Vương thị gật đầu: "Việc này không thể chậm trễ."
"Việc này các con tuyệt đối không thể nói ra bên ngoài nửa câu, kể cả trẻ con, nếu không căn nhà trúc này của chúng ta cũng không thể giữ được, hiểu không?" Ôn Gia Thuỵ không nhịn được dặn thêm một lần.
Mấy huynh đệ tỷ muội gật đầu, cũng bảo đảm không nói ra ngoài!
Sau đó Ôn Gia Thuỵ liền tranh thủ trời chưa tối đi chém một ít cây trúc làm hàng rào.
Cơm chiều, cả nhà vui vẻ quây quần ăn cháo gà, ai cũng không muốn ăn thịt thỏ, nói để dành ngày mai ăn, Văn Gia Thụy làm sạch sẽ, ướp muối, hong khô, hiện tại thời tiết se lạnh không sợ bị hư
Vương thị nói về chuyện giặt quần áo, về sau không có công việc này, sau đó nhân cơ hội nói đến chuyện bán ốc nước ngọt kiếm bạc.
Nhà bọn họ không có đất, không có nhà, thậm chí không có cơm ăn, ăn bữa hôm lo bữa mai, còn có Ôn Nhu làm con dâu nuôi từ bé, Ôn Hinh rửa chén cho người ta cũng cần đón trở về, cần rất nhiều bạc!
Cả nhà đã rất tức giận khi biết chuyện của bà Tiền, không làm thì không làm nữa vậy!
Ôn Gia Thuỵ suy nghĩ một chút, cảm thấy ngày mùa bán ốc nước ngọt xào có được không, ông đã từng là người đọc sách, ra ngoài làm công nên kiến thức rộng rãi, dễ dàng tiếp nhận những thứ mới mẻ, nếu như ốc nước ngọt có thể chế biến thành món ăn ngon, bọn họ có thể mượn cơ hội này kiếm chút bạc, sau đó có thể đón hai nữ nhi về nhà, còn có thể mua mảnh đất may mắn đang ở hiện tại, sợ đêm dài lắm mộng.
Vì vậy ông nói: "Con cảm thấy biện pháp này có thể thử. Vừa lúc việc ở trấn trên đã làm xong, vốn dĩ định ngày mùa giúp người ta thu hoạch, hiện tại chúng ta có thể bán ốc nước ngọt! Ngày mai Thuần nhi cùng Hậu nhi cùng cha xuống sông mò ốc."
Tiếp theo người một nhà phân chia công việc mò ốc nước ngọt kiếm bạc, sau đó liền đi ngủ.
Ôn Gia Thụy cùng Ngô thị không ngủ, hai người dùng đống lửa cùng ánh trăng tranh thủ tước cây trúc làm hàng rào tre ở trong sân, bận rộn đến nửa đêm mới đi ngủ.
Trong phòng, đêm nay là đêm bọn nhỏ trong nhà được ngủ ngon nhất, bởi vì ăn no, mọi người biết thân thể của Ôn Noãn đã khỏe hơn, còn phát hiện mảnh đất phúc địa, tìm được phương pháp kiếm bạc, cảm thấy tương lai tươi sáng hơn.
Ngày thứ hai, cả nhà thức dậy từ tờ mờ sáng, Văn Gia Thụy thậm chí còn dậy từ trước khi trời sáng để đi đổ đầy lu nước, sau đó dùng hàng rào làm tối hôm qua bao quanh vườn rau, hai huynh đệ và Ngô thị cũng giúp rào lại.
Ôn Nhiên phụ trách tưới rau, qua một đêm rau đã lớn tươi tốt, có thể ăn được rồi!
Phát hiện được điều này, mọi người càng vui vẻ hơn!
Ôn Noãn cùng Vương thị phụ trách rửa sạch ốc nước ngọt, nấu cơm sáng.
Rửa sạch ốc nước ngọt tương đối phiền toái, phải rửa bùn sạch sẽ, lại phải cắt đuôi ốc.
Sau khi Ôn Noãn xào xong một dĩa ốc nước ngọt, nấu cháo trắng, những người khác cũng làm việc xong.
Ôn Noãn đặt một đĩa ốc xào cay thơm phức lên bàn. Vì trong ốc xào có ớt xanh đỏ, hành lá, húng quế nên ai nhìn vào cũng thấy màu xanh đỏ tím óng ánh hấp dẫn, như những viên đá quý lấp lánh đầy màu sắc, ứa nước miếng.
Ôn Hậu không khỏi hít hít cái mũi, nói: "Thơm quá nha! Vừa nhìn liền biết ăn rất ngon."
"Vậy nhanh ăn thôi!"
