Lúc này, lại có thêm mấy người đi tới quầy hàng. Mọi người nhìn thấy ông lão đã nếm thử rồi mua, một người đàn ông cao to không khỏi hỏi: "Lão tiên sinh, món này ăn ngon không?"

"Ngon lắm, có thể ăn thử miễn phí, ngươi nếm thử sẽ biết thôi! Nhắm với rượu rất thích hợp luôn!"

Người đàn ông cao to vừa nghe lập tức nói với Ôn Gia Thụy: "Huynh đài, cho ta ăn thử xem, nếu ngon thì ta mua. Mùi thơm quá!"

Lần này Ôn Thuần cũng bắt chước Ôn Noãn, nhanh chóng lấy que tre sạch sẽ gắp một miếng thịt ốc, đưa cho hắn: "Vị đại ca này, xin mời ăn thử."

Đại hán nhận lấy, nếm thử, không nói lời nào: "Cho ta ba chén, không phải, năm chén! Thứ này ngon thật, một chén hai văn là quá rẻ. Trứng gà cũng một văn một cái rồi, nhưng không ngon giống như vậy!"

"Được, chờ một chút!"

Ôn Noãn và Ôn Gia Thụy vội vàng bắt đầu đóng gói. Ôn Noãn nói hắn mua nhiều, nên tặng thêm nửa chén nữa.

Sau đó, có hai người nữa nếm thử rồi mua nó ngay lập tức.

Dù sao món mới sẽ khiến mọi người tò mò, nên có nhiều người đến nếm thử rồi mua nó ngay.

Thế là Ôn Thuần phụ trách thu tiền, Ôn Noãn và Ôn Gia Thụy phụ trách đóng gói. Chỉ trong vòng một canh giờ, năm thùng ốc đã bán gần hết! Chỉ còn lại một phần ba thùng ốc vẫn chưa bán xong.

Thế nhưng vẫn có người xếp hàng mua.

Lúc này, một đôi nam nữ trẻ tuổi đi tới. Nam nhân có dáng dấp thanh cao, nữ nhân có dung mạo ngọt ngào, mặc váy hồng nhạt, xinh đẹp hơn cả hoa.

Nữ nhân kinh ngạc nói: "Tứ thúc? Đúng là các ngươi rồi! Các ngươi bán cái gì vậy?"

Ôn Noãn nhận ra nàng ta là Ôn Ngọc, con gái thứ hai của nhà lão đại Ôn gia.

Ôn Gia Phú có một lần nhặt được của cải không chính đáng nên mở một tửu lâu trong thị trấn, gia cảnh giàu có.

Ông ta có một con trai tên là Ôn Lượng, hai con gái tên là Ôn Uyển và Ôn Ngọc.

Cả ba đều biết đọc sách viết chữ từ nhỏ. Ôn Lượng mười sáu tuổi đã đỗ kỳ thi Đồng Sinh. Phu tử nói hắn ta là người có tài, Chu thị nói hắn nhất định sẽ thi đậu Trạng Nguyên.

Ôn Uyển giỏi đàn, Ôn Ngọc lại giỏi vẽ tranh. Nghe nói trong trấn đều có tiếng tăm, đều được mệnh danh là tiểu tài nữ.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Ôn Uyển, người đúng như tên, dịu dàng uyển chuyển, đối với mọi người đều dịu dàng ân cần.

Tính cách của Ôn Ngọc thì bốc đồng, nói năng cộc cằn, có thể coi là ăn nói không khéo léo lắm. Đương nhiên, nàng ta chỉ như vậy đối với những người nàng ta coi thường mà thôi.

Còn thư sinh mặt trắng bên cạnh nàng ta là Chúc Chấn Hiên, vị hôn phu cũ của nguyên chủ.

Có vẻ như quan hệ của hai người này rất tốt nhỉ?

Ôn Ngọc thò đầu vào trong thùng gỗ, kinh ngạc nói: "Trời ạ! Đây không phải là ốc nước ngọt sao? Không ngờ các ngươi bán thứ rẻ tiền này? Thứ này là cho người ăn à? Động vật còn không ăn nữa là! Các ngươi không sợ ăn chết người hay sao?"

Chúc Chấn Hiên chán ghét nhìn Ôn Noãn và những con ốc xào trong quầy hàng, quay đầu đi, hắn ta sợ nhìn thêm nữa thì sẽ bẩn mắt, thầm nghĩ: Xuất đầu lộ diện, thật là mất thể diện, kiểu người gì thế này!

