Phong Niệm Trần: "... À, thì cũng không phải."
Thôi quên đi, ở cái nơi thôn quê thâm sơn cùng cốc này nàng chưa từng nghe qua không phải là chuyện rất bình thường hay sao?
Hắn là một thần y vang khắp thiên hạ, không cần so đo với một tiểu cô nương thôn quê không có kiến thức!
Ôn Noãn không quan tâm hắn nữa, từ trước đến nay đối với những việc liên quan đến y thuật, nàng luôn nghiêm túc. Ở hiện đại, đại ca đã từng nói chỉ cần nàng khoác áo blue trắng vào thì dường như nàng đã thay đổi thành một con người khác.
"Thắp nến lên." Ôn Noãn mặt không cảm xúc chỉ đạo, nàng nghiêm túc kiểm tra từng cây kim châm, hơn nữa sắp xếp lại theo thứ tự quen thuộc của mình.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn về phía Phong Niệm Trần.
Phong Niệm Trần: "..."
Hắn vốn dĩ là một thần y, giờ lại trở thành một người trợ thủ?
Ôn Noãn đợi một chút thấy hắn không phản ứng, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, nhíu mày lại, trên mặt là biểu cảm ghét bỏ.
"..."
Phong Niệm Trần yên lặng đi thắp nến.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn hắn một cái, trong mắt hiện lên vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa.
Người không ai bì được này xem như đã gặp phải khắc tinh rồi!
"Cởi áo trên ra, rồi nằm lên giường." Ôn Noãn nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên, mặt không cảm xúc chỉ đạo.
Nạp Lan Cẩn Niên: "..."
Tuy rằng hắn là người rất bình tĩnh cũng phải ngẩn người một chút: "Không phải chỉ cần thi châm đối với tay phải thôi sao?"
Phong Niệm Trần mang giá cắm nến đến gần, hài hước nhìn hắn, buồn bực vừa rồi nhanh chóng bị quét sạch, khó có khi thấy được tòa núi lạnh như Thập Thất này cũng bị vùi dập.
Đại Hôi lắc lắc cái đuôi, cũng có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.
Ôn Noãn bảo Phong Niệm Trần đặt giá cắm nến ở trên cái tủ thấp bên cạnh ghế dài, nàng lấy ra một cây kim châm đặt ở trên ngọn lửa để tiêu độc, rồi hỏi lại: "Tôi có nói rằng chỉ thi châm với tay phải thôi không?"
Nạp Lan Cẩn Niên: "À không."
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn dáng vẻ lấy châm của nàng, tự dặn mình bình tĩnh, phải bình tĩnh! Hắn là người chưa từng căng thẳng, vậy mà bây giờ lại sinh ra một loại cảm xúc tên là căng thẳng.
Đây là chuyện mà cả cuộc đời mười tám năm qua hắn chưa từng trải qua!
"Phì!" Phong Niệm Trần không nhịn được cười.
Nạp Lan Cẩn Niên ném một ánh mắt sắc như đao qua! Có chút hối hận vì đã không đá hắn đi ra ngoài.
Ôn Noãn cầm kim châm đã tiêu độc xong, nghiêm túc nhìn Nạp Lan Cẩn Niên, chờ hắn cởi áo trên.
Nàng có thể hiểu tâm lý ngượng ngùng của người cổ đại khi phải cởi áo tháo thắt lưng ở trước mặt nữ tử.
Kể cả nam tử ở hiện đại thì khi cởi quần áo ở trước mặt nữ bác sĩ cũng có chút xấu hổ.
Tình huống này nàng gặp phải không ít.
Vì vậy rất kiên nhẫn chờ.
Nạp Lan Cẩn Niên đọc được một vẻ nghiêm túc cùng đương nhiên ở trong ánh mắt của Ôn Noãn.
Nàng cầm châm, kiên nhẫn chờ mình, giống như hắn là một đứa trẻ đang buồn bực, sợ thầy mà giấu bệnh.
Nạp Lan Cẩn Niên bị suy nghĩ của mình làm cho xấu hổ, còn làm ra vẻ làm gì? Dù sao hắn là nam tử, cũng có tổn thất cái gì đâu!
Hắn xoay người, chỉ dùng một tay mà nhanh chóng cởi áo trên của mình, sau đó cứ thế nằm lên giường, động tác kia nhanh đến mức khiến người ta không thấy rõ.
Ôn Noãn hoa mắt một chút, sau đó lập tức bị hấp dẫn!
