Buổi chiều, người đi mua đất thì mua đất, người đi mò ốc nước ngọt thì đi mò ốc nước ngọt, từng người đều bận rộn công việc.

Mà Đại Hôi cũng tới đón Ôn Noãn lên núi.

Trên núi.

Viên quản gia gõ nhẹ cửa thư phòng một tiếng: "Chủ tử, Ôn cô nương đã tới!"

Giờ phút này Nạp Lan Cẩn Niên đang lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ ngoài nhẹ nhàng nho nhã.

Một cánh tay của hắn tùy ý đặt ở trên bàn sách bằng gỗ nam tơ vàng, đốt ngón tay trắng nõn sạch sẽ đặt ở giữa sắc tơ vàng nhìn có vẻ thon dài mà lại gợi cảm.

Giờ phút này hắn đang nghe Lâm Đình Hiên báo cáo việc Tây Nhung.

Trên bàn đang để một bản vẽ, trên bản vẽ có vẽ một cái cung nỏ.

Đây là bản thiết kế bề ngoài của chiếc nỏ bắn liên tiếp hai mươi phát không gì cản nổi, đánh đâu thắng đó của Tây Nhung, do Lâm Đình Hiên mang từ biên cảnh về.

Lực sát thương của chiếc nỏ liên thanh Tây Nhung này cực mạnh hơn nữa tầm bắn lại xa, mấy năm nay Nạp Lan Quốc chiến đấu với Tây Nhung, không chỉ một lần bị thất bại, đều là bởi vì bọn họ có một chiếc nỏ liên thanh vô cùng mạnh mẽ.

Đây là do Lâm Đình Hiên liều chết trộm bản vẽ trở về, nhưng cũng chỉ là một bộ phận của bản thiết kế.

Nạp Lan Cẩn Niên nghe thấy Viên quản gia nói, lập tức ngồi ngay ngắn lại, bàn tay trái đang đặt tùy ý ở trên bàn cũng buông xuống, dường như hơi thở lãnh đạm và lạnh lùng trên người kia cũng rút đi không ít: "Vào đi."

Lâm Đình Hiên: "..."

Người tới là thần thánh phương nào? Mà khiến Cẩn Vương lại phải ngồi đứng đắn như vậy?

Cẩn Vương ở trước mặt Thánh Thượng cùng Thái Hậu cũng chưa từng đứng đắn như vậy!

Nạp Lan Cẩn Niên nói với Lâm Đình Hiên: "Tấm bản vẽ này ngươi cầm đi đưa cho Võ Bị Điện, để người của Võ Bị Điện nhanh chóng nghiên cứu. Ngươi ở Tây Nhung đã bị bại lộ, vì vậy không cần trở về đó nữa. Nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi, ta sẽ có sắp xếp khác."

Lâm Đình Hiên gập bản vẽ lại rồi cất vào trong lòng ngực: "Vâng, thuộc hạ về kinh trước."

"Ừ."

Lúc này cửa thư phòng bị đẩy ra, Viên quản gia mang theo Ôn Noãn đi đến.

Lâm Đình Hiên xoay người muốn đi ra ngoài, thấy người tới lại là Ôn Noãn, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, chỉ là bộ râu đã che khuất vẻ mặt của hắn.

Ôn Noãn thấy Lâm Đình Hiên ở chỗ này cũng rất kinh ngạc, nàng hơi mỉm cười với Lâm Đình Hiên: "Công tử, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt!"

Nạp Lan Cẩn Niên nhướng mày, Lâm Đình Hiên mới từ biên cảnh trở về, tại sao hai người lại có thể quen biết nhau?

Lâm Đình Hiên gật gật đầu: "Đúng thật là trùng hợp, thế giới này thật nhỏ. Tại hạ còn có việc, xin phép cáo từ."

Ôn Noãn gật đầu: "Công tử đi thong thả."

Lâm Đình Hiên nhanh chóng rời đi.

Viên quản gia rất tò mò vì sao Ôn Noãn lại quen biết Lâm công tử, ông ấy không nhịn được tò mò nên hỏi: "Ôn cô nương có quen biết với Lâm công tử sao?"

Nạp Lan Cẩn Niên cũng nhìn sang.

Đại Hôi cũng nhìn nàng.

"Giữa trưa hôm nay ở tửu lâu, nhị tỷ của tôi bị người vu oan, Lâm công tử mở miệng làm chứng giúp chúng tôi thoát khỏi khó khăn." Ôn Noãn giải thích đơn giản một chút.

"Thì ra là thế." Ông ấy lập tức nói, nghĩ là Ôn cô nương chỉ là cô nương nơi thôn dã, sao có thể quen biết Lâm công tử được.