Cũng may lúc trước Ôn Ngọc đã đánh thức hắn ta, làm hắn ta hủy bỏ hôn ước với Ôn Noãn, nếu không thì hắn sẽ xấu hổ chết mất.

Lúc này vừa vặn đến lượt một phụ nhân đi mua cùng một đứa trẻ, đứa trẻ đang cố ăn: "Mẫu thân, ngon quá, con muốn mua! Con muốn mua!"

Phụ nhân nghe Ôn Ngọc nói vậy thì sợ hãi, vội vàng lau miệng của đứa trẻ: "Mau nhổ ra! Mau nhổ ra, thứ này ăn vào sẽ chết người, con không thể ăn!"

"Con không muốn, ăn rất ngon! Con muốn ăn!" Đứa trẻ cố hết sức tránh đi, lập tức nuốt hết thịt ốc xuống miệng.

Phụ nhân sợ đến mức tát mạnh vào lưng đứa trẻ, rồi dùng hai tay túm lấy cổ họng đứa trẻ: "Tại sao con lại nuốt nó chứ! Con không sợ chết hả!"

Đứa trẻ sợ hãi đến mức bật khóc.

Vốn đã có ba đến năm người xếp hàng, hiện tại người vây quanh gian hàng thậm chí còn nhiều hơn, ai nấy đều bàn tán xôn xao: "Thứ này có độc sao?"

"Ai biết, ta còn chưa ăn nữa!"

"Không mua thì tốt hơn, ăn vào hỏng bụng thì cũng không đáng!"

"Ừ, nhìn những người đã từng ăn thử xem, nếu không bị gì thì mua."...

Ôn Noãn trấn an phụ nhân: "Thím à, thịt ốc nước ngọt này không có vấn đề gì đâu. Hôm qua chúng cháu đã ăn, hôm nay cũng ăn rồi. Nếu thứ này ăn vào chết người thì chúng cháu không dám bán đâu!"

Ôn Thuần cầm một con ốc nước ngọt lên trực tiếp ăn: "Thím nhìn này, nếu con ốc này ăn vào làm chết người thì cháu còn dám ăn sao?"

Dứt lời, hắn ăn từng con một!

Ôn Gia Thụy nhìn người ta đánh trẻ con cũng không đành lòng, vội vàng nói: "Tẩu tử à, tẩu đừng đánh đứa trẻ, thịt ốc nước ngọt này thật sự ăn được đó!"

Ôn Ngọc lại ở bên cạnh châm dầu vào lửa, nói: "Cuộc sống của những người này đâu có phân biệt sang hèn. Mạng sống của cả nhà các người đều rẻ rúng, thấp hèn như vậy nên đương nhiên không sợ ăn thứ này rồi. Nhưng mạng sống của người khác là quý giá, không thể ăn những thứ dơ bẩn này đâu! Lỡ như ăn bị hỏng bụng, các người có đền nổi không?"

Cả nhà này đều thấp kém, lấy một căn phòng chứa củi để lừa mất hai lượng bạc của bà nội, bây giờ còn dám bán thứ dơ bẩn này, ra ngoài hại người, muốn lừa tiền của mọi người, nàng ta sẽ không để cho bọn họ thành công đâu!

Ngày đó bà nội nói với bọn họ, cả nhà thấp kém đó đã dọn ra ngoài, họ bằng lòng bán căn nhà củi đổ nát này lấy hai lượng bạc.

Mạng sống của cả nhà nàng đều rẻ rúng? Đây là lần đầu tiên Ôn Noãn tức giận như vậy.

Nàng lạnh lùng nhìn Ôn Ngọc, khóe miệng nở nụ cười: "Ồ? Ta thật sự không biết mạng sống rẻ rúng là như thế nào?"

"Chính là loại ăn đất như các người. Nghèo nổi danh, hàng ngày sống với gà vịt heo trâu bò. Chân lấm tay bù, ốm yếu, chính là mạng sống rẻ rúng đấy! Ngươi hiểu chưa?"

"Không biết, tổ tiên mấy đời của đương kim hoàng đế đều là nông dân, mấy đời tổ tiên nhà ai đều không phải xuất thân từ chân lấm tay bùn? Tại sao như vậy lại bị gọi là mạng sống rẻ rúng chứ?"

Mọi người cũng vội vàng bàn tán: "Đúng rồi, chẳng lẽ tổ tiên trong nhà các ngươi không làm ruộng sao! Sao lại nói mạng sống của chúng ta rẻ rúng thế?"

