Nghe được lời nói của Ôn Noãn, hai người họ lúc này đều cảm thấy có thể Ôn Noãn đã từng đến nơi tiên nhân sinh sống, nhìn thấy rất nhiều năng lực mà chỉ thần tiên mới hiểu được.

Lần trước khi Noãn nhi vừa qua 11 tuổi không lâu, lại nhảy sông rơi xuống nước, thiếu chút nữa mất mạng, đây là lần nguy hiểm nhất, gần như phải tắt thở!

Hiện tại Noãn nhi càng ngày càng khỏe, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà cả người trông đã tràn đầy sức sống hơn.

Chẳng lẽ hòa thượng kia nói là thật sự?

"Bà nội, ngày mai bà thử xem sẽ biết lời cháu nói là đúng. Hiện tại thóc trên đồng đã chín, cháu đoán chừng hai ngày nay nhân lúc thời tiết tốt thì mọi người bắt đầu thu hoạch vụ thu. Khi thu hoạch vụ thu, mọi người đều phải ăn cơm no mới có sức lực làm việc. Chúng ta nhân cơ hội này bán ốc nước ngọt xào ở trong thôn, hương vị cay ngon miệng, ăn kèm với cơm, hơn nữa nó cũng là thịt, hai văn tiền một chén lớn rất rẻ, mọi người bận rộn trên mặt đất nửa ngày, mệt chết mệt sống, nhất định sẽ mua! Chúng ta không chỉ đi khắp ngõ hẻm bán, còn bày bán ở trấn trên, thứ này trong sông có rất nhiều, ngoài việc bỏ ra chút gia vị thì còn lại chính là thuần lợi nhuận, hết một vụ mùa tuyệt đối có thể kiếm được mấy lượng bạc!" Ôn Noãn nói ra suy nghĩ của chính mình.

Vương thị suy nghĩ cũng cảm thấy Ôn Noãn nói có đạo lý: Nếu thật sự có thể ăn thì thật sự sẽ có người mua.

Hiện tại một quả trứng gà cũng phải mất một văn tiền, một chén thịt to cũng chỉ hai văn, có lời như vậy nhất định sẽ có người mua!

Mấu chốt là mùa vụ bận rộn mọi người đều mệt mỏi, không muốn nấu cơm, cần ăn no mới có thể làm việc, chỉ tốn hai văn, cũng không cần tự mình làm. Chắc chắn sẽ có người mua nó.

Nhà mẹ đẻ Vương thị trước kia cũng mở cửa hàng mì, sau khi bà ấy suy nghĩ thông suốt, giải quyết dứt khoát: "Được, buổi chiều bà liền đi trấn trên mua gia vị, sau đó sáng mai làm một ít ốc nước ngọt xào cho nhà mình nếm thử, nếu như ăn xong không có vấn đề, vậy ngày mai chúng ta liền xuống sông mò ốc nước ngọt. Vừa lúc mấy người cha cháu hôm nay cũng làm xong việc, cả nhà chúng ta đều xuống sông mò ốc nước ngọt, ngày kia trấn trên có phiên chợ, chúng ta đi trấn trên bày quán!"

"Được ạ!" Ôn Noãn thấy thuyết phục Vương thị dễ dàng như vậy cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng bán ốc nước ngọt cũng không phải là giải pháp lâu dài, rồi sẽ có người nghĩ ra cách làm món này, nàng còn phải đi trấn trên tìm hiểu con đường làm giàu.

Buổi chiều Ôn Noãn ngủ trưa một giấc, dù sao thân thể của nàng vẫn còn quá yếu, bận việc nửa ngày đã cảm thấy mệt mỏi.

Sau khi Ôn Noãn tỉnh lại, phát hiện trong nhà chỉ có một mình nàng.

Nhìn sắc trời đã gần chạng vạng, nàng đi tới lu nước xách nửa thùng nước bắt đầu tưới rau.

Những chiếc thùng ở cổ đại đều là thùng gỗ, làm bằng gỗ dày, rất nặng, mỗi lần nàng chỉ khiêng được nửa thùng do thân thể yếu ớt.

Sau khi tưới xong vài luống rau trong sân, nàng cảm thấy kiệt sức.

Ôn Noãn trực tiếp ngồi xuống trên ghế lùn bên cạnh luống rau, nhìn đám rau mới nhú, trong lòng thầm nghĩ, giá như chúng có thể lớn thật nhanh thì tốt rồi.

