Ôn Noãn thấy vậy lại càng không muốn bán, nàng muốn nhìn xem người phụ nữ này đang muốn nó làm gì.

Nàng quyết định để lại cho Ôn Gia Quý, nói không chừng có thể giúp nhị bá.

Nàng làm như không nghe thấy, bước nhanh rời đi.

Đàm Phán Nhi thấy bọn họ thật sự rời đi, đành phải đuổi theo hai bước, cắn răng nói: "Ba lượng bạc! Tôi mua một cân!"

"Không bán." Ôn Noãn cũng không quay đầu lại lôi kéo Ôn Thuần rời đi.

Đàm Phán Nhi chán nản, không khỏi trách cứ Ôn Gia Quý: "Tỷ phu, tại sao huynh lại không thu hà thủ ô đó? Huynh rốt cuộc có muốn cửa hàng tốt lên không vậy?"

Ôn Gia Quý tức giận nói: "Ban đầu muội dùng hai văn tiền đi mua hà thủ ô giá trị một lượng bạc một cân, người ta không bán không phải rất bình thường sao?"

Nói xong, ông ấy không quan tâm tới nàng ta, tiếp tục đi tính sổ.

Trong lòng Đàm Phán Nhi tức điên, nàng ta nhìn Ôn Gia Quý hừ lạnh một tiếng.

Chờ, nàng ta có rất nhiều biện pháp để hắn đi lấy hà thủ ô kia.

Lúc này, một người đàn ông trung niên bụng phệ, đầu hơi hói, mặc áo choàng đi vào.

Người đàn ông với vẻ mặt lo lắng, như thể có điều gì đó đang làm ông ấy phiền lòng.

"Ôn chưởng quầy, Tống phu nhân, hiệu thuốc các ngươi đã tìm được hà thủ ô trên trăm năm chưa? Cho dù bao nhiêu bạc tôi đều mua!"

Ôn Noãn cùng Ôn Thuần vừa đi ra hiệu thuốc không xa liền nghe được lời này, nàng dừng lại bước chân.

Đàm Phán Nhi thấy Lưu viên ngoại tới lập tức cười đi lên đón chào, mỉm cười lấy lòng nói: "Tìm được rồi, tìm được rồi, tôi tốn rất nhiều công sức phái người đi tìm trong núi sâu, nhưng hiện tại vẫn chưa đào về, chỉ là có người truyền tin trở về trước, một khối thật lớn, nghe nói đã trên 120 năm! Ngày mai hẳn là có thể mang về."

Lưu viên ngoại nghe vậy thì trừng lớn hai mắt, ánh mắt sáng lấp lánh, trên mặt khó nén vui mừng: "Thật sự tìm được rồi sao? Thật tốt quá!"

Con trai ông ấy năm sau phải tham gia kỳ thi mùa xuân, nhưng hiện tại đột nhiên một đêm đầu bạc, đại phu nói cần hà thủ ô trên trăm năm, tốt nhất là trên 120 năm, ông ấy tìm khắp nơi trong thành nhưng đều không có, làm ông ấy vội muốn chết

Hà thủ ô 120 năm chính là một trong chín đại tiên thảo, giống như nhân sâm trăm năm, rất khó tìm!

Ôn Gia Quý nhíu mày, không đồng ý mà nhìn nàng ta, ông ấy vừa định đứng lên nói gì.

Đàm Phán Nhi cảnh cáo nhìn Ôn Gia Quý, lập tức giành nói trước: "Lưu viên ngoại, nếu ngài có việc vội cứ đi trước! Khi nào hà thủ ô được đào về, tôi sẽ tự mình mang đến cho ngài ngay lập tức."

Nàng ta hiểu biết Ôn Gia Quý, vị tỷ phu này siêu ngốc! Trọng tình trọng nghĩa, cũng xem trọng hiếu đạo.

Thật sự một lòng vì cửa hàng, không có tư tâm. Nàng ta có rất nhiều biện pháp làm ông ấy chủ động đi thu mua hà thủ ô của hai tên quỷ nghèo kia! Cho dù cầu xin cũng phải cầu tới, cho nên nàng ta mới dám nói chính mình tìm được rồi.

Khối hà thủ ô này tuyệt đối phải là nàng ta đưa cho Lưu viên ngoại.

Như vậy thì Lưu viên ngoại mới thiếu nàng ta một phần nhân tình.

"Được, được" Lưu viên ngoại vui mừng nói mấy từ được liên tiếp: "Tống phu nhân, nếu cô thực sự giúp tôi chuyện này thì cô chính là quý nhân của nhà chúng tôi, tôi sẽ nhớ kỹ nhân tình này!"

