Nàng không chút khách khí đặt sọt ở trên mặt đất, đổ tất cả dược liệu ở bên trong ra, sau đó nghiêng cái sọt rồi đẩy cục đá lăn vào, sau đó lại dựng thẳng cái sọt lên.
"Ta đi tìm cây mây để cột cái sọt vào người của ngươi."
Ôn Noãn nhìn thoáng qua khắp nơi, phát hiện vách đá bên kia có một ít cây dây leo, vì thế nàng lại đi qua đó định cắt mấy cái làm thành dây thừng để dùng.
Lúc này một bóng dáng màu xám bạc uyển chuyển nhẹ nhàng dừng ở bên dòng suối, nhìn thoáng qua khối phỉ thúy nguyên thạch bên trong cái sọt, sau đó nhìn theo hướng nàng rời đi, giống như đang suy nghĩ điều gì.
Đại Hôi thấy chủ tử tới, mới nhớ tới lời chủ tử dặn dò, sau đó lấy lòng lắc lắc cái đuôi, một bộ lang mô cẩu dạng.
Nạp Lan Cẩn Niên lạnh nhạt liếc mắt nhìn con sói không đáng tin cậy này một cái, sau đó ánh mắt dừng trên người nữ hài ở nơi xa.
Nữ hài mặc vải thô áo tang lúc này đang dựa vào trên nham thạch lấy cây mây, bởi vì áo ngắn, quần ngắn nên một động tác này của nàng đã lộ ra tay chân gầy guộc, không khác gì thân cây trúc.
Ôn Noãn lấy mấy cây mây, xoay người trở về, khi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng dáng cao lớn tuấn mỹ bên dòng suối.
Nàng ngẩn người một chút, sao hắn lại tới đây?
"Ôn cô nương." Giọng nói nam tử trầm thấp lạnh lùng, có một chút trong veo giống như nước suối nàng vừa uống, thấm mát lòng người.
Ôn Noãn đi qua: "Sao công tử lại đến đây?"
"Kim châm đã chuẩn bị xong, ta bảo Đại Hôi đi tìm cô nương, nhưng đã chờ nửa ngày rồi mà vẫn chưa thấy cô nương đến, Tiểu Hắc nói các người ở chỗ này nên ta đến đây."
Nhanh như vậy sao? Chế tạo một bộ kim châm theo lời nàng yêu cầu thì chắc là cũng không dễ dàng chứ? Nàng còn nghĩ rằng chắc cũng phải mất mấy ngày.
"Ta không biết lại có thể làm xong nhanh như vậy, nên đã bảo Đại Hôi đưa ta lên núi tìm chút đồ vật. Hiện tại đã đến giữa trưa rồi, ta phải về nhà nấu cơm, vì vậy buổi chiều ta sẽ đến chữa trị tay cho huynh!"
Ôn Noãn nhìn sọt trên mặt đất có chút chần chờ, sọt này còn cần Đại Hôi giúp mình mang trở về, bây giờ lại bắt sủng vật của người ta làm nô dịch ngay trước mặt chính chủ nhân của nó, Ôn Noãn cảm thấy hơi xấu hổ.
Dường như Nạp Lan Cẩn Niên nhìn ra suy nghĩ của nữ hài kia, hắn ngồi xổm xuống rồi dùng một bàn tay nhặt dược liệu trên mặt đất lên cho vào cái sọt, khi thấy cây nhân sâm cùng vài cọng linh chi, ánh mắt hắn lóe lên, nhưng vẫn dường như không có việc gì mà đặt chúng nó vào cái sọt, sau đó một tay nhắc cái sọt lên rồi đặt lên lưng con sói: "Cục đá này có chút nặng, để Đại Hôi đưa cô nương xuống núi đi!"
Một tay hắn đỡ sọt, ý bảo Ôn Noãn dùng cây mây buộc chặt cái sọt.
Khuôn mặt nhỏ của Ôn Noãn đỏ lên, nói không nên lời từ chối, hiện tại thân thể nàng tuy rằng đã tốt lên khá nhiều, nhưng cũng không đến mức có thể mang được đồ vật nặng gần trăm cân xuống núi.
"Cảm ơn công tử, cảm ơn Đại Hôi." Nàng nhanh chóng cầm lấy cây mây cố định sọt ở trên lưng con sói.