Rau trong nhà hôm nay đã ăn hết, rau vừa trồng còn chưa lớn. Bây giờ muốn ăn rau thì phải lên núi đào rau rừng mỗi ngày.

Đúng lúc này, lòng bàn tay Ôn Noãn nóng lên, mây tía lại xuất hiện.

Ôn Noãn: "??"

Nàng nghĩ đến tình huống lần đầu tiên mây tía đột nhiên xuất hiện, là giúp chính mình trị liệu thân thể, lần này là nàng mới vừa nghĩ rau xanh có thể lớn nhanh, nó liền xuất hiện, chẳng lẽ.

Trái tim Ôn Noãn nhảy dựng lên, nàng đem bàn tay đặt trên một cây non vừa mới nảy mầm, chỉ có hai mảnh lá mầm.

Mây tía chậm rãi tràn ra bàn tay Ôn Noãn, sau đó lan tràn khắp luống đất trồng rau.

Mây tía nhợt nhạt quanh quẩn trên mặt đất một lúc, sau đó biến mất không thấy.

Mây tía còn nhiều hơn mây tía dùng để điều trị thân thể.

Lúc này, bằng mắt thường có thể nhìn thấy cây rau mầm chỉ có hai lá mầm giống như hiệu quả máy truyền tin trên TV, mọc ra lá cây, một mảnh, hai mảnh lá cây càng lúc càng lớn.

Ôn Noãn nhảy dựng lên: Đừng to quá, nếu không nàng không thể giải thích!

Mãi cho đến khi chiếc lá lớn nhất sinh trưởng to bằng quả bóng bàn thì tốc độ phát triển mới dừng lại.

Tuy rằng vẫn chưa thể ăn, nhưng nó đã trưởng thành bộ dáng bảy tám ngày.

Nhìn luống rau rau xanh mướt, Ôn Noãn há hốc mồm ngẩn ra: Giờ nên giải thích như thế nào đây?

Chẳng qua chuyện này tóm lại là chuyện tốt!

Trong lòng nàng cực kỳ vui vẻ, không ngờ mây tía lại có thể thúc đẩy sự phát triển của thực vật!

Cũng không biết có thể cải tiến hạt giống được không?

Ôn Noãn vội vàng vào nhà.

Sau đó lấy ra những hạt giống mà Ngô thị đã chuẩn bị.

Ở niên đại này, hầu hết các loại hạt giống rau dưa đều là chính mình để lại trồng, trừ phi rau dưa năm đó không tốt, mọc không lớn hoặc là không thể ăn mới không lưu, năm thứ hai muốn trồng lại đến trấn trên mua hoặc là đổi của nhà hàng xóm.

Năm nay Ngô thị đã để lại hạt giống mướp hương, dưa hấu, bí đỏ, bí đao, hồ lô, đậu que, ớt cay, cà tím, khổ qua và các loại rau dưa khác, tất cả đều được chọn từ hạt giống to nhất.

Hạt giống rau dưa chỉ chừa một ít, còn những thứ khác không có, mùa này rau cải, cải ngồng, cây du mạch, rau xà lách, rau chân vịt, cải thìa, cải trắng là mùa sinh trưởng tốt nhất, chờ mùa này trưởng thành, chọn một vài cây lớn lên tốt nhất dùng làm hạt giống cho lần sau là được.

Hạt giống rau dưa Ngô thị để lại năm nào cũng tốt nhất nên rau dưa của gia đình họ năm nào cũng phát triển rất tốt, người trong thôn có khi còn bỏ tiền ra mua hạt giống của họ.

Ôn Noãn nhìn từng viên hạt giống no đủ, lại nghĩ đến vừa rồi mây tía vẫn chưa dùng xong, Ôn Noãn lấy từng bao hạt giống ra một ít, trộn lẫn vào nhau, trong lòng nghĩ một chút, bắt đầu cải tiến.

Mây tía tràn ra, bao bọc hạt giống.

Trong lòng Ôn Noãn vui vẻ, xem ra có thể, nàng nghĩ thầm: Hy vọng những loại rau dưa này có thể chịu rét, mùa đông cũng có thể trồng ra, hơn nữa trái cây mọc ra vừa to vừa nhiều, lại ngọt thơm!

Lần này mây tía quanh quẩn có hơi lâu.

