Tửu lầu Phú Quý.
Ôn Hinh vui vẻ rửa sạch chiếc mâm cuối cùng, hôm nay cuối cùng cũng có thể về nhà!
Nàng ở đây rửa chén đã được một năm! Cả năm không có ngày nghỉ, chỉ có ăn tết, tửu lầu không mở cửa mới được về nhà nghỉ ngơi mấy ngày.
Nàng nâng lên một chồng chén đĩa cao hơn mình đi vào phòng bếp, sau đó cẩn thận đặt ở tủ chén.
Tiểu Chu thị đi ra nhìn thấy Ôn Hinh, đáy mắt hiện lên một tia ngoan độc, nhưng rất nhanh khôi phục như thường, mỉm cười đi qua: "Hinh nhi rửa xong chén rồi sao? Đợi lát nữa về nhà phải không? Trong bếp vừa mới hấp xong bánh bao, cháu mang theo vài cái ăn trên đường, cũng đưa cho Thuần nhi và các tỷ muội trong nhà nếm thử."
Ôn Gia Thuỵ ngày hôm qua nhờ người trong thôn nhắn là hôm nay tới đón Ôn Hinh về nhà.
Ôn Hinh lắc đầu: "Cảm ơn đại bá nương, không cần, bánh bao để lại cho khách ăn. Cha hẳn là đã tới đón cháu, cháu đi về trước."
Nàng cũng không dám ăn đồ vật bà ta đưa, lúc trước có một vị khách ăn thừa một cái bánh bao, nàng thật sự quá đói bụng, cả ngày chỉ ăn được một cái màn thầu, nàng thấy bánh bao không bị dơ, nhịn không được ăn một cái.
Ai biết có người nói cho đại bá nương, đại bá nương nói không thể làm hỏng quy củ, khiến tiểu nhị khác học theo, phạt nàng rửa sạch chén hai tháng.
Hiện tại nàng cũng không dám lấy bánh bao.
"Đứa nhỏ này thật là, khách sáo với đại bá nương làm gì." Tuy nói như vậy, nhưng bà ta cũng chỉ nói miệng mà thôi.
Bánh bao ở tửu lầu đều là bánh bao thịt, tiện loại như nó có tư cách ăn sao?
"Hinh nhi, ở đây có một bộ chén đĩa rất đắt, cháu giúp đại bá nương cầm đến cho vị khách quý ở bàn số 1 trong sảnh, rồi về nhà đi! Vốn dĩ cháu phải rửa chén hết chiều nay mới được mới về nhà, nhưng đại bá nương cũng không phải loại người không biết nhân tình. Nếu giữa trưa cha cháu tới đón, cháu liền về nhà đi!" Tiểu Chu thị cầm một bộ đồ ăn tinh xảo và đẹp đẽ đưa cho Ôn Hinh.
Ôn Hinh vốn dĩ muốn từ chối, bộ chén đĩa đắt tiền? Nàng theo bản năng không muốn chạm vào, nhưng nghe xong những lời này lại không nói ra được lời từ chối, chỉ đành cắn răng nói: "Được."
Ôn Hinh cẩn thận nhận lấy nó đi đến sảnh ngoài.
"Đừng làm vỡ, bộ chén đĩa là do vị khách quý kia mang tới, nghe nói là một bộ mấy chục lượng bạc đấy"
Ôn Hinh nghe xong lại càng thêm cẩn thận.
Chỉ là trong lòng nàng cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao khách quý có thể mang theo một bộ chén đĩa trị giá mấy chục lượng bạc đến để ăn mà lại ăn ở ngoài đại sảnh? Tại sao lại không bao một phòng riêng?
Tiểu Chu thị cười lạnh nhìn bóng dáng cẩn thận của Ôn Hinh, đáy mắt ẩn chứa một tia hung ác.
Thật ra bà ta vốn dĩ không định làm như vậy, nhưng mà ai bảo con gái bà ta vừa rồi ở chợ bị tai tinh kia bắt nạt chứ!
Nếu ngươi bất nhân cũng đừng trách ta bất nghĩa.
Lúc này đã là giờ ăn cơm, trong sảnh chật ních người, nói chuyện rôm rả ồn ào.
Ôn Hinh cẩn thận bưng bộ chén đĩa tránh những người qua lại, đi đến bàn số một.
Lúc sắp đi tới bàn số một, chân Ôn Hinh đột nhiên bị ai đó vấp phải, nàng lảo đảo mấy bước, không giữ được thăng bằng, một chiếc bát văng ra, rơi xuống đất kêu một tiếng "keng", và rồi vỡ thành ba mảnh.