Nhưng mà tại sao người nhà Ôn cô nương luôn bị người ta bắt nạt thế?

Ôn Noãn cười, sau đó nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên: "Thập Thất công tử, có thể bắt đầu được chưa? Để tôi xem mạch cho huynh nhé?"

"Được." Nạp Lan Cẩn Niên rời khỏi án thư, đi đến một bên của bàn tròn rồi ngồi xuống.

Nơi đó đã chuẩn bị một chiếc gối bắt mạch làm bằng gấm mây thêu chim hỉ thước màu đỏ đậu trên cành cây.

"Cô nương, mời ngồi."

Ôn Noãn ngồi xuống bên cạnh hắn.

Đại Hôi ngồi xổm xuống ở bên chân Ôn Noãn, tự nhiên như một chú chó trung thành.

Nạp Lan Cẩn Niên đặt tay phải lên mạch gối, Viên quản gia đang muốn đặt một chiếc khăn lên tay hắn.

Nạp Lan Cẩn Niên ngẩng đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ấy.

Viên quản gia lập tức không dám cử động.

Đại Hôi gửi một ánh mắt sói cho Viên quản gia: Thật là đến một chút ánh mắt cũng không có!

"Viên quản gia, đi lấy kim châm ra đây." Giọng nói lạnh nhạt.

"Vâng, chủ tử!" Viên quản gia lập tức đi đến bên cạnh tủ sách cổ, cầm một cái hộp được điêu khắc đẹp đẽ đến đây, sau đó ôm hộp đứng ở bên cạnh không dám quấy rầy Ôn Noãn bắt mạch.

Ôn Noãn như không phát hiện ra, tay nhỏ gầy guộc như que của nàng, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt ở trên mạch đập của hắn, ngón tay có vẻ tái nhợt, móng tay màu hồng phấn mượt mà sạch sẽ lại có chút trắng bệch.

"Hôm nay cảm giác tay huynh như thế nào?"

"Hiện tại có chút tê dại, ngày hôm qua cũng có." Nạp Lan Cẩn Niên cảm giác ngày hôm qua khi nàng lôi kéo cánh tay bị phế của mình thì cảm giác tê dại lại xuất hiện.

Ôn Noãn gật gật đầu: "Có cảm giác tê dại là chuyện tốt, điều đó chứng minh bắt đầu khôi phục tri giác."

Một lát sau, Ôn Noãn thu tay lại: "Không tồi, độc tố được thanh trừ còn nhanh hơn so với dự đoán của tôi."

Hắn trúng độc rất mạnh mẽ, hiện tại tế bào thần kinh đã bị tổn thương nghiêm trọng, chỉ cần không để ý một chút thì sẽ lưu lại di chứng không thể chữa được.

Lúc này Viên quản gia mới cẩn thận mở hộp ra, thấp giọng nói: "Ôn cô nương, cô nhìn xem những kim châm này có phù hợp với yêu cầu của cô hay không?"

Ôn Noãn nhìn thoáng qua từng cây kim châm chỉnh tề bày biện ở trên bao gấm màu đỏ.

Nàng gật đầu, lại nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên: "Được rồi, Thập Thất công tử, có thể chuẩn bị thi châm rồi chứ?"

Nạp Lan Cẩn Niên thấy nàng vẫn gọi mình là công tử công tử, nghe có chút xa cách, vì vậy đã nói: "Tôi tên Cẩn Niên, Ôn cô nương có thể gọi thẳng tên tôi cũng được."

Ôn Noãn kinh ngạc nhìn hắn một cái, Viên quản gia cũng không thể hiểu được mà nhìn chủ tử nhà mình.

Nạp Lan Cẩn Niên nhận thấy có vẻ không được ổn: "Hoặc là giống như mấy người đại ca của cô gọi tôi là Thập Thất ca là được. Gọi là công tử thì quá khách sao."

Trong lòng Viên quản gia rất khiếp sợ: Chủ tử có thân phận như thế nào? Toàn bộ Nạp Lan quốc không ai có tư cách có thể gọi hắn một tiếng ca!

Vậy mà chủ tử còn cho phép một nhà của nha đầu thôn quê này đều gọi hắn là ca?

Việc này đại biểu cho cái gì?!

Chẳng lẽ chủ tử coi trọng nàng?

Viên quản gia nhìn Ôn Noãn, đây là một cây đậu giá còn chưa phát triển, còn chưa lớn lên!

Không có bất kỳ cái gì có thể nhìn.

Tuyệt đối không có khả năng!