"Ta thấy nàng ta mới là đồ rẻ rúng đó!"...

Lời nói của Ôn Ngọc đã xúc phạm tới nhiều người có mặt ở đây.

Hầu hết những người đến chợ là những người nông dân có chăn nuôi tại nhà, đây không phải là đang mắng mạng sống của họ rẻ rúng sao?

Ôn Ngọc bị mọi người mắng đỏ mặt: "Ta không phải nói các ngươi, ta là nói nàng! Các ngươi mắng ta làm gì!"

Khuôn mặt của Ôn Noãn lạnh đi: "Mạng sống của ta rẻ rúng? Ngươi đã quên chúng ta có cùng một ông nội sao? Ông nội của chúng ta cũng làm ruộng ở trong thôn. A, suýt nữa thì quên mất! Tuy chúng ta có cùng một ông nội, nhưng bà nội của ta lại được cưới hỏi đàng hoàng. Còn bà nội của ngươi chẳng qua là bình thê, mà bình thê thì cũng là thê thiếp thôi! Còn ngươi cùng lắm là cũng chỉ là con của vợ lẻ, ngươi cảm thấy ai đáng khinh hơn? Quả nhiên, trong mắt tiện nhân thì cái gì cũng là dơ bẩn!"

Chúc Chấn Hiên cau mày nhìn Ôn Noãn, hắn ta cho rằng bệnh tật ốm yếu cũng không sao, dù sao nàng vẫn biết xấu hổ. Hôm nay hắn ta mới phát hiện ra nàng là một người không có lễ nghĩa và không biết xấu hổ, lại có thể nói những điều gây tổn thương người khác như vậy!

"Đúng là nhục nhã! Ngọc Nhi, chúng ta đi thôi, đừng để ý loại người này! Thật là hạ phẩm giá!"

May mắn hắn đã từ hôn! Nếu không muốn hắn ta cưới người đàn bà đanh đá thấp kém này, hắn ta thà đi tu còn hơn!

Vẫn là Ngọc Nhi tốt hơn, có tri thức và hiểu lễ nghĩa, thậm chí còn có tài vẽ tranh tuyệt vời, sống động như thật!

Hơn nữa tính tình bộc trực, có gì nói nấy.

Không giống ai đó, vừa mù chữ, vừa là một tai tinh, thật là khiến người quá mệt mỏi!

Trên mặt Ôn Noãn xuất hiện hắc tuyến, có câu chửi tục không biết có nên nói hay không: "Đồ điên!"

Chúc Chấn Hiên tức giận đến nỗi bảy lỗ của hắn ta bốc khói: "Ngươi mới điên đó! Ngọc Nhi, chúng ta đi thôi!"

Giờ phút này trong lòng Ôn Ngọc nổ tung: Thứ thấp hèn này lại dám mắng mình là tiện nhân, thậm chí còn nói mình là con của vợ lẻ!

Ôn Ngọc sợ nhất là bị nói mình là con của vợ lẻ. Bởi vì kỳ thực bình thê cũng là thiếp, không thể ngồi ngay thẳng giống như chính thê.

Nàng ta phớt lờ Chúc Trấn Hiên, tức giận nói: "Ngươi là một đứa tai tinh, kéo cả gia đình xuống, suýt nữa làm tan nát gia đình, còn muốn hại đại ca ta không thi đậu Trạng Nguyên. Ngươi không phải là tiện nhân thì là gì đây? Bà nội của ta là bình thê chứ không phải thiếp! Thứ này chưa có ai từng ăn, ăn bùn lớn lên, không phải thứ dơ bẩn thì là gì? Chỉ có những con quỷ nghèo đói như các người, nghèo đến mức không thể mua nổi cơm ăn, mới có thể ăn thứ dơ bẩn này!"

Sắc mặt Ôn Gia Thụy lạnh tanh: "Đủ rồi! Chúng ta cùng một gốc sinh ra, ngươi chửi bậy như vậy liền không có tự mình hiểu lấy sao?"

Ôn Noãn cười nhạo: "Nói thẳng ra là bình thê cũng là thiếp mà. Hơn nữa con người ăn ngũ cốc, nhưng ngũ cốc cũng mọc từ dưới đất, có thể coi như ăn bùn lớn lên. Con người cũng ăn cá tôm cua, những thứ này cũng lớn lên trong nước. Tất cả thức ăn đều không thể tách rời sự nuôi dưỡng của nước và đất! Vậy theo ngươi nói, mọi thứ trên đời đều rẻ rúng, tất cả những người ăn thịt cá đều là tiện nhân sao! Ai cũng là người phàm, là một bộ phận của muôn loài, cho dù là giàu có hay là bần cùng thì đều ăn những thứ tầm thường như thế. Không giống như tiên nữ giáng trần như ngươi, cao cao tại thượng, không dính pháo hoa nhân gian!"

