Ôn Noãn vội vàng gắp một miếng thịt ốc đưa tới: "Vị lão gia này, ăn thử đi, thật sự rất ngon."
Viên quản gia cầm lấy ăn ngay, còn nghĩ là nếu ăn xong bị tiêu chảy thì chắc là tiểu cô nương này sẽ giúp chữa trị đúng không!
Viên quản gia vốn tưởng rằng trong miệng nhất định sẽ có mùi bùn, không ngờ lại rất tinh tế, mềm mại và thơm ngon!
"Ngon lắm. Có ai muốn mua không? Không mua thì tôi mua hết! Một chén hai văn tiền, thật là hời!"
Nghe vậy, con sói to lớn lại ôm chặt thùng gỗ bằng hai chân trước, cảnh giác nhìn đám người, giống như đang bảo vệ thức ăn.
Mọi người lại bị con sói này chọc cười.
Hầu hết những người đến chợ đều là người nghèo, họ vô cùng cảm động trước những lời vừa rồi của Ôn Noãn và Viên quản gia. Trong nạn đói thực sự có người đã từng ăn con ốc này, nhưng nó quá khó ăn, có vị bùn.
Hiện tại thấy Viên quản gia muốn mua, chất liệu vải trên người rất tốt, thoạt nhìn không phải người bình thường, ngay cả sói cũng muốn mua, một vị khách vốn định mua để nhắm rượu, nói: "Tôi cũng đã từng ăn ốc nước ngọt, chúng không có độc, chỉ là không ngon thôi! Nhưng ốc xào cay này rất ngon, cho tôi hai chén đi!"
"Tôi cũng mua. Mua về tôi sẽ ăn thử rồi tự học cách nấu. Sau này nếu con tôi thèm ăn thịt, chỉ cần đi dọc bờ sông bắt là có thịt để ăn rồi." Một bà lão nói.
"Đúng vậy, tôi cũng muốn một chén! Tôi chỉ là một người chân lấm tay bùn, chơi với bùn từ nhỏ, nên đương nhiên phải ăn mấy thứ dơ bẩn mọc ra từ bùn rồi!"
Ôn Noãn nhìn sói xám một cách tán thưởng, cười nói: "Được, xin mọi người chờ một chút. Cha, đại ca, đóng gói nhanh đi!"
Ôn Gia Thụy và Ôn Thuần vội vàng bắt đầu đóng gói.
Ôn Ngọc thấy mình vất vả lắm mới làm phá hoại được việc làm ăn của gia đình thấp kém này, không ngờ lại được mấy người cứu, nàng ta không khỏi châm chọc nói:
"Mấy người cứ mua đi! Đừng nói là tôi không có ý tốt nhắc nhở mọi người, người này là một kẻ tai tinh, sinh ra đã yếu ớt bệnh tật! Ai có liên quan đến nàng ta đều sẽ gặp xui xẻo! Kẻ tai tinh này có thể là do ăn mấy thứ dơ bẩn này mới phát bệnh, mấy người không sợ ăn đồ của nhà nàng ta, sau này mắc đủ thứ bệnh tật thì cứ mua đi!"
Vẻ mặt của mọi người lại thay đổi!
Tai tinh? Mắc đủ thứ bệnh? Ăn ốc này sẽ mắc đủ thứ bệnh?
Cái này... Mọi người nhìn ốc nước ngọt trong tay, do dự.
Có nên ăn không?
Ánh mắt của Ôn Noãn trở nên lạnh lẽo, thật sự cần phải thu dọn sạch sẽ!
Nàng liếc nhìn Đại Hôi.
Con sói xám gầm lên, lao về phía Ôn Ngọc!
Ôn Ngọc sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng trốn sau lưng Chúc Trấn Hiên.
Chúc Trấn Hiên nhìn con sói xám đang lao về phía mình, vẻ mặt kinh hãi, liên tục lùi lại: "Đừng qua đây! Đừng... A, cứu tôi với! - Con sói muốn cắn người!"
Con sói xám trực tiếp ném hai người bọn họ xuống đất, há to miệng lộ ra răng nanh sắc bén, đôi mắt sắc bén phát ra vẻ lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm Ôn Ngọc, cúi đầu xuống.
Ôn Ngọc nhìn răng nanh nhọn hoắc và sắc bén, liên tục kêu to: "A! Đừng mà! Đừng mà..."
Con sói xám cụp tai xuống, bịt kín lỗ tai: Ồn ào quá, đáng tiếc là Tiểu Hắc không có ở đây, nếu không nó sẽ bảo tiểu Hắc thả hai cục phân chim xuống để chặn miệng bọn họ.