Chiếc bát vỡ vụn ngay trước mặt vị khách ở bàn số một. Thấy chiếc bát yêu thích của mình bị vỡ, vị khách kia lập tức đứng dậy: "Làm ăn như thế nào vậy! Chủ quán đâu? Lại đây nhanh lên!"
Xong rồi! Lần này phải rửa chén bao nhiêu năm mới có thể đền xong đây?
Nhìn chiếc bát vỡ trên mặt đất, Ôn Hinh sợ đến run cả tay, vội vàng nhận lỗi: "Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý! Thật xin lỗi! Là có người đột nhiên vướng chân, chân tôi không giữ được thăng bằng mới văng chén ra."
Ôn Hinh duỗi tay chỉ vào người ngồi bên cạnh: "Là hắn, là hắn đột nhiên vươn chân, cho nên tôi mới làm rơi chén."
Dương Siêu bị Ôn Hinh chỉ ra, liền nhảy dựng lên, rống giận: "Con khốn, cô đừng ngậm máu phun người, tôi duỗi chân khi nào! Chủ quán đâu? Các ngươi làm ăn như vậy sao? Nha hoàn làm vỡ chén, không muốn đền liền đẩy lên người khách? Về sau còn ai dám tới tửu lầu nhà các người ăn cơm nữa hả?"
Ôn Hinh đỏ mặt: "Tôi không có!"
Chưởng quầy lúc này mới vội vàng đi tới: "Khách quan tạm thời đừng nóng nảy, có chuyện gì từ từ nói!"
Thấy chưởng quầy đi tới, Lâm Trung giành nói trước: "Chưởng quầy, ông tới vừa lúc, bộ chén đĩa này của tôi vô cùng quý báu, là tác phẩm của đại sư Trình Ân, một bộ năm mươi lượng bạc, hiện tại nha hoàn trong tiệm ông làm vỡ một cái chén, các ngươi định đền thế nào đây?"
Dương Siêu cũng cướp nói: "Chưởng quầy, các ngươi làm ăn như vậy sao? Nha hoàn trong cửa hàng tự làm vỡ chén, lại muốn bôi nhọ tôi cố ý vướng chân nàng ta!"
Chưởng quầy nhìn thoáng qua cái chén đã vỡ vụn trên mặt đất, nhíu mày nhìn Ôn Hinh: "Ngươi làm việc như thế nào vậy? Làm chén bể còn muốn ăn vạ khách sao? Nhanh nhận lỗi với Lâm công tử cùng Dương công tử đi! Sau đó đền bạc cho Lâm công tử!"
Xong rồi, ông ta lại khom lưng cúi đầu cung kính nói: "Hai vị công tử, thật sự xin lỗi, người trong tiệm quá lỗ mãng! Tôi nhận lỗi với hai vị, Lâm công tử, ngài xem cái chén này bao nhiêu tiền, tôi làm nàng bồi thường cho ngài."
Dương Siêu hừ lạnh một tiếng: "Xem ở mặt mũi chưởng quầy, việc này lão tử liền không so đo!"
Dương Siêu ngồi xuống lần nữa.
Lâm Trung vẫn còn tức giận: "Các ngươi làm việc như thế nào vậy? Tôi đã dặn dò mấy trăm lần là bộ dụng cụ này rất quý, là bộ chén đĩa tôi thích nhất! Không thể làm vỡ, hiện tại lại làm vỡ nó! Hơn nữa ý của ông chỉ muốn đền bạc một cái chén thôi sao? Đây là cả bộ, hiện tại huỷ hoại một cái, bộ chén này liền vô dụng! Các ngươi phải bồi thường cho tôi năm mươi lượng bạc, không được thiếu một văn tiền!"
Năm mươi lượng bạc? Ôn Hinh luống cuống: "Chưởng quầy, thật sự không liên quan đến tôi, là do hắn vướng chân tôi, cho nên tôi mới không cẩn thận làm vỡ chén! Muốn đền cũng là hắn đền!"
Năm mươi lượng một bộ chén, nàng rửa chén cả đời cũng không trả hết'
Chuyện này không phải nàng sai, nàng không đền!
Dương Siêu nghe xong lại nhảy dựng lên: "Nha đầu thúi, cô nói cái gì? Cô có chứng cứ sao?"
Năm mươi lượng áp lực quá lớn, Ôn Hinh cứng cổ nói: "Ngươi vướng chân ta mới làm vỡ chén của vị khách này, cho nên ngươi phải đền năm mươi lượng này! Ở đây nhất định sẽ có người nhìn thấy."