Tuy là nàng đã gặp qua vô số nam nhân cởi trần nhưng vẫn bị tấm lưng gầy nhưng rắn chắc có lực, đường cong gợi cảm, da thịt bóng loáng tinh tế như ngọc của người nam nhân trước mặt hấp dẫn.
Đây là tấm lưng gợi cảm nhất của nam tử mà nàng đã gặp qua, không gì có thể sánh nổi, thậm chí những nam người mẫu trên TV hay poster đều không bằng, đến cả đại ca tự xưng có dáng người hoàn mỹ trong kiếp trước cũng không bằng.
Trong lòng Ôn Noãn khen ngợi, nhưng mà trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, khiến người khác không nhìn ra nàng đang suy nghĩ gì: "Phong công tử giúp tôi đặt từng cây kim châm theo trình tự mà tôi đã sắp xếp ở dưới ánh nến để tiêu độc."
"Được." Phong Niệm Trần nhanh nhẹn cầm lấy một cây ngân châm học dáng vẻ "Tiêu độc" của Ôn Noãn .
Tuy rằng hắn không hiểu tiêu độc là như thế nào, nên một lát nữa sẽ phải hỏi lại.
Nhưng hắn thông minh như vậy, tự nhiên biết nàng chỉ đặt kim châm ở trên lửa hơ đi hơ lại.
Có Phong Niệm Trần ở đây, Ôn Noãn không dám dùng mây tím.
Nàng đâm từng cây kim châm lên huyệt vị của Nạp Lan Cẩn Niên.
Cặp mắt của Phong Niệm Trần trừng to ra nhìn đến nỗi không dám nháy mắt.
Một canh giờ sau, Ôn Noãn dùng châm đâm vào ngón áp út bàn tay phải của hắn, một giọt máu màu đen chảy ra.
Phong Niệm Trần nhanh chóng lấy một cái chai hứng được.
Thứ này, hắn còn phải nghiên cứu một chút!
Ôn Noãn rút tất cả kim châm ra: "Được rồi, mặc áo vào đi."
Sau đó Ôn Noãn nói với Phong Niệm Trần: "Đem tất cả những kim châm đã dùng rồi rửa với rượu mạnh để tiêu độc một chút. Sáng sớm ngày mai, tôi có việc không thể lên núi, huynh thi châm lên tay phải giúp huynh ấy, lại ép máu độc ra thêm một lần nữa. Huynh để lộ ra cánh tay phải để tôi dạy cho huynh."
Phong Niệm Trần nhanh nhẹn cởi áo, rút cánh tay ra khỏi ống tay áo, lộ ra hơn nửa bả vai: "Có cần cởi sạch không?"
Ở trong mắt đại phu thì không phân biệt nam nữ, vì vậy hắn cởi rất vô tư.
"Không cần."
Nạp Lan Cẩn Niên đang nhanh chóng mặc áo vào, thấy thái dương mạnh mẽ nhảy nhảy.
Chân thấy hơi ngứa!
Thật sự rất muốn đá người!
Hai người lại hồn nhiên không phát hiện ra.
Ôn Noãn cầm kim châm đâm vào huyệt vị trên tay Phong Niệm Trần, vừa đâm vừa nghiêm túc giảng giải.
Nạp Lan Cẩn Niên đã mặc xong quần áo, đang ngồi nhìn hai người tương tác qua lại, Ôn Noãn còn sờ đi sờ lại ở trên cánh tay Phong Niệm Trần, tinh tế giải thích tác dụng của việc làm như vậy. ...
Lần đầu tiên Nạp Lan cảm thấy rất không vừa mắt đối với người nào đó, cố kiềm chế mới không dùng chân đá người nào đó ra ngoài.
Thậm chí còn sinh ra suy nghĩ đáng nhẽ vừa rồi không nên để Phong Niệm Trần ở lại!
Ôn Noãn nói rất nghiêm túc, đối với những thắc mắc của Phong Niệm Trần cũng đều trả lời, không hề giấu giếm.
Thậm chí nói cho hắn biết tiêu độc là gì, rồi giải thích đơn giản một chút về virus học cùng vi trùng học.
Y thuật chỉ có cùng nhau thăm dò mới có thể tiến bộ.
Mỗi một bước phát triển của y thuật đều có ý nghĩa lớn lao đối với nhân loại!
Nạp Lan Cẩn Niên lắng nghe cũng dần dần bị mê hoặc.
Hắn nhìn nữ tử gầy đến nỗi gió thổi qua cũng có thể ngã trước mắt, dùng giọng nói như chuông bạc nói một vài từ ngữ mà hắn chưa từng nghe qua, nhưng lại có thể hiểu được hầu hết ý nghĩa.