"Đại Hôi, đừng làm tổn thương người khác, trở về đi!" Viên quản gia vội vàng ngăn lại.
Đại Hôi giẫm lên Ôn Ngọc bằng chân trước bên trái và Chúc Trấn Hiên bằng chân trước bên phải, đồng thời quay sang nhìn Ôn Noãn.
Ôn Noãn khẽ gật đầu.
Lúc này nó mới uyển chuyển rút hai chân lại, quay người chạy về phía Ôn Noãn.
Đám đông đã sợ hãi lùi lại ba thước từ lâu, nhưng khi thấy bộ dạng nhếch nhác của hai người kia, họ đã bật cười.
Những cây trâm cài tóc bằng ngọc trai của Ôn Ngọc đều lộn xộn, phủ đầy bụi.
Nàng ta và Chúc Trấn Hiên nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, bỏ chạy.
Lúc này ai nấy đều nhìn bóng lưng của bọn họ, cái mông trên quần áo lấm lem nước, còn dính đầy cát.
Mọi người lại nhìn xuống đất: Hai vệt nước sáng chói lọi.
Biểu cảm của mọi người thật tuyệt vời!
Một đứa bé nhìn thấy, sắc mặt kỳ quái hỏi: "Mẹ, bọn họ tè ra quần sao? Lớn như vậy còn tè ra quần, thật xấu hổ!"
Đám đông không nhịn được, phá lên cười.
Ôn Ngọc và Chúc Trấn Hiên chạy cách đó không xa xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Hai chân kéo dài như dây cót, chạy nhanh hơn!
Tất cả là lỗi của tai tinh kia!
Chúc Trấn Hiên cảm thấy kiếp này mình đã mất hết mặt mũi, một thời gian dài không dám đi dạo phố, sợ bị người khác nhận ra.
Ôn Gia Thụy tức giận đến mức sắc mặt vẫn tái nhợt: "Ngọc nhi thật là..."
Tuổi còn nhỏ nhưng sao có thể hung ác như vậy!
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: "Cha, cha đừng nóng giận. Nàng ta là cố ý. Lẽ phải nằm ở trong lòng của mọi người, người ăn ngũ cốc ai mà không có lúc bị bệnh?"
Thủ đoạn của Ôn Ngọc thực sự khó giấu được Viên quản gia, loại người cố tình tìm cớ để phá hoại việc làm ăn của người khác khiến ông ấy cảm thấy rất chướng mắt: "Cô nương đó trông cũng rất xinh đẹp! Nhưng tuổi còn nhỏ mà lòng dạ xấu xa. Nàng ta không thể nhìn thấy người khác được sống tốt, nghĩ mọi cách để phá hoại kế sinh nhai của người khác. Người nhà nông tìm việc kiếm tiền không dễ. Nếu nàng ta không dám ăn thì có thể không mua! Ngay cả Đại Hôi nhà ta cũng nhìn không thuận mắt! Sinh ra yếu ớt bệnh tật cũng không phải lỗi của cô nương. Dù sao ta cũng không sợ! Gói hết phần còn lại cho ta đi! Thiếu gia nhà ta ngửi thấy mùi thơm, nói muốn ăn."
Nhanh chóng bán hết ốc đi, để chiều nay còn phải chữa trị tay cho chủ tử nữa!
Mọi người nghe vậy càng thêm kinh ngạc. Người này ăn mặc đẹp đẽ như vậy, lại chỉ là một người hầu, vậy chủ tử của ông ta sẽ giàu cỡ nào?
Không ngờ những người giàu có cũng ăn những con ốc nước ngọt này ư?
Phụ nhân mua chén ốc vừa rồi cũng có một đứa con ốm yếu ở nhà, biết được khó khăn này, bà ấy đã vô cùng cảm động trước lời nói của Viên quản gia:
"Đúng vậy, ốm yếu bệnh tật không phải lỗi của con nhỏ. Không dám ăn thì đừng mua! Ta cũng đoán ra rồi, tiểu cô nương đó có thù oán với các người! Nàng ta cố ý vu khống người thôi! Nếu con ốc sên này ăn vào chết người thì các người còn dám bán sao? Giết người thì sẽ phải đền mạng! Động vật đều có linh tính, hơn nữa đồ vật mà ngay cả sói cũng thích thì ta nghĩ nhất định nó là thứ tốt!"
