mặt mày ôn nhuận, như cảnh xuân liễm diễm những tia nắng ấm!

Cả người nhìn qua như đóa hoa anh túc mang theo sức hấp dẫn trí mạng.

Tuy Ôn Noãn là người đã quen nhìn mỹ nam nhưng cũng đứng ngây người.

Một tay Nạp Lan Cẩn Niên cầm một hộp quà thật dài, vòng qua Ôn Noãn, đón ánh mặt trời bước vào.

Thân hình đĩnh bạt thon dài, đứng ngược hoàng hôn kéo ra một cái bóng rất dài.

Quả nhiên, lại là một nữ nhân bị chủ tử của mình mê hoặc!

Đôi tay Viên quản gia đi theo phía sau Nạp Lan Cẩn Niên còn bưng một chồng quà tặng cao hơn người khác, bước vào. Khi bước qua Ôn Noãn, không nhịn được thấp giọng nhắc nhở nàng: "Ôn cô nương, chủ tử nhà tôi không phải của cô!"

Nạp Lan Cẩn Niên tai thính mắt tinh, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống quay đầu nhìn về phía Viên quản gia đầy lạnh lùng: "Viên quản gia, thả đồ xuống đó, ông có thể đi về được rồi."

Lâm Tinh đi theo phía sau Viên quản gia, hai tay xách hai túi lớn gồm mì và gạo đi vào, thấy Viên quản gia không nhìn rõ trọng lượng của cô nương này ở trong lòng chủ tử, lắc lắc đầu.

Trên thế giới này không phải ai cũng có thể chữa khỏi cho tay của chủ tử.

Rõ ràng chủ tử rất coi trọng nàng.

Hơn nữa vừa nhìn Ôn cô nương đã biết không phải người bình thường, có cô nương nhà ai khi nhìn thấy Đại Hôi mà không sợ chết khiếp, còn đi theo một con sói về nhà?

Nếu không có năng lực tự bảo vệ mình, sao lại bình tĩnh đi theo một con sói như thế?

Còn đối diện với chủ tử, có cô nương nào có thể bình tĩnh thong dong giống như nàng, không kiêu ngạo không nịnh nọt?

Mỗi lần Hoàng Hậu đối mặt với chủ tử cũng không nhịn được mà hơi câu nệ.

Lúc này Ôn Noãn mới sực tỉnh người lại, nhìn về phía Viên quản gia: "Cái gì không phải của tôi?"

Đón nhận tầm mắt của chủ tử, làm sao ông còn dám nói: "Không, không có gì!"

Trong lòng Viên quản gia cảm thấy hơi tủi thân, ông cũng lo lắng cô nương này bị câu dẫn bởi bộ dạng tuấn mỹ của chủ tử, nên mới có tâm nhắc nhở nàng.

Rốt cuộc cô nương này có xuất thân quá thấp, Hoàng Thượng và Thái Hậu chắc chắn sẽ không đồng ý!

Mà ông cũng không chán ghét nàng ấy, miễn cho sau này nàng thương tâm khổ sở, nên mới có lòng tốt nhắc nhở thôi.

Thôi, chủ tử muốn cất nhắc nàng, ông ấy cứ kính nể nàng ấy vậy!

Rốt cuộc đây là ân nhân của chủ tử, nể tình nàng chữa khỏi tay của chủ tử, nói không chừng sau này có thể đặt chân vào vương phủ làm thiếp gì đó.

Nạp Lan Cẩn Niên tùy ý đặt hộp quà tinh xảo xuống cái bàn dài được làm bằng tre xanh mới tinh trong viện.

Trong không khí tràn ngập một mùi thơm vô cùng mê người của thịt. Tầm mắt hắn không nhịn được dừng trên chiếc bếp lò cách đó không xa, càng đói bụng, đáng thương hắn hai ngày nay chẳng được ăn một bữa cơm ngon: "Ngửi rất thơm, tối nay ăn gì?"

"Gà hầm ngũ vị, thịt lừa kho tàu, gà Cung Bảo, bún ốc, cải ngồng xào tỏi nhuyễn, canh gà hầm thuốc bắc." Vốn dĩ Ôn Noãn chỉ định nấu một nồi bún ốc và gà Cung Bảo, nhưng nhận mười lượng bạc của người khác và nhiều thịt như thế, nấu vậy quá đơn giản, nàng cũng ngại ngùng.