Tiểu cô nương chững chạc giảng giải, giữa ngôn ngữ là học thức uyên bác, dáng vẻ giơ tay nhấc chân tỏa ra khí chất tự tin giống như có một có bụng thi thư.
Con ngươi linh động sáng lấp lánh, bên trong dường như có một dải ngân hà đang sáng bóng lộng lẫy.
Khuôn mặt của nàng thanh tú, nhưng bởi vì quá gầy, vẻ mặt như có bệnh và mái tóc khô vàng! Cả người nhìn qua không thể xem là đẹp mà giờ phút này lại phát ra ánh sáng vạn dặm vô cùng loá mắt, hấp dẫn ánh nhìn, khiến người khác không thể dời đi tầm mắt.
Hắn biết loại ánh sáng này không hề liên quan đến vẻ bề ngoài, mà đó là ánh sáng tự tin phát ra từ đáy lòng của người rất có bản lĩnh.
Hắn nhìn đến nỗi ngẩn người, đồng thời cũng nghi ngờ.
Đây có thật là một cô nương sinh ra và lớn lên ở một vùng thôn quê không?
Sau khi đã xong rồi, Ôn Noãn trực tiếp vén ống tay áo của mình lên, lộ ra nửa cánh tay gầy như cành trúc: "Huynh thử ở trên tay tôi xem."
Huyệt Thái Dương của Nạp Lan Cẩn Niên mạnh mẽ nhảy nhảy, đây là đến lượt cây gậy họ Phong kia sờ đi sờ lại trên tay nàng hay sao?
Hắn không hề nghĩ gì mà lên tiếng ngăn cản: "Từ từ đã!"
Giọng nói của hắn vừa gấp vừa nhanh.
Ôn Noãn cùng Phong Niệm Trần đều quay đầu nhìn về phía hắn.
Bị làm phiền, Ôn Noãn nhíu mày.
Trong lòng Nạp Lan Cẩn Niên nhảy dựng, cũng nhận thấy bản thân có chút mất bình tĩnh, hắn khụ khụ vài tiếng: "Tay cô còn phải thi châm cho tôi, không thể để xảy ra chuyện gì được, bảo Viên quản gia tới thử xem!"
Ôn Noãn nghĩ nghĩ, thuận thế kéo xuống ống tay áo chỉ dài có bảy phần của mình: "Cũng đúng."
"Để tôi đi gọi Viên quản gia vào." Phong Niệm Trần cũng lo lắng lần đầu tiên luyện đâm thử có thể xảy ra vấn đề trên tay nàng!
Hắn nhanh chóng chạy ra ngoài.
Vừa rồi hắn dành cả tâm trí vào việc châm cứu, nên vốn dĩ không hề phát hiện ra sự khác thường của người nào đó.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn ống tay áo ngắn một đoạn của Ôn Noãn, cảm thấy có chút chướng mắt.
Viên quản gia làm việc như thế nào vậy, đến cả bộ quần áo mà còn không chuẩn bị được tốt hay sao?
Viên quản gia rất nhanh đã bị Phong Niệm Trần lôi kéo đi vào.
Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Viên quản gia: "..."
Ông ấy đã làm điều gì sai? Sao chủ tử lại trông tức giận như vậy?
Viên quản gia nhận ra bản thân mình càng ngày càng không đoán được tâm tư của chủ tử!
Phong Niệm Trần cũng không để ý đến những chuyện khác, hắn không nói hai lời đã vươn tay cởi quần áo của Viên quản gia.
Viên quản gia hoảng sợ, nhưng ông ấy cũng không muốn chủ tử không vui, ông ấy nắm chặt lấy cổ áo để giữ sự trong sạch cho chính mình, nhìn Phong Niệm Trần với vẻ mặt cảnh giác: "Phong công tử, ngươi muốn làm gì?!"
Ông ấy không có hứng thú với nam nhân!
Cho dù hắn có là Phong tiểu thần y thì ông ấy cũng thà chết chứ không theo!
"Không có gì, chỉ châm cứu cho ông một chút." Phong Niệm Trần thấy Viên quản gia như vậy cũng trực tiếp xé rách cả ống tay áo của ông ấy xuống.
"Rẹt" Một tiếng, Viên quản gia chợt cảm thấy cánh tay mình mát lạnh.
Ông ấy nhìn làn da chảy xệ của mình, trên cánh tay đầy vết đồi mồi và nếp nhăn, còn có những mạch máu đang chảy.