Cơm sáng là một nồi cháo trắng và ốc nước ngọt xào cay, cùng một dĩa rau cải thìa ngọt hái trong sân, người một nhà ăn no đến mức bụng tròn vo.
Ôn Lạc xoa bụng tròn nói: "Ăn quá ngon, ăn xong còn muốn ăn! Món ốc xào cay này nhất định sẽ có người mua!"
"Cải thìa hôm nay vừa ngọt lại giòn, mảnh đất này quả nhiên là bảo địa." Vương thị càng muốn mua mảnh đất này tới tay.
Hiện tại trên người bà ấy chỉ còn hai lượng bạc 300 văn, chỉ đủ mua hai mẫu đất hoang.
Chính là lo lắng thân thể của Noãn nhi đột nhiên phải dùng bạc, cho nên vẫn là chờ bán ốc nước ngọt xong kiếm lời được bao nhiêu lại mua.
Ôn Hậu nói: "Đồ ăn ngon, ốc nước ngọt cũng ăn ngon! Lão tử quyết định, lát nữa nhất định phải mò nhiều ốc nước ngọt kiếm bạc, ăn quá ngon! Chắc chắn sẽ bán được nhiều!"
Ôn Gia Thuỵ liếc nhìn hắn một cái: "Ai là lão tử?"
Ôn Hậu nghe vậy lập tức ngồi thẳng lưng: "Con không phải lão tử, cha mới là!"
Cả nhà cười ha ha, cười xong liền đi mò ốc, chỉ để lại một mình Ôn Noãn ở nhà canh giữ. Dù sao thân thể của nàng vẫn còn quá yếu, không thích hợp xuống sông.
Ôn Noãn cũng không muốn đi mò ốc nước ngọt, nàng muốn lên núi nhìn xem có thứ gì có thể kiếm bạc được không.
Chính là dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông.
Sau khi mọi người rời đi, Ôn Noãn đang định lên núi thì một con diều hâu từ trên trời đáp xuống.
Diều hâu bắt theo hai con gà rừng.
Nó đặt gà rừng ở trước mặt Ôn Noãn, sau đó bay quanh Ôn Noãn một vòng mới đáp xuống đất.
Ôn Noãn chỉ vào hai con gà rừng trên mặt đất: "Cho ta sao?"
Tiểu Hắc gật đầu.
Ôn Noãn không nhịn được ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nó: "Thật là một con diều hâu tri biết ân báo đáp!"
Diều hâu lộ ra vẻ hưởng thụ, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa sân: Còn có nữa!
Ôn Noãn nghĩ đến cái gì, sau đó chạy tới mở cửa sân, quả nhiên thấy Đại Hôi!
Đại Hôi ngậm trong miệng một con gà rừng, trên lưng cõng một con sơn dương, phe phẩy cái đuôi, trong mắt tràn đầy vẻ lấy lòng, nó đi tới phía trước hai bước, ý bảo Ôn Noãn tránh ra để nó đi vào.
Lại thêm một con vật tới để báo ân!
Ôn Noãn nhanh chóng nghiêng người để nó đi vào: Hai con vật này thế mà còn biết báo ân!
Đại Hôi vòng qua Ôn Noãn đi vào sân, sau đó nhả con gà trong miệng cùng sơn dương trên lưng xuống.
Ôn Noãn vuốt ve đầu con sói Đại Hôi, lông rất mềm mại: "Cảm ơn hai vật nhỏ! Tính các ngươi có chút lương tâm!"
Đem nàng bán cho chủ nhân nó, còn biết chia thịt cho nàng ăn!!
Con sói Đại Hôi bất mãn, nó nhìn thoáng qua diều hâu: Tiểu Hắc mới nhỏ, nó không nhỏ chút nào, thân thể cao lớn mạnh mẽ!
Ôn Noãn cảm giác mình hiểu được ánh mắt của nó, cười nói: "Cảm ơn vật lớn!"
Đại Hôi: "..."
Cái gì là vật lớn, nó mới không phải đồ vật, nó là sói!
Nó dùng vẻ mặt ủy khuất nhìn Ôn Noãn.
Ôn Noãn bật cười!
Lúc này, một cỗ mùi hương xông vào mũi Đại Hôi, Đại Hôi cũng mặc kệ nó có phải là đồ vật hay không!
Nó hít hít cái mũi, sau đó đi vào nhà bếp.
Trong nhà bếp còn thừa một bát ốc cay buổi sáng ăn thừa, trên lò bếp có thịt thỏ hoang đã nấu xong chuẩn bị cho bữa trưa, nàng vừa mới tắt lửa.
Con sói Đại Hôi đứng bất động ở trước lò bếp.
