Sau khi Nạp Lan Cẩn Niên rời đi, người một nhà mới mở quà tặng do hắn mang đến.

Ôn Noãn mở cái hộp gỗ mun thật dài ra trước, phía trên có điêu khắc một gốc cây tịch mai, chạm trổ tinh xảo, loại gỗ cổ xưa, ẩn ẩn tản ra hơi thở cổ xưa dày nặng giống như đã trải qua con sông dài lịch sử rồi lắng đọng lại nơi đây.

Riêng cái hộp đàn này đã là một món đồ cổ.

Nàng cẩn thận mở cái hộp ra, một cây đàn cổ hồng ngọc làm bằng gỗ, lẳng lặng nằm trong chiếc hộp gỗ mun, thân cầm có khắc một cây mai lạnh, phong lãng ngạo cốt, thoát tục siêu phàm.

Đầu ngón tay tinh tế thon gầy của nàng lướt nhẹ qua những sợi dây đàn, tiếng đàn rộng lớn bao la hùng vĩ, thanh thúy dễ nghe, mượt mà xa xưa, không dứt bên tai.

Cầm tốt!

Sao hắn lại đưa đàn cổ đến nhà nàng?

Những hộp khác cũng lần lượt được mở ra.

Bộ đồ ăn tinh xảo, ấm trà lộng lẫy xa hoa, vải vóc đủ các màu, mấy bộ quần áo tinh xảo tuyệt đẹp, ngoài ra còn một hộp tổ yến, vây cá, hải sâm, bào ngư, sò khô, lá trà, ... ngoài ra còn một vài quả đào mật, nho, anh đào các loại trái cây tươi khác, cộng thêm hai túi gạo ngon, bột mì.

Người một nhà nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, gào lên quá quý giá.

Từ chối thì bất kinh, nhận thì hổ thẹn.

Vương thị còn định bảo Ôn Noãn cầm đồ trả lại.

Ôn Noãn nghĩ đến lời của người nọ chỉ là một chút đồ dùng thức ăn, không đáng bao nhiêu, khóe miệng khựng lại, chỉ nói: "Không sao, ghi chép lại một chút rồi cất đi! Đây là tiền khám bệnh, như thế thì tính ra huynh ấy vẫn còn lời đấy".

Một bàn tay của hắn cũng không thể chỉ trị giá từng này món đồ thôi đúng không!

Người một nhà: "..."

Thần y ra tay cũng không lấy tiền khám bệnh đắt như thế này đâu nhỉ?

Huống chi là kiểu đại phu nửa mùa, học được y thuật từ cảnh trong mơ như Noãn nhi?!

Ngày hôm sau đồng dạng là trời chưa sáng, cả nhà đã bắt đầu thức dậy bận việc.

Bởi vì phải chuẩn bị thêm một phần cơm sáng cho Nạp Lan Cẩn Niên, nên hôm nay Ôn Noãn chỉ phụ trách làm cơm sáng.

Nàng gói sủi cảo thịt dê, nấu một nồi cháo gà sò điệp, sau đó còn làm một phần thịt gà cuốn, bên trong gói thịt gà xé sợi và rau dưa.

Trời vừa tờ mờ sáng, con sói Đại Hôi và Tiểu Hắc đã tới, trên cổ con sói Đại Hôi còn treo một cái hộp đựng thức ăn.

Ôn Noãn cho con sói Đại Hôi và Tiểu Hắc ăn no, sau đó nàng bỏ tất cả bữa sáng vào trong hộp đựng thức ăn, lại dùng một bình gốm nhỏ đựng cháo, dùng lá sen và khăn vải sạch sẽ đậy kín, sau đó dùng dây thừng bó lại.

Ôn Noãn treo hộp đồ ăn lên lưng con sói Đại Hôi, đưa cháo cho diều hâu, làm nó dùng móng vuốt chim bắt lấy, sau đó hai con động vật nhỏ thông minh này ngoan ngoãn đưa về cho chủ nhân của mình.

Trên núi.