"Cô nương không cần khách khí, đây là chuyện nên làm."
Ôn Noãn vừa mới cột chắc cái sọt.
Lúc này, trong núi truyền đến một tiếng gầm giận dữ: "Tên rùa đen khốn nạn nào đã đào nhân sâm của ta!"
Ôn Noãn: "..."
Nàng nhìn về phía Đại Hôi, Đại Hôi vô tội nhìn nàng.
Rất nhanh, lại truyền đến tiếng gầm giận dữ: "Tên đáng chết ngàn đao nào đã đào mất linh chi của ta!!!!"
Giọng nói này long trời lở đất tới mức chim trong rừng đều bay lên cao.
Dây thần kinh chỗ thái dương của Ôn Noãn nhảy nhảy!
Nhân sâm cùng linh chi là vật đã có chủ rồi sao?
Mà thôi, mặc kệ nó! Đồ vật trên núi đều là không có chủ, ai hái được thì là của người đó!
Nhưng mà Ôn Noãn vẫn lo lắng bị người nọ phát hiện, kéo tay Nạp Lan Cẩn Niên lập tức chạy: "Chạy mau!"
Động tác của Đại Hôi càng nhanh như chớp mà chạy đi.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn tay nhỏ đang lôi kéo bàn tay to của mình, chạy một đường xuống dưới chân núi, tay kia của hắn vẫn luôn không có cảm giác, vậy mà lúc này dường như truyền đến một chút cảm giác tê dại.
Hắn mặc kệ nàng lôi kéo hắn chạy về phía trước.
Ôn Noãn lôi kéo Nạp Lan Cẩn Niên một hơi chạy tới chân núi. Nàng buông lỏng tay hắn ra, thở hổn hển gập thân thể lại, đôi tay chống ở trên đầu gối há miệng to thở dốc.
Cuối cùng mệt đến nỗi không chịu được, nàng dứt khoát dựa vào cây rồi ngồi xuống đất.
Trái lại Nạp Lan Cẩn Niên lại bình tĩnh thoải mái, hơi thở không hề bị rối loạn một chút nào.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn vẻ mặt đỏ bừng, thở hổn hển như trâu của Ôn Noãn, cảm thấy thân thể của nàng thật sự quá yếu: "Không sao chứ?"
Một giọng nói của nam tử mát lạnh như suối mùa hè chảy qua nội tâm, làm tinh thần người vì thế mà rung lên.
Lúc này Ôn Noãn mới phản ứng lại, nàng lại kéo hắn xuống núi cùng mình!
Điều này hoàn toàn không cần thiết!
Ôn Noãn cũng không quan tâm mà thở hổn hển, nàng ngồi ngay ngắn, vì che giấu sự hồ đồ của mình mà nghiêm túc nói: "Không có việc gì, khụ khụ, có muốn về nhà tôi ngồi một chút không, tôi sẽ xem mạch lại cho huynh, nhìn xem dược kia có tác dụng hay không?"
"Cũng được." Hoặc là dược của nàng thật sự có tác dụng, hắn nghĩ đến vừa rồi tay phải kia có một trận cảm giác tê dại.
Ôn Noãn: "..."
Nàng cho rằng hắn sẽ từ chối.
Nàng chỉ là khách khí một chút.
Nhưng mà thôi quên đi, về sau mỗi ngày nàng đều phải lên núi trị tay giúp hắn, hiện tại dẫn hắn về nhà để người nhà nhìn thấy hắn, như vậy thì mình càng có cớ.
Vì thế Ôn Noãn lập tức đưa người về nhà.
May mắn nhà nàng ở cuối thôn, đằng sau không xa chính là núi lớn, cho nên không có người thấy.
Khi Ôn Noãn về đến nhà, người nhà còn chưa trở về, nàng mở cổng ra: "Đây là nhà ta, mời công tử vào."
Nạp Lan Cẩn Niên ưu nhã nhấc chân đi vào.
Hắn không nhịn được liếc mắt đánh giá bốn phía, đây là lần đầu tiên hắn đi vào một sân nhà được thiết kế bởi cây trúc.
Phòng ở, tường viện đều là trúc, mặt đất là đất đỏ còn mới.