Tiểu Hắc cũng bay vào, há miệng lớn, nước miếng chảy ròng.
Ôn Noãn đi theo, thấy bọn nó như vậy liền lấy ốc còn sót lại trong nồi ra, dùng que tre gắp thịt ốc ra cho bọn nó ăn.
Chẳng mấy chốc chén ốc lớn đã được dọn sạch, hai con vật nhỏ quay đầu lại, háo hức nhìn chiếc nồi đất cụt tai đặt trên bếp.
Nhìn bộ dạng thèm ăn của bọn nó, Ôn Noãn bật cười, xoa đầu nói: "Vẫn chưa nấu xong, để lâu một chút mới ăn ngon, giữa trưa quay lại đây ăn đi! Các ngươi tặng nhiều con mồi như vậy, giữa trưa ta làm gà dược thiện cùng thịt dê cho các ngươi ăn, hiện tại Đại Hôi có thể mang ta lên núi tìm dược liệu không?"
Hai mắt Đại Hôi sáng lên, gật gật đầu.
Tiểu Hắc vừa nghe có gà dược thiện ăn, nó sung sướng bay quanh Ôn Noãn một vòng, tỏ vẻ chính mình rất vui, sau đó bay lên trời xanh, bay vào núi bắt gà.
Nó thích uống thuốc, cũng thích ăn gà!
Đại Hôi ý bảo Ôn Noãn ngồi lên lưng chính mình, nó mang nàng lên núi, hoàn toàn quên mất chủ tử của nó kêu nó xuống núi mang Ôn Noãn đến trị tay cho hắn.
"Từ từ, ta phải khóa cửa đã."
Vì vậy, Ôn Noãn lấy một cây gậy trúc cùng một cái lưỡi hái, cõng sọt, khóa kỹ cửa, sau đó Đại Hôi mang Ôn Noãn lên núi.
Tốc độ của Đại Hôi rất nhanh, lập tức mang theo Ôn Noãn tiến vào núi sâu.
Bên ngoài không có dược liệu, chỉ có núi sâu mới có.
Đại Hôi đưa Ôn Noãn đến nơi Phong Niệm Trần thường xuyên hái thuốc.
Cỏ cây ở đây tươi tốt hơn núi bên ngoài, trên đất trải một lớp lá rụng thật dày.
Một con sóc đang gặm hạt thông, thấy có người đến, nó sợ hãi nhảy lên cây.
Ôn Noãn trèo xuống lưng Đại Hôi, vừa lúc liền thấy một gốc cây Hoa Tiêu, nàng hái hết cả cây Hoa Tiêu, thứ này khi nấu ăn thêm một chút vào thì vừa thơm lại cay.
Hoa Tiêu là loại gia vị đứng đầu trong "Mười ba hương", hương thơm nồng đậm, tê tê thuần túy, có thể dùng làm gia vị, cũng có thể làm thuốc.
Đại Hôi cắn ống quần của Ôn Noãn, kéo kéo ý bảo Ôn Noãn đi cùng nó.
Ôn Noãn đi theo nó đi vài bước, đi tới trước mặt một gốc cây sắp nở hoa.
Đây là...
Đây là...
Nhân sâm!
Hơn nữa lại là nhân sâm đang nở hoa.
Ôn Noãn không nhịn được mà lộ vẻ vui mừng, nàng dùng sức xoa đầu Đại Hôi: "Ngươi thật giỏi, làm sao ngươi biết đây là nhân sâm?"
Đại Hôi kiêu ngạo nâng đầu lên: Điều này là đương nhiên, tiểu tử họ Phong kia mỗi ngày đều tới nhìn một cái, chỉ chờ cây này kết quả, nó có thể không biết sao?
Ôn Noãn nhanh chóng buông sọt ra, nàng ngồi xổm xuống, tay phải đặt ở trên nhân sâm.
Mây tím từ từ tuôn ra, lúc này đây mây tím quanh quẩn hơi lâu, mãi cho đến khi dần dần nhạt dần, sau đó biến mất.
Khi Ôn Noãn thấy nhân sâm nở hoa kết quả, hạt nhân sâm chuyển từ màu xanh sang màu hồng, cũng không biết nhân sâm có lớn lên thêm một vòng hay không.
Ôn Noãn lấy xuống một viên hạt nhân sâm đã chín, bỏ vào trong miệng nếm thử, hương vị ngọt ngào, thật nồng vị nhân sâm, nhân sâm do người trồng ở trong kiếp trước không thể nào so sánh được.
Ôn Noãn lại hái một hạt cho Đại Hôi ăn, Đại Hôi ghét bỏ quay đầu.
Nàng mỉm cười, sau đó nhả ra hai viên hạt giống có hình dáng nửa vòng tròn, định mang về để trồng trong nhà.