Viên quản gia tiếp nhận hộp đựng thức ăn từ con sói Đại Hôi và bình gốm treo trên móng vuốt diều hâu.

Ông ấy lấy ra một đĩa sủi cảo thịt dê, hai cái bánh cuốn, cũng múc cháo trong bình gốm ra, bày biện từng cái từng cái.

Tốc độ của con sói Đại Hôi rất nhanh, mấy thứ này còn tỏa ra khí nóng.

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn từng cái sủi cảo thịt dê trắng trẻo mập mạp, còn có hai cái thịt gà cuốn, một bình gốm nhỏ đựng cháo thịt gà sò điệp đặc sệt thơm ngào ngạt, khóe miệng khẽ nhếch lên, không hiểu sao tâm trạng lại tốt hơn rất nhiều.

Đầu tiên, hắn múc một muỗng cháo lên nếm thử, tươi mới ngon miệng, mềm mại thơm ngọt, đặc sệt vừa phải, ăn xong trong miệng vẫn còn lưu mãi vị thơm ngon.

Rất nhanh Nạp Lan Cẩn Niên đã ăn hết bữa sáng phân lượng đầy đủ, chỉ còn thừa lại hai cái sủi cảo thịt dê.

Lúc này Phong Niệm Trần đi đến, hắn ngửi được mùi thơm thức ăn trong phòng, nhìn thấy hai cái sủi cảo trắng trẻo mập mạp trong đĩa.

Vừa nhìn đã biết ăn rất ngon!

Hắn trừng lớn hai mắt, phẫn nộ nhìn về phía Viên quản gia: "Viên quản gia, vì sao bữa sáng của tôi và chủ tử của ông lại không giống nhau?"

Vừa rồi hắn ăn chính là cái gì, cháo chỉ có mùi vị cháy khét, bánh bao chưa được hấp chín còn rất cứng, suýt chút nữa làm gãy răng của hắn!

Đãi ngộ không công bằng này là như thế nào?

Nạp Lan Cẩn Niên cũng không thèm liếc mắt nhìn người đang gào to nào đó một cái, kẹp một cái sủi cảo lên, ưu nhã bỏ vào trong miệng.

Phong Niệm Trần nhìn thấy chỉ còn lại có một cái sủi cảo, vội bổ nhào vào bàn tròn, trực tiếp dùng tay cầm lên cái sủi cảo cuối cùng nhét vào trong miệng, cắn một cái: Nước nhiều, thịt mềm, tươi ngon vô cùng.

Quả nhiên là rất ngon!

Còn là ngon đến mức làm người ta muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi!

Trong lòng Phong Niệm Trần càng thêm bất mãn!

"Được lắm! Viên quản gia, ông lén chuẩn bị cho chủ tử nhà ông món ăn ngon như vậy, chuẩn bị cho tôi lại là cơm heo! Sao ông có thể như vậy chứ?"

Viên quản gia rất tủi thân: "Phong công tử, bữa sáng của chủ tử không phải tôi chuẩn bị. Là Ôn cô nương chuẩn bị cho chủ tử."

Cơm heo? Đó là cơm sáng do ông ấy cực khổ làm ra đấy có được không! Bản thân ông ấy cũng ăn đó!

Phong Niệm Trần nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên, vẻ mặt kinh ngạc: "Sao nha đầu này lại chuẩn bị bữa sáng cho huynh? Sao không chuẩn bị cho tôi?"

Có phải Nạp Lan Cẩn Niên ăn luôn phần của hắn không?

Nạp Lan Cẩn Niên: "Tôi đưa bạc nhờ nàng ấy làm."

Phong Niệm Trần nghe vậy, bất mãn nói: "Sao huynh không bảo nàng ấy chuẩn bị thêm một phần cho tôi? Huynh không biết Viên quản gia nấu mấy món ăn đó khó ăn đến mức nào sao? Thật sự là còn khó ăn hơn cả cơm heo!"

"Đã quên." Nạp Lan Cẩn Niên thong dong bình tĩnh nói.

