Hoàng Hậu Của Ta

Chương 2.2: Quá khứ (2)


3 tháng

trướctiếp

Ta cố tình ép sát người bên Tiêu Hoán, nắm lấy tay hắn giả vờ thân mật kéo xuống đặt lên đầu gối, dịu dàng hỏi: "Đêm lạnh, Vạn Tuế gia không sao chứ ạ? Sao tay lại lạnh ngắt thế này?"

Hắn quay sang nhìn, cũng không rút tay ra, cười đáp: "Cảm ơn hoàng hậu quan tâm, ta không sao."

Ta cười khẽ: "Vạn Tuế gia lo lắng quốc sự, chẳng chịu chăm lo sức khỏe của mình, thần thiếp trông thấy mà xót ruột."

Nói xong câu nói sến súa buồn nôn ấy, ta vội vàng hít thở hai hơi cho đỡ ghê người.

Tiêu Hoán có vẻ ngạc nhiên lắm, tuy nhiên vẫn chỉ cười thật nhạt, không nói gì thêm.

Mấy câu đối thoại thân mật và ám muội này đã thành công dập tắt những ánh mắt như lang như hổ hau háu bên đối diện.

Ta đắc ý dựa sát hơn lên người Tiêu Hoán, nắm chặt tay hắn hơn nữa.

Bàn tay ấy đúng là hơi lạnh. Khi chạm vào lòng bàn tay hắn, khác hẳn với tưởng tượng của mọi người, bàn tay thon dài ấy không hề giống như tay những người bề trên ăn sung mặc sướng. Bàn tay hắn đầy những vết chai, có những vết là kết quả của việc cầm bút, nhưng phần nhiều là do cầm kiếm.

Rất ít ai có thể tưởng tượng nổi, vị hoàng đế ốm yếu suốt ngày xưng bệnh này, lúc cầm thanh kiếm lấp lánh ánh sáng xanh, hào quang khi xuất thủ không ai địch nổi.

Ngẩn ngơ trong phút chốc, đến khi tỉnh lại ta mới phát hiện ra mình nắm tay Tiêu Hoán quá chặt, móng tay bấm cả vào da thịt hắn.

Chắc ta làm hắn đau rồi, ta vội vàng nới lỏng tay, ngước lên nhìn, vẻ mặt hắn vẫn không có gì thay đổi, chỉ lặng lẽ thu tay lại.

Không biết làm gì, ta đành cười thật tươi, nụ cười vừa mới chớm đã liếc thấy ánh mắt thái hậu nhìn sang. Có vẻ như thái hậu cũng phát hiện ra điều khác lạ.

Vội vàng chỉnh đốn lại, ta cười khéo cho qua chuyện.

Trong lễ thánh thọ, nổi bật nhất là Đức phi Hạnh Ý Ung, dùng chín nghìn chữ Thọ ghép thành chữ Phật dâng tặng thái hậu vốn sùng tín Phật. Thái hậu khen ngợi Đức phi hết lời, tặng cho nàng cả chuỗi Phật châu gỗ đàn hương đã giữ bên người lâu năm.

Bởi được thái hậu nhìn với con mắt khác, nàng cũng được Tiêu Hoán sủng ái hơn, thi thoảng lại được triệu đến điện Dưỡng Tâm hầu bên Thánh giá.

Còn đối với ta, mọi thứ vẫn thế. Thái hậu ngoài mặt hết mực yêu chiều ta, nhưng sau lưng thì ngầm phòng bị. Tiêu Hoán vẫn đối xử lãnh đạm với ta, thỉnh thoảng cho gọi ta thị tẩm, nhưng cũng chỉ đến nhìn rồi bỏ đi ngay, bỏ lại mình ta ở đó.

Ta vốn là người không mấy quan tâm đến chuyện chuyển mùa, đến tận khi Tiểu Sơn cất bớt y phục dày đi, trước mặt ta càng ngày càng xuất hiện nhiều phi tần cung nữ mặc voan mỏng lượn qua lượn lại, lúc bấy giờ ta mới để ý trời đã chuyển sang chính giữa mùa hè.

Mùa hè thì nên làm gì nhỉ?

