"Đừng nghĩ quỵt nợ! Không muốn làm con dâu nhà tôi, vậy thì bồi thường bạc đi! Không bồi thường thì tôi sẽ báo quan!" Bà Tiền nhìn Ôn Nhiên nhát gan trốn phía sau Ngô thị, càng nhìn càng thấy vừa lòng!

Nhát gan là tốt rồi, chỉ có nhát gan mới có thể dùng sức tra tấn.

Ôn Noãn nghe xong lời này, lại nhìn sắc mặt của người phụ nữ kia, rất thắc mắc có phải bà ta cố ý vu oan không, tự dưng không có lý do gì lại đòi một đứa con dâu nuôi từ bé!

Hừ, tưởng bở!

Khuôn mặt nhỏ của Ôn Noãn cố ý nghiêm lại, tức giận nói: "Không có khả năng, sao mẹ tôi có thể giặt hư quần áo, bà ấy giặt hư bộ nào? Để tôi nhìn xem thử! Bà đừng tùy tiện hắt nước bẩn lên trên người mẹ tôi."

"Con nhóc thúi, mẹ ngươi giặt hư quần áo, ngươi nhìn xem! Rách một lỗ lớn như thế! Ngươi còn định chống chế à?" Bà Tiền vạch cái vết rách trên ống tay áo ra đưa đến trước mặt Giang Mật, nhìn mấy người các nàng đầy khinh bỉ, vẻ mặt chanh chua.

Ôn Noãn nhân cơ hội cầm lấy bộ quần áo.

Bà Tiền cứ tiếp tục nhắc mãi: "Người thô sử là người thô sử*, chỉ xứng làm những việc hạ tiện, vốn dĩ cho mấy người giặt một bộ quần áo tinh quý như thế, vì muốn dìu dắt mấy người một chút, để các người có thể kiếm được nhiều bạc hơn. Không nghĩ đến lại giặt hỏng quần áo, còn không chịu nhận! Nhanh chóng bồi thường bạc đi, hoặc gả con nhóc kia làm vợ con trai tôi, coi như tôi sẽ bỏ qua chuyện này, nếu không thì tôi sẽ lập tức đi báo quan!"

[*] Người thô sử: Ý chỉ những người lao động chân tay nặng nhọc.

Ôn Noãn nhìn thoáng qua vết rách trên bộ quần áo kia, vết rách này, có một chỗ nhỏ vô cùng thẳng thớm, chỉ có thể dùng kéo sắc bén cắt phá mới được, không nhìn kỹ thì không thể phát hiện ra được.

Trong lòng Ôn Noãn hiểu rõ, lập tức nói: "Làm hỏng quần áo, đúng thật là cần phải bồi thường."

Ngô thị nghe xong thì nóng nảy, bà lôi kéo cánh tay Ôn Noãn nói: "Noãn nhi, không phải mẹ làm! Không cần bồi thường bạc."

Vương thị cũng nóng nảy: "Noãn nhi, cháu đừng bị người đàn bà này dọa, chúng ta không sai, không cần bồi thường!"

Ôn Nhiên cũng nóng nảy: "Tam tỷ đừng nói bậy, mẹ sẽ không nói dối!"

Vẻ mặt bà Tiền đắc ý: "Vẫn là nha đầu này hiểu chuyện! Có vài người thật sự uổng công sống nhiều năm như thế! Đạo lý mà ngay cả một đứa nhỏ cũng hiểu, thế mà lại không hiểu! Làm hư đồ của người khác, bồi thường tiền không phải là chuyện đương nhiên hay sao?"

Ôn Noãn vỗ vỗ tay Ngô thị, ý bảo mẹ yên tâm: "Làm hư quần áo của người khác, bồi thường bạc đúng thật là lẽ đương nhiên! Nhưng mà bồi thường như thế nào, không phải do bà ta định đoạt, mà là do quan phủ định đoạt. Không phải bà nói báo quan sao? Vậy báo quan đi! Quan lão gia nói bồi thường bao nhiêu, vậy thì bồi thường bấy nhiêu! Quan lão gia nói ai nên bồi thường thì người đấy bồi thường!"

"Gì? Báo quan?" Bà Tiền há hốc mồm, sao đột nhiên lại thay đổi cách nói vậy?

Không phải đã nói sẽ bồi thường bạc sao?

Ngô thị và Vương thị cũng bị dọa cho choáng váng, báo quan?

Nghe nói báo quan sẽ bị đánh trượng, còn sống thì cũng bị rớt một lớp da.