Nàng cũng không xứng!

Nhất định bởi vì y thuật của nàng nên chủ tử mới nâng đỡ nàng!

Dù sao thì chỉ có nàng mới có thể trị được hết độc trên tay chủ tử, phải không?

Ôn Noãn cũng không bối rối, dù sao thì cũng chỉ là một cái xưng hô mà thôi: "Được, Thập Thất ca cũng có thể gọi tôi là Noãn Nhi."

Viên quản gia nghe xong thì nheo mắt lại. Thập Thất ca? Nàng tật đúng là dám gọi! Xem ra một lúc nữa phải nhắc nhở nàng, miễn cho nàng lại nghĩ nhiều!

Ôn Noãn liếc mắt một cái đánh giá bốn phía, trong thư phòng chỉ có một cái ghế dài, không có giường, vì vậy nàng nói: "Thập Thất ca, thi châm cần phải nằm xuống."

Viên quản gia nghe xong lập tức nói: "Đến phòng dành cho khách đi!"

Một cô nương đi vào phòng ngủ của nam tử thì không tốt lắm, đã thế chủ tử vẫn luôn không thích nữ tử bước vào phòng hắn nửa bước.

"Không cần phiền phức như vậy." Nạp Lan Cẩn Niên đứng lên, hắn trở về bên cạnh án thư, chuyển động giá bút một chút, lúc này tủ sách cổ phía sau lập tức chuyển động, lộ ra một con đường đi vào nội thất.

Đại Hôi chạy vào trước tiên, sau đó vẫy đuôi với Ôn Noãn, dường như đang mời nàng nhanh chóng đi vào.

Thái dương Viên quản gia nhảy nhảy, cứ cho là nâng đỡ, nhưng chủ tử có phải quá tin tưởng Ôn cô nương hay không?

Trong mật thất của thư phòng bày rất nhiều tin tức bí mật quân sự, chủ tử lại có thể để nàng biết cơ quan mật thất.

So với phòng ngủ, Viên quản gia cảm thấy cái mật thất này càng không thể để nàng đi vào.

Sau đó Viên quản gia lại nghĩ đến Ôn Noãn chỉ là một cô nương nhà nông, có cho phép thì nàng ấy cũng không có cái lá gan này, cũng không có cái bản lĩnh xuyên qua tầng tầng ám vệ để đến mật thất trộm đồ, có khi còn không biết nổi một chữ nào ấy chứ.

Nghĩ vậy nên ông ấy lại bình thản.

"Bên trong có ghế dài." Nạp Lan Cẩn Niên dẫn đầu đi vào.

"Được."

Hai người một trước một sau nhấc chân đi vào.

Lúc này có một bóng dáng màu trắng xông vào: "Là cô nương đã viết ra phương thuốc giải độc sao?"

Ôn Noãn quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, một nam tử mặc y phục màu trắng vội vàng chạy vào.

Nam tử môi hồng răng trắng, da thịt như tuyết, mắt phượng mày ngài, khí chất nho nhã, một thân y phục màu trắng khiến hắn như tuyết giữa ngày xuân, sạch sẽ, thuần khiết, làm người nhìn có cảm giác cảnh đẹp ý vui.

Ôn Noãn nhận ra giọng nói của hắn, đây là chủ nhân của nhân sâm sao?

Không đúng, nhân sâm nơi núi sâu thì làm gì có chủ! Lại không hề khắc tên của hắn.

Ai đào được thì là của người ấy!

Lúc này Phong Niệm Trần cũng đánh giá Ôn Noãn, cây đậu giá thiếu dinh dưỡng, bệnh tật ốm yếu! Vậy mà có thể giải được loại độc đến mình cũng không thể giải được sao?

Còn hiểu được phương pháp châm cứu?

Hắn có chút không tin!

"Tiểu cô nương, phương thuốc kia là cô đưa ra?"

"Đúng vậy." Ôn Noãn hơi hơi gật đầu.

"Làm sao cô biết phương thuốc giải độc kia?"

"Học."

"Học ở đâu?"

Hắn sống ở bờ biển à?

Quan tâm rộng đến như thế để làm gì!

Ôn Noãn nhíu mày, giữa mày hiện lên vẻ không kiên nhẫn: "Tự học. Còn muốn thi châm nữa không?"

Phong Niệm Trần: "..."

Lần đầu tiên có người dám bày sắc mặt cho hắn nhìn!

Hắn chính là truyền nhân của đệ nhất thần y, được gọi là phong tiểu thần y!

Toàn bộ Nạp Lan quốc không có người nào dám đắc tội thần y! Hoàng Thượng còn phải khách sáo vài phần khi nói chuyện với hắn đấy!