Ta nhớ hồi chưa nhập cung, có cả tá chuyện để làm, ví dụ như cưỡi ngựa đến chùa Hồng Diệp ở Tây Sơn hóng mát, hoặc chèo thuyền hái sen trên Kính Hồ bên cạnh Cấm Cung, đến tối còn có thể dạo chợ đêm Nam thành ăn một bát chè trân châu mát lạnh, hoặc ngồi trong vườn hoa nhà mình, tựa bên bậc thềm nghe sư phụ kể chuyện giang hồ.

Mùa hè có thể làm nhiều chuyện thật.. nhưng giờ ta chỉ có thể đi theo sau lưng Tư Lễ Giám chưởng ấn Phùng Ngũ Phúc để lão dẫn đường đến điện Dưỡng Tâm.

Lúc nãy ta vừa ngủ trưa xong, đang suy nghĩ xem buổi chiều nên kiếm việc gì làm để giết thời gian thì đột nhiên Phùng Ngũ Phúc xuất hiện trước cửa Trữ Tú cung.

Phùng Ngũ Phúc đã tiến cung hơn hai mươi năm, hầu hạ qua hai đời hoàng đế. Mười mấy năm trước, khi tiên đế còn tại vị, lão đã là thái giám cai quản Tư Lễ Giám, sau đó tiên đế băng hà, lão lại tiếp tục theo hầu Tiêu Hoán. Tám năm nay tuy chẳng lập nên công trạng nhưng cũng chưa từng có lỗi lầm gì. Giờ Phùng Ngũ Phúc là đại tổng quản không ai dám đắc tội, cũng là một trong những tay chân đắc lực nhất bên cạnh Tiêu Hoán.

Ta tò mò quá, hôm nay không những Tiêu Hoán triệu ta đến giữa ban ngày, mà còn sai Phùng Ngũ Phúc đích thân đến đón. Ta thấy hơi sợ sự sủng ái đột xuất này.

Ra khỏi Đại Thành hữu môn, đi hết một con đường dài, tiếp tục đi qua Giản Hòa hữu môn, đến một hành lang khúc khuỷu rồi đến Dưỡng Tâm điện.

Vừa vào cửa điện đã thấy Tiêu Hoán cùng Đỗ Thính Hinh đang kề vai đứng trước ghế dài thưởng thức một cuộn tranh.

Thấy ta đến, Tiêu Hoán ngẩng đầu cười: "Hoàng hậu đến rồi ư? Mau lại xem bức họa Thục Tố Thiếp có bút tích của Mễ Phất. Tuần phủ Lưỡng Giang, Lâm Úy Dân, vừa tiến cống. Hinh nhi nói là đồ giả, ta thì nghĩ là thật. Nàng lại xem sao."

Gọi ta đến đây để xem tranh chữ ư?

Ta cười tươi bước đến: "Thần thiếp tài hèn học cạn, không dám so bì với Vạn Tuế gia và Thính Hinh tỷ tỷ. Thiếp làm sao mà bình được thật hay giả chứ?"

Tiêu Hoán cười: "Hoàng hậu sao lại khiêm tốn thế? Hoàng hậu tuy không rành lắm về hội họa nhưng lại có một đôi tuệ nhãn, ta muốn mượn nhãn quang của nàng."

"Thần thiếp đa tạ Vạn Tuế gia khen ngợi." Ta cười đáp.

"Đừng khách sáo." Tiêu Hoán nhìn bức tranh cười, "Vừa nãy Hinh nhi nói bức tranh này dùng Thục Tố quá cũ, mà màu mực lại quá mới, chỉ e là do hậu nhân phỏng chế. Nhưng ta thì nghĩ đây là tranh thật."

"Nếu Hoán.." Đỗ Thính Hinh im lặng từ đầu đến giờ nghe nói thế, khẽ cười toan phản bác, muốn nói "Hoán ca ca", thấy ta đứng bên đành sửa: "Nếu Vạn Tuế gia bảo thật thì phải có lý lẽ, thiếp mới tin phục được."

Tiêu Hoán thở dài cười: "Mễ Phất hạ bút như khoái kiếm phá trận, cung bắn ngàn dặm xa, tuy được xưng tụng là bát diện xuất phong nhưng nét nào ra nét ấy, chương pháp lúc thoáng lúc dày. Mà giấy Thục Tố có đường gân thô ráp khó viết, thế nên năm xưa họ Thiệu truyền một mảnh Thục Tố cho ba đời mà không ai dám dùng, đến tận khi Mễ Phất trông thấy mới quyết ý múa bút vẽ nên.."