Ôn Noãn cầm lấy lưỡi hái, thật cẩn thận đào nhân sâm ra.
Không có bất kỳ một cái rễ nào bị gãy.
Tuy rằng nhân sâm chỉ to bằng ngón tay cái của nàng, nhìn dáng vẻ thì chắc là có độ tuổi khoảng năm mươi năm, nhưng mà Ôn Noãn cũng đã rất thỏa mãn.
Khi trở về nàng có thể lại dùng mây tím nuôi dưỡng nó một khoảng thời gian, cho đến khi trở thành nhân sâm trăm năm mới lấy ra rồi đem đi bán.
Lúc này, Đại Hôi lại kéo kéo quần áo Ôn Noãn, ý bảo nàng đi cùng nó.
Còn có nữa sao?
Không biết con sói này có bán hay không, nếu không thì nàng sẽ mua!
Vốn dĩ nàng chỉ là nghĩ Đại Hôi có tốc độ nhanh, khi đưa mình lên núi thì có thể bớt được chút thời gian, không nghĩ tới con sói thành tinh này lại nhận biết được dược liệu quý giá.
Ôn Noãn có một loại cảm giác kiếm được quá nhiều!
Ôn Noãn đi theo Đại Hôi tiếp tục đi về phía trước, thấy một vài hương liệu cùng dược liệu bình thường như vỏ quế, hồi hương, thảo quả, nhục đậu khấu, sa nhân, ... nàng đều thuận tay ngắt lấy một ít, còn đào được một ít hà thủ ô có độ tuổi cực dài.
Mỗi lần nàng đào dược liệu, Đại Hôi sẽ ngồi ở bên cạnh kiên nhẫn chờ nàng.
Chờ nàng bận rộn xong thì sẽ tiếp tục mang theo nàng đi về phía trước, cho đến khi đi tới nơi có mấy dải linh chi thì mới dừng lại.
Ôn Noãn nhìn mấy cây linh chi lớn nhỏ không đồng nhất kia. Không biết nói cái gì cho phải, vận khí của nàng thật sự quá tốt, cứu một con diều hâu, mà lại được đến hai vật nhỏ báo đáp.
Đến động vật còn như thế thì người làm sao mà chịu nổi?
Nàng quyết định cho dù như thế nào cũng muốn chữa khỏi tay cho chủ nhân của bọn chúng, một lát nữa sẽ làm nhiều món ăn ngon cho chúng nó ăn.
Ôn Noãn đào hết tất cả nấm linh chi đi.
Nàng nhìn lên thấy thời gian không còn sớm, lo lắng người nhà đi mò ốc nước ngọt xong rồi về nhà mà không nhìn thấy nàng thì sẽ lo lắng.
"Đại Hôi, ở gần đây có nguồn nước không? Ta muốn đi rửa tay, sau đó chúng ta sẽ về nhà, ta làm món ăn ngon cho ngươi."
Đại Hôi lập tức ý bảo Ôn Noãn ngồi lên lưng nó, sau đó lập tức đưa Ôn Noãn đi tới một dòng suối nhỏ.
Ôn Noãn rửa tay sạch sẽ, đã bận rộn nửa ngày rồi nên nàng rất khát, nàng dùng tay nâng dòng nước trong vắt lên uống một ngụm, có chút ngọt lành khiến nàng không nhịn được lại uống thêm một ngụm nữa. Nhưng nàng cũng không dám uống nhiều vì lo lắng trong nước có ký sinh trùng, chỉ cần cổ họng không còn khó chịu như vậy nữa là được rồi.
Nàng đứng lên, đang chuẩn bị trở về thì lại phát hiện bên dòng suối có một cục đá tỏa ra ánh sáng màu xanh dưới ánh mặt trời, giống như phỉ thúy nguyên thạch.
Ôn Noãn đi qua, cẩn thận nghiên cứu một chút, trong lòng không kiềm chế được kích động!
Nàng chắc chắn đây là phỉ thúy nguyên thạch loại tốt!
Ôn Noãn thử bê lên nhưng phát hiện với thân thể gầy yếu này mà muốn mang nguyên thạch về nhà thì hơi khó khăn.
Ôn Noãn nhìn về phía Đại Hôi: "Đại Hôi, lưng ngươi có cõng được cục đá này không?"
Đại Hôi cho Ôn Noãn một cái nhìn xem thường, đến chủ nhân hơn trăm cân mà nó vẫn có thể cõng được, thì khối đá nho nhỏ này tính là gì!
Ôn Noãn bị đôi mắt kiêu ngạo của nó làm cho bật cười: "Vậy thì đành làm phiền sói huynh!"