Ôn Noãn không hề quan tâm đến bọn họ, nàng kéo tay Vương thị cùng Ngô thị đi ra ngoài: "Mẹ, bà nội, hai người đừng sợ, chúng ta đi thôi! Trở về ăn cháo gà cho đỡ sợ!"
Bà Tiền nghe xong càng tức điên:
Con mẹ nó, nha đầu này mới là con cháu bất hiếu thì có!
Còn ăn cháo gà cho đỡ sợ? Bà ta mới là người bị chấn kinh được không!
Thứ bọn họ ăn không phải cháo gà, mà là máu cùng nước mắt của bà ta đấy!
Đồ vô lại tim đen phổi đen!
Nghĩ đến việc mình không lừa được Ngô thị hai lượng bạc, còn phải đền cho tiểu thư hai lượng bạc, tổng cộng mất đi bốn lượng bạc, để chạy thoát một đứa con dâu nuôi từ bé, bà ta chỉ thấy đau lòng hít thở không thông.
Thật là không muốn sống nữa!
——
Bà Tiền không muốn sống nữa, nhưng đoàn người Ôn Noãn lại vui vẻ đi về nhà!
Ôn Nhiên lúc này vô cùng bội phục Ôn Noãn: "Tam tỷ, tại sao tỷ biết cái váy kia là do con gái lão chủ chứa kia làm hư?"
Vương thị cùng Ngô thị cũng rất tò mò, vì sao nàng không nói là do bà Tiền làm hư?
Ôn Noãn: "Đó là quần áo của cô gái trẻ, bà tử kia tay thô, móng tay còn có màu đen, bà ta không có tư cách hầu hạ ở bên cạnh chủ tử, cho nên"
Ôn Noãn nói ra suy đoán của mình.
Ôn Nhiên nhìn Ôn Noãn với ánh mắt ngưỡng mộ: "Tam tỷ, tỷ quá lợi hại, chuyện này đều có thể đoán được."
Vương thị sờ đầu Ôn Noãn: "Noãn nhi nhà ta thật thận trọng, nếu như là nam nhi, nhất định sẽ có thành tựu lớn, chẳng qua nữ nhi cũng tốt."
Đoàn người cười cười nói nói đi vào thôn.
Chẳng mấy chốc đã đi qua cửa nhà cũ của Ôn gia.
Chu thị vừa mới thức dậy sau giấc ngủ trưa, đang muốn đi ra ngoài đầu thôn tìm nhóm phụ nữ nói chuyện phiếm.
Thấy mấy người bọn họ đi ngang qua thì lập tức "Phanh!" một tiếng, đóng cửa lại.
Thím Vĩnh Phúc chính là người thích nói bát quái, Chu thị đã sớm nghe được tin tức, mấy người Vương thị giặt hỏng quần áo của tiểu thư nhà địa chủ, muốn đền bạc.
Cả nhà tiện nhân này làm gì có bạc đền chứ? Bà ta lo lắng bọn họ tiến vào tìm ông Ôn mượn bạc!
Chu thị cố ý lớn tiếng nói với ông Ôn ở trong phòng: "Lão nhân, trong nhà không có bạc, nếu như ông dám tiêu xài hoang phí, lấy bạc mà con trai tôi kiếm được cho không một số đồ đê tiện thì lão nương liền mang theo mấy đứa con trai hòa li với ông! Ông sống một mình đi! Có một số người chính là không biết xấu hổ, ngay cả bạc con trai người khác hiếu kính đều không biết xấu hổ tiêu xài!"
Vương thị bị tiếng đóng cửa giật mình, sắc mặt biến đen, tức giận khi nghe những gì được nói bên trong, phi một tiếng, đi nhanh lên phía trước.
Ôn Noãn thấy Vương thị bị chọc tức, nàng kéo tay bà lại, lớn tiếng nói: "Bà nội đừng tức giận, rất nhanh sẽ có người kêu bà nội là tổ tông đấy!"
Vương thị nghe xong lời này thì bật cười: "Được, bà nội cũng đang chờ!"