Vẻ mặt Ôn Noãn kiên quyết: "Đúng vậy, báo quan! Vết rách trên bộ quần nào này, rõ ràng là bị kéo sắc bén cắt hư, sau đó lại bị người khác dùng sức xé ra, một vết lớn như thế. Tôi tin chắc quan lão gia có thể nhìn rõ mọi việc, tìm ra rốt cuộc ai là người đã làm hư bộ quần áo trị giá hai lượng bạc này! Đi, bây giờ chúng ta lập tức đi báo quan! Mẹ tôi không làm chuyện này, báo quan cũng không sợ!"

Sao đôi mắt của con bé chết tiệt kia lại lợi hại như thế! Bà Tiền muốn cướp lại bộ quần áo.

Ôn Noãn né tránh, chứng cứ tới tay, sao có thể để bà ta hủy hoại!

Vương thị cũng suy nghĩ cẩn thận, rất có thể chính người đàn bà này đã làm hư bộ quần áo đó, lo lắng bị chủ nhà trách phạt, nên hãm hại bọn họ!

Quả thật khinh người quá đáng!

Vương thị lớn tiếng nói: "Báo quan! Cho dù lão nương có bị đánh trượng, rớt một lớp da cũng phải báo quan! Tuyệt đối không thể bị oan uổng!"

Vương thị kéo tay Tiền bà tử, chuẩn bị đi ra ngoài

Bà Tiền cả kinh, bà ta dùng sức rút tay lại, nhưng không thể kéo nổi, bà ta ăn vạ đứng im đó, nói chắc chắn một mực: "Các người đừng nghĩ chống chế, nói không chừng chính các người cầm kéo đến, cắt hư!"

"Mẹ tôi đến đây giặt quần áo, không phải đến đây làm quần áo, sao có thể cầm theo kéo. Nếu bà nói như thế, Nhiên nhi, muội lập tức đi lên trấn tìm cha, bảo cha đi báo quan, dẫn quan sai đến đây điều tra, xem thử mẹ và bà có cầm theo kéo không! Tỷ ở lại chỗ này bảo vệ hiện trường!"

"Vâng, muội đi ngay!" Nhiên nhi nghe xong, sảng khoái đồng ý!

Cất bước chạy ra ngoài!

Đầu quả tim bà Tiền nhảy dựng! Mời quan sai đến đây điều tra, còn bảo vệ hiện trường? Hình như con quỷ đoản mệnh đáng chết này hiểu rất nhiều thứ?

Nhưng mà, chỗ này cũng không phải là nhà của bà ta, mà là nhà của địa chủ!

Nếu làm ầm việc này lên, kinh động đến địa chủ Phùng, sau đó quan sai điều tra ra chân tướng, chẳng phải bản thân bà ta và nữ nhi sẽ không được sống tốt hay sao!

Mấy công việc tốt nhà địa chủ giao cũng mất hết.

Lúc này bà Tiền bị dọa thật: "Chờ đã! Không cần báo quan, tôi tin bộ quần áo này không phải do mấy người làm hư! Không cần mấy người bồi thường bạc, mấy người đi đi! Tôi còn phải tìm xem rốt cuộc là ai dám cắt hỏng quần áo của tiểu thư!"

Ôn Nhiên chạy đến cửa thì dừng bước chân lại: "Tam tỷ, có báo hay không?"

Ngô thị và Vương thị thở dài nhẹ nhõm một hơi, bọn họ đều nhìn về phía Ôn Noãn.

Đột nhiên Ôn Noãn chớp chớp mắt, ở nơi bà Tiền không nhìn thấy, lặng lẽ dựng thẳng ngón trỏ lên, lắc lắc, làm một động tác không, ngoài miệng lại nói: "Báo chứ sao lại không! Mẹ dễ bị người khác oan uổng thế sao? Không điều tra rõ chân tướng, có người lén ăn vạ việc này lên người mẹ thì làm thế nào bây giờ?"

Muốn vu oan thì vu oan, muốn hãm hại thì hãm hại!

Người nhà của nàng dễ bị bắt nạt như thế sao?

Hôm nay nàng phải lột một lớp da của bà ta!

Nhưng mà không báo quan, nếu báo quan thì cùng lắm bà Tiền phải bồi thường bạc cho bộ quần áo, còn không báo quan thì nàng có thể dạy dỗ cho bà ta một trận lớn hơn nữa!

"Vâng!" Nhiên nhi cất bước chạy đi.

