Nạp Lan Cẩn Niên nhìn cái bụng to tròn của Đại Hôi, hắn híp mắt một chút.
Một con sói ăn còn ngon hơn so với hắn!
Đột nhiên, hắn cảm thấy có chút khó chịu.
Hắn nghĩ đến người bán ốc trên đường để kiếm bạc kia, còn bị người ta nói thứ nàng bán chính là đồ tầm thường, nói nàng là tiện nhân ăn thứ tầm thường.
Hắn đã rất tức giận khi nghe điều đó.
Đây cũng bởi vì nghèo nên mới bị người ta xem thường!
Nghèo? Ừm, nàng chữa tay giúp hắn, hắn còn chưa trả tiền thuốc men!
Tên lang băm họ Phong kia ngay cả tay hắn cũng điều trị không xong, bình thường xem cho người khác thì một lần đều thu từ mấy trăm tới hơn một ngàn lượng bạc, thậm chí mấy vạn lượng cũng từng thu.
Còn y thuật của nha đầu kia còn cao hơn hắn, hắn nên trả bao nhiêu tiền thuốc men đây?
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn bốn món mặn một món canh trên bàn, ừm, đây thật sự không phải thứ để cho người ăn!
Hắn quyết định bắt đầu ngày mai sẽ giống Đại Hôi, đi tới nhà nàng kết nhóm ăn cơm, thuận tiện cũng thanh toán luôn tiền thuốc men và phí sinh hoạt của tháng này!
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Chu thị vội vàng chạy đến cuối thôn, muốn lấy lại kim thoa và bạc của mình.
Từ xa xa đã phát hiện ra khói bếp lượn lờ bay ra từ căn nhà được dựng từ tre kia khi trời còn chưa sáng.
Cả cái nhà đê tiện này vẫn chưa chết?
Hơn nữa hình như bà ta ngửi được mùi thơm của thịt vịt?
Chuyện gì thế này? Ông già lén trợ cấp cho nhà bọn họ sao!
Giỏi lắm!
Chu thị nổi giận đùng đùng chạy về phía căn nhà trúc kia, bà ta muốn xé xác tiện nhân Vương thị kia!
Hôm nay con sói Đại Hôi lén ngậm một miếng thịt bò to từ trong phòng bếp chạy xuống núi.
Xa xa thấy Chu thị đằng đằng sát khí chạy về phía nhà Ôn Noãn.
Đột nhiên nó tăng tốc độ nhanh hơn, nhảy lên mấy cái, đã đi đến phía sau Chu thị.
Chu thị giơ tay lên vừa định gõ cửa.
Phía sau vang lên tiếng sói tru!
Bà ta xoay người thì phát hiện một bóng đen rất lớn đang nhảy chồm về phía này, sợ tới mức quên cả thét chói tai, cất bước lập tức chạy!
Con sói Đại Hôi cứ đuổi theo sau Chu thị, thẳng đến khi Chu thị ngã xuống dưới sông mới quay đầu đi về.
Mà sáng sớm cuối mùa thu, thời tiết đang lạnh!
Chu thịt rớt xuống sông, hơi lạnh của nước sông ngấm vào xương tủy, bà ta thật vất vả mới bò lên được bờ, về đến nhà đã lạnh đến mức tím tái cả người, hắt xì liên tục.
Bởi vậy nên bị bệnh liên tiếp mấy ngày, ngay cả bước xuống dưới cũng đi không nổi!
-
Mấy chuyện đó Ôn Noãn cũng không biết.
Hôm nay cả nhà Ôn Noãn phân công nhau đi bán ốc nước ngọt, Ôn Thuần và Ôn Hinh đến mấy thôn phía đông, Ôn Hậu và Vương thị đến mấy thôn ở phía tây, Ngô thị dẫn Ôn Nhiên và Ôn Lạc đến sông bắt ốc nước ngọt.
Hai người Ôn Noãn và Ôn Gia Thụy đi lên trên trấn bán ốc nước ngọt.
Trên trấn, bởi vì hôm qua có không ít người mua về ăn thử, cảm thấy món ốc nước ngọt xào này ăn rất ngon, cho nên khi bọn họ bày sạp ra bán chưa đến một canh giờ, đã bán sạch năm thùng ốc nước ngọt!
Ông lão - người đầu tiên mua ốc nước ngọt ngày hôm qua nay lại đến chậm, phát hiện chỉ còn lại hai chén ốc nước ngọt, vẻ mặt ảo não: "Hết nhanh như vậy sao? Gói số còn lại cho tôi đi".