Chu thị ở bên trong nghe được lời này thì trợn trắng mắt, bà ta mở cửa ra, phát hiện mấy người đã đi đến ngã rẽ, không thấy bóng dáng, bà ta hừ lạnh một tiếng: "Gọi tiện nhân kia là tổ tông? Mơ mộng hão huyền đi! Người hạ tiện, tay toàn là vết chai, những nguyên liệu của nhà phú quý há là thứ để tiện nhân như bà ta có thể chạm vào, lần này để xem bà ta phải bán đứa cháu trai nào mới đủ đền đây!"
Về đến nhà, Vương thị và Ngô thị phát hiện thế mà thật sự có một nồi cháo gà to, bọn họ thật sự bị hoảng sợ.
Trong sân còn có một con thỏ hoang, một bồn ốc nước ngọt.
"Thịt gà từ đâu ra thế này? Các cháu vừa lên núi, vừa xuống sông sao?" Vương thị nhíu mày, biểu tình nghiêm túc.
Bảo Nhiên nhi trông Noãn nhi rốt cuộc vẫn là không đáng tin cậy!
Trẻ con mê chơi là bản tính, khi chơi đều quên hết mọi nguy hiểm.
Ôn Nhiên lập tức nói: "Gà rừng là cháu lên núi bắt, ốc nước ngọt cũng là cháu xuống sông mò."
"Nhiên nhi, cháu hiện tại còn nhỏ, mấy ngày hôm trước không phải bà đã nói không thể xuống sông chơi rồi sao? Còn mò nhiều ốc nước ngọt như vậy làm gì?" Ngô thị nhớ đến chuyện Noãn nhi rơi xuống nước, nghĩ lại mà sợ.
Vương thị: "Đúng vậy, hai đứa đều là trẻ con, chơi ở trong sông lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Về sau ai dám xuống sông thì bà sẽ đánh gãy chân người đó!"
Ngô thị: "Còn có, dưới chân núi căn bản không có gà rừng, có phải hai đứa đã đi vào núi sâu không?"
Ôn Nhiên lắc đầu như trống bỏi: "Không có, tuyệt đối không có! Chính là thấy nó ở dưới chân núi!"
Ôn Noãn vội trấn an hai người đang tức giận: "Mẹ, bà nội, bọn con không phải xuống sông để chơi. Ốc nước ngọt này đứng ở bờ sông khom lưng là có thể mò được. Bọn con cũng không đi vào núi sâu. Thân thể của con vẫn chưa tốt, cũng không thể luôn nằm bất động. Chỉ có đi lại nhiều, thân thể mới có thể tốt hơn. Nhưng con lại không muốn đi lại ở trong thôn, cho nên bảo Nhiên nhi mang con đi sau núi một chút, sau đó liền phát hiện hai con gà rừng cùng thỏ hoang. Gần đến thu hoạch vụ thu, mọi người đều đi trấn trên sửa nông cụ, chuẩn bị cho việc thu hoạch vụ thu, chắc là mấy ngày nay sẽ không có người lên núi nên gà rừng trong núi mới dám đi ra ngoài".
Vương thị nghe xong thì sắc mặt mới đẹp một chút, ngày thường hai đứa nhỏ này đều ngoan ngoãn nghe lời, đặc biệt Ôn Noãn, chưa bao giờ nói dối, bà ấy liền tin: "Không được chơi ở trong sông cùng vào núi biết không?"
Ôn Nhiên ngoan ngoãn gật đầu: "Cháu đã biết."
Ôn Noãn cũng đi theo gật đầu: "Cháu cũng biết."
Dù sao nàng vào núi, xuống sông cũng không phải vì chơi, mà là vì công việc.
Vương thị còn muốn nói gì đó.
Nhưng Ôn Noãn lại nói sang chuyện khác: "Bà nội, có thể ăn cháo chưa ạ? Cháu đã đói bụng."
Ngô thị cùng Vương thị đang muốn dặn dò thêm vài câu, vừa nghe vậy liền cái gì cũng không rảnh lo: "Hai đứa vẫn chưa ăn sao? Vậy ăn mau lên."