Đỗ Thính Hinh ngạc nhiên ngắt lời: "Sao Vạn Tuế gia lại nói mấy chuyện này? Đặc sắc thư pháp của Mễ Phất cùng lai lịch bức Thục Tố Thiếp này, người đời có ai không biết, có gì đáng kể chứ?"

"Đúng đó, bút tích Mễ Phất vốn đã khó phỏng chế, Thục Tố lại càng khó viết, nếu ta phỏng chế thì thà chọn cái khác chứ quyết không phỏng theo bức Thục Tố Thiếp khó bắt chước này." Tiêu Hoán không giận, chậm rãi nói tiếp.

"Điều này.." Đỗ Thính Hinh không biết nói gì, bất chợt kéo tay ta, "Hoàng hậu nương nương thấy ai nói đúng hơn?"

Ta không rành thư pháp, làm sao hiểu được hai người đó đang nói những gì, đành cười bảo: "Vạn Tuế gia và Thính Hinh tỷ tỷ ai cũng có lý, thiếp không biết nên nghe ai nữa."

"Thiếp biết rồi, nhất định là hoàng hậu nương nương thấy thiếp có lý hơn, nhưng vì nể mặt Vạn Tuế gia nên không dám nói." Đỗ Thính Hinh kéo tay ta khúc khích cười.

Hành động cử chỉ của nàng xưa nay vẫn tao nhã như một đóa lan. Từng có một thời gian ta tưởng nàng không còn biểu cảm nào khác ngoài cười mỉm. Không ngờ ở nơi riêng tư, nàng cũng lắm kiểu phong tình, mỗi ánh mắt nụ cười đều đẹp như tranh vẽ. Mỹ nhân bậc này thật khiến người ta thấy hổ thẹn.

"Thính Hinh tỷ tỷ nói thế thì ta đành phải nhắm mắt nói bừa rồi." Ta cười liếc nhìn Tiêu Hoán, "Để thiếp nói vậy, bức tranh này nhất định là thật."

"Ồ, tại sao?" Đỗ Thính Hinh hứng thú nhìn ta.

"Theo như thiếp nghĩ, Vạn Tuế gia trước khi mở bức họa này ra đã biết đây nhất định là bút tích thật. Thiếp không biết phân biệt tranh chữ, nhưng thiếp biết tuần phủ Lưỡng Giang, Lâm Úy Dân, là người cẩn thận và không thích khoe công; nếu không phải đã đi kiểm chứng nhiều nơi, chắc chắn bức họa này là thật, thì làm sao dám tiến cống vào cung chứ?" Ta cười nhìn Tiêu Hoán, "Vạn Tuế gia hẳn cũng nghĩ như vậy phải không ạ? Thế nên thần thiếp dám khẳng định ngài đã biết thật giả ngay trước khi xem bức họa này."

Tiêu Hoán mỉm cười gật đầu: "Ta đã nói hoàng hậu có một đôi tuệ nhãn, quả không sai! Hinh nhi, giờ nàng đã phục chưa?"

Đỗ Thính Hinh hừ nhẹ: "Thiếp không giống Vạn Tuế gia và hoàng hậu nương nương, quen biết gã Lâm Úy Dân gì đó, thiếp chỉ luận theo chữ nghĩa thôi."

"Được, vậy thì luận theo chữ nghĩa." Tiêu Hoán mỉm cười sủng ái, cuộn bức họa lại rồi lấy một cuộn tranh sơn thủy khác trên tiểu kỷ lên, tiếp tục thưởng ngoạn cùng Đỗ Thính Hinh.

Cả một buổi chiều hai người họ thảo luận các kiểu thư pháp hội họa, ta ở bên thỉnh thoảng phụ họa một đôi câu, buồn tẻ muốn chết mà lại không dám nói, khổ sở vô cùng.

Khó khăn lắm mới đợi được đến giờ cơm tối, Tiêu Hoán bỏ bức họa trên tay xuống, đứng dậy bảo: "Hoàng hậu lát nữa cũng phải đến điện Dưỡng Tâm, thôi cứ ở lại đây dùng bữa tối luôn."

Ta ngẩn người mãi mới hiểu ra hắn đang nói đêm nay sẽ giữ ta lại thị tẩm. Tuy lúc đến, ta cũng đoán được phần nào, nhưng khi chính miệng hắn nói ra vẫn khiến ta sửng sốt: "Vạn Tuế gia, hôm nay là ngày gì vậy ạ?"