Ông ấy thật sự còn có việc, phải nhanh chóng trở về báo tin tức tốt này cho con trai út của mình, con trai út của ông ấy gần đây không muốn ăn uống, cả người tự sa ngã.

"Lưu viên ngoại khách sáo rồi, nhà tôi mở hiệu thuốc, lo lắng bệnh tình cho người bệnh hẳn là, không phải sao?"

"Tống phu nhân thật là người có tâm địa Bồ Tát, trái tim thầy thuốc, ngày mai tôi sẽ quay lại đây." Lưu viên ngoại nói xong liền vội vàng đi ra ngoài.

Ôn Noãn lúc này mới đi trở về: "Nhị bá, cháu cuối cùng cũng tìm được hà thủ ô 120 năm mà nhị bá tìm khắp nơi rồi."

Lưu viên ngoại dừng lại bước chân: "Tiểu cô nương, cháu thật sự có hà thủ ô 120 năm sao?"

"Đúng vậy, nhị bá của cháu nói có một vị cử nhân có thể thi đậu Trạng Nguyên đột nhiên một đêm đầu bạc, năm sau phải tham gia kỳ thi mùa xuân, muốn đi thi Trạng Nguyên, rạng rỡ toàn bộ huyện Ninh Viễn.

Trạng Nguyên của toàn bộ huyện Ninh Viễn chúng ta tuyệt đối không thể bởi vì đầu tóc mà bị chậm trễ, bằng không quá đáng tiếc, cho nên nhị bá đã nhờ rất nhiều người vào núi sâu tìm kiếm, nhiều người thì lực lượng càng lớn!

Cha của cháu nghe nói cũng mạo hiểm vào vào núi sâu tìm kiếm, thiếu chút nữa bị sói ngậm đi, trăm cay ngàn đắng mới đào được khối hà thủ ô 120 năm này.

Trời xanh thật có mắt! Ông trời nhất định là không muốn Văn Khúc Tinh ở nhân gian bị tổn hại nên mới để cha cháu tìm được."

Việc này là khi Ôn Noãn bán ốc nước ngọt nghe được hai bà lão nhỏ giọng thảo luận.

Bà lão kia nói: "Thiếu gia bởi vì một đêm đầu bạc, không buồn ăn uống, đã ba ngày không ăn cơm, mua chút món mới trở về, nói không chừng cậu ấy có thể ăn cơm."

Một bà lão khác nói: "Thật đáng tiếc cho thiếu gia, ngài ấy chính là vị cử nhân duy nhất của huyện chúng ta đâu, hiện tại Lưu viên ngoại đang rất lo lắng!"

"Đúng vậy."

Ôn Noãn nghe xong cuộc nói chuyện kia, sau đó đoán được Lưu viên ngoại mà bà lão kia vừa nhắc đến chính là Lưu viên ngoại muốn mua hà thủ ô 120 năm hiện tại, cho nên nàng mới nói ra những lời này.

Ôn Gia Quý: "..." Ông ấy nói khi nào?

Ông ấy cũng không biết chuyện Lưu công tử một đêm đầu bạc nha! Ông ấy chỉ biết Lưu viên ngoại khắp nơi tìm hà thủ ô 120 năm. Hoá ra là bởi vì việc này, vậy khó trách!

Nhưng mà Noãn nhi làm trò trước mặt Lưu viên ngoại nói con của ông ấy một đêm đầu bạc.

Lưu viên ngoại là người coi trọng thể diện, không thích nghe người khác nói Lưu nhị công tử không tốt, chỉ sợ sẽ không vui, đắc tội Lưu viên ngoại cũng không phải là chuyện tốt.

Ôn Gia Quý vội nói: "Lưu viên ngoại, việc này đều là tôi sai! Trách tôi lắm miệng, ngài đừng trách đứa nhỏ này lanh mồm lanh miệng."

Đàm Phán Nhi vốn dĩ tức giận đến gan đau, thì ra Ôn Gia Quý cũng biết chuyện Lưu viên ngoại cần gấp hà thủ ô. Khó trách nha đầu thối kia không bán, làm hỏng chuyện tốt của mình.

Nhưng khi nghe thấy nha đầu thối kia cư nhiên ngu xuẩn nói ra chuyện của Lưu công tử một đêm đầu bạc, cho dù Lưu viên ngoại biết trong tay nha đầu này có thủ ô thì cũng sẽ không mua.