Ngô thị nhanh chóng đi múc cháo.
Cháo gà là một nồi to, Ôn Noãn trực tiếp hầm cả một con gà, để lại một con gà và một con thỏ hoang, buổi tối đám người Ôn Gia Thuỵ trở về cùng nhau ăn.
Vương thị đi vào nhìn thấy vậy thì có chút đau lòng, nhiều thịt gà như vậy, nếu để lại cho một mình Noãn nhi bồi bổ là có thể ăn được rất nhiều ngày!
Nghĩ vậy, bà ấy xào thêm một chút cải trắng đã được rửa sạch sẽ ở bên cạnh.
Bọn nhỏ ăn gà cháo, bà ăn chút cải trắng, uống thêm chút nước cháo là được.
Ngô thị đưa hai chén cháo gà đến trong phòng cho Ôn Noãn cùng Ôn Nhiên ăn, thịt gà trong chén của Ôn Noãn nhiều hơn một chút, chén cháo lớn màu xám đầy ắp, thịt gà chất chồng lên miệng chén, mà Ôn Nhiên chỉ có hơn nửa chén, bên trong cũng chỉ có hai miếng thịt gà.
Ôn Nhiên chảy nước miếng thỏa mãn nhìn chén cháo, cũng không có oán trách.
Ôn Noãn rũ mắt, người trong nhà luôn muốn cho nàng ăn nhiều hơn, đối xử không công bằng cũng không có ai có ý kiến, thật sự yêu thương nàng hết mực.
"Hai đứa ăn từ từ, cẩn thận xương gà. Noãn nhi ăn nhiều một chút, thân thể mới có thể tốt được. Mẹ ra ngoài ăn" Ngô thị đặt chén xuống liền đi ra ngoài.
Nhiên nhi thấy vậy liền biết mẹ và bà nội không bỏ được cháo gà.
"Tam tỷ, muội cũng đi ra ngoài ăn, trong phòng có chút ngột ngạt, tỷ ăn từ từ nha!" Cô bé cầm cái chén lớn bị thủng một lỗ đi ra ngoài.
Ôn Noãn biết Ngô thị lại muốn tránh vào phòng bếp tùy tiện ăn chút rau luộc hoặc là rau dại, bà ấy và Vương thị không nỡ ăn cháo gà.
Mà Ôn Nhiên cũng đã nhìn ra, cũng không muốn ăn một mình.
Trong lòng nàng có chút nặng trĩu, đứng dậy bước ra ngoài, đi vào căn phòng bếp xây tạm ở sân sau.
Quả nhiên, Vương thị mới vừa nấu xong cải thìa, đang múc vào trong chén.
Nhiên nhi nói: "Mẹ, con ăn không hết nhiều cháo gà như vậy, con chia cho mẹ và bà nội một ít."
Nói xong liền múc một muỗng lớn cháo gà bỏ vào trong chén của hai người bọn họ, còn gắp hai miếng thịt gà bỏ vào trong mỗi chén.
Ngô thị vội kéo Nhiên nhi nói: "Nhiên nhi, con ăn là được rồi, vừa rồi mẹ đã ăn cháo gà. Có hơi ngán, cho nên muốn ăn chút rau dại cho đỡ ngấy!"
Vương thị cũng nói: "Nhiên nhi, bà nội cũng đã ăn qua rồi, không thích ăn dầu mỡ, cháu ăn đi."
Ôn Noãn đau lòng, hít một hơi thật sâu rồi đi vào: "Mọi người cùng nhau ăn, cứ mở bụng ăn thoải mái! Ăn xong còn có! Về sau nhà chúng ta cùng hưởng phúc, cùng chịu khổ với nhau!"
Ôn Noãn đi tới, bưng hai cái chén sạch sẽ, múc hai bát cháo gà lớn, bên trong toàn là thịt gà.
Nàng lại bỏ vào trong chén Nhiên nhi thêm chút thịt gà, cho đến khi không bỏ được nữa mới thôi.