Tất cả mọi thứ đều vẫn còn mới, đến cả cây trúc vẫn còn màu xanh lục.
"Mới dọn đến đây sao?" Hắn nhớ rõ trước kia ở dưới chân núi là một cái lều tranh.
"Đúng vậy, mới dọn vào được mấy ngày." Ôn Noãn kéo một cái ghế dựa được làm từ trúc bên cạnh bàn gỗ ở trong sân ra: "Công tử, mời ngồi."
Hiện tại chỉ dựng hai gian nhà ở, đều được dùng làm phòng ngủ, thật sự không thích hợp tiếp đón khách, chỉ có thể để hắn ngồi ở trong sân, dù sao chắc là rất nhanh thôi hắn sẽ phải đi.
Ôn Noãn nói xong xoay người đi lấy nước cho hắn.
Nạp Lan Cẩn Niên tùy ý ngồi xuống, một bàn tay không chút để ý đặt ở trên bàn, nhan sắc tuyệt đẹp, lạnh lùng kiêu ngạo, trời sinh khí chất cao quý hơn người.
Với tư thế kia, ai không biết lại cho rằng hắn đang ngồi không phải trên ghế trúc mà là ghế rồng.
Đại Hôi rất tự giác nhảy lên ghế dựa bên cạnh rồi ngồi xuống.
Ôn Noãn mang hai bát nước ra, nhìn thấy một người một sói này khiến nàng cảm thấy bọn họ bày ra tư thế kia như thể không phải ngồi trong viện nhỏ nhà nông mà như đang ngồi trong Kim Loan Điện.
Nàng im lặng mà đi đến, đặt hai bát nước ở trước mặt bọn họ: "Công tử, mời uống nước, thật thất lễ, nhà ta không có trà."
Khách tới nhà dù sao cũng phải pha trà, nhưng nhà nàng không có trà, chỉ có thể lấy một bát nước cho hắn.
Ôn Noãn cảm thấy chắc là hắn sẽ không uống, nhưng mà hắn uống hay không uống là chuyện của hắn, còn mình thì không thể không có lễ phép.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn cái bát bằng sứ thô ráp, bên trong là nước trong vắt như nhìn thấy đáy, cái bát được làm thủ công rất thô ráp, nhưng có thể thấy đã được rửa thật sự sạch sẽ.
Hắn có thói quen uống trà, chưa từng thử uống nước đun sôi để nguội, hơn nữa chưa từng thử qua dùng bát uống nước, nhưng dường như hắn vẫn cảm thấy không sao cả mà dùng một tay lành lặn kia bưng bát lên, không nhanh không chậm uống nước trong bát, đến một giọt cũng không còn thừa, sau đó buông bát xuống.
"..." Ôn Noãn kinh ngạc đến nỗi quên mất phản ứng, hắn lại khát như vậy sao? Một bát nước lớn như vậy, mà lại uống đến nỗi không còn thừa giọt nào!
Đại Hôi cũng uống hết nước trong bát.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thấy nàng đang ngây ngốc nhìn mình, chẳng lẽ uống xong rồi còn cần phải bình luận sao? Hắn đành nói: "Nước rất ngọt."
Đại Hôi gật gật đầu, lắc lắc cái đuôi: Đúng là ngọt.
Ôn Noãn: "..."
"À, đây là nước suối nên đúng là hơi ngọt, huynh có muốn uống nữa không?"
Nạp Lan Cẩn Niên lắc đầu: "Không cần, cảm ơn."
Lại uống thêm một bát nước to nữa thì hắn no mất!
Hai người im lặng một lát, Ôn Noãn có chút buồn bực: Người này vẫn chưa định rời đi sao?
Người nào đó lại hồn nhiên như không phát hiện ta, vẫn rất thong dong tự tại.
"Để tôi kiểm tra lại mạch cho huynh!" Kiểm tra mạch xong thì nhanh chóng đưa hắn đi, Ôn Noãn cảm thấy quá xấu hổ khi có hắn ở đây.
"Được." Nạp Lan Cẩn Niên đặt tay trái lên cái bàn gỗ cũ nát nhưng lại được lau chùi rất sạch sẽ.