Chưởng quầy nhìn hai bàn khác bên cạnh: "Có ai nhìn thấy Dương công tử cố ý vướng chân nàng không?"
Không có ai lên tiếng.
Dáng vẻ côn đồ của Dương Siêu vừa nhìn liền biết không dễ chọc, không ai dám chọc phải phiền toái.
Ôn Hinh thấy vậy nói thẳng: "Dù sao chính là hắn vướng chân tôi, không liên quan đến tôi, có đánh chết tôi cũng không đền!"
"Con đĩ này còn dám bôi nhọ ta! Ta đánh chết ngươi!" Dương Siêu nâng tay lên muốn đánh vào mặt Ôn Hinh.
Khi bàn tay to sắp đánh vào mặt Ôn Hinh, một cái ly bay tới đập vào tay hắn ta.
Một giọng nói trầm thấp vang lên: "Tôi thấy."
Ôn Noãn cùng Ôn Thuần vừa bước vào tửu lầu thì nhìn thấy cảnh này, vội vàng chạy vào.
Ôn Thuần lo lắng hỏi: "Nhị tỷ, tỷ không sao chứ?"
Ôn Hinh thấy hai người, đặc biệt là Ôn Noãn, kinh ngạc nói: "Thuần nhi, Noãn nhi, sao hai đứa lại tới đây?"
Ôn Noãn thấy Ôn Hinh rơm rớm nước mắt, trên mặt đất còn có một cái chén vỡ, trên tay còn bưng một bộ chén đĩa, vừa nhìn liền đoán được đã xảy ra chuyện gì.
"Muội tới đón nhị tỷ về nhà. Nhị tỷ, có phải có người bắt nạt tỷ không?" Ôn Noãn lạnh lùng nhìn Dương Siêu.
Nàng ở ngoài cửa nhìn rõ ràng là người này ra tay!
Cặp mắt xinh đẹp kia lạnh băng, lúc này lại toát ra một tia lạnh lùng, khiến người không dám nhìn thẳng.
Nhìn ánh mắt lạnh băng của Ôn Noãn, trong lòng Dương Siêu rùng mình, không ngờ một nha đầu lại có khí thế khiếp người như vậy.
Ôn Hinh: "Hắn cố ý vướng chân tỷ, hại tỷ làm vỡ chén, còn bắt tỷ đền năm mươi lượng."
Năm mươi lượng? Ôn Thuần thở dốc vì kinh ngạc, đây là chén làm bằng vàng sao?
"Tiện tì, ngươi còn dám vu hãm ta!" Dương Siêu tỉnh táo lại, lửa giận tận trời đá vào ghế, chiếc ghế trượt trên mặt đất về phía đám người Ôn Noãn.
Vừa rồi bất tri bất giác phát hiện tay mình bị cái cốc đụng trúng, cả bàn tay đều vì đau mà tê dại, Dương Siêu không khỏi nói: "Vừa rồi tên khốn kiếp nào đánh ông đây! Lăn ra đây!"
Hắn sẽ cho người đó biết lễ độ!
Ôn Thuần nhanh chóng chắn trước mặt hai muội muội, Ôn Noãn càng nhanh hơn, thân hình chợt lóe, nhấc chân đá bay cái ghế trở về chỗ cũ, đâm tới chỗ Dương Siêu.
Dương Siêu thay đổi sắc mặt, vội vàng né tránh.
"Tìm chết!" Hắn nhặt một chiếc ghế ném về phía Ôn Noãn!
Ôn Hinh hoảng sợ, thét chói tai: "Cẩn thận!"
Mặc dù thực lực của Ôn Noãn hiện tại không bằng một 1% của kiếp trước, nhưng đối phó với tên giá áo túi cơm này vẫn đủ!
Nàng vươn tay muốn bắt lấy chiếc ghế, đúng lúc này một bóng đen lóe lên, giữa không trung lại có một bàn tay to nhanh chóng chộp lấy một chân chiếc ghế.
Một người đàn ông vạm vỡ với bộ râu rậm che nửa khuôn mặt đặt chiếc ghế đẩu xuống, lạnh giọng nói: "Bắt nạt ba đứa nhỏ thì tính là anh hùng hảo hán gì chứ?"
Dương Siêu phi một tiếng: "Không phải việc của ngươi! Cút ngay!"
"Ta đều thấy, là ngươi cố ý đợi cô nương này đi qua liền đưa chân ra ngáng đường. Số bạc này là ngươi nên ngươi đền! Chưởng quầy, ông nói đúng không?"