"Đa tạ mọi người đã thông cảm." Ôn Noãn mỉm cười, nhanh chóng gói số ốc xào còn lại thành hai phần, đưa cho Viên quản gia: "Cám ơn lão bá đã giúp chúng tôi nói chuyện công bằng. Phần ốc này coi như là quà cảm ơn, ý nghĩa nho nhỏ không đáng kể gì."
Viên quản gia nhận lấy, lấy ra một lượng bạc đặt lên xe đẩy: "Cảm tạ! Đây là phần thưởng của các ngươi. Cô nương, bán hết rồi thì về sớm đi!"
Ông ta nói xong rồi xoay người rời đi, chủ tử vẫn đang chờ ông ta trở về phục mệnh.
Đại Hồi vẫy đuôi với Ôn Noãn rồi cũng chạy theo.
Ôn Noãn nhìn con sói xám chạy đến một chiếc xe ngựa cách đó không xa, nhảy lên xe ngựa.
Lúc này, rèm xe vén lên, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú, trong trẻo mê người.
Nam tử gật đầu từ xa với Ôn Noãn.
Ôn Noãn mỉm cười gật đầu, thầm nói lời cảm ơn.
Màn che buông xuống, Viên quản gia đi tới bên cạnh xe ngựa, ngồi ở ghế phụ phía trước xe ngựa, xe ngựa nghênh ngang rời đi.
Thấy vậy, những người khác càng tin lời ông ta nói. Ông ta thật sự chỉ là người hầu mà thôi.
Không còn trò vui gì để xem nữa, ốc cũng đã bán hết nên mọi người giải tán.
Ôn Noãn nhìn sang chỗ khác, Ôn Gia Thụy đã đặt thùng gỗ xuống, Ôn Thuần đang thu dọn vỏ ốc trên mặt đất.
Ôn Noãn vội vàng chạy tới giúp đỡ, ba người thu dọn sạch sẽ mặt đất rồi mới đẩy xe rời đi.
"Noãn nhi, hôm nay kiếm được chút tiền, con muốn ăn gì, cha đi mua cho con."
"Con không muốn ăn gì hết. Cha đi mua gia vị, gạo và mì về đi! Con thích ăn cơm trắng." Ngày nào cũng ăn cháo, nàng sợ lắm rồi.
Bụng đầy nước!
"Được rồi, cha mua ít gạo về nhà. Nhưng hiện tại không nên mua nhiều, đợi có lương thực mới rồi mua nhiều, cơm được nấu từ gạo mới ăn mới ngon."
Ôn Noãn liếc nhìn sắc trời, đã gần trưa, còn nửa canh giờ nữa mới về đến nhà, nàng nói: "Được rồi, cha đi tạp hóa mua mì và gạo nhé. Con và nhị ca đến hiệu thuốc bán thủ ô, sau đó chúng ta gặp nhau ở tửu lâu Phú Quý, chúng ta đón nhị tỷ rồi cùng nhau về nhà."
Ôn Hinh rửa chén trong tửu lâu Phú Quý, hôm nay là ngày cuối cùng, làm xong liền vừa lúc trả hết số tiền còn nợ.
"Được!" Chưởng quầy của hiệu thuốc là nhị ca của ông, Ôn Gia Thụy không sợ Ôn Noãn bị lừa nên đồng ý.
Thế là ba người chia ra hành động.
Hiệu thuốc Cát Tường nằm trên phố Đông Ninh, hai người băng qua phố Trung Ninh, rẽ vào một góc rồi rẽ vào phố Đông Ninh.
Đầu đường có một phường giáo nhạc, lúc này có một người đàn ông trông như thư sinh đi ra, vẻ mặt của hắn có chút kích động.
Một tiểu cô nương khoảng mười bảy mười tám tuổi ở ngoài cửa thấy hắn đi ra, vui vẻ chào hỏi: "Đại ca, bán được khúc chưa?"
Người đàn ông kích động nói: "Bán, bán mười..." Nói tới đây, hắn liếc mắt nhìn xung quanh một cái, phát hiện Ôn Noãn nhìn qua, lập tức câm miệng: "Về nhà lại nói."
"Được." Hai người vội vàng rời đi.
Nghe được đối thoại của hai người, Ôn Noãn quay đầu lại, ánh mắt liếc nhìn chữ viết trên tờ giấy đỏ bên cạnh phường giáo nhạc, trong lòng hơi động.
-
Cùng lúc đó, phía bên kia thị trấn, trong một căn nhà cạnh con hẻm nhỏ, có hơn chục người đang vây xung quanh.
Những người này đều bị tiếng đàn từ trong sân thu hút, dừng lại lắng nghe.