Nàng ta vẫn còn có cơ hội!

May mắn vừa rồi chính mình nói đã tìm được hà thủ ô 120 năm, nàng ta chờ nha đầu thối kia bị Lưu viên ngoại từ chối, sau đó không mua của nó.

Đến lúc đó, mọi lợi ích vẫn sẽ là của nàng ta!

Nàng ta lạnh lùng nhìn Ôn Noãn, chờ con nhóc thối này bị Lưu viên ngoại răn dạy từ chối.

Lưu viên ngoại vốn dĩ không vui khi nghe có người nói chuyện con trai mình một đêm đầu bạc, nhưng Ôn Noãn luôn miệng nói Trạng Nguyên, Văn Khúc Tinh ở nhân gian, làm rạng rỡ toàn bộ huyện, hơn nữa bọn họ cư nhiên thương tiếc cho con trai của chính mình, trăm cay ngàn đắng vào núi sâu tìm hà thủ ô trăm năm, trong nháy mắt ông ấy như tìm được tri âm!

Chẳng lẽ đứa con trai tài giỏi xuất chúng của ông ấy lại không thể tham gia kỳ thi Trạng Nguyên chỉ vì một sợi tóc nhỏ sao, như vậy không phải là quá đáng tiếc sao!

Nha đầu này nói không sai, con trai của mình thi đậu Trạng Nguyên chính là làm rạng rỡ toàn bộ huyện, toàn bộ người trong huyện đều có thể diện!

Cho nên cho dù mọi người đã biết, cũng sẽ tiếc thương cho con trai của ông ấy!

Hơn nữa giống như tiểu cô nương này nói, ông trời thật sự mở mắt, thế mà thật sự tìm được hà thủ ô 120 năm! Con của ông ấy được cứu rồi.

Khuôn mặt mũm mĩm của Lưu viên ngoại đầu tiên là trầm xuống, sau đó lại nâng lên: "Nha đầu này thật có thể nói! Các ngươi đều có tâm! Hà thủ ô 120 năm đâu? Cho ta nhìn xem."

Sắc mặt Đàm Phán Nhi cứng đờ: Sao lại không hề tức giận và không vui nhỉ?

Nàng ta quýnh lên: "Lưu viên ngoại, tôi đã xem qua khối hà thủ ô này, tuyệt đối không tốt như của tôi tìm!"

"Để tôi xem trước." Chỉ cần đủ năm, cùng lắm thì ông ấy đều mua.

Ôn Thuần mở ra: "Lưu viên ngoại, ông nhìn xem."

Lưu viên ngoại vừa thấy, một khối lớn như vậy, tỉ lệ này tuyệt đối trên 120 năm.

Con trai của ông ấy được cứu rồi!

Ôn Gia Quý: "Lưu viên ngoại, khối hà thủ ô này tuyệt đối trên 120 năm. Thế gian khó tìm! Loại tiến cống lúc trước cũng chưa tốt bằng nó. Hy vọng Lưu công tử có thể khoẻ lại, năm sau kim bảng đề danh."

"Tốt, tốt, mượn lời hay của ông! Ôn huynh, tôi sẽ nhớ kỹ ân tình này!" Lưu viên ngoại đã xưng hô từ Ôn chưởng quầy đến Ôn huynh.

"Đều là công lao của Tứ đệ tôi, đệ ấy từng thi đậu đồng sinh, sau lại bị thương, trên mặt để lại sẹo, cho nên không thể tham gia khoa cử, trong lòng vô cùng tiếc nuối, nghe nói việc này hắn liền lên núi tìm. Nói là không đành lòng để những học sinh khác tiếc nuối cả đời như hắn!"

Ôn Gia Quý đẩy hết công lao lên người Ôn Gia Thuỵ, có được ân tình của Lưu viên ngoại, sau này Tứ đệ tìm được một công việc có thể diện cũng dễ dàng hơn.

Nói không chừng có thể ở làm trướng phòng linh tinh dưới quyền của Lưu viên ngoại.

Bởi vì trên mặt có vết sẹo, cho dù hiểu biết chữ nghĩa thì những cửa hàng khác đều không thu nhận hắn, chỉ có thể làm việc nặng, tiền kiếm được cũng không nhiều.

Lưu viên ngoại nghe xong trong lòng có suy đoán: "Tứ đệ của ông là Ôn Gia Thuỵ sao?"

"Đúng vậy, Lưu viên ngoại cũng biết xá đệ?"