Khách trong tửu lầu vốn dĩ đang xem náo nhiệt, thấy đột nhiên đánh nhau rồi, sợ tới mức trốn sang một bên tiếp tục xem náo nhiệt.
Chưởng quầy bị cảnh đánh nhau thì suýt nữa bị làm cho sợ chết khiếp, tại sao lại biến thành đánh nhau rồi?
Ông ta nhất thời không biết nói như thế nào, việc này là Tiểu Chu thị bảo ông ta cố ý tính kế Ôn Hinh, mục đích là giữ nàng ta ở lại tửu lầu tiếp tục rửa chén.
Hiện tại thế mà lại có người đứng ra làm chứng.
Ông ta nhìn về một hướng nào đó trên lầu hai, muốn xem Tiểu Chu thị có chỉ thị gì không.
Tiểu Chu thị cùng Ôn Gia Phú đứng ở lầu hai âm thầm nhìn tất cả mọi chuyện này thì cũng hoảng sợ, sao lại đánh nhau rồi?
Nếu như tửu lầu bị đập phá thì mất nhiều hơn được.
Nếu làm ra mạng người thì còn thảm hại hơn! Sau này sẽ không có người dám tới ăn cơm nữa.
Bọn họ vội vã xuống lầu.
Ôn Noãn nhìn theo ánh mắt chưởng quầy về phía lầu hai, phát hiện Ôn Gia Phú cùng Tiểu Chu thị.
Trưởng tử đại phòng, đứa con trai có tiền đồ nhất của ông Ôn, là tấm gương của toàn bộ thôn!
Nàng nhướng mày: Nhị tỷ rửa chén xong hôm nay là có thể về nhà, hiện tại lại bị người vướng chân làm vỡ chén nên phải đền tiền. Không có bạc đền liền phải tiếp tục ở lại tửu lầu rửa chén? Việc này nói là trùng hợp thì đánh chết nàng cũng không tin!
Dương Siêu nhìn người đàn ông râu xồm, tức giận nói: "Vừa rồi là ngươi ném cái ly đúng không? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta vướng chân? Ngươi là ai, ngươi có biết ta là ai không?"
"Hai con mắt, ngươi không xứng biết ta là ai! Ta không cần biết ngươi là ai! Ta chỉ là không quen nhìn ngươi ỷ mạnh hiếp yếu mà thôi! Ngươi có đền bạc hay không?"
Lâm Đình Hiên tiện tay cầm lấy một cây đũa, búng nhẹ nhàng một đầu, chiếc đũa bị đứt thành từng đoạn chỉnh tề.
"..."
Thấy vậy, da đầu Dương Siêu có chút tê dại, mạnh miệng nói: "Ngươi nhìn lầm rồi, ông đây không đền!"
Lâm Đình Hiên vỗ nhẹ chiếc đũa trên bàn, cái bàn trong nháy mắt trở thành một đống gỗ vụn.
"Ngươi nói, ta có nhìn lầm hay không?"
Dương Siêu: "..."
Hắn nuốt nước miếng, da đầu căng thẳng: "Không."
Lâm Đình Hiên vỗ bụi trong lòng bàn tay: "Một khi đã như vậy, vậy đền tiền đi."
Dương Siêu lúc này mới nhận ra mình nói cái gì: "... Không phải, ta..."
"Hả? Ngươi không đền sao?" Lâm Đình Hiên lại nhìn về phía hắn, rồi nhìn thoáng qua tay mình.
Dương Siêu cứng lại: "... Đền."
Lâm Đình Hiên nói với chưởng quầy cùng Lâm Trung nói: "Nghe thấy không? Hắn đền."
Hai người: "..."
Kịch bản không phải diễn như vậy nha!
Hai mắt Ôn Hinh nhìn thúc thúc râu xồm sáng ngời, khom lưng nói: "Cảm ơn ân nhân đã ra tay giúp đỡ."
Ôn Noãn và Ôn Thuần cũng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn ân nhân ra tay giúp đỡ."
Tiểu Chu thị lúc này đi tới, nhìn thấy gỗ vụn rơi đầy đất, thái dương nhảy nhảy, đây là một đám bàn mới, một cái bàn đáng giá trăm văn tiền đấy!
Ôn Gia Phú nhìn cửa hàng lộn xộn, cảm thấy đau đầu vì thiệt lớn.
Tiểu Chu thị cố nén đau đớn trong lòng, mỉm cười nói: "Làm sao vậy? Sao lại đánh nhau rồi, đã xảy ra chuyện gì? Thuần nhi, Noãn nhi cũng ở đây sao?"