Nhưng thế thì sao, một khi chuyện hôm nay được truyền ra ngoài, hình tượng lương thiện trong quá khứ của tiểu Chu thị ở trong mắt một vài người có hiểu biết rồi cũng sẽ suy giảm.
Người một nhà Ôn Noãn sau khi ăn no thì cười vui vẻ rồi rời khỏi tửu lầu.
Tiểu Chu thị đứng ở trên lầu, dùng ánh mắt âm trầm nhìn bọn họ vừa cười vừa rời đi, chỉ cảm thấy thật sự chói mắt.
Cảm giác đau lòng giống như bị bệnh tim, cảm thấy bản thân đã tức giận đến mức không thể thở được.
Hôm nay thật là đến mặt mũi và bạc đều mất hết!
Chờ, bà ta còn chưa từng phải chịu đựng thiệt thòi lớn đến như vậy! Quả thật khiến bà ta tức chết!
Tiểu Chu thị cảm thấy ngực đau đến nỗi hô hấp cũng thấy khó khăn, bà ta về phòng nằm, thế nhưng đến buổi tối lại bị sốt cao, mời đại phu về khám thì nói là trong lòng tích tụ, uống thuốc rồi dịu dàng an ủi một trận thì bà ta mới bình tĩnh lại được, sau đó tĩnh dưỡng hai ngày mới khôi phục lại như bình thường!
Đương nhiên đấy là chuyện kể sau.
――
Trên đường về nhà, Ôn Noãn đi qua tiệm sách cũ mua mấy quyển về nhạc lý thư hoa cổ đại hết một trăm văn, ba quyển sách cũ hết có một trăm văn, mà sách mới lại là năm trăm văn một quyển, những bản đơn lẻ của danh gia thì càng đắt hơn!
Giấy và bút mực cũng rất đắt, một chồng bốn thước giấy Tuyên Thành chất lượng kém nhất cũng phải một trăm văn, khó trách nhiều người không đọc nổi sách như vậy!
Trong nhà vẫn còn có chút giấy và bút mực trước kia mấy người Ôn Thuần đi học đường dùng còn thừa, vì vậy Ôn Noãn không mua nữa.
Nghe chưởng quầy nói ngành chế tạo giấy chỉ có tứ đại gia tộc độc quyền, cho nên vẫn luôn rất đắt.
Trong tâm Ôn Noãn bỗng nảy ra một chủ ý!
Loại ngành sản xuất lũng đoạn này kiếm được nhiều tiền nhất.
Kiếp trước khi còn nhỏ nàng đã từng tham quan qua một xưởng cổ về tạo giấy theo phương pháp thủ công, biết toàn bộ quá trình tạo giấy, thật ra cũng không khó, nhưng mà rất phiền phức và tốn thời gian khá lâu.
Sau đó với tính trẻ con và hiếu thắng của mình, nàng tự mình tạo ra giấy, còn mua sách học qua, nàng tạo ra giấy còn tốt hơn so với những hiệu sách đó!
Ôn Gia Thụy thấy Ôn Noãn mua sách nhạc lý, hỏi nàng có phải muốn học đánh đàn hay không, nếu muốn học đàn thì cần đi mua một chiếc đàn cổ.
Ôn Noãn nói tạm thời không mua, trước tiên xây nhà đã. Nàng chỉ là muốn đọc qua sách, muốn soạn nhạc kiếm bạc, Ôn Gia Thụy cười rồi bảo được, trong lòng lại không coi soạn nhạc kiếm bạc là một chuyện thật.
Chỉ cảm thấy nữ nhi vui mừng là được, vừa lúc hôm nay lại kiếm lời được ít bạc.
Mấy người bọn họ về đến nhà thì đã qua giữa trưa, Vương thị đã đứng chờ ở cửa nhà từ sớm, cuối cùng chờ mong mãi cũng thấy bọn họ đẩy xe đẩy tay trở về!
"Bà nội, con đã trở về!" Ôn Hinh từ xa đã thấy Vương thị lập tức vừa vẫy tay vừa nhảy xuống xe đẩy tay rồi chạy tới.
Vương thị thấy Ôn Hinh trở về, tiến lên ôm cháu gái, vui mừng nói: "Hinh nhi trở về nhà rồi, tiểu Chu thị đáng chém ngàn đao kia, trả có hai mươi văn mà bắt cháu rửa bát một năm!"
Ngô thị cũng nhìn nhị nữ nhi của mình, trên mặt vẫn cười nhưng đôi mắt ngấn lệ, ánh mắt bà nóng bỏng đánh giá Ôn Hinh từ đầu đến chân: "Hinh nhi gầy rồi!"