Ông còn định mua một ít về mời mấy người bạn già đến tửu lầu nếm thử, nghe đánh giá của mọi người.
Ôn Noãn cười nói: "Còn hai chén, ngày mai ông có mua không? Cháu chừa cho ông hai chén."
Ông lão nghe xong cười nói: "Được, vậy thì tốt, nhưng mà hai chén không đủ! Ít nhất cũng phải mười chén."
"Được!" Ôn Noãn nhanh chóng đóng gói lại đưa cho ông.
Ông cụ nhận lấy, thanh toán tiền, vội vàng rời đi.
Bán ốc nước ngọt xong, Ôn Gia Thụy bảo Ôn Noãn ngồi lên trên xe đẩy, đẩy nàng về nhà.
Khi đi ngang qua hiệu sách, Ôn Noãn nói muốn mua sách về đọc. Quyển sách tối hôm qua không đủ.
Hai người liền đi vào hiệu sách, Ôn Noãn chọn một quyển sách về âm nhạc, sách âm luật cổ đại, còn tìm được một quyển tổng hợp những khúc phổ nổi danh, hỏi thử giá cả, một quyển thế mà lại đắt tới gần một lượng bạc, ông chủ nói hai quyển sách này bán rất chạy, hôm nay mới về hàng, nếu nàng không mua thì ngày mai quay lại cũng chẳng còn.
Ôn Noãn lập tức mua, huynh đệ tỷ muội đều có thể học.
Ôn Gia Thụy tưởng rằng Ôn Noãn muốn học cầm, định chờ đến khi xây nhà xong, số bạc còn lại, sẽ mua cầm cho nàng.
Trên đường về nhà, Ôn Noãn trực tiếp ngồi lên trên xe đẩy đọc hết hai quyển sách.
Nàng đọc sách rất nhanh, hơn nữa từng đọc qua thì không bao giờ quên.
Nội dung hai quyển này đúng thật chất lượng hơn sách cũ mua ở quán hôm trước.
Đọc xong số sách này thì nàng cũng hiểu đại khái được mọi người ở triều đại này thích những khúc thế nào, còn cả trình độ phát hiện âm nhạc và nhạc cụ ở triều đại này.
Về đến nhà còn chưa đến giữa trưa, những người khác vẫn chưa về.
Ôn Gia Thụy cất xe đẩy xong, lại đi bắt chút ốc nước ngọt để ngày mai bán, sáng nay chỉ có Ngô thị dẫn theo Ôn Nhiên và Ôn Lạc đi bắt ốc nước ngọt, chắc chắn không đủ để ngày mai bán.
Ôn Noãn thấy sắc trời còn sớm, nàng dùng mây tía để dưỡng nhân sâm và các loại dược liệu khác, lại dùng mây tía để tinh lọc một ít ngọc thạch, chuẩn bị dưỡng thêm hai ngày nữa, lên trên huyện bán với giá tốt, sẵn tiện đón Ôn Nhu về nhà.
Làm xong rồi Ôn Noãn lấy giấy và bút mực khi Ôn Thuần và Ôn Hòa đi học đường còn dư lại ở trong hòm ra, sau đó bắt đầu soạn nhạc.
Chỉ trong chốc lát, con sói Đại Hôi lại đã gặm một con lừa đến, cuối cùng Tiểu Hắc cũng trốn khỏi ma chưởng của Phong Niệm Trần, bắt lấy hai con gà rừng theo sau.
Hai con vật nhỏ nhìn thấy Ôn Noãn đang bận, đều ngoan ngoãn nằm bên cạnh đợi.
Âm luật ở triều đại này, không giống với giai điệu thời hiện đại. nhưng mà Ôn Noãn biết ngũ âm cổ đại thì không khác mấy, ngũ âm bao gồm cung, thương, giác, huy, vũ gần giống với 1 (do), 2 (re), 3 (mi), 5 (sol), 6 (la), mà biến huy và biến cung đại khái gần giống với 7 và 4.
Nói chung người xưa dùng cung để làm âm đầu tiên trong thang âm, nhưng ngoài ra năm âm khác cũng có thể dùng để làm âm đầu tiên trong thang âm.
Cổ đại, ngũ âm và lục luật được gọi giống nhau, lục luật được đề cập ở đây thực chất là sáu luật và sáu Lữ, tức mười hai âm cao khác nhau.
Nàng viết viết vẽ vẽ trên giấy, cứ viết xóa viết khoảng tầm vài tờ giấy mới hài lòng: "Nếu có cầm đàn thử một chút thì tốt rồi."
Con sói Đại Hôi vẫn luôn ngồi xổm bên cạnh Ôn Noãn, nhìn nàng bận việc.
Nghe xong lời này, nghiêng cái đầu sói một chút, sau đó nhìn thoáng qua mấy tờ giấy bị vo thành cục ném xuống dưới đất, nó ngậm một cục giấy, chạy ra ngoài.
Tiểu Hắc thấy vậy cũng ngậm lấy một cục giấy trên mặt đất nhanh chóng bay đi.
Ôn Noãn cũng không chú ý đến, nàng hong khô nét mực ở trên giấy, sau đó xếp gọn lại, định ngày mai khi đi bán ốc, sẵn tiện đi đến phường dạy nhạc để bán.
Ngày ấy ngoài cửa phường dạy nhạc có dán một tờ giấy đỏ, trên đó viết để chuẩn bị cho yến thiên thu của Thái Hậu, hiện đang thu mua những ca khúc dễ nghe với giá cao từ khắp nơi.
Nguyên chủ thích đọc mấy sách linh tinh, nàng biết được từ trong trí nhớ của nguyên chủ, quốc gia Nạp Lan không tồn tại trong lịch sử này vô cùng tôn sùng một lễ nhạc, ở đây lễ nhạc phát triển rất cường thịnh.
Hơn nữa bởi vì đương kim hoàng thượng và Thái Hậu đều rất thích nghe nhạc, cho nên dân gian có đủ loại phường dạy nhạc lớn lớn bé bé khác nhau, mục đích chính là để khai quật những người có kỹ năng tốt về nhạc điệu và đàn hát.
Ôn Noãn nhặt mấy cục giấy ở trên mặt đất lên, cầm đi nhóm lửa nấu cơm, rất nhanh khỏi bếp đã lượn lờ.
Trên núi.
Kinh thành đã ra roi thúc ngựa đem bộ đồ ăn quý báu kia đến, Viên quản gia đem những món quà đã chuẩn bị xong ra cho Nạp Lan Cẩn Niên xem.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua những đồ vật trên danh mục quà tặng, có dược liệu, đủ loại sơn hào hải vị, lá trà, bộ đồ ăn, ấm trà, vải dệt, quần áo, giày, hắn nhớ đến món ăn ngày hôm đó chính là cháo mà không phải là cơm thì lập tức nói: "Sau này bổn vương sẽ kết nhóm ăn cơm ở Ôn gia, ông đưa thêm gạo, mì và nguyên liệu nấu ăn sang đó đi."
Viên quản gia nghe xong thì vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Kết nhóm? Chủ tử, trăm triệu không được! Thức ăn bên ngoài không an toàn."
Ông không nói hoài nghi hộ nông dân kia dám hạ độc, cho bọn họ một trăm lá gan, bọn họ cũng không dám!
Nhưng lỡ như bị người tâm địa ác độc biết, nhân cơ hội đó lặng lẽ hạ độc thì sao?
Ai, hôm qua bị Phong công tử dọa sợ, ông quên nhắc trước với cô nương ấy!
"Không cần nhiều lời, việc này cứ quyết định thế đi, sau này ông chỉ cần chuẩn bị thức ăn cho một mình Phong Niệm Trần là được." Nạp Lan Cẩn Niên nhìn ông một cái, ánh mắt kia ý vị thâm trường, nếu không phải thật sự không thể ăn nổi đồ ăn do ông ấy làm, hắn cũng không muốn!
Viên quản gia: "..."
Chủ tử đang ghét bỏ đồ ăn do ông nấu.
Viên quản gia cảm thấy nội tâm của mình đang chịu một vạn sự bạo kích!
Ông là một quản gia chứ không phải là đầu bếp!!!
Có thể nấu ra bốn món một canh mỗi ngày đã là một việc không dễ!
Đó chính là những món mà ông tốn rất nhiều công sức để nấu.
Nạp Lan Cẩn Niên không để ý đến Viên quản gia, nhàn nhạt nói: "Đã chuẩn bị xong, đến lúc đó tôi sẽ cầm đi tặng."
Lúc này con sói Đại Hôi chạy vào, nó đặt cục giấy ở trong miệng xuống đất, sau đó nhìn thoáng qua Nạp Lan Cẩn Niên, lắc lắc cái đuôi!
Tiểu Hắc cũng bay vào, đặt một cục giấy ở trên bàn.
Nạp lan Cẩn Niên cầm tờ giấy trên bàn nhìn thoáng qua, mày kiếm nhăn lại: Bản nháp nhạc phổ?
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua Viên quản gia.
Viên quản gia lập tức nhặt tờ giấy trên mặt đất lên trình cho hắn.
Nạp Lan Cẩn Niên nhận lấy, mở ra nhìn thoáng qua, lại nhìn tờ nhạc phổ sửa sửa vẽ vẽ, chữ ký trên bản nhạc khá hoàn chỉnh này là của Ôn Noãn?
Khúc nhạc này do nha đầu kia viết?
Hắn tinh thông âm luật, chỉ cần nhìn thoáng qua như vậy, đã nhìn ra được đại khí hào hùng trong nó.
Thế mà lại do nàng phổ?
Nội dung này, cách cục này, tuyệt đối không phải do một cô gái nông thôn nho nhỏ có thể phổ được!
Nha đầu kia đúng thật là...
Làm cho người khác cảm thấy ngoài ý muốn!
Cái mũi Ôn Noãn ngứa ngứa, hắt xì một cái: Ai nhắc tới nàng vậy?
Dù thế nào thì nàng cũng không thể tưởng tượng được, nàng lại bị hai con vật nhỏ kia bán đứng!
Viên quản gia không dám xem nội dung bên trong, chỉ thấy biểu cảm kinh ngạc này của chủ tử, rất tò mò rốt cuộc trên tờ giấy Đại Hội và Tiểu Hắc cầm về viết cái gì.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua con sói Đại Hôi: "Ngươi nhặt tờ giấy này về, là có ý gì?"
Con sói Đại Hôi lập tức chạy đến bên chiếc đàn cổ hồng ngọc, đặt hai chân lên trên.
Tiểu Hắc bay sang đó, đáp bên cạnh đàn cổ, cũng gật gật đầu theo.
Thái dương Nạp Lan Cẩn Niên nhảy nhảy, rốt cuộc trung khuyển này là do ai nuôi?
Mặt hắn không cảm xúc gập tờ giấy kia lại, nhét vào trong lòng ngực:
"Viên quản gia, gói cây đàn cổ kia lại!"
Viên quản gia nghe xong thì cặp mắt vẩn đục kia trừng to lên: "Chủ tử, đây là cây đàn cổ mà ngài thích nhất."
Đây chính là món quà mà Thái Thượng Hoàng đã tặng vào dịp sinh nhật ba tuổi của chủ tử! Đừng nói đến giá trị liên thành, có ý nghĩa phi phàm!
Chủ tử vẫn luôn coi nó như bảo bối!
"Ông cảm thấy tay của bổn vương còn đánh được đàn?" Nạp Lan Cẩn Niên đi đến bên bàn sách ngồi xuống, cầm lấy một quyển sách đọc.
Viên quản gia: "..."
Ông nhìn thoáng qua cánh tay phải đang rũ xuống một bên của chủ tử, vô cùng đau lòng.
"Vâng." Ông yên lặng ôm cây đàn cổ xuống.
Con sói Đại Hôi cũng xoay người chạy xuống núi, nó còn chưa được ăn cơm đâu!
Tiểu Hắc cũng bay đi, nó không muốn ở lại đây ăn cơm, đây không phải là thứ mà một con chim có thể nuốt được!
Sau khi trong thư phòng chỉ còn lại một mình hắn, hắn lại móc trong ngực ra tờ giấy nhăn nhúm kia, dùng một tay mở ra, vuốt phẳng.
Nạp Lan Cẩn Niên ngồi bên bàn sách, nhìn trên giấy, nét chữ rồng bay phượng múa, hào khí phiêu dật, gương mặt thanh tuyển tuấn nhã như suy tư điều gì.
Đúng là một người mạnh miệng!
Sao bảo là không biết viết chữ?
Hắn lại cẩn thận nhìn thoáng qua ca khúc, sau đó kẹp hai tờ giấy vào một quyển sách, cất vào trong ngăn kéo.
Lúc này mới cầm lá thư bí mật trên bàn lên nhìn.
Giữa trưa, người trong nhà đã về hết, hai người Ôn Thuần và Ôn Hậu xuống thôn bán hết sạch mười thùng ốc nước ngọt.
Người một nhà vây quanh bàn đếm số tiền đồng, ngày hôm nay tiền lời kiếm được tổng cộng một lượng 902 văn, gần hai lượng bạc, ý cười trên mặt cả nhà không hề biến mất.
Ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một lát, người một nhà không nói câu nào mà tiếp tục bận việc.
Đến chiều, Ôn Noãn tiếp tục lên núi thi châm cho Nạp Lan Cẩn Niên.