Tiêu Hoán cười: "Chẳng lẽ không phải ngày đặc biệt thì ta không thể giữ hoàng hậu lại sao?"

Ta vội nói: "Thần thiếp không phải ý đó."

Hắn cười: "Giữ hoàng hậu một đêm thôi mà khiến nàng kinh ngạc vậy, xem ra ta đã thiếu quan tâm đến nàng rồi."

Đỗ Thính Hinh thức thời lên tiếng, khom lưng hành lễ: "Vạn Tuế gia, hoàng hậu nương nương, Hinh nhi cáo lui trước."

Tiêu Hoán vội đỡ nàng dậy: "Cả buổi chiều nay nàng cũng vất vả rồi."

Đỗ Thính Hinh ngước nhìn hắn cười, lại quay sang cười với ta rồi quay lưng ra về.

Tiêu Hoán nhìn theo cho đến tận khi bóng nàng mất hút mới quay sang nhìn ta: "Không biết thức ăn hôm nay có hợp khẩu vị hoàng hậu không?"

Ta không biết hắn có ý gì, đành tùy tiện đáp: "Thần thiếp đại khái ăn gì cũng được."

Mang một bụng đầy nghi vấn khiến cả bữa tối ta ăn không ngon miệng.

Dùng bữa xong, Tiêu Hoán còn phải xử lí chính sự, ta cáo lui trước, về hậu điện chuẩn bị tắm rửa.

Tẩy trang, tắm rửa, xông hơi, xong hết các khâu cũng tốn không ít thời gian.

Làm xong mọi việc rồi mà Tiêu Hoán vẫn chưa về, ta cho đám người hầu bên cạnh lui hết, một mình ở trong gian phòng phía Đông chờ Tiêu Hoán.

Cứ đợi mãi thế này cũng chán, mối nghi hoặc trong lòng ta lớn dần: Tiêu Hoán không hề thích để ta thị tẩm, chứ đừng nói để ta ở bên cạnh cả một buổi chiều như hôm nay thì càng chưa từng có. Ta không tin hắn bỗng dưng nổi hứng muốn sủng ái ta. Rốt cuộc thì hắn muốn làm gì vậy?

Đang vắt óc nghĩ mãi không ra, chợt cửa sổ bên cạnh ta bị ai đó gõ nhẹ hai tiếng.

Có người muốn lén truyền tin cho ta ư?

Quả nhiên một lát sau cánh cửa đó lại bị gõ nhẹ thêm hai tiếng.

Ta bước đến bên cửa sổ, thấp giọng hỏi: "Ai đó?"

"Hoàng hậu nương nương?" Kẻ kia vội vàng lên tiếng, rõ ràng vừa thở phào một hơi, "Nô tài là Tiểu Mã."

"Tiểu Mã ở Tích Tân ti?" Ta hơi ngạc nhiên.

Tiểu Mã là một trong những tai mắt cha ta cài cắm trong cung, vì ở Tích Tân ti được thoải mái ra vào nên hắn thường giúp ta chuyển tin tức với bên ngoài. Có điều, địa vị hắn thấp kém, theo quy định không được đi lại ở lục cung, sao bỗng dưng đêm nay lại mạo hiểm đến Dưỡng Tâm điện?

"Hoàng hậu nương nương, xảy ra chuyện rồi." Tiểu Mã lo lắng nói, "Hồi chiều nô tài tìm nương nương suốt, công tử sai nô tài nghĩ cách báo cho nương nương.."

Hắn đột nhiên im bặt.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân mỗi lúc một gần, rồi giọng Tiểu Mã run run: "Khấu.. khấu kiến Vạn Tuế gia."

Ta vội đi mở cửa chính, vừa ra ngoài đã thấy Tiêu Hoán đứng trước thềm, đằng sau lưng là Ngự tiền thị vệ thống lĩnh Tùy Hành doanh - Thạch Nham. Thạch Nham đang đặt tay lên chuôi kiếm, thấy ta ra liền lùi một bước.

Ta cúi người hành lễ: "Thần thiếp tham kiến Vạn Tuế gia."

Ánh mắt ta liếc sang nhìn Tiểu Mã đang bò rạp dưới nền run lẩy bẩy, "Vạn Tuế gia, người này là do thiếp gọi đến."