Ôn Hinh lại ôm Ngô thị, mắt đỏ lên: "Mẫu thân."
Ngô thị ôm chặt nàng ấy: "Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi!"
Còn có đại nữ nhi nữa! Khi đó người một nhà lập tức sẽ được đầy đủ!
Ôn Nhiên cùng Ôn Lạc cũng vui mừng vây quanh Ôn Hinh rồi gọi nhị tỷ.
Ôn Hậu nhìn nhị tỷ đã đi rửa bát thuê một năm, yết hầu giống như có cái gì tắc ở trong, há miệng thở dốc, thanh âm nghẹn ngào gọi một tiếng: "Nhị tỷ."
Ôn Hinh sờ sờ đầu Ôn Thuần, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Thuần Nhi cao lên nhiều rồi!"
Ôn Gia Thụy nói: "Trước tiên vào nhà đã rồi lại nói."
Lúc này Vương thị mới nhìn về phía xe đẩy tay có mấy cái thùng gỗ rỗng tuếch, còn có hai túi gạo lớn và mì cùng mấy bình gia vị, xem ra là kiếm lời không ít bạc. Bà ấy không dám tin tưởng hỏi: "Tất cả đều bán hết rồi sao, kiếm lời bao nhiêu bạc thế?"
Ôn Gia Thụy đẩy xe đẩy tay vào sân, sau khi cất xong mới nói: "Vào nhà rồi nói."
Người một nhà đóng cổng sân lại, rồi ùa vào phòng ngồi vây quanh cái bàn bát tiên đã cũ.
Lúc này ba người mới lấy túi tiền trên người ra rồi đổ tiền đồng đang xôn xao ở bên trong ra.
Xong rồi Ôn Noãn lại móc ra một lượng bạc cùng một tấm ngân phiếu: "Mọi người đem tất cả tiền đồng xâu lên rồi đếm xem hôm nay kiếm lời được bao nhiêu bạc!"
Ôn Hinh cũng lấy ra năm lượng bạc cùng một chiếc trâm cài tóc bằng vàng.
Người một nhà đều há hốc mồm.
Vương thị không thể tin nổi: "Tại sao lại có nhiều như vậy?"
Tiền đồng là tiền bán ốc nước ngọt, nhưng mà ngân phiếu cùng sáu lượng bạc với trâm cài tóc bằng vàng kia là chuyện như thế nào?
Trước kia khi Vương thị còn chưa xuất giá, gia cảnh cũng được coi là giàu có nên cũng đã từng được nhìn thấy ngân phiếu, nhưng cũng không thấy nhiều lắm.
Ôn Noãn giải thích đơn giản một chút.
Vương thị nghe xong tức giận, hừ lạnh một tiếng: "Bạc này nàng ta cho cũng không lỗ!"
Còn trâm cài tóc bằng vàng kia, tiểu Chu thị vì muốn cứu vãn thanh danh cùng hình tượng của bà ta nên mới cho.
Chắc rằng bà ta đang đau lòng muốn chết!
Nhưng mà cho cũng không lỗ!
Trước không nói Hinh Nhi bởi vì hai mươi văn mà đã phải ở nơi đó rửa bát một năm!
Tửu lầu Phú Quý của đại phòng rốt cuộc là có được như thế nào? Ôn Gia Phú nhặt được một trăm lượng mua tửu lầu sao? Bà ấy không tin một chữ nào!
Nếu không phải năm đó Chu thị dùng bạc trộm chiếm đoạt cửa hàng của bà ấy, thì có đánh chết bà ấy cũng không tin cửa hàng của bà ấy đang làm ăn bình thường, mỗi ngày đều có một số lượng khách hàng cố định, nhưng tại sao tháng nào cũng bị lỗ, công thức bí mật của món canh còn bị tiểu nhị tiết lộ ra ngoài? Dù thế nào thì nửa chữ bà ấy cũng không tin! Chẳng qua là không có chứng cứ mà thôi!
"Trâm cài tóc bằng vàng này cùng năm lượng bạc về sau sẽ để lại cho Hinh nhi làm của hồi môn, mọi người cảm thấy như thế nào?" Vương thị hỏi mọi người.
Mọi người sôi nổi nói tốt.
Ôn Hinh lắc lắc đầu: "Bạc cùng trâm cài tóc bằng vàng này cầm đi để đổi đại tỷ trở về đi, có đủ không ạ?"
Không khí nhất thời lặng im.