Phong Niệm Trần bày ra vẻ mặt vô cùng đau đớn, bị đả kích lớn: Nhìn người bạc tình bạc nghĩa, không có nhân tính, máu lạnh vô tình này đi!

Uổng công hắn còn xem người ta như huynh đệ của mình!

Uổng công hắn vì tay của người ta mà mất ăn mất ngủ giúp đỡ nghiên cứu giải dược!

Có đồ ăn ngon cũng không tính đến phần của hắn!

"Quá đáng! Thật quá đáng!"

"Chiều nay huynh có thể hỏi nàng ấy thử xem. Một trăm lượng bạc một tháng. Đắt như vậy, tôi cũng không thể làm chủ thay huynh được, có đúng không?" Nạp Lan Cẩn Niên nghiêm túc nói.

Phong Niệm Trần trợn mắt há hốc mồm: "Một trăm lượng bạc một tháng?!! Có phải tính sai không? Một lượng mới đúng chứ?"

"Không sai."

"Sao nha đầu này không đi cướp bạc đi!" Một trăm lượng bạc một tháng, đầu bếp Ngự Thiện Phòng cũng không lấy đắt như vậy đâu!

"Huynh có thể không ăn."

Phong Niệm Trần: "..."

Phong Niệm Trần nhìn về phía Viên quản gia, nghĩ đến cơm heo vừa ăn, không có chút hứng ăn uống nào, hắn lại nghĩ đến cái sủi cảo tươi ngon vừa rồi, nhịn đau nói: "Vẫn là ăn đi!"

Nếu không mỗi lần ngồi cùng một bàn ăn cơm, người đối diện ăn đồ ăn ngon còn mình lại ăn cơm heo, làm sao hắn có thể chịu được!

Phong Niệm Trần vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: "Viên quản gia, thật sự đắt như vậy sao?"

Viên quản gia bày ra vẻ mặt nghiêm túc: "Chủ tử đưa đàn cổ của ngài ấy, một bộ trà cụ màu hồng phấn mạ vàng nạm hồng bảo thạch, một phần tổ yến, vây cá... Ôn cô nương mới đồng ý."

Viên quản gia nói ra những cái quà tặng đó.

Phong Niệm Trần hoàn toàn không nói gì, chỉ một cây đàn cổ hồng ngọc kia đã là giá trị liên thành, vạn kim khó cầu. Càng không cần phải nói đó là tác phẩm rửa tay chậu vàng của Trình Ân đại sư!

Hắn cũng là dính Nạp Lan Cẩn Niên!

Một trăm lượng một tháng, là hắn kiếm lời!

Quá có lời!

Nạp Lan Cẩn Niên ngước mắt nhìn hắn một cái: "Đó là quà đáp lễ tôi tặng cho Ôn cô nương. Huynh ngại một trăm lượng quá đắt? Cô nương người ta miễn phí dạy huynh thuật châm cứu, nếu biết vấn đề gì về y thuật cũng nói ra hết, không giấu giếm nửa lời, nàng ấy có thu của huynh một văn tiền nào không!

Nàng ấy cũng được xem là sư phụ nhỏ của huynh đúng không? Chẳng lẽ còn phải nấu cơm miễn phí cho huynh?"

Phong Niệm Trần: "..."

Đúng vậy! Hắn còn chưa cảm ơn sư phụ nhỏ của hắn đâu.

Nghĩ như vậy, một trăm lượng thật sự quá rẻ.

Dưới chân núi.

Cả nhà Ôn Noãn ăn cơm sáng, sau đó từng người đi bận việc.

Hôm nay Ôn Noãn và Ôn Gia Thụy đi trấn trên, đã có người ở quầy hàng chờ bọn họ.

Hôm qua có một số người đến chậm không mua được, hôm nay sáng sớm đã đến đây, hơn nữa còn mang theo đĩa gốm sứ đựng đồ ăn trở về.

Thứ này ăn với cơm, Ôn Noãn còn cố ý làm một thùng không có bỏ ớt cay, để thuận tiện cho trẻ nhỏ ăn.