Tiêu Hoán lặng im, một lúc sau mới mở miệng nói với Tiểu Mã: "Ngươi lui đi."

Không chỉ mình Tiểu Mã đang quỳ dưới đất mà ngay cả ta cũng không khỏi sửng sốt. Ta còn đang khổ sở nghĩ cách lấp liếm giùm Tiểu Mã, không ngờ Tiêu Hoán thậm chí chẳng buồn hỏi đã thả hắn đi.

Tiểu Mã tỉnh táo lại, vội liếc nhìn ta rồi mau chóng khấu đầu lui xuống.

Tiêu Hoán vẫn im lặng, một nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, chỉ có một nửa lộ ra dưới ánh đèn, cảm giác có phần xanh xao. Ta không nhìn rõ mắt hắn, chỉ nghe thấy hắn nói: "Hoàng hậu, chiều nay có thích khách lẻn vào cung."

"Thích khách?" Ta ngẩn người, nghĩ mình cũng nên tỏ ra quan tâm lo lắng: "Có làm kinh động đến Vạn Tuế gia không ạ?"

Hắn không đáp mà quay lưng nói: "Nàng đi theo ta."

Nói rồi đứng lại đợi ta.

Tuy không hiểu gì nhưng ta vẫn bước theo.

Dẫn ta tới tiền điện, suốt dọc đường, hắn chẳng nói chẳng rằng. Đến bậc thềm bạch ngọc trước điện, hắn mới dừng chân.

Bước chân ta khựng lại, rồi bất chợt lao xuống bậc thềm.

Ta trông thấy dưới bậc thang bằng ngọc, đèn đuốc sáng trưng và những vệt máu loang lổ do giao đấu gây ra. Ở nơi máu loang nhiều nhất, một thân hình nằm đó, bộ áo dạ hành đen thẫm, phía dưới là vết máu dài.

Hai tay người nọ bị giữ chặt, bên cạnh đứng đầy ngự tiền thị vệ mặc áo đen, đám người đó tay cầm trường kiếm trắng lóa chỉ vào ngực hắn.

Ta thấy hơi thở mình nghẹn lại, bàn chân cất lên một bước.

Dường như phát giác ra điều gì đó, người nọ nặng nhọc ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào ta, khóe miệng nhếch lên cười thật nhẹ.

Đó là Tẩy Huyết.

Tẩy Huyết nhìn ta, ánh mắt vẫn hệt như ngày nào, chứa đựng ý cười ấm áp.

"La Tẩy Huyết!" Một giọng nói lãnh đạm từ phía sau ta vang lên, Tiêu Hoán bước xuống, vượt qua ta, đứng trước mặt Tẩy Huyết, "Người ngươi muốn gặp đã đến rồi đó."

Tẩy Huyết khẽ cười, cố gắng ngẩng đầu lên, khóe miệng nhếch cao: "Cảm ơn."

Tiếng cuối cùng còn chưa tan biến trong không khí, đôi mắt màu hổ phách chợt lóe lên ánh sáng sắc như dao, lạnh lẽo như lưỡi kiếm, xé rách màn đêm đen thẫm.

Cùng lúc ấy, hắn động thủ. Đôi tay bị ghim chặt dưới nền chợt động, song thủ vung lên, một tay gạt bay trường kiếm trước ngực, nắm chặt thanh kiếm rớt từ tay ngự tiền thị vệ. Bóng áo đen tung mình lên không trung, trường kiếm linh hoạt vạch một nửa vòng tròn với tốc độ kinh người. Vô Hoa kiếm của Tẩy Huyết thế như chớp giật, quyết tuyệt và lãnh khốc đâm thẳng về Tiêu Hoán.

Tất cả mọi động tác như thể cùng lúc phát sinh, chỉ thấy kiếm quang trắng lóa xẹt qua trước mắt ta, bóng áo đen như hùng ưng vỗ cánh, bổ nhào xuống dưới.

Kiếm phong dứt khoát. Hai người cách nhau quá gần, không ai cứu kịp.

Hàn quang bức tới, mũi kiếm đã đến trước ngực Tiêu Hoán.

Gió thổi, tay động, kiếm dừng.

Trường kiếm trắng lóa phản chiếu đôi mắt sâu không thấy đáy kia, kiếm của Tẩy Huyết bị kẹp chặt giữa ngón tay Tiêu Hoán vào thời khắc không ai phản ứng kịp.