Ôn Noãn đem trâm cài tóc bằng vàng cùng bạc nhét vào trong tay Ôn Hinh, nói lời đảm bảo: "Nhị tỷ, vốn dĩ định là đến ngày họp chợ đó muội sẽ đi đón đại tỷ trở về. Muội đảm bảo đón được đại tỷ về nhà! Nhà của chúng ta không thể thiếu bất kỳ ai được! Bạc cùng trâm cài tóc bằng vàng này tỷ giữ lại là được."
Ôn Gia Thụy cũng nói: "Đúng vậy, chúng ta đã thương lượng đến ngày họp chợ trong huyện thì đi đón đại tỷ con! Bạc cùng trâm cài tóc bằng vàng này con giữ lại đi!"
Nghe xong lời này Ôn Hinh mới yên tâm, nàng ấy buông bạc cùng trâm cài tóc bằng vàng ra: "Con không cần đâu, giữ lại để xây nhà đi."
Vương thị lập tức nói: "Bạc thì dùng để xây nhà, trâm cài tóc bằng vàng thì Yến nương con giữ đi, về sau cho Hinh nhi áp đáy hòm."
"Vâng." Ngô thị đồng ý.
Ôn Hinh lại hạ quyết tâm, nếu không đón được đại tỷ trở về, vậy thì chờ đến khi đại tỷ cập kê thì đưa cho đại tỷ, để tỷ ấy sống ở Tiền gia thì lưng có thể thẳng một chút!
Nhưng mà Noãn nhi không bị bệnh mới được, nếu bị bệnh thì phải cầm đi hiệu cầm đồ đổi bạc, sau đó mời đại phu tới khám và bốc thuốc.
Ôn Nhiên nhìn một đống tiền đồng trên bàn như một ngọn núi nhỏ, hai mắt tỏa ánh sáng, trong lòng đã sớm khó chịu: "Con biết đếm tiền đồng, con có thể đếm không?"
Ôn Lạc cũng cướp lời: "Con cũng biết đếm, con cũng muốn đếm!"
Vương thị nghe xong cười: "Tiểu tham tiền, vậy các con đếm đi! Đếm ra mười văn tiền rồi xâu lại thành một chuỗi!"
"Vâng!" Hai người cao hứng đếm lên.
Người một nhà vây quanh số tiền đồng ở trên cái bàn, không khí rất tốt, trên mặt mỗi người đều tràn đầy tươi cười.
Ôn Noãn nhìn bọn họ, nghĩ thầm còn thiếu một chút, chờ cũng đưa Ôn Nhu về nhà, như vậy thì người một nhà mới đầy đủ!
Rất nhanh tiền đồng đã đếm xong rồi, Ôn Noãn tính toán một chút, hôm nay bọn họ bán tổng cộng được năm thùng ốc nước ngọt lớn, mỗi thùng khoảng hơn sáu mươi bát, ngoài số lượng ăn thử, cùng chi phí gia vị, hơn nữa có thêm một lượng bạc của Viên quản gia kia, hôm nay bán ốc nước ngọt tổng cộng kiếm được một lượng sáu trăm bảy mươi văn tiền!
Ôn Gia Thụy mua mười cân gạo và mì cùng các loại gia vị, đường mạch nha, tổng cộng hết hai trăm bảy mươi văn. Gạo và mì đều là chọn mua loại có giá trung bình.
Nàng mua ba quyển sách cũ hết một trăm văn.
"Hôm nay kiếm lời được 106 lượng ba trăm văn tiền."
Ôn Lạc: "Thủ ô kia thật đáng giá! Về sau chúng ta lên núi tìm thủ ô bán đi."
"Cháu cho rằng thủ ô một trăm hai mươi năm dễ dàng tìm như vậy sao? Trên núi đa số thủ ô vừa mới trưởng thành là đã bị đào!" Vương thị tức giận nói.
Ôn Lạc sờ sờ đầu, cười.
Ôn Noãn: "Có thể bán một trăm lượng, đó là vận khí tốt, do có cha ở đó. Nếu không con mà cầm đến phòng đấu giá thì chắc là nhiều nhất chỉ có thể bán được mấy chục lượng."
Nhưng mà thủ ô kia được mây tím của nàng nuôi dưỡng, tuyệt đối là độc nhất vô nhị trong thiên hạ, không phải loại thủ ô một trăm hai mươi năm bình thường có thể so sánh, Lưu viên ngoại đúng là không lỗ!
Ôn Gia Thụy cười vẫy vẫy tay: "Là do Noãn nhi có khả năng nói chuyện, ta nghe nhị ca nói, Lưu viên ngoại được con dỗ dành đến cực kỳ vui vẻ."