"Chờ đã!!!" Bà Tiền hét lớn ra tiếng.

Nhiên nhi đã chạy ra ngoài cửa, cô bé nghe thấy thì lập tức dừng lại.

Bà Tiền sắp tức chết rồi, bà ta đã nói không cần các nàng bồi thường, con bé chết tiệt kia không thuận theo không buông tha, còn muốn thế nào?

"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Ta đã nói là ta tin mẹ ngươi, không cần nhà ngươi bồi thường nữa. Nếu không phải mẹ ngươi làm thì việc này đương nhiên ta sẽ không đi khắp nơi nói bậy. Ta nói cho ngươi biết, báo quan làm lớn chuyện thì các người cũng phải rớt một lớp da! Đi nhanh đi!"

"Đi cái gì mà đi? Bà không nói thì những người khác cũng sẽ nói, chính tôi nghe người trong thôn chúng tôi nói, mới biết được việc này mà chạy đến! Miệng của dân chúng, bà quản được sao? Bây giờ bà làm hỏng danh dự của mẹ tôi, trì hoãn thời gian cả nửa ngày của mẹ và bà nội, chỉ một câu nói bà tin việc này không phải do mẹ tôi làm, để chúng tôi đi là xong, trên thế giới này làm gì có chuyện dễ dàng như thế?"

"Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ muốn ta đi khắp thôn nói cho người ta biết không phải mẹ ngươi giặt hư quần áo hay sao? Bà Tiền sắp tức đến hôn mê, đây là cái thứ gì vậy!

"Xin lỗi mẹ và bà tôi, còn phải bồi thường thiệt hại về mặt tinh thần cho bọn họ, phí hiểu lầm! Còn cả tiền công hôm nay, tổng cộng hai lượng mười văn tiền! Nếu bà có thể làm được, không thiếu một văn nào thì tôi sẽ không báo quan! Đừng cho là tôi không biết, bộ quần áo này chắc chắn do con gái bà làm hư, sau đó bà vu oan lên trên người mẹ tôi."

Trong lòng bà Tiền vô cùng khiếp sợ, sao nàng lại biết?

Ôn Noãn nhìn biểu cảm của bà Tiền thì biết bản thân mình đã đoán đúng rồi.

Đây là váy áo của thiếu nữ, người thô thiển như Tiền bà tử chắc chắn không phải là người hầu hạ bên cạnh tiểu thư.

Bà ta không có khả năng có được cơ hội tiếp xúc với quần áo của tiểu thư.

Vậy người có thể tiếp xúc với bộ quần áo này, mà bà Tiền lại sẵn lòng giúp đỡ, khả năng lớn nhất là con gái bà ta chính là nha hoàn của tiểu thư nhà địa chủ.

Chỉ trách con gái bà ta không cẩn thận cắt hư quần áo, bà ta không muốn con gái mình bị chủ tử trách phạt và bồi thường bạc.

Mới cố gắng hết sức tính kế để vu oan việc này lên trên người Ngô thị và Vương thị.

Bởi vì hai người Ngô thị không phải là người trong phủ, dễ đắn đo, là lựa chọn tốt nhất, vu oan thì vu oan, sau này không thuê bọn họ nữa, bọn họ liền hết đường chối cãi!

Điều quan trọng nhất chính là, bà Tiền nhân cơ hội này để mưu lợi một đứa con dâu nuôi từ bé cho con trai của mình! Lời biết bao nhiêu!

"Ngươi... Ngươi nói hươu nói vượn!" Bà Tiền khiếp sợ đến mức không thể nói chuyện nhanh nhẹn.

Làm sao nàng biết được?

Ôn Noãn hơi hơi mỉm cười: "Có nói hươu nói vượn hay không, báo quan sẽ biết! Dù sao quan lão gia cũng sẽ bồi thường cho tôi! Địa chủ Phùng là người lương thiện, nếu ông ấy biết mẹ tôi và bà nội tôi bị hạ nhân trong phủ oan uổng, chắc chắn sẽ nhận lỗi. Dù sao chúng tôi cũng không lỗ, nhưng mà có vài người khả năng sẽ bởi vì chuyện này mà mất việc!"

Ôn Noãn nói xong quay đầu lại nói với Ôn Nhiên: "Nhiên nhi, nhanh chóng báo quan đi! Muội còn đứng ở chỗ đó làm gì!"

"Vâng!" Ôn Nhiên cất bước lập tức chạy đi!

"Từ từ!! Tôi trả!" Bà Tiền lại hô lên.