Một khoảng lặng cực kì ngắn ngủi, ta sực nghĩ ra, thất thanh kêu lớn: "Đừng.."

Cùng với lời ta nói, Tiêu Hoán vung chưởng đánh trúng ngực Tẩy Huyết, một tiếng động nặng nề vang lên, bóng áo đen bay ngược ra ngoài, rớt bịch xuống nền.

"Tẩy Huyết!" Rốt cuộc ta cũng kêu lên thành tiếng, giọng khản đặc không còn giống giọng mình ngày thường nữa.

Không còn ai động đậy, bốn bề lặng ngắt, máu trên người Tẩy Huyết lại trào ra nhuộm đỏ nền bạch ngọc.

Ta lao đến, điên cuồng đẩy đám ngự tiền thị vệ chắn đường, quỳ xuống bên Tẩy Huyết.

Không dám di động thân hình hắn, ta cúi xuống run rẩy gạt mớ tóc lòa xòa che mặt hắn ra.

Mặt Tẩy Huyết đầy những máu, máu phủ kín trán. Đó là Tẩy Huyết từng tràn đầy ngạo khí thiếu niên, là Tẩy Huyết khuynh đảo giang hồ bằng một thanh Vô Hoa kiếm, là Tẩy Huyết từng mỉm cười che ô cho ta trong đêm tuyết lạnh..

Ta cúi đầu thật thấp, dường như làm thế sẽ ngăn được nỗi chua xót đang không ngừng trào dâng.

Một cánh tay ôm chặt eo ta. Thân hình ta thoáng run lên, quay lưng xuất chưởng. Cùng lúc ấy, tay trái tung song chỉ, đầu óc ta hỗn loạn như bị một thanh búa tạ đập lên. Thời khắc ấy ta chỉ còn một ý nghĩ: Phải giết con người đó!

Bàn tay ta đánh trúng ngực hắn, kình lực từ một chưởng của ta tựa như rơi vào động sâu không đáy, cổ tay bị siết chặt. Tiêu Hoán đã khóa chặt cổ tay trái của ta.

Cánh tay hắn vẫn ôm lấy eo ta, đôi mắt sâu thẳm không mang bất kì cảm xúc nào hết.

Tay phải còn có thể cử động, ta điên cuồng đánh ra chưởng thứ hai, trong mắt không còn gì ngoài sát khí.

"Hắn chưa chết." Giọng Tiêu Hoán vang lên hờ hững.

Tay ta khựng lại giữa không trung, rồi dần dần đóng băng ở đó.

Hắn không nhìn ta nữa mà quay sang sai bảo ngự tiền thị vệ: "Lôi hắn xuống."

Ngay lập tức có mấy tên ngự tiền thị vệ bước lên cẩn thận khiêng Tẩy Huyết đi.

Tiêu Hoán buông ta ra, tiếp tục ra lệnh: "Hộ tống hoàng hậu nương nương về."

Nói xong câu đó, hắn chẳng hề cúi xuống nhìn, quay lưng đi thẳng.

Hai chân ta không còn một chút sức lực nào, ngồi vật dưới nền, mãi một lúc lâu sau mới chậm rãi nhấc tay lên, kẽ ngón tay vẫn còn dấu máu đỏ tươi, cảm giác lạnh lẽo khi chạm vào da Tẩy Huyết dần trở nên rõ ràng như mới đó. Mặt hắn lạnh toát, lạnh đến mức ta tưởng hắn đã chết rồi. Vì thế mới bị cơn bạo nộ làm lu mờ tâm trí, không nghĩ đến chuyện xác thực lại mà chỉ một lòng một dạ giết kẻ kia, báo thù cho Tẩy Huyết.

Gió đêm thổi qua từng cơn tê buốt, ta rùng mình: Ta vừa làm gì vậy? Ta định giết vua sao? Không có lấy một chút do dự, ta vừa mới tung chưởng đánh người đàn ông tôn quý nhất Đại Võ.

"Hoàng hậu nương nương, xin hãy hồi cung." Có tiếng nói trầm thấp vang lên.

Ta ngẩng đầu, thấy Thạch Nham đang cầm kiếm đứng bên cạnh lạnh lùng nhắc nhở.