Thật sự là do yêu cầu của Ôn Noãn hơi nhiều một chút!

Ôn Noãn nhìn chằm chằm những hạt giống đó không chớp mắt.

Ôn Nhiên như một cơn gió chạy vào: "Tam tỷ, rau trong sân đột nhiên lớn lên rất nhiều!"

Ôn Noãn vội vàng rút tay về.

Ôn Nhiên thấy Ôn Noãn đặt tay lên hạt giống, hành động kỳ quái hỏi: "Tam tỷ, tỷ đang làm gì vậy? Là đang dùng tay hâm nóng những loại hạt giống rau này sao?"

"Muội không thấy sao?"

Nếu như nàng có thể thấy mây tía, hẳn là sẽ hỏi vì sao lại có mây tía trước mới đúng!

"Thấy cái gì cơ?"

"Mây tía nha! Tỷ thấy số hạt giống này phát ra một đoàn mây tía."

"Tỷ hoa mắt rồi sao? Làm gì có mây tía?" Ôn Nhiên đến gần, nhìn sát vào, nghiêm túc nhìn từng viên hạt giống no đủ: "Có sao? Không có nha! Nhưng mà hình như những viên hạt giống này đặt biệt no đủ".

Chẳng lẽ chỉ có nàng mới có thể nhìn thấy mây tía.

Vậy thì nàng cũng yên tâm!

Nhưng mà cũng có khả năng là do Ôn Nhiên không nhìn thấy được.

"Tỷ trêu muội thôi, tỷ chỉ là muốn lấy những viên hạt giống này ra xem thử bây giờ trồng có thể ra trái vào mùa đông hay không, để mùa đông nhà chúng ta có rau dưa ăn mà thôi."

Ôn Nhiên lắc đầu: "Việc này hẳn là không thể! Trước nay đều chưa từng có người trồng thử".

Mùa nào trồng rau nấy đã được truyền từ đời này sang đời khác, nếu như trồng được thì đã có người trồng từ lâu rồi.

Ai mà không muốn ăn no một chút?

"Không thử thì làm sao biết, chúng ta lấy một chút thử đi!" Ôn Noãn bao lại những viên hạt giống nàng đã dùng mây tía cải tiến, sau đó gói những viên hạt giống chưa cải tiến lại và đặt về chỗ cũ.

Ôn Nhiên thấy vậy thì nóng nảy: "Tam tỷ, không thể tai họa hạt giống! Tất cả rau dưa chúng ta ăn năm sau đều ở chỗ này!"

Lương thực không đủ, chỉ dựa ăn nhiều rau một chút! Tuy rằng ăn rau dưa cũng không đủ no.

Ôn Noãn: "Yên tâm, mẹ để lại rất nhiều, mỗi loại tỷ chỉ lấy hai ba viên, số hạt giống còn lại đã đủ dùng cho năm sau rồi. Muội không muốn ăn rau dưa tươi xanh vào mùa đông sao? Hơn nữa trồng được rau dưa trái mùa thì mùa đông chúng ta còn có thể đem đi bán, kiếm chút bạc."

Vừa nghe có thể kiếm được bạc, Ôn Nhiên trừng lớn đôi mắt, tò mò hỏi: "Tam tỷ, có phải trong mộng của tỷ những người đó cũng trồng được rau dưa mùa đông rồi bán kiếm bạc không? Tỷ có cách đúng không?"

Ôn Noãn: "..."

Không ngờ cái cớ giấc mộng kia lại dùng tốt như vậy!

Hai người đi ra ngoài, Ôn Nhiên nhìn thấy một mảnh đất trồng rau xanh mượt, mới nhớ tới chính mình muốn nói gì, kích động nói: "Tam tỷ, tỷ nhìn đất trồng rau đi!"

Ôn Noãn cũng kích động nói: "Muội hiện tại mới phát hiện sao! Vừa rồi khi tỷ tỉnh lại đã phát hiện, tỷ còn tưới nước cho chúng nó!"

"Chiều nay khi muội vừa đi ra ngoài, chúng nó không phải như vậy! Sao mới đó đã lớn như vậy rồi?"

"Sao tỷ biết được, hẳn là do mảnh đất này màu mỡ, hơn nữa ánh mặt trời tốt, chúng ta tưới đủ nước, cho nên rau xanh mới sinh trưởng tốt! Cái cuốc ở đâu rồi? Chúng ta nhanh trồng những loại rau này thôi, nói không chừng cũng lớn nhanh!"