Xong rồi, khí tiết tuổi già khó giữ được!
Hai mắt của Viên quả gia vừa đảo, tức giận đến mức lập tức bất tỉnh!
Phong Niệm Trần: "..."
Nạp Lan Cẩn Niên: "..."
Ôn Noãn lại bình tĩnh bất ngờ: "Không sao, như vậy càng tiện!"
"Đúng vậy". Phong Niện Trần nghiêm túc gật đầu.
Nạp Lan Cẩn Niên: "..."
Vì sao hắn lại có cảm giác Viên quản gia từ nay về sau cũng không được sống tốt cho lắm?
"Thật ra hôn mê vẫn có thể châm cứu, chỉ cần ông ấy..." Ôn Noãn nhân cơ hội bắt đầu giải thích.
Phong Niệm Trần lắng nghe và tiếp thu bài học.
Trong chốc lát, hắn quyết định đưa Viên quản gia về phòng thuốc của mình, châm các huyệt đạo để luyện tập cảm giác.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thấy ánh sáng trong mắt của Phong Niệm Trần, rồi hắn nhìn Viên quản gia bằng ánh mắt đồng cảm.
Viên quản gia nhanh chóng tỉnh lại, nhưng khi nhìn thấy kim châm trên cánh tay mình thì lại bất tỉnh!
Nạp Lan Cẩn Niên vốn đang nghĩ để Viên quản gia chuẩn bị gì đó thật tốt cho Ôn Noãn, nhưng hắn nhìn thấy Viên quản gia đã bị dọa sợ không nhẹ nên cũng lại thôi, ngày mai sẽ đưa cho nàng!
Ôn Noãn sau khi châm cứu cho Nạp Lan Cẩn Niên xong, nàng cùng con sói rời đi.
Phong Niệm Trần thì khiêng Viên quản gia về, hắn ta suy nghĩ một chút cũng ngẩng đầu huýt sáo!
Một con diều hâu lập tức bay xuống.
Vì vậy Phong Niệm Trần một tay khiêng một người, một tay nắm chắc lấy con diều hâu, đi bế quan.
Kể từ đó, một người một diều hâu đã sống một cuộc đời đau khổ!
-
Ôn Noãn ngồi trên lưng sói, tiếng gió thét gào xẹt qua bên tai của nàng, nhanh như chớp.
Nàng nhớ đến viên ngọc thạch thô mà nàng đã nhặt được trong dòng suối nhỏ ngày đó, nàng nghĩ muốn đi thử vận may một lần nữa, với lại ngày đó khi nàng kéo dây leo còn thấy trên vách đá bên dòng suối có mọc thiết bì thạch hộc(1) cùng với sen chỉ vàng, vừa lúc có thể ngắt hết về nhà trồng ở phía sau vườn.
(1) Thiết bì thạch hộc thuộc họ hoa Lan, thường không mọc đơn lẻ mà sống cộng sinh trên thân các cây gỗ lớn hoặc mọc thành khóm ở vách đá, kẽ đá
"Đại Hôi, ta muốn đến bên dòng suối."
Con sói lớn vừa nghe đã lập tức thay đổi hướng đi, nó nhanh chóng đưa Ôn Noãn đên bên dòng suối.
Ôn Noãn đi vào bên dòng suối, nàng đào lấy hai vị thuốc thiết bì thạch hộc cùng sen chỉ vàng mà ngày đó nàng đã thấy được, sau đó mới dọc theo dòng suối đi lên phía trên dòng suối.
Nàng nghi ngờ cục nguyên thạch kia là bị dòng nước cuốn từ thượng nguồn xuống.
Trên đường đi nàng để ý chất lượng đá của tảng đá trên hai bên núi lớn cùng tảng đá bên dòng suối.
Vô tình đi xa một chút, con sói vẫn đi theo sau đuôi của nàng, nhưng nó không quấy rầy nàng.
Đi đến nơi nào đó, Ôn Noãn dừng bước chân, nàng nhanh nhẹn trèo lên trên vách đá.
Nàng phát hiện ngọn núi này có rất nhiều đá, Ôn Noãn cẩn thận nghiên cứu thật lâu, nàng đè nén sự kích động trong lòng: Nàng chắc chắn ngọn núi này có quặng ngọc!
Không dám đảm bảo là có bao nhiêu, nhưng có mấy khối lớn thôi thì nàng cũng hài lòng rồi!
Theo trực giác cùng kinh nghiệm của nàng đã nói cho nàng biết, số lượng ngọc thạch trên núi này không ít!