Cắn chặt đôi môi đang run rẩy, ta chống tay xuống đất loạng choạng đứng lên, cười: "Cảm phiền Thạch thống lĩnh."

Thạch Nham không nói gì, cúi đầu nghiêng người tránh lối, tay trái vẫn nắm chặt chuôi kiếm bên hông.

Không biết có phải là ảo giác hay không, ta cảm thấy hắn đang sợ nếu nới lỏng tay sẽ không khống chế được bản thân mình, rút kiếm chém ta.

Lòng trung thành của hắn dành cho Tiêu Hoán, chỉ e cả Đại Võ đế quốc này không ai có thể nghi ngờ.

Hít sâu một hơi, ta ép bản thân tỉnh táo lại, đi qua Thạch Nham, đi về hậu điện.

Đây không phải lần đầu ta nằm ngủ mơ trên chiếc long sàng rộng lớn ở hậu điện của Dưỡng Tâm điện. Mộng cảnh lần nào cũng thế, đêm nay lại càng rõ hơn hết thảy.

Trong giấc mơ có hương hoa quế mát lành, có tiếng cười vui xen lẫn tiếng mái chèo khua bì bõm, có cơn gió ấm áp mà ẩm ướt xứ Giang Nam.

Cô gái trong mơ cứ ríu rít không biết mệt, nắm lấy bàn tay to lớn lúc nào cũng lạnh lẽo đó, lòng bàn tay đầy những vết chai cọ lên da nàng nhột nhột. Nàng cười, nhảy tung tăng: "Tiêu đại ca, Tiêu đại ca!"

Chàng thanh niên cười dịu dàng, đôi mắt vừa đen vừa sáng, mí mắt cong lên đầy ý cười ấm áp, giọng nói thanh thuần như gió xuân tháng Ba: "Thương Thương, yên nào!"

Ta khi ấy chưa bao giờ coi hắn như bậc cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng, cũng chưa từng quan tâm đến thân phận hai người. Ta chỉ thấy may mắn vì hắn chính là người mà số mệnh đã định sẽ lấy ta làm vợ.

Ta có thể vui sướng cả nửa ngày chỉ vì một nụ cười mỉm của hắn. Hai chúng ta đi trên phố, lúc nào ta cũng nắm tay hắn thật chặt, giống như thể nếu lơi tay, hắn sẽ chạy mất lúc nào không biết. Chỉ cần bóng dáng áo xanh đó rơi vào trong tầm mắt, ta có thể ngậm đũa mà cười mãi không thôi. Mỗi sáng, ta đầu tóc bù xù xông vào phòng hắn, chỉ khi trán bị ngón tay hắn búng khẽ, tai nghe câu nói ngán ngẩm pha chút tức cười thốt ra từ đôi môi mỏng: "Còn không mau đi rửa mặt chải đầu.." thì một ngày của ta mới chính thức bắt đầu.

Ta dường như đã trút hết toàn bộ tâm trí để dõi theo một người, tưởng rằng như thế sẽ có thể bỏ mặc tất cả, mãi mãi ở bên nhau, tưởng rằng cả đời này sẽ cứ trôi qua như thế.

Ta chưa từng nghĩ, thì ra vẫn còn một kết cục hoàn toàn khác.

Rốt cuộc là tại sao lại đi đến bước này?

Hệt như mọi lần, đến cuối giấc mơ, tất cả những mảnh vụn rực rỡ kia đều tan nát hết, giống như một tấm lụa thêu cẩm tú bị xé nát tan, ánh sáng màu máu chiếu qua kẽ rách, ngọn lửa nóng bỏng như nuốt chửng tất cả hình ảnh, cuối cùng trước mắt chỉ còn lại máu.

Đó là khoảng thời gian ở Bồi Đô Đại Uất thành, trong căn tiểu viện yên tĩnh thảnh thơi, ta bưng khay trà thơm mới pha ra hậu viện, thấy Tiêu Hoán cầm đoản kiếm. Thanh kiếm trên tay hắn dính đầy máu, từng giọt từng giọt rớt xuống nền. Dưới chân hắn là thi thể sư phụ ta, không đầu, ngã gục.

Cái xác mới dường như vẫn còn tri giác, đầu ngón tay chìm trong vũng máu giật lên khe khẽ.

Tiếng hét thất thanh từ trong cổ họng bật ra, bình trà rơi xuống đất, trong tay ta xuất hiện một