Quá dễ nghe, mọi người đều say mê nghe đàn.
Ôn Ngọc che mặt tránh người, từ cửa sau chạy vội vào trong sân, hai mắt đỏ hoe vì khóc: "Ô ô, mẹ, con không muốn sống nữa!"
Tiếng đàn đột nhiên im bặt.
Người ngoài tường sân tỉnh như mộng.
"A, tại sao lại ngừng?" Có người kinh ngạc hỏi.
Có người than thở: "Sao chỉ mới chơi được một nửa, hay quá! Khúc nhạc này chỉ trên trời mới có!"
Có người còn chưa đã thèm: "Quả thực là làm ruột gan muốn đứt đoạn! Trình độ cầm kỹ này trên đời chỉ có một người! Nếu như cô nương Ôn Uyển tự xưng thứ hai, trong thiên hạ chỉ sợ không ai dám xưng thứ nhất!"...
Mười mấy người đồng thanh khen ngợi, họ lại đợi thêm một lúc và thấy rằng tiếng đàn không có vang lên, tựa hồ hôm nay đã không có, lúc này mới tiếc nuối rời đi.
Trong viện, Ôn Uyển dừng lại động tác đánh đàn, nâng lên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Không phải nói không cần hấp tấp bộp chộp như vậy sao? Nói chuyện đi đường đều phải..."
Lời nói của nàng ta đột nhiên dừng lại, sắc mặt thay đổi khi nhìn muội muội tóc tai hỗn độn, có chút chật vật: "Muội làm sao vậy? Tại sao lại biến thành như vậy?"
Không phải là gặp được côn đồ...
Nghĩ vậy, trong lòng nàng ta nhảy dựng lên!
Tiểu Chu thị lúc này mới từ trong phòng chạy ra: "Ai u, tiểu tâm can của mẹ, sao con lại thành ra bộ dáng này? Ai bắt nạt con?"
"Ô ô, đều là ôn thần Ôn Noãn làm hại..." Ôn Ngọc khóc lóc nói ra mọi chuyện.
Ôn Uyển nghe xong, sọ não đau, gương mặt xưa nay dịu dàng nhiễm một tia tức giận, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: "Sao muội có thể so với Ôn Noãn, nàng ta không có đầu óc không có mặt mũi, muội cũng không biết xấu hổ sao? Muội có biết mây và bùn khác nhau ở đâu không? Chúng ta là mây trên trời, làm người nhìn lên, nàng ta chính là bùn dưới chân, mặc cho người giẫm đạp. Muội như vậy chỉ làm hỏng thanh danh của mình, kéo muội từ đám mây xuống."
Thậm chí còn sẽ liên lụy ta. Trong lòng Ôn Uyển thầm bổ sung thêm một câu.
Tiểu Chu thị lấy khăn tay lau mặt cho con gái, đau lòng nói: "Tỷ tỷ của con nói đúng, sao con có thể làm ra loại chuyện giết địch một ngàn, tự tổn hại 800 như vậy? Bọn họ là loại người không biết xấu hổ không cần thanh danh, bên đường làm ầm ĩ cũng không mất mặt! Nhưng con thì khác, chờ đại ca của con thi đậu Trạng Nguyên, làm quan, con chính là quan gia tiểu thư, tương lai phải gả vào nhà quý nhân làm đương gia chủ mẫu, cáo mệnh phu nhân! Thanh danh không tốt thì tất cả đều uổng công!"
Ôn Ngọc cũng không khóc, hồng con mắt nói: "Con chỉ tức giận các nàng lừa bà nội hai lượng bạc, muốn giáo huấn một chút mà thôi"
Vì hai lượng bạc?! Não của Ôn Uyển càng nghe càng đau! Lúc này gió thổi tới, nàng ta ngửi được một mùi hôi, Ôn Uyển đen mặt yên lặng lui về phía sau một bước.
Muội muội nói chuyện làm việc quá xúc động.
Những người đi đường chắc không nhận ra nàng là muội muội của mình đúng không?
Tiểu Chu thị hận sắt không thành thép: "Con thật là! Thật là không có tầm nhìn xa! Mẹ có rất nhiều biện pháp lấy về số bạc kia, con cần gì phải tìm nàng ta cho bị dính đen đủi? Xem, lúc này mất mặt lớn đi! Về sau học tỷ tỷ của con một chút, đừng tự hạ thân phận của mình đối phó với loại người như vậy, kéo thấp giá trị của chính mình, biết không?"
"Vậy con nên làm như thế nào?" Ôn Ngọc cũng hối hận chính mình nhất thời xúc động.