Từ từ!

"Vừa rồi cô gọi hắn là Thập Thất ca?" Vẻ mặt hắn ta không thể hiểu được.

"Đúng vậy, không thể gọi như thế sao? Huynh ấy bảo tôi gọi thế."

Phong Niệm Trần nghe xong vẻ mặt cổ quái: "Không phải."

"Đi thôi." Nạp Lan Cẩn Niên lạnh nhạt liếc mắt nhìn phong Niệm Trần một cái, sau đó đi vào mật thất.

Ôn Noãn đi theo vào.

Phong Niệm Trần sờ mũi, hắn vẫn nên đừng xen vào việc của người khác thì hơn, sau đó nhanh chóng đi theo vào.

Viên quản gia ở phía sau hắn ta vài bước cũng đi vào.

Phong Niệm Trần muốn nhìn nàng thi châm như thế nào.

Thuật châm cứu đã thất truyền từ sớm, Nạp Lan quốc cũng không có người nào biết, thậm chí những quốc gia khác cũng không có đại phu nào biết, hắn không rõ tại sao Ôn Noãn lại có thể biết được.

Viên quản gia theo vào là muốn giám sát Ôn Noãn.

Có đôi khi một cây châm cũng có thể cướp đi tính mạng của con người.

Tuy rằng đã tra được Ôn Noãn chỉ là một cô nương sinh ra và lớn lên ở nơi thôn quê, đến phủ thành cũng chưa từng đi qua, nhưng mà cũng có thể có vài người che giấu kín đáo, vì vậy không thể không đề phòng.

Dù sao thì nơi này rất gần đất phong của Hoài Nam vương.

Ôn Noãn liếc mắt nhìn hai người đang nhắm mắt theo đuôi đi theo vào, kiềm chế tính tình nói: "Thập Thất ca, khi tôi thi châm không thể bị người khác quấy rầy được."

Nạp Lan Cẩn Niên liếc mắt nhìn hai người một cái: "Đi ra ngoài."

Phong Niệm Trần: "Tôi chỉ muốn xem thuật châm cứu thất truyền đã lâu thôi. Hơn nữa tôi học xong rồi, khi tiểu cô nương có việc bận thì tôi cũng có thể châm cứu giúp huynh mà, đúng không?"

Viên quản gia: "Tiểu nhân ở lại để nhìn xem có cái gì cần hỗ trợ hay không."

Nạp Lan Cẩn Niên không nói nữa, chỉ nhìn ông ấy một cái.

"Vâng." Viên quản gia lập tức cúi đầu, cung kính lên tiếng, rồi lui ra ngoài.

Phong Niệm Trần rất cố chấp đối với y thuật, hắn thật sự muốn tiếp thu kiến thức!

Hắn nhìn thoáng qua Nạp Lan Cẩn Niên, vẻ mặt người nam nhân lạnh lùng, có vẻ không có kiên nhẫn, khuôn mặt lạnh như băng đang nhìn hắn.

Thôi quên đi, dù sao thì hắn cũng không dám chọc giận Nạp Lan Cẩn Niên thật, vì vậy đang muốn lui ra ngoài.

Ôn Noãn lại nói: "Từ từ, vị công tử này là đại phu phải không? Vậy huynh ở lại để hỗ trợ đi!"

Ôn Noãn nghĩ sáng sớm ngày mai có mấy huyệt vị cần phải châm cứu một chút, như vậy thì hiệu quả càng tốt.

Nhưng buổi sáng ngày mai nàng muốn bán ốc nước ngọt, không có thời gian rảnh để tới.

Một lát nữa nàng sẽ chỉ cho hắn, như vậy thì sáng sớm ngày mai sẽ không cần phải tới nữa, buổi chiều tới là được.

Ánh mắt Phong Niệm Trần sáng lên: "Đúng vậy, tôi là đại phu! Tại hạ là Phong Niệm Trần, cô nương đã nghe qua rồi chứ? Cô cứ gọi tôi là Phong đại ca là được."

Hắn chính là Phong tiểu thần y nổi tiếng cả nước, nếu nàng biết y thuật thì nhất định đã nghe qua tên của mình rồi.

Hắn chờ đôi mắt nhỏ của nàng hiện lên vẻ ngưỡng mộ!

"Chưa từng nghe qua. Rất nổi tiếng sao?" Ôn Noãn cũng không thèm nhìn hắn một cái, cúi đầu đùa nghịch kim châm, thuận miệng trả lời một câu, thái độ cực kỳ có lệ.

Phong Niệm Trần: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play