Ôn Noãn nói lảng sang chuyện khác.

Ôn Nhiên nghe xong cũng cảm thấy hẳn là như vậy, cô bé lôi kéo Ôn Noãn đi qua: "Ở ngay bên cạnh nhà."

Hai người tìm một khoảng đất trống sau nhà, cùng nhau ra sức cào đất.

Ôn Noãn đánh giá mảnh đất trống: Mướp hương trồng ở góc tường bên cạnh là được, đến lúc đó dây leo trực tiếp bò theo hàng rào tre, không cần dựng giàn.

Dây leo khổ qua, đậu que này đó không dài như bí đao bí đỏ, hai người cào xới hai mảnh đất nhỏ, một mảnh trồng khổ qua, một mảnh trồng đậu que, đợi chúng nó cao khoảng 30cm lại làm giàn.

Bí đỏ cùng bí đao có thể sinh trưởng trên mặt đất, chẳng qua cần nơi lớn hơn một chút. Hai người tùy tiện tìm một góc.

Dưa hồ lô tốt nhất làm một cái lều, vì vậy Ôn Noãn đem hạt giống dưa hồ lô trồng ở góc tường phòng sau, đến lúc đó làm giàn cũng tiện.

Khi hai người trồng xong thì trời cũng đã gần tối, người nhà đều đã trở về, thấy rau trong sân đã lớn như vậy liền xúm lại xem.

Vương thị: "Kỳ quái, chiều nay ra ngoài rau dưa vẫn như buổi sáng, tại sao chỉ mới một buổi chiều đã lớn như vậy? Nhìn giống như sắp ăn được rồi!"

Ôn Gia Thuỵ thấy đất còn ẩm ướt: "Ai tưới nước?"

Ngô thị thấy Ôn Noãn cùng Ôn Nhiên đi tới, lập tức hỏi: "Nhiên nhi, là con tưới nước cho đất trồng rau sao? Con tưới nước gì vậy?"

"Là Tam tỷ tưới nước! Con đi mò ốc nước ngọt trở về liền thấy rau đã lớn như vậy rồi." Nàng nghĩ ốc nước ngọt có thể ăn, nên muốn mò nhiều một chút, ngày mai người một nhà cũng có thể ăn no.

Ôn Noãn tỏ ra cũng không biết chuyện gì: "Con ngủ dậy đã thấy rau dưa lớn như vậy, con thấy nó lớn mau, nên lấy nước trong lu tưới cho chúng nó một chút."

Ngô thị trừng mắt liếc nhìn Ôn Nhiên: "Con lại xuống sông?"

Ôn Nhiên kéo tay áo Ngô thị lấy lòng cười nói: "Không có, con chỉ ở bờ sông thôi."

"Bờ sông cũng không được!" Ngô thị nói một câu rồi thôi, thật sự thì tất cả sự chú ý đều bị những cây rau dưa phát triển điên cuồng này hấp dẫn.

Mọi người đều đang suy nghĩ vì sao rau dưa trong nhà lại lớn nhanh như vậy.

Ôn Lạc thuận miệng nói: "Có lẽ là do mảnh đất này có phúc, ông trời muốn giúp chúng ta! Từ khi Tam tỷ chuyển đến nơi này, thân thể càng ngày càng tốt, hiện tại ngay cả rau dưa trong đất cũng lớn nhanh."

Ôn Hậu sờ sờ cằm: "Nói không chừng thật là như vậy! Nếu là như vậy thì thật tốt quá!"

Mấy ngày nữa rau xanh có thể lớn, bọn họ chỉ ăn rau xanh cũng không cần đói bụng!

Ôn Gia Thụy không tin, nhưng trừ nguyên nhân này ra, ông không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.

Vương thị: "Việc này không cần nói ra bên ngoài! Về sau nhất định phải đóng chặt cửa, đất trồng rau không thể bị người phát hiện!"

Vẻ mặt Ôn Gia Thụy cũng nghiêm túc, vết sẹo trên mặt càng thêm khủng bố: "Ngày mai con sẽ chém một ít cây trúc rào quanh mảnh đất trồng rau này".

Như vậy dù có mở cửa thì người ngoài cũng không nhìn thấy rau dưa bên trong mọc như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play