Ôn Uyển lắc đầu, làm sao có thể mong đợi muội muội bốc đồng của mình làm chuyện gì: "Không cần để ý tới bọn họ là được. Muội chỉ cần vẽ tranh, về sau danh dự là của muội, chúng tinh phủng nguyệt cũng là của muội, những người đó cũng chỉ có thể nhìn lên! Để muội giẫm đạp đúng không? Chẳng lẽ muội không thích cảm giác đạp những người hạ tiện bình thường đó dưới chân, nhìn bọn họ chỉ biết nhìn lên, tự biết xấu hổ, tìm mọi cách lấy lòng sao? Hơn nữa, mây giáo huấn bùn sẽ tự mình ra tay sao? Muội chỉ cần rơi một cơn mưa, vậy thì bùn sẽ ướt dầm dề, lầy lội. Muội đã bao giờ nghĩ xem cơn mưa đó là gì chưa?"
"Tỷ tỷ con nói đúng, các con chỉ cần học tập, làm một nữ tử có danh tiếng, có một số việc mẹ sẽ làm thay con. Dính bùn sẽ làm bẩn danh dự và ảnh hưởng đến thanh danh của con, về sau con muốn gả vào nhà phú quý cũng khó khăn..."
Ôn Ngọc trầm tư suy nghĩ.
Một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Con nghe mẹ cùng tỷ tỷ."
――
Trên đường lớn, Ôn Noãn cùng Ôn Thuần đi hơn mười lăm phút, cuối cùng đi vào hiệu thuốc Cát Tường.
Hai người đi vào, chào hỏi người đàn ông trung niên đang ngồi ở quầy tính tiền: "Nhị bá."
Ôn Gia Quý ngẩng đầu thấy hai người tới, liền quay đầu nhìn về phía cửa, kinh ngạc nói: "Thuần nhi, Noãn nhi, chỉ có hai đứa tới thôi sao? Noãn nhi thân thể không thoải mái, muốn tới mua thuốc sao?"
Ôn Gia Quý cẩn thận đánh giá Ôn Noãn, xem sắc mặt nàng khá tốt, chưa từng khỏe như vậy, thân thể này hẳn là không sao!
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên Noãn nhi tự mình đi vào, trước kia mỗi lần tới đều là Tứ đệ cõng nàng vào.
"Không phải, nhị bá, chúng ta hôm nay tới trấn trên bán ốc nước ngọt xào, cha đi mua chút đồ vật. Chúng cháu đến xem nhị bá thuận tiện bán chút thủ ô. Nhị bá, cho người, đây là ốc nước ngọt xào, ăn rất ngon, người cùng nhị bá nương và hai vị tỷ tỷ nếm thử." Ôn Noãn đưa cho ông ấy hai túi ốc xào lớn đã để lại từ trước.
Nhị bá tuy rằng là con trai của Chu thị, nhưng làm người đôn hậu thiện lương, không giống như Chu thị.
Đối xử với nhà nàng rất tốt, đối với anh em trong nhà cũng tốt, có chuyện gì nhất định sẽ ra tay giúp đỡ.
Trước đây mỗi lần bọn họ tới lấy thuốc đều rẻ hơn rất nhiều, hơn nữa bọn họ đều biết ông ấy luôn âm thầm giúp người nhà bọn họ.
Chu thị không thích ông ấy, bởi vì ông ấy xem như vì tình yêu mà trở thành con rể tới cửa, cả ngày chỉ ở nhà nhạc phụ. Hơn nữa cưới Đàm thị cũng chỉ sinh hai cô con gái, hại bà ta có ba người con trai, nhưng chỉ có một cháu trai, kém Vương thị dù chỉ một đứa con trai nhưng có tận ba cháu trai.
Nhưng mà vì trong nhà Đàm thị giàu có nên vẫn luôn ở nhà mẹ đẻ, rất ít khi trở lại thôn.
Chu thị cũng chỉ dám càu nhàu trước mặt ông Ôn.
Dược đồng thấy hai người tới liền chạy vội vào phòng trong, Ôn Noãn nhìn thấy cũng không để ý.
"Đứa nhỏ này, để lại mình ăn là được, nhị bá không thiếu đồ ăn." Cả nhà Tứ đệ ăn cơm no đều ăn không được, sao ông ấy lại không biết xấu hổ lấy thức ăn của bọn họ chứ.