Nghe không tệ! Nạp Lan Cẩn Niên tùy ý kéo ghế ra ngồi xuống.

Viên quản gia và Lâm Tinh đặt chồng quà tặng xuống bàn, chất cao như núi.

Ôn Noãn nhìn quà tặng chồng chất như núi, hơi nhíu mày lại, nhỏ đến mức khó phát hiện.

Lời nói sắp thốt ra khỏi miệng của Nạp Lan Cẩn Niên lập tức nuốt vào lại, phun ra ba chữ: "Tiền khám bệnh."

Ôn Noãn ngẩn ra, sau đó vẫy vẫy tay: "Không cần tiền khám bệnh. Huynh cứu tôi một lần, tôi trị tay giúp huynh, vừa khéo."

Nạp Lan Cẩn Niên không thích giọng điệu không thiếu nợ lẫn nhau này của nàng: "Đó chỉ là quà tặng bình thường khi tới nhà. Đến nhà thăm hỏi, không thể đi tay không, chỉ là một số đồ dùng thức ăn, không đáng giá bao nhiêu."

Viên quản gia: "..."

Không đáng bao nhiêu? Riêng bộ ấm trà kia thôi cũng đủ cho một hộ gia đình nông thôn sinh sống mấy đời!

Nhưng mà thứ này ở trong mắt chủ tử, đúng thật không đáng nhắc đến.

Ôn Noãn nghe xong không nói gì nữa, chỉ nói cảm ơn.

Lúc này người đi mò ốc nước ngọt trong nhà đã lục tục quay về.

Ôn Gia Thụy thấy Nạp Lan Cẩn Niên đến, rất vui mừng.

Nam tử này có học thức uyên bác, khi mình nói chuyện phiếm với hắn, có thể học được không ít kiến thức.

Mọi người hàn huyên vài câu, bọn họ thay quần áo sạch sẽ, bắt đầu ăn cơm.

Ôn Noãn chuẩn bị cho con sói Đại Hôi và Tiểu Hắc một chậu thịt cực lớn trước, rồi mới đi dọn món ăn.

Viên quản gia không yên tâm, vừa định lấy ngân châm từ trong tay áo ra.

Ôn Noãn thấy ánh bạc chợt lóe, ánh mắt trầm xuống.

Nạp Lan Cẩn Niên ngước lên liếc mắt một cái nhàn nhạt quét qua người ông.

Viên quản gia không dám lấy ngân châm ra nữa.

Những người khác không nhận thấy được hành động của ông.

Ôn Gia Thụy nhiệt tình nói với Viên quản gia: "Viên quản gia, Lâm huynh đệ mau ngồi xuống, cùng ăn."

Lâm Tinh vẫn ngồi xuống như cũ.

Viên quản gia nào dám ngồi cùng bàn ăn cơm với chủ tử, ông lắc lắc đầu: "Tôi đứng bên cạnh hầu hạ là được."

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn ông một cái: "Đi ra bên ngoài thì không cần chú ý nhiều như thế, ngồi xuống ăn chung đi!"

Viên quản gia không dám nói không, hôm nay chủ tử có ý kiến rất lớn với ông ấy, chỉ có thể ngồi xuống, nhưng mà ông chỉ dám ngồi nửa mông, không dám ngồi yên.

Khi Ôn Noãn bưng đồ ăn lên thì thấy ông ấy rất khó chịu, nhưng mà chỉ coi như không thấy.

Khi Nạp Lan Cẩn Niên cáo từ, đã không còn thấy mặt trời, màn đêm đã buông xuống, con sói Đại Hôi vui sướng vác cái bụng tròn vo đi tuốt đằng trước, Tiểu Hắc bay ở trên trời.

Viên quản gia đi theo phía sau Nạp Lan Cẩn Niên, xem như tiêu hóa thức ăn. Bây giờ ông mới hiểu được vì sao chủ tử lại không muốn ăn đồ ăn do ông ấy nấu!

Thức ăn mà hộ gia đình nông dân nho nhỏ này nấu, còn ngon hơn cả đồ ăn do ngự trù làm.

Chủ tử luôn ăn rất ít, gần đây dáng người cũng mảnh khảnh, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy chủ tử ăn nhiều như thế.

Nghĩ đến đây, Viên quản gia cảm thấy sau này chủ tử kết nhóm ăn cơm chung với gia đình này cũng không tệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play