Kiếp trước cậu của nàng là người thích chơi đồ cổ, hơn nữa công việc kinh doanh của gia tộc chủ yêu là khai thác ngọc cùng kim cương nguyên thạch, người ta nói trong nhà có quặng mỏ chính là ông ấy.

Bởi vì cậu không lập gia đình, không có con trai hay con gái, nên cậu đem nàng và anh cả trở thành con của cậu, sau này sẽ là người thừa kế tài sản của cậu.

Những lúc ông ấy không có việc gì làm thường hay dẫn nàng cùng anh cả đi xem các nơi sản xuất ra mỏ kim cương và ngọc thạch ở trên thế giới, cũng quen biết được nhiều người thích chơi đồ cổ, và truyền lại những gì mà ông ấy đã học được cả đời cho hai anh em bọn họ.

Có thể nói Ôn Noãn là chạm ngọc thạch nguyên thạch và kim cương nguyên thạch mà lớn lên, nàng khá có thiên phú trong lĩnh vực này, bản lĩnh xem nguyên thạch của nàng còn giỏi hơn cả cậu.

Ôn Noãn mừng rỡ muốn trực tiếp nhảy xuống.

Mặc dù nàng đã kiềm chế bình tĩnh nhưng cũng không thể nhịn được mà kích động!

Nàng sắp giàu to rồi!

Đại hôi vẫn luôn nhìn chằm chằm quan sát Ôn Noãn.

Thấy nàng nhảy xuống thì nó vội chạy nhanh tới, dùng thân thể đỡ lấy Ôn Noãn.

Ôn Noãn bị hành động của Đại Hôi làm cho hoảng sợ, nàng nhanh chóng điều chỉnh tư thế mới không giẫm nó bị thương, nhưng thân thể nàng vẫn bổ nhào trên người nó.

Ôn Noãn từ trên người của con sói ngồi dậy, xoa xoa đầu của nó: "Sau này đừng lấy thịt của ngươi làm đệm cho ta, sẽ khiến ngươi bị thương đó. Ta tự mình nhảy xuống sẽ không sao, chút bản lĩnh đó ta vẫn có."

Con sói lớn dùng đầu cọ vào Ôn Noãn làm nũng.

Ôn Noãn lại vuốt lông cho nó rồi mới ngồi lên lưng của con sói lớn: "Được rồi, chúng ta trở về thôi!"

Haiz, thật muốn bắt cóc con sói hiểu chuyện này thì phải làm sao đây? Ôn Noãn cảm thán trong lòng.

Con sói lớn mang Ôn Noãn chạy như bay ra ngoài.

Tốc độ của sói rất nhanh, khoảng chừng mười lăm phút đã dừng trước cửa nhà trúc ở chân núi.

Ôn Noãn từ trên lưng sói đi xuống, lấy ra hai cái chìa khóa mở cửa, một người một sói đi vào.

Lúc này sắc trời đã gần chuyển sang hoàng hôn, một màu đỏ ở phía tây lan rộng khắp trời, ánh nắng vàng rọi xuống sân nhỏ xanh biếc.

Trong sân đang nuôi một chậu lớn ốc, dưới mái hiên treo mấy món ăn thôn quê để sấy khô, năm tháng có vẻ yên bình và đẹp đẽ.

"Tối nay mày có ở lại chỗ này ăn cơm không?" Ôn Noãn thấy người nhà vẫn chưa về, có lẽ vẫn còn đang mò ốc hái sen.

Con sói lớn gật đầu không chút do dự.

Ôn Noãn cười, nàng lấy thiết bì thạch hộc cùng sen chỉ vàng vừa lấy về trồng cùng nhân sâm, linh chi và các loại dược liệu khác, sau đó dùng đám mây tía bồi dưỡng cho tụi nó, xong rồi nàng mới sắn tay áo bắt đầu nấu cơm.

Mặt trời đang lặn, chẳng mấy chốc khói bếp ở những nhà xung quanh cũng bắt đầu lượn lờ.

Ôn Noãn đang nấu cơm, con sói lớn nhìn thịt treo trên sào trúc dưới mái hiên, thiếu hơn một nửa, nó dùng móng vuốt mở cửa trúc chạy ra ngoài, chạy nhanh vào núi.

Chu thị mới từ trên trấn trở về, đang muốn đến cái nhà hèn hạ kia lấy lại năm lượng bạc cùng trâm cài!