"Trong nhà còn có rất nhiều đâu! Nhị bá nhận lấy đi! Bằng không chúng cháu sẽ ăn vạ ở nơi này không đi đâu!"
Ôn Thuần lúc này cũng mở miệng nói: "Trong nhà thật sự còn có rất nhiều, bọn cháu mò nó ở trong sông, không tốn bạc. Ốc nước ngọt này ăn với cơm rất ngon, nhị bá cầm cho nhị bá nương, nhị đường tỷ cùng tứ đường tỷ nếm thử mới mẻ."
Ôn Gia Quý nghe vậy lúc này mới cười nhận lấy, tốt xấu là tâm ý của cả nhà Tứ đệ, trong chốc lát mua cho bọn họ chút điểm tâm mang trở về là được, nghĩ đến đây, ông ấy mới nhẹ nhàng, sau đó cười nói: "Không phải nói đến bán thủ ô sao? Gần đây cửa hàng ở trấn trên đều thiếu thủ ô, nếu như thủ ô lớn lên tốt, nhị bá sẽ cho các cháu một cái giá tốt!"
Ôn Thuần đặt một chiếc túi trên lưng xuống, mở nó ra.
Lúc này, một giọng nói chanh chua vang lên: "Hiệu thuốc trấn trên đều thiếu thủ ô sao? Sao tôi không biết? Còn cho giá tốt? Tỷ phu, không phải huynh cho rằng hiệu thuốc này là của Ôn gia đấy chứ? Huynh muốn lén cho giá tốt liền cho giá tốt?"
Một người phụ nữ hơn 20 tuổi búi tóc kiểu phụ nữ đã có chồng đi ra.
Trên đầu, trên cổ, cổ tay của người phụ nữ này đều đeo trang sức bằng vàng lấp lánh chói mắt.
Trên mặt Ôn Gia Quý hiện lên một tia ngượng ngùng, sau đó hai mắt sáng lên khi nhìn thấy hà thủ ô mà Ôn Thuần lấy ra, cây hà thủ ô này có chiều cao, tròn đầy đặn, bên ngoài vỏ có màu nâu đỏ, màu sắc đều nhau, ông ấy kinh doanh hiệu thuốc nhiều năm như vậy chỉ mới thấy qua một lần cây hà thủ ô tốt như vậy, đó chính là cống phẩm! Hơn nữa giống như còn không tốt bằng hà thủ ô hiện tại.
Trong giới dược liệu có chín đại tiên thảo: Nhân sâm, thạch hộc, thiên sơn tuyết liên, đông trùng hạ thảo, hà thủ ô 120 năm tuổi, hoa giáp chi phục linh, linh chi hoang dã trong núi sâu, trân châu dưới đáy biển, thung dung, đều là dược liệu vô cùng quý báu.
Hà thủ ô này tuyệt đối phải hơn 120 năm.
"Nhị muội, muội xem, hà thủ ô này cũng phải trăm năm, huynh chưa từng gặp qua loại nào tốt như vậy, đưa ra cái giá tốt cũng không quá đi!"
Đàm Phán Phi nhìn thoáng cây hà thủ ô kia, đây là... hà thủ ô 120 năm!
Cuối cùng tìm được rồi!
Trong lòng nàng ta kích động, nhưng rất nhanh đè nén kích động xuống: "Hai văn tiền một cân, muốn bán hay không! Đừng làm trở ngại chúng ta làm ăn buôn bán."
Gì? Hai văn tiền một cân? Ôn Gia Quý nghe xong không khỏi đen mặt: "Nhị muội, hà thủ ô bình thường đều phải mua lại với giá mười mấy hai mươi văn một cân, hà thủ ô tốt như vậy chỉ hai văn một cân, muội đây là cố ý đẩy dược liệu tốt ra bên ngoài sao."
"Tôi mặc kệ, hà thủ ô trong tiệm chúng ta chỉ thu hai văn một cân! Thích bán hay không! Hừ, hà thủ ô lớn như vậy tôi chưa từng gặp qua, ai biết là thật hay giả? Hơn nữa, bình thường bọn họ tới mua dược, tỷ phu luôn cho họ giá thấp hơn so với nhập hàng, huynh đừng tưởng rằng tôi không biết, hiện tại bọn họ bán rẻ hà thủ ô cho huynh không được sao?"
"Muội nói bậy gì đó, giá cả nhập hàng có khi nào không khớp với sổ sách đâu chứ?"