Một chén lại một chén ốc nước ngọt được bán đi, rất nhanh năm thùng gỗ lớn đựng ốc nước ngọt đã bán hết hơn một nửa.

Lúc này vừa lúc không có ai.

Ôn Noãn còn nhớ thương chuyện bán nhạc phổ, lập tức nói với Ôn Gia Thụy một tiếng rồi đi bán nhạc.

Giáo nhạc phường ở cuối phố, Ôn Gia Thụy ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, ông lập tức đồng ý.

——

Giáo nhạc phường được xem là học viện tổng hợp hí kịch và âm nhạc của Triều Đại này, bên trong có rất nhiều nhạc sĩ.

Mỗi lần đến ngày lễ hội lớn, như là tết Nguyên Tiêu, Tết Trung Thu, Tết Trùng Dương, Vạn Thọ Tiết, Thiên Thu tiết... Người của giáo nhạc phường đều sẽ ở trấn trên dựng một sân khấu biểu diễn tiết mục cho bá tánh xem, đại biểu Thiên Tử và dân chúng cùng vui.

Đầu tiên Ôn Noãn đi đến cửa hàng trang phục mua một bộ trang phục nam rẻ nhất, sau đó thay ra, nàng dùng chiếc khăn hình vuông cột tóc của mình lên.

Trang điểm bản thân thành dáng vẻ một người đàn ông, sau đó đi ra.

Chưởng quầy cửa hàng trang phục nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ, Ôn Noãn khẽ mỉm cười: "Đây là quần áo tôi mua cho đệ đệ, tôi chưa từng mặc quần áo mới, muốn mặc một hồi, ở trên phố đi dạo một vòng cho đỡ ghiền! Một lát sau lại đổi trở về, chưởng quầy đừng nói ra ngoài nhé!"

Chưởng quầy cửa hàng bừng hiểu, ánh mắt nhìn Ôn Noãn mang theo một chút đồng tình.

Nữ nhi nhà nghèo bình thường đều là nhặt lại quần áo cũ của ca ca tỷ tỷ. Nàng đây là rất khát vọng có một bộ quần áo mới, cho nên ngay cả trang phục nam cũng muốn mặc thử một chút: "Đi đi, tôi không nói ra đâu!"

"Cảm ơn!" Ôn Noãn thẹn thùng cười, sau đó đi ra ngoài, đi thẳng đến giáo nhạc phường.

Nàng đi vào giáo nhạc phường, một người phụ nữ có vẻ ngoài ngọt ngào xinh đẹp ngăn cản nàng: "Nơi này không phải nơi cho trẻ nhỏ đến chơi, đi mau đi."

"Tỷ tỷ xinh đẹp ơi, tôi không có tới chơi, tôi là đến bán nhạc hộ ca ca của tôi."

"Bán nhạc? Đưa ta xem thử" Lâm Tranh không cho là đúng nói.

Từ sau khi giáo nhạc phường lan truyền tin mua nhạc với giá cao, ngày nào cũng có rất nhiều người đến bán nhạc, nhưng phần lớn đều là không ra hồn.

Mấy người bán nhạc tương đối tốt kia đều quen mắt.

Ôn Noãn lấy từ trong lòng ngực ra bản nhạc mới làm ngày hôm qua.

Lâm Tranh nhận lấy, tùy ý mở ra nhìn thoáng qua, chợt bị nét chữ rồng bay phượng múa, phiêu dật khí phái này hấp dẫn.

Đợi nàng ta nhìn hết nội dung bản nhạc, ở trong lòng nhẩm hát vài lần, nét mặt từ tùy ý trở nên nghiêm túc, trong lòng kích động đến mức bàn tay có chút run run.

Nàng ta nhìn thoáng qua Ôn Noãn, tròng mắt xoay chuyển, đè xuống sự kích động, cố ý nhíu mày:

"Đây là bản nhạc ca ca của ngươi làm?"

"Đúng vậy!"

"Chữ viết không tệ, bản nhạc lại khá bình thường, một lượng bạc, có bán không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play