Tài nấu ăn của mẹ nuôi Hách rất tốt, chỉ có điều thức ăn hơi mặn chút.
Lúc ăn tối dường như tinh thần của tên nhóc Thư Hách này không tốt lắm.
Anh chỉ ăn vội vài miếng rồi về phòng ngay.
“Không cần quan tâm đến nó đâu, có thể là do còn bị chênh lệch múi giờ thôi.”
Mẹ nuôi giải thích thế nên tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Sau khi tắm rửa xong, mẹ nuôi nói muốn ngủ với tôi để nói những chuyện thầm kín với nhau.
Tôi ngượng ngùng vội vàng xua tay từ chối, gò má nóng ran cả lên.
Mười một giờ hơn, tôi nằm trên giường lăn qua lăn lại, không tài nào chợp mắt nổi.
Cũng không biết là do lạ giường hay là có tâm sự nhưng chỉ cần nhắm mắt lại thì lại thấy lòng nặng trĩu.
Tôi ngồi dậy ra ngoài định rót ly nước ấm.
Vừa bước ra khỏi phòng khách thì đã thấy có một bóng đen đang đứng ngoài ban công.
Tôi bị dọa một phen vội nhắm chặt mắt lại, tự lẩm bẩm một mình: “Thiên linh linh địa linh linh, có thù báo thù, có oán báo oán, đừng tìm tôi, không phải tôi đâu...”
Đột nhiên bóng đen đó quay lại.
Ngay vào giây phút đó tôi có thể cảm nhận được có một đôi mắt đằng đằng sát khí đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tôi bị dọa vội lùi về sau vài bước, lưng đụng vào tường, vô tình chạm vào công tắc mở đèn.
Cả phòng khách lập tức sáng lên.
Thì ra bóng đen đó chính là Thư Hách!
“Anh... Anh đứng đây làm gì thế?” Tôi sợ hãi lên tiếng hỏi.
Hai mắt anh hằn lên tơ máu đỏ ngầu, như thế càng khiến anh trông hung dữ hơn.
“Nấm lùn, cô đang niệm gì trong miệng thế?”
Giọng nói của anh hơi khàn, nghe có vẻ rất mệt mỏi.
Tôi lấp liếm đại: “Tôi, tôi không nói gì cả, nửa đêm thấy khát mà thôi.”
Hung dữ thật!
Thì ra ở ngoài đời anh lại nguy hiểm như thế!
Hừ, may là mình phát hiện sớm nên đã chia tay trước, dừng lại kịp thời.
Thư Hách trông rất lạnh lùng, ánh mắt nghi ngờ không tin: “Hơ, cô lừa ai đấy?”
Tôi: “...”
Mình đúng là xui xẻo mà, tôi lừa chó đấy!
Dù sao tôi cũng không nhận.
Tôi cầm ly nước lên, uống liên tục vài ly nước ấm.
“Ngủ sớm đi, thức khuya có hại cho sức khỏe đấy.” Tôi nghiêm túc ném lại một câu cho đối phương rồi quay người về phòng.
“Đứng lại!” Giọng điệu Thư Hách lạnh tanh, lạnh như ban đêm của mùa đông vậy.
Anh bước chầm chậm đến cạnh, mắt cứ mãi nhìn chằm chằm vào tôi: “Tôi không cần biết cô đã nhìn thấy gì nhưng đừng nhiều chuyện, có nghe thấy chưa.”
Dáng người cao một mét tám của Thư Hách khi đứng chắn trước mặt tôi thì y hệt như một bức tường chắn.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó lại chột dạ cúi đầu xuống.
“Tôi, tôi sẽ không nhiều chuyện đâu. Tôi không nhìn thấy gì cả.”
Dường như anh rất hài lòng với câu trả lời này của tôi, vì thế đã huơ tay rồi nói: “Đi đi.”
Tôi vội vàng trốn vội về phòng, dựa lưng vào cửa thở hổn hển.
Phù... Đáng sợ thật!
Tên này này thật sự là bạn trai qua mạng trước đây của mình sao?
Nửa đêm nửa hôm không ngủ mà lại chạy ra ngoài ban công đứng, cuối cùng là muốn làm gì thế?
Chắc không đến nỗi vì thất tình mà muốn tự sát đấy chứ?
Hình như mắt của anh ấy ửng đỏ lên thì phải.
Chẳng lẽ đang trốn ngoài ban công khóc sao?
Đúng là kỳ lạ, anh ấy độc mồm độc miệng nói tôi là nấm lùn, còn nói tôi bằng phẳng như sân bay.
Tôi còn chưa tức giận, thậm chí còn không khóc.
Vậy mà đàn ông đàn ang như anh chỉ vì chia tay mà ra nông nỗi này sao.
Tôi nghiêng người lại, áp tai lên cửa phòng, tôi muốn lén nghe xem động tĩnh ngoài phòng khách.
Anh ấy chắc không sao đâu nhỉ?
Bỗng nhiên tôi lại thấy hơi lo cho tình trạng bây giờ của con người kia. ( truyện trên app tyt )
“Anh ấy nói chuyện cay độc như thế nên chắc chắn khả năng chịu đựng sẽ rất cao!”
Tôi lắc đầu xua đi những suy nghĩ không đâu ấy.
Sau đó lăn về giường, cầm điện thoại định mở nhạc để dễ ngủ hơn.
Lúc này tôi mới phát hiện điện thoại mình luôn nằm ở chế độ máy bay.
Tôi vừa tắt chế độ máy bay đi.
Hay thật!
Ting ting ting ting...
Suýt chút nữa là điện thoại tôi bị đứng luôn rồi đấy!
Màn hình lập tức hiển thị 99+ tin nhắn.
Cảm giác bị chèn ép chết tiệt này bỗng khiến tôi không thở được.
Không cần nghĩ cũng biết số tin nhắn này chắc chắn là do tên Thư Hách kia gửi rồi.
“Cục cưng à anh đã làm gì sai sao?”
“Em đừng giận nữa mà.”
“Đừng chia tay có được không?”
...
“Cục cưng à, không phải em đã nói em thích anh nhất, yêu anh nhất sao?”
Tôi nhìn dòng tin nhắn cuối cùng anh gửi đến, là một phút trước.
Tôi do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn không trả lời tin nhắn của anh.
Tôi chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, lúc này cũng không muốn nghe nhạc tiếp nữa.
Chỉ là khi nhắm mắt lại thì gương mặt của Thư Hách lại liên tục hiện lên trong tâm trí tôi.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Chẳng lẽ là do nhan sắc mà tôi thèm thuồng từ lâu đang ở gần tôi sao?