Ba người: "..."
"Mọi người cùng nhau ăn." Vẻ mặt Ôn Noãn kiên quyết.
Trên mặt Ngô thị cùng Vương thị hiện lên vẻ hoảng loạn, bọn họ lại nhớ tới bộ dáng ngày đó đứa nhỏ này buộc bọn họ ăn muỗng cháo thịt cùng màn thầu kia.
Ngô thị nhìn thoáng qua nồi cháo, một hơi liền cạn đi một nửa, mí mắt giật giật.
"Noãn nhi"
Giọng điệu Ôn Noãn không cho phép từ chối, vô cùng cường thế: "Mẹ ăn, bà nội cũng ăn, mọi người cùng nhau ăn!"
Ngô thị: "..."
Thấy Ôn Noãn như vậy, ba người cũng không dám từ chối.
Nước mắt Vương thị vô thức chảy ra từ khóe mắt, bà ấy nhanh chóng lau một chút: "Được, ăn đi! Đều mở to bụng ăn!"
Bà ấy cũng cúi đầu yên lặng ăn.
Bọn họ yên lặng nâng chén lên ăn.
Không ai lên tiếng, cháo đặc vừa đủ, vừa mềm vừa ngọt, thịt gà vừa mềm vừa mịn, là món ngon nhất mà bọn họ từng ăn qua.
Vương thị cùng Ngô thị vừa ăn vừa rơi nước mắt vào trong chén, chén cháo này quá ngọt! Quá ấm!
Trong ngày thu lạnh lẽo, chén cháo này ngọt đến trong lòng, làm ấm khắp người.
Sau khi mọi người ăn xong, Ôn Nhiên còn ợ một cái, đây là điều chưa từng xảy ra.
Ôn Noãn thấy mọi người đều đã ăn no, lúc này mới lên tiếng nói: "Bà nội, mẹ, con đã nghĩ ra một cách kiếm bạc."
Vương thị nghe vậy thì cũng không xem trọng, cười nói: "Noãn nhi nghĩ tới cách kiếm bạc gì vậy?"
"Tranh thủ ngày mùa bán ốc nước ngọt xào."
Ngô thị nghe xong thì lắc lắc đầu: "Ốc nước ngọt có thể bắt được một đống trong sông, không có người mua đâu, hơn nữa đồ vật kia toàn là bùn, rất bẩn, trước kia cũng đã có người làm để ăn, nhưng người một nhà ăn xong đều tiêu chảy."
Vương thị cũng không ủng hộ: "Thứ kia thật sự không thể ăn, quá bẩn, ăn vào sẽ hư bụng."
Vì vậy, Ôn Noãn lại nói những lời đã nói với Ôn Nhiên.
Vương thị và Ngô thị nghe xong đều giật mình.
Người xưa mê tín, bọn họ suy nghĩ nhiều, khi Noãn nhi còn trong bụng mẹ, Ngô thị đã gặp được một vị hòa thượng nói rằng Noãn nhi sẽ sinh non, bị thiếu chất bẩm sinh. Tuổi nhỏ thường bệnh tật ốm yếu, nhiều lần phải trải qua cửa ải tử thần, nếu như có thể chịu đựng đến 11 tuổi, sau này cả đời bình an trôi chảy, khỏe mạnh trường thọ, hưởng vinh hoa phú quý, không ai có thể sánh kịp.
Ban đầu họ không tin, nhưng sau đó Noãn nhi thật sự sinh non. Gầy gò nhỏ bé như một chú mèo con mới sinh.
Cứ hai ba ngày đều sinh bệnh, mỗi năm đi qua cổng địa ngục một lần, cuối cùng họ cũng tin vào điều đó.
Nhưng cái gì vinh hoa phú quý không người sánh kịp thì họ lại không tin, cũng không dám hy vọng xa vời, chỉ hy vọng Noãn nhi có thể chịu đựng đến 11 tuổi, sau đó cả đời bình an trôi chảy, khỏe mạnh trường thọ!