"Cậu ấy chính bạn cùng trường với con trai cả của tôi!" Con trai cả của ông ấy đã là tiến sĩ, mấy năm nay đang làm huyện lệnh ở phương bắc.

Thành tích cũng không tệ lắm, nhiệm kỳ sau có hi vọng thăng quan.

Ông ấy nhớ rõ năm đó con trai cả nói nếu như Ôn Gia Thuỵ không hủy dung nên không thể tham gia khoa cử thì con trai ông ấy tuyệt đối sẽ không dành được án đầu!

"Lệnh đệ là người nhiệt tâm, đáng tiếc! Ân tình này tôi sẽ nhớ kỹ." Lưu viên ngoại móc ra một tấm ngân phiếu đưa cho Ôn Noãn:

"Đây là bạc mua hà thủ ô, nha đầu giúp ta cảm ơn cha của cháu nhé!"

Ôn Noãn không nghĩ tới còn có chỗ tốt này, nàng nhìn thoáng qua con số trên ngân phiếu, không có nhận lấy: "Quá nhiều. Nếu Lưu viên ngoại quen cha cháu, xem như là trưởng bối, cháu hiếu kính trưởng bối chỉ thu mười lượng là đủ rồi, nếu không cháu sẽ bị cha mắng."

"Cầm! Tiền đồ của con trai ta chỉ có thể mua bằng mười lượng thôi sao! Nếu như cha cháu dám mắng thì cháu bảo hắn tới tìm ta!" Hành động của Ôn Noãn khiến Lưu viên ngoại lau mắt mà nhìn.

Ông ấy giả vờ tức giận nhét ngân phiếu vào tay Ôn Thuần, xách túi đựng hà thủ ô lên nói: "Tôi còn có việc đi trước, vài vị, cáo từ!"

Lưu viên ngoại không cho bọn họ có cơ hội phản ứng, vội vàng xách theo bao tải rời đi.

Đàm Phán Nhi nhìn tấm ngân phiếu một trăm lượng, hô hấp cứng lại: Số bạc này vốn dĩ là của nàng ta! Ân tình của Lưu viên ngoại cũng nên của nàng ta!

Ánh mắt nàng ta nhìn Ôn Gia Quý hiện lên một tia hung ác nham hiểm: Đều do tên ăn cây táo, rào cây sung này!

Nàng ta hừ lạnh một tiếng chuẩn bị xoay người về phòng.

Lưu viên ngoại đi được vài bước đột nhiên dừng chân: "Tống phu nhân, ngày mai tôi sẽ tới lấy cây hà thủ ô 120 năm kia."

Nói xong liền vội vàng rời đi.

Đàm Phán Nhi thân thể cứng đờ, giống bị đóng băng.

Nàng ta cứng đờ quay đầu nhìn về phía Ôn Noãn: "Nhà ngươi còn có hà thủ ô 120 năm không?"

Ôn Noãn lắc đầu: "Nhà tôi không có, nhưng ngoài đường có, bà đi tìm xem."

Đàm Phán Nhi : "..."

Bán hà thủ ô xong, Ôn Noãn cùng Ôn Thuần đi tửu lầu Phú Quý đón Ôn Hinh.

Trong lòng Ôn Thuần vui vẻ, cảm thán nói: "Vốn tưởng rằng hà thủ ô nhiều nhất có thể kiếm được mười mấy lượng bạc, nhưng không ngờ tới kiếm được một trăm lượng! Chúng ta có bạc xây nhà rồi!"

Ôn Noãn không cho là đúng nói: "Cho nên kiếm bạc là không có con số chính xác. Kiếm chút tiền là dựa vào kiên định chăm chỉ, vẫn luôn chăm chỉ cố gắng, tiền tài tự nhiên sẽ tích tiểu thành đại. Mà kiếm đồng tiền lớn, trừ bỏ ánh mắt sắc bén, thì phải có rất nhiều kỳ ngộ và quan hệ.

Nói trắng ra là chính là có quý nhân tương trợ, chỉ cần có quý nhân thưởng thức, cho ngươi kỳ ngộ, ngươi nắm chắc là có thể kiếm được đồng tiền lớn; nắm chắc không tốt thì chỉ có thể kiếm được chút tiền, hoặc thậm chí sai dịp không kiếm được tiền. Hôm nay, Lưu viên ngoại chính là một vị quý nhân."

Ôn Thuần giống như suy tư gì.

Ôn Noãn thấy nói vậy là đủ rồi, có một số điều cần phải tự mình lĩnh ngộ, sau đó mới thông hiểu đạo lí được.

Con người trải qua nhiều sẽ biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play