Hắn mua xong đồ thì đến tửu lâu Phú Quý, khi vừa đi qua hiệu thuốc có đi vào xem bọn nhỏ đã đi chưa thì nghe nhị ca nói ra việc này.
Nhưng mà Ôn Noãn nói như vậy khiến trong lòng ông được an ủi rất nhiều.
Miệng Noãn nhi càng ngày càng ngọt!
Ôn Hậu cầm một xâu tiền đồng nặng trĩu, vui mừng nói: "Một ngày đã kiếm được nhiều hơn sáu trăm văn, so với đi làm công còn kiếm được nhiều hơn! Về sau chúng ta cứ bán ốc nước ngọt là được!"
Ôn Lạc gật đầu: "Hôm nay Thạch Đầu còn cười một nhà chúng ta nhất định là đói đến điên rồi, cho nên mới đi mò những cái rác rưởi vịt cũng không ăn kia! Lần sau hắn lại cười con, con sẽ nói cho hắn biết xào ốc nước ngọt có thể kiếm bạc!"
Ôn Noãn cũng không thèm để ý, người trong thôn thấy nhà bọn họ đi mò ốc nước ngọt, đúng thật ở sau lừng đều nhỏ giọng nói một nhà bọn họ một nhà bị đói đến phát điên rồi.
Nhưng mà qua mấy ngày nữa, chắc là sẽ có rất nhiều người đi mò.
Ôn Gia Thụy: "Bán ốc nước ngọt không phải kế lâu dài, ốc nước ngọt có cách làm đơn giản, rất nhanh sẽ có người nghiên cứu ra được, chúng ta chỉ có thể lợi dụng ngày mùa mà kiếm được một khoản tiền nhanh thôi."
Ôn Hậu nghe xong, tâm trạng đang bay bổng dần ổn định lại: "Tìm một cái việc kiếm bạc lâu dài thật sự quá khó khăn!"
Vương thị thấy vậy nên an ủi: "Có thể kiếm tiền nhanh được mấy ngày cũng là tốt rồi! Số tiền kiếm được ngày hôm nay còn nhiều hơn rất nhiều số tiền mà người khác dành cả đời mới kiếm được!"
Ngô thị: "Cũng không phải là không có! Nếu về sau không bán được ốc nước ngọt thì vẫn có thể bán dược liệu, đất này của chúng ta có phúc, nhân sâm cùng linh chi đều có thể trồng sống, còn sợ không có việc kiếm ra tiền hay sao?"
"Đúng vậy, mẫu thân thật thông minh, có thể bán dược liệu! Dược liệu rất đắt!"
Mọi người nhìn nhân sâm cùng linh chi trong một góc ở sau phòng lập tức tràn đầy hy vọng.
Vẻ mặt Ôn Hinh mờ mịt: "Nhân sâm gì?"
Trên đường trở về đại ca và Noãn nhi chỉ nói chuyện chuyển nhà, còn có cả chuyện bán ốc nước ngọt và thủ ô để kiếm bạc, cảm giác lần này về nhà đã có rất nhiều chuyện đều đã thay đổi.
Ôn Nhiên thì thầm giải thích một chút về chuyện nhân sâm.
Ôn Hinh cực kỳ kinh ngạc, hóa ra thật sự có chuyện khổ tận cam lai!
Ôn Noãn: "Được, hiện tại chúng ta đã có bạc rồi, cần lên kế hoạch mua đất xây nhà."
Bốn chữ "mua đất xây nhà" khiến trong lòng mọi người chấn động.
Từ xưa đến nay, bốn chữ "Mua đất xây nhà" này đều không phải một việc dễ dàng!
Bao nhiêu người đã phấn đấu cả đời cũng vì việc này!
Nhưng mà bọn họ đã làm được!
Từ khi bị đuổi ra khỏi nhà đến hiện tại, chỉ trong thời gian ngắn ngủn có mấy ngày mà Noãn Nhi mang theo bọn họ đã làm được!
Vương thị kích động đến nỗi nước mắt tuôn rơi: "Được, được..."
Ôn Noãn thấy Vương thị rơi lệ, tuy rằng biết đây là vui quá mà khóc, nhưng cũng khó tránh khỏi nghĩ đến những khổ sở đã phải trải qua lúc trước, nên nàng cố ý cười nói:
"Bà nội, bà nhớ đi tìm người nào đó gọi bà là tổ tông nhé! Cháu muốn nghe thử."
Người một nhà đều cười.
"Đứa nhỏ này!" Quả nhiên Vương thị cười, bà ấy lau nước mắt tức giận nói.