Bà ta xem như đã nhìn ra, nha đầu chết tiệt kia đây là muốn lừa bạc của bà ta!

Không ngờ chính mình không lừa người khác, ngược lại còn bị người khác lừa!

Giờ phút này bà ta hối hận muốn chết!

Bà ta biết nha đầu chết tiệt kia nói một nửa là đúng, ít nhất là sau khi báo quan, công việc của bà ta và con gái sẽ bị mất.

Địa chủ Phùng là người người yêu thanh danh nhất.

Ôn Nhiên ngừng lại, lần này thậm chí còn đi trở về.

Ôn Noãn vươn tay, lòng bàn tay hướng về phía trước: "Hai lượng bạc, mau lên, chúng ta còn phải đi về ăn cơm. Thân thể này của tôi không thể bị đói, đói bụng sẽ sinh bệnh, nếu như sinh bệnh thì bà phải bồi thường thêm tiền thuốc men."

Bà Tiền oán hận nhìn Ôn Noãn, trong ánh mắt tràn đầy hung ác nham hiểm, giống như muốn giết người: "Ngươi không sợ mẹ và bà nội của ngươi sẽ mất công việc giặt quần áo này sao?"

Ôn Noãn: "Không cần bà lo lắng, mẹ và bà nội của tôi sau này sẽ không cần làm việc này nữa. Nhanh lên, kéo dài càng lâu thì sẽ phải bồi thường càng nhiều!"

Bà Tiền tức giận cắn răng, sao bà ta có thể bỏ ra số bạc này được!

"Hiện tại trên người ta không có bạc, ngày mai mẹ ngươi tới giặt quần áo thì ta sẽ đưa cho mẹ ngươi!"

Lúc này, một người phụ nữ đi ngang qua, Ôn Noãn cố ý lớn tiếng nói: "Đại nương, trên người bà Tiền hiện tại không có bạc, đại nương có thể giúp bà ấy đi hỏi con gái bà ấy lấy tiền được không?"

Người phụ nữ kia nghe được tiếng gào của Ôn Noãn, quay đầu nhìn lại đây, sau đó di chuyển bước chân đến chỗ bọn họ.

Khi bà Tiền thấy người phụ nữ kia, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi, vội lấy ra hai lượng bạc cùng hai mươi văn đưa cho Ôn Noãn: "Hai lượng bạc đây, cút nhanh lên!"

Bà Tiền nhìn số bạc này đều đau mình, tâm can tỳ phổi dạ dày đều đau!

Ôn Noãn: "Xin lỗi!"

Đừng tưởng rằng chỉ đưa bạc là đủ!

Bà Tiền tức giận cả người phát run, oán hận nhìn Vương thị cùng Ngô thị, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hai vị tổ tông, thực xin lỗi vì đã hiểu lầm các ngươi! Được chưa?"

"Đừng loạn kêu tổ tông, mẹ và bà nội của tôi không con cháu bất hiếu như bà đâu!" Ôn Noãn nhét bạc vào túi áo.

Lúc này, người phụ nữ kia đã đi tới, bà ta cau mày nhìn bà Tiền: "Sao lại thế này?"

Bà Tiền cảm thấy máu dồn lên não thiếu chút nữa ngất đi, bà ta căng mặt ngượng ngùng cười nói: "Quản sự Phùng, không có chuyện gì, là tôi thiếu tiền bọn họ, hoàn cảnh hiện tại có chút khó khăn, cho nên muốn trả muộn một chút mà thôi."

Ôn Noãn nhàn nhạt liếc nhìn bà ta một cái, đưa quần áo trả lại cho bà Tiền: "Bà Tiền này, quần áo này là do bà làm hư, nhớ rõ chủ động nhận sai với chủ nhân, nhớ đền cả bạc nhé!"

Ôn Noãn sở dĩ vạch trần chuyện này là vì lo lắng bà Tiền giấu giếm chuyện này, lại tìm một người khác để hãm hại lừa gạt.

Đối với những gia đình nghèo khó, tiết kiệm được hai lượng bạc không phải là điều dễ dàng

"Cái gì! Bà làm hư quần áo của tiểu thư!" Người phụ nữ kia giật lấy quần áo, sắc mặt thay đổi.

Bà Tiền thật sự muốn ngất đi, giả bộ như cái gì cũng không biết, nhưng lại không được, chỉ phải gật đầu khom người nói: "Tôi, tôi không cẩn thận, tôi liền đi tìm tiểu thư chịu phạt!"

Bà Tiền nói xong xoay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play