Nhưng từ xa đã nhìn thấy một con sói từ bên trong chạy ra, nó còn quay đầu nhìn về phía bà ta, khiến bà ta sợ đến mức quay đầu bỏ chạy.

Chạy một hơi về nhà, bà ta nhanh chóng đóng cửa nhà lại.

Ông Ôn đang ngồi ở trong sân loay hoay với dụng cụ làm nông, sáng sớm ngày mai sẽ phải bắt đầu thu hoạch, ông ấy lấy ra một bộ nông cụ khá sắc bén, chuẩn bị đưa cho nhà lão tứ.

Nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của Chu thị, ông nhíu mày hỏi: "Sao vậy? Phía sau có quỷ đuổi theo bà hả?"

Còn đáng sợ hơn quỷ! Chu thị vỗ vỗ ngực: "Không phải, là có."

Chu thị vừa định nói có sói vào nhà của nhà Vương thị hèn hạ kia, nhưng bà ta như nghĩ đến điều gì lập tức sửa lời: "Không phải, là vợ của Nhị Lại Tử muốn hỏi mượn bạc của tôi, may mà tôi chạy trốn nhanh!"

Tuyệt đối không thể để cho ông Ôn biết chuyện có sói vào nhà của con tiện nhân đó.

Con sói kia ăn thịt hết cả nhà con tiện nhân đó là tốt nhất.

Sợ là chỉ cắn bị thương chứ không chết, vậy thì chắc chắn ông Ôn sẽ đưa bọn họ đi y quán, lại tốn thêm một mớ bạc!"

Cho nên tuyệt đối không thể để ông Ôn đi qua đó!

Ông Ôn: Chỉ là mượn bạc thôi mà có cần sợ hãi đến như vậy không? Tuy Nhị Lại Tử ham mê cờ bạc thành thói, đều mượn tiền hết người ở thôn để đánh bạc, còn mượn không trả lại! Nhưng cũng không cần phải sợ đến như vậy! Giống như bị sói đuổi theo phía sau vậy.

Ông Ôn lắc đầu, cũng không quan tâm bà ta, ông cầm nông cụ đi ra ngoài.

Chu thị thấy vậy vội kéo ông lại: "Ông muốn đi đâu?"

"Tôi đi tìm lão tứ có việc."

Chu thị vừa nghe đã không vui, nhưng không biểu hiện lên trên mặt: "Ông đi tìm lão tứ làm gì? Bọn họ dường như rất bận."

"Ngày mai đã bắt đầu mùa thu hoạch, tôi nhờ nó dẫn con trai đến thu hoạch giúp."

Chu thị nghe xong lời này đã lập tức nổi giận, đây chẳng khác gì giúp đỡ cho nhà của con tiện nhân kia!

Kêu cái thứ hạ tiên kia dẫn theo một đám hạ tiện đến giúp, xong rồi lại phải cho tiền cho gạo!

Chưa thấy qua chuyện con trai giúp cha làm việc mà còn phải trả tiền!

Thật không biết xấu hổ!

Bà ta lôi kéo ông Ông: "Không cần, nhân công đủ rồi, tối nay lão tam sẽ trở về nhà, cứ để lão tam dẫn người đi thu gặt là được.

Hiện tại thân thể của Noãn nhi không tốt, cần người chăm sóc tốt, lão tứ còn dẫn con lên trấn trên làm công, ông đừng tìm thêm phiền phức cho tụi nó!"

Hôm nay có lẽ lão tam sẽ về, để lão tam mang theo người vợ không biết đẻ của nó từ từ mà thu hoạch cũng được.

Cần gì phải lãng phí bạc?

Đã nhiều năm như vậy Điền thị kia ngay cả trứng cũng không sinh được một cái! Ở nhà ăn uống không tốn tiền sao?

Ông Ôn nghe xong nhíu mày: "Sao bà phải đi mướn người!"

Mấy năm trước ông đều dẫn theo nhà lão tứ và lão tam cùng nhau đi thu hoạch, vì vậy ông mới có cớ để trợ cấp lương thực cùng bạc cho nhà lão tứ.

Vả lại khi thu hoạch còn cố tình để lại chút lương thực rơi vãi trên mặt đất để mấy đứa cháu trai nhặt về.

"Không phải tôi mướn, mà là do lão đại và lão nhị mướn, tụi nó ở trấn trên không có thời gian về thu hoạch, hơn nữa tụi nó cũng đều biết lão tứ đã dọn ra ngoài, nên không tiện nhờ lão tứ đến giúp, nên mới đi mướn."