Ôn Gia Quý nghe xong lời này đỏ bừng cả mặt, ông ấy lo lắng tâm lý hai đứa nhỏ không thoải mái, tuy rằng bình thường ông ấy luôn bán giá thấp cho bọn họ, nhưng giá chênh lệch là ông ấy tự bỏ tiền túi ra để bổ sung vào.
Chỉ là việc này vẫn luôn gạt cả nhà Tứ đệ, hiện tại tất nhiên cũng không dám nói ra, miễn cho bọn họ ngượng ngùng, trong lòng có áp lực, sau này cũng không dám tới lấy thuốc nữa.
Như vậy cả nhà Tứ đệ sẽ càng ngày càng khó khăn.
Nếu như ông ấy đã có năng lực thì tất nhiên phải giúp đỡ, đã giúp người thì nhất định phải giúp đến cùng!
Ôn Gia Quý trực tiếp bỏ hà thủ ô vào trong túi, trả lại Ôn Thuần: "Thuần nhi, Noãn nhi, hiệu thuốc chúng ta đã đặt một đám hà thủ ô, ngày mai liền đến, tạm thời không thiếu hàng, các cháu cầm đi phòng đấu giá trong huyện bán đấu giá đi!"
Ông ấy biết Lưu viên ngoại gia đang tìm hà thủ ô 120 năm ở khắp nơi, chắc chắn Lưu viên ngoại sẽ không bỏ qua gốc hà thủ ô này.
Giá cả hà thủ ô tuy không bằng nhân sâm, nhưng hà thủ ô 120 năm vẫn có thể bán được với giá cao, hơn nữa giá cả loại dược liệu trăm năm không cố định, nếu may mắn có thể bán ra giá cao, tuyệt đối không ít hơn mười lượng!
Đàm Phán Nhi nghe được lời này thì sắc mặt lập tức thay đổi, thứ ăn cây táo rào cây sung, luôn muốn giúp đỡ nhà chính mình, chuyên môn đối nghịch với nàng ta!
Rẻ hơn một chút không được sao?
Lưu viên ngoại tìm kiếm hà thủ ô 120 năm thượng đẳng đã lâu.
Lần trước nàng ta vì đáp được với tuyến quân dược, lén dùng giá lỗ tranh thủ được một đám thuốc trị thương cung cấp cho quân doanh.
Không ngờ tướng công tầm nhìn hạn hẹp, muốn kiếm tiền, đưa cho quân doanh một đám thuốc trị thương trong đó có một loại tam thất đã mốc meo, điều này nhất định sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả cầm máu và chữa thương, cũng không biết có thể làm miệng vết thương thối rữa hay không.
Nàng lo lắng sớm hay muộn sẽ xảy ra chuyện, đang tìm kiếm hà thủ ô 120 năm ở khắp nơi để làm tốt quan hệ với Lưu viên ngoại.
Đệ đệ của Lưu viên ngoại chính là quân y trong quân doanh.
Nếu đáp được quan hệ, vậy thì tam thất bị mốc meo sẽ có người giúp đỡ che giấu, hơn nữa nếu quân doanh cần số lượng lớn thuốc trị thương, sau này còn lo lắng không có bạc sao?
Cho nên nàng ta muốn lấy được hà thủ ô này!
"Tỷ phu, huynh làm như vậy không đúng rồi, hà thủ ô cửa hàng đặt ngày mai mới đến, hiện tại có người bán, tại sao huynh lại không thu? Khó trách việc kinh doanh của hiệu thuốc mấy năm nay càng ngày càng kém, huynh làm ăn như vậy sao? Nếu đã như vậy, vị trí chưởng quầy này không cần cũng thế!"
Ôn Noãn cùng Ôn Thuần liếc nhìn lẫn nhau: Nhị bá tuy rằng là con rể của ông chủ hiệu thuốc, nhưng ông ấy làm chưởng quầy cũng không dễ dàng nha!
Trước kia ông ấy có thể trợ cấp tiền dược cho nhà mình, chỉ sợ điều này đã làm người trong nhà nhạc phụ thấy khó chịu.
Ôn Noãn vừa định nói chuyện, Ôn Gia Quý đã giành trước nói: "Tôi đã tận tâm tận lực với hiệu thuốc, không thẹn với lương tâm! Mấy năm nay việc kinh doanh của hiệu thuốc không tốt, là ai luôn lấy hàng kém thay hàng tốt, lấy chút hàng kém trở về? Phá hủy danh dự của hiệu thuốc, mới có thể biến thành như vậy?