Ôn Noãn ngồi xuống bên cạnh hắn, đặt ngón tay ở trên mạch đập của hắn, nghiêm túc xem mạch.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn ngón tay tái nhợt kia, gầy đến lộ cả gân xanh, đầu ngón tay đặt ở trên mạch môn của hắn, lòng bàn tay rất lạnh lẽo.
Thân thể của nha đầu này quá yếu rồi, cả người như da bọc xương.
Hắn nghĩ đến tin tức mà Lâm Tinh tra được, nàng sinh ra và lớn lên ở Ôn gia thôn, là người bẩm sinh đã thiếu chất, bệnh tật ốm yếu, bị làng trên xóm dưới gọi là ôn thần, kẻ đoản mệnh. Hơn nữa bởi vì mấy ngày hôm trước rơi xuống nước, bệnh tình của nàng càng tăng thêm, khi sắp chết, bình thê của ông Ôn lo lắng nàng sẽ ảnh hưởng đến số phận của cháu trai trưởng nên đã đuổi cả nhà ra khỏi nhà, cuối cùng phải dựng nhà trúc mới ở đây.
Một kẻ quanh năm ốm đau trên giường, đến thân thể của mình còn không trị được, làm sao có thể trị được độc cho mình? Hơn nữa đến phỉ thúy nguyên thạch mà nàng cũng biết? Nạp Lan Cẩn Niên như đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này Ôn Noãn thu hồi tay lại cắt ngang suy nghĩ của hắn: "Dược đúng bệnh rồi, lượng độc còn lại đã được tan đi một ít, tiếp tục uống thêm ba ngày dược nữa, ngày mai tôi lại bắt đầu châm cứu cho huynh."
"Được." Nạp Lan Cẩn Niên thu hồi suy nghĩ, hắn lại liếc mắt đánh giá phòng trúc này một cái, đến mùa đông bốn phía phòng trúc này đều có gió thì người làm sao ở được?
Ôn Noãn thấy một người một sói không hề có ý rời đi, lập tức nói: "Nếu công tử không chê thì ở lại đây ăn chút cơm xong rồi đi! Đại Hôi cùng Tiểu Hắc mang theo rất nhiều con mồi tới."
Nạp Lan Cẩn Niên đang muốn từ chối thì Đại Hôi đã gật đầu như giã tỏi, sau đó lại quay ra gật đầu thật mạnh với hắn.
Nạp Lan Cẩn Niên: "..."
Dường như Đại Hôi rất muốn ở lại nơi này ăn cơm?
"Nếu vậy thì đành làm phiền cô nương." Chắc là Đại Hôi sợ phải ăn đồ ăn do Viên quản gia làm.
Nói thật là hắn cũng sợ.
Ôn Noãn: "..."
Người này thật đúng là không biết khách khí là cái gì hay sao?
"Vậy công tử chờ một lát." Ôn Noãn cũng không bối rối, vốn dĩ nàng cũng đã đồng ý nấu đồ ăn cho Đại Hôi cùng Tiểu Hắc ăn.
Nàng xoay người đi bận rộn.
Đầu tiên Ôn Noãn nấu nước, chuẩn bị dùng để xử lý mấy con gà rừng mà diều hâu mang tới.
Sau đó lại đi hái một chút đồ ăn, đem đồ ăn cùng hương liệu lấy được trong buổi sáng đi rửa sạch sẽ.
Lúc này nước cũng đã sôi, Ôn Noãn đang muốn đổ nước sôi trong nồi sắt lớn vào cái bồn gỗ để bắt đầu vặt lông gà.
Không biết từ khi nào Nạp Lan Cẩn Niên đã đi tới, kéo Ôn Noãn ra: "Để ta làm cho!"
Hắn thật sự lo lắng với cái thân thể nhỏ bé này của nàng, khi đổ nước nóng bỏng trong nồi ra thì cũng có thể đổ vào người nàng.
Ôn Noãn vừa định nói không cần.
Hắn chỉ có một tay thì sẽ không thuận tiện, vậy mà đã thấy một bàn tay của hắn cầm giẻ lau bọc lấy một tai của cái nồi sắt sau đó nhấc cái nồi sắt lên rồi đổ nước vào bồn gỗ.
Hay lắm, có người cho dù chỉ có một bàn tay, cũng tốt hơn nàng có hai tay.
"Cảm ơn. Công tử đi ngồi đi! Còn lại để ta tới làm là được rồi."