Ôn Noãn chán nản. Dù nàng có nói gì đi chăng nữa, người trên đời thà tin vào những điều xấu xa, bị Ôn Ngọc quấy rối nhất định sẽ ảnh hưởng đến công việc kinh doanh, may mắn là họ đã bán gần hết ốc rồi.

Còn những ai đã ăn, nếu không bị làm sao thì thì mai sẽ quay lại mua thôi.

Những người xem sau khi nghe vậy đều gật đầu. Họ đã nhìn nhầm Ôn Ngọc. Hầu hết những người đến chợ đều là người nghèo, lời nói các người là những con quỷ nghèo đói của Ôn Ngọc đã vô tình xúc phạm rất nhiều người, nhưng mọi người đều không dám mua những con ốc này nữa. Họ chỉ tụ tập quanh đây để xem cuộc vui mà thôi.

Ôn Ngọc còn muốn nói gì đó, Chu Trấn Hiên đã kéo nàng ta: "Ngọc Nhi, muội học nhiều, biết lễ phép, không nên tranh luận với người mù chữ. Chúng ta cứ nhìn xem người bình thường nào dám mua thứ tầm thường này về ăn. Nếu không có người dám mua thì chứng minh thứ này vô cùng dơ bẩn!"

Ôn Ngọc nghe xong mỉm cười, nhìn Ôn Noãn khoe khoang: "Đúng vậy! Để ta xem ai dám mua thứ tầm thường này!"

"Ta mua, ta mua!" Một giọng nói từ trong đám người vang lên, có chút sốt ruột.

Một con sói dùng miệng giật giật quần áo của Viên quản gia, chạy đến chỗ Ôn Noãn rồi mới buông ra.

Sau đó nó đặt chân lên xe, rồi ôm lấy thùng bằng hai chân trước, ý tứ rất rõ ràng, nó muốn mua!

Ban đầu, khi mọi người nhìn thấy con sói xuất hiện, họ sợ hãi đến mức lùi lại, nhưng khi nhìn thấy hành động của con sói thì họ không thể nhịn cười.

Đây là một con chó giả vờ làm sói sao!

Khóe miệng của quản gia Viên giật giật: Tiểu tổ tông này!

Vừa rồi khi xe ngựa của chủ nhân đi qua thị trấn, Đại Hôi đột nhiên nhảy ra khỏi xe ngựa, chạy tới đây.

Ông ấy vội vàng đuổi theo, chủ tử bảo ông ấy đi ra chợ xem có món ăn dân gian nào mới không, mua về một ít.

Không ngờ lại gặp Ôn cô nương đang bán ốc xào, còn đang cãi nhau với người khác.

Đại Hôi biết Ôn cô nương ở đây nên cố ý chạy tới!

Cũng không biết tại sao Đại Hôi lại thân thiết với nàng ấy như vậy.

Cũng không biết ai mới là người nấu ăn cho nó mỗi ngày nữa!

Hừ, đồ con sói vô tâm!

Nhưng khi Viên quản gia nghĩ đến đơn thuốc mà tiểu cô nương kê, ngay cả Phong công tử cũng nói tốt. Phong công tử nói rằng mình đã nghĩ ra đơn thuốc lấy độc trị độc này, nhưng lại bỏ sót một loại dược liệu thông thường trong đơn thuốc. Tuy nhiên, nó lại đóng một vai trò rất quan trọng, ca ngợi thuốc của Ôn cô nương là thần dược!

Chủ tử vẫn cần sự giúp đỡ của tiểu cô nương này để chữa lành vết thương trên tay, Viên quản gia cũng sẵn lòng giúp đỡ nàng: "Ta đã từng ăn con ốc sên này khi còn nhỏ lúc nạn đói, nó không độc, nhưng ăn không ngon. Không ngờ có người có thể làm ngon như vậy! Nếu như ta sớm biết thứ này có thể ăn được, hơn nữa còn ngon như vậy thì rất nhiều người sẽ không chết đói. Tiểu cô nương, cho ta nếm thử đi! Nếu ngon ta sẽ mua hết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play