Làm buôn bán không nên lừa già dối trẻ, hà thủ ô này rõ ràng chính là hàng thượng đẳng, tuyệt đối trên 120 năm, là loại vô cùng trân quý hiếm thấy, cầm đi hiệu thuốc khác người ta phải tranh giành nhau thu nó, nhưng muội lại nói hai văn một cân, làm vậy không phải bắt nạt người sao?"
Ông ấy làm buôn bán vô luận mua hay bán đều không bắt nạt người! Bởi vì làm ăn không phải dùng một lần, phải có lâu dài mới là duy trì cả đời!
Ánh mắt Đàm Phán Nhi lập loè, mấy năm nay việc kinh doanh của hiệu thuốc xuống dốc không phanh tất nhiên là bởi vì tướng công của nàng ta không biết làm, luôn tham rẻ lấy hàng kém trở về, ảnh hưởng danh dự, bồi thường bạc vài lần, dẫn tới hiệu thuốc lỗ vốn.
Nàng ta có chút đuối lý, cũng lo lắng Ôn Gia Quý thật sự để hai tên quỷ nghèo này cầm hà thủ ô đi nhà khác bán.
Chờ đến khi vụ tam thất bại lộ, như vậy liền thảm!
Nếu vậy thì cha nhất định sẽ đem hiệu thuốc truyền cho tên họ Ôn này.
Nàng ta ra vẻ vô tội nói: "Tôi không phải là chưa thấy qua hà thủ ô lớn như vậy nên nghĩ nó là giả thôi sao.
Tôi cũng không hiểu dược liệu, một lượng liền một lượng đi! Không thể nhiều hơn! Còn không phải là một ít hà thủ ô rách nát thôi sao!"
Ngày mai nàng ta sẽ đưa hà thủ ô cho phu nhân Lưu viên ngoại, làm quan hệ tốt với phu nhân Lưu viên ngoại.
Ôn Noãn không bỏ qua sự thay đổi trên nét mặt của nàng ta, ánh mắt của người phụ nữ này lấp lóe, rõ ràng nàng ta đang tính kế gì đó, hiện tại thứ duy nhất có thể tính kế chính là hà thủ ô, bằng không nàng ta sẽ không cố ý làm khó dễ rồi nhượng bộ.
Trong lòng Ôn Noãn có suy đoán, muốn chứng thực suy nghĩ của chính mình.
Nàng mỉm cười nói: "Nhị bá, cháu chỉ là lấy hà thủ ô tới cho nhị bá nhìn xem bao nhiêu năm chứ không định bán, thân thể của cháu vẫn không tốt, cho nên định để lại trong nhà chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."
"Không bán cũng tốt, hà thủ ô 120 năm không phải ở đâu cũng có thể tìm được! Lấy về thôi! Làm đồ gia truyền cũng tốt!"
Đàm Phán Nhi nghe vậy thì tức điên người! Thứ ăn cây táo, rào cây sung này!
Chính mình cũng không giúp, quá mức!
"Vậy nhị bá, chúng cháu đi đây."
Ôn Gia Quý vốn dĩ muốn mua cho hai đứa nhỏ mấy cái bánh bao, nhưng em vợ đang ở chỗ này, ông ấy không thể rời đi, bằng không nàng ta lại tới trước mặt cha vợ nói mình lười biếng, chỉ có thể nói: "Được, trên đường cẩn thận."
"Được ạ." Ôn Thuần xách theo bao tải, hai người xoay người muốn rời đi.
Đàm Phán Nhi trong lòng thầm hận, nhưng lại không thể không kéo xuống mặt: "Thì ra hà thủ ô này 120 năm a! Tôi vừa rồi thật là có mắt không biết Thái Sơn, tôi chưa từng thấy qua hà thủ ô 120 năm, như vậy đi, một lượng rưỡi bạc một cân, hiệu thuốc chúng ta thu làm trấn điếm chi bảo!"
Khoé miệng Ôn Gia Quý run rẩy, hà thủ ô 120 năm làm trấn điếm chi bảo? Cửa hàng hiện tại đang có một cây nhân sâm hai trăm năm làm trấn điếm chi bảo rồi.