Ông Ôn nghe xong như đã hiểu, xem như là lòng hiếu thảo của đứa con cả và đứa con thứ hai: "Lần sau không cần nhờ, người ngoài làm sao tận tâm bằng người nhà!"

"Được rồi." Chu thị tỏ vẻ đã biết.

Nhưng trong lòng thì thầm mắng: Tận tâm cái rắm! Là đang cố vơ vét lương thực của bà ta thì có!

Thế nhưng bà ta cũng không muốn thuê người làm, nên buổi chiều hôm nay bà ta lên thị trấn chính là để từ chối người làm công mà lão đại và lão nhị thuê.

Thế mới biết chuyện cả một nhà của con tiện nhân kia đã lừa con trai cả của bà ta hết năm lượng, còn có một cây kim thoa giá trị 20 lượng mà Chu thị định đưa cho bà ta!

Một đường vội trở về, bà ta tức giận đến mức tim gan đều đau!

Nhưng mà nghĩ đến con sói kia, Chu thị lại vui mừng! Hy vọng cả nhà tiện nhân đó bị sói cắn chết, như vậy từ nay về sau sẽ không khiến bà ta chướng mắt nữa! Sáng ngày mai bà ta sẽ quay lại để lấy bạc và trâm cài của mình.

"Đúng rồi, bà đi thị trấn có hỏi Lượng nhi về chuyện hôn nhân đã chuẩn bị như thế nào rồi không? Cũng đã vài ngày rồi."

Nhắc đến cháu trai tài giỏi, Chu thị mới lấy lại tinh thần: "Lão đại nói, đến lúc đó sẽ mời hết thôn, mời họ đến tửu lâu ở thị trấn!"

"Như vậy cũng tốt, nhiều người thì càng náo nhiệt."

Người Lượng nhi lấy chính là nữ nhi Quách phu tử, biết chữ hiểu lễ nghĩa, người ta là người kinh thành, nhất định không thể chậm trễ.

"Ông đó, đến khi ấy nhớ nhắc nhở người trong thôn ăn mặc tươm tất một chút, đừng có để bẩn khiến chúng ta mất mặt! Quách phu tử người ta là nhà có uy tín! Cũng đừng mời cả nhà lão tứ tới tham gia, tôi sợ nó xui xẻo! Ông gần đây cũng không được đi đến chỗ bọn họ!"

"Không được, sao có thể làm vậy, toàn bộ thôn đều mời, sao bà lại không mời cả nhà lão tứ, làm như vậy người ta sẽ nói lão tứ như thế nào?"

"Tôi quan tâm đến người khác nói như thế nào hả? Tôi nói không mời là không mời! Đó là hôn sự của cháu trai tôi!"

"Bà..."

Hai ông bà nói xong lại bắt đầu tranh cãi.

-

Mặt trời cũng dần xuống núi, lòng đỏ trứng hồng hồng cuối cùng cũng biến mất ở bầu trời phía tây, cả nhà cũng đều trở về nhà.

"Ông có mua đất được không?" Ngô thị rót một chén nước đưa cho Ôn Gia Thụy căng thẳng hỏi.

"Mua, một lượng bạc một mẫu. Tôi mua năm mẫu, một mẫu tôi dùng để xây nhà ở và bao quanh là sân, đây là khế đất, bà giữ cho kỹ. Tôi đã đi đến Ngô gia thôn để tìm cha đặt ngói xanh, còn lên thị trấn đặt mua xà gỗ, sau khi thu hoạch vụ thu xong là chúng ta sẽ có nhà ở." Ôn Gia Thụy lấy từ trong lòng ngực ra một khế đất đưa cho Ngô thị, sau đó nhận lấy chén nước uống hết một hơi.

Cha ở trong miệng Ông Gia Thụy chính là cha ruột của Ngô thị.

Nhà mẹ đẻ của Ngô thị làm buôn bán ngói, trước kia buôn bán rất được, hiện tại mọi người gần đó đều bán nên việc buôn bán cũng kém đi rất nhiều, số vào chẳng bằng số ra, cha vợ cũng không còn muốn làm nữa.

"Năm mẫu đủ lớn, đủ để trồng rau và thảo dược". Ngô thị nhận lấy khế đất cẩn thận nhìn, ngón tay cũng run nhè nhẹ.

Rất vất vả trong nhà mới có đất.

Hơn nữa còn là đất lành!

"Mẹ, cho con, con cũng muốn xem." Ôn Lạc nói.

"Con cũng muốn xem!"...

Mấy đứa nhỏ đều tranh muốn xem.

"Cha, năm mẫu đất lớn đến bao nhiêu vậy?"

"Rất lớn, có lẽ từ căn nhà hiện tại chúng ta đang ở tới bên cạnh hồ!"

Ôn Lạc suy nghĩ một chút hai mắt cũng bừng sáng: "À! Vậy sau này chúng ta có thể trồng được rất nhiều lương thực, như vậy sẽ không đói bụng nữa!"

Ngay cả đứa nhỏ năm tuổi trong thôn cũng biết, trong nhà có đất mới không đói bụng.

Cả gia đình đều nghĩ đến miếng đất đầy cỏ dại và đầy đá, ngươi một lời ta một lời nói về hy vọng của mình đối với căn nhà, một căn nhà ấm áp và đầy vui vẻ.

Ôn Noãn ghi nhớ ý tưởng của mọi người, đến lúc đó nàng sẽ vẽ bản thiết kế nhà đất ra.

Hiện tại không còn nhiều bạc mà cách mùa đông cũng không xa, nàng dự tính xây một căn tứ hợp viện đơn giản để ở đỡ, sau này có bạc nhiều hơn thì sẽ từ từ xây dựng thêm.

Thậm chí sau này những khu đất hoang gần đó đều có thể mua hết.

Sau khi ăn xong bữa tối, Ngô thị cùng Vương thị dẫn theo tụi nhỏ đi rửa lá sen dưới ánh trăng và ánh lửa, phơi khô, để ngày mai dùng cho việc bán ốc. Ôn Gia Thụy tiếp tục sử dụng tre làm một ít ghế cùng bàn.

Đến lúc đó có nhà ở, khi mời mấy người thợ đến ăn cơm cũng không sợ không có đủ ghế ngồi.

Mà Ôn Noãn vừa thắp đèn dầu trong phòng vừa xem ba cuốn sách về nhạc lý, nàng muốn xem nhạc lý của triều đại này có gì khác với hiện đại còn có phong cách âm nhạc nào được ưa chuộng.

Nàng muốn viết nhạc để kiếm bạc, nhanh chóng kiếm được nhiều bạc để đón đại tỷ về, mua quặng ngọc, tất cả đều cần bạc!

Nhà của Tiền tú tài nghe nói rất giàu, không biết cần bao nhiêu bạc mới chịu thả người.

Cho dù là nhiều hay ít, đều phải đưa người trở về.

Cả nhà bận rộn một lúc, mãi cho đến tận khuya mới đi ngủ.

-

Trên núi, Nạp Lan Cẩn Niên đang cùng Phong Niệm Trần cùng nhau ăn cơm, bốn món và một canh, đều là những món sơn hào hải vị mà người thường không thể ăn, nhưng bọn họ lại ăn nhạt như nước ốc.

Giữa trưa có ốc xào nước ngọt còn tốt, hiện tại...

Nạp Lan Cẩn Niên nhíu mày, hắn nhớ đến hương vị của mấy món ăn hôm qua, thật sự có chút ăn không vô.

Không hiểu sao đều là gà hầm thuốc, mà sao Viên quản gia có thể làm khó ăn như vậy! Thịt gà vừa dày, vừa khô, còn có mùi tanh!

Nạp Lan Cẩn Niên ăn mỗi món hai ngụm thì không ăn được nỗi nữa.

Con sói lúc này chạy vào, Viên quản gia vừa thấy nó về lập tức bưng một chén thịt lớn đặt trước mặt nó: "Đại Hôi, ăn cơm!"

Đại Hôi quay đầu ghét bỏ, ngay cả một cái liếc mắt cũng không nguyện ý.

Viên quản gia cảm thấy kỳ lạ nói: "Đại Hôi, sao hôm nay ngươi không ăn vậy?"

Đây là thứ cho sói ăn sao? Đây là cho heo ăn mới đúng!

Nó không thèm ăn!

Đại Hôi ngồi xổm xuống, hai chân trước vỗ vỗ bụng: Tiểu gia ta đã ăn no rồi!

Sau đó nó đứng dậy đi về trong ổ của mình ngủ!

Sói ăn nhiều thì sẽ buồn ngủ, sáng sớm ngày mai còn phải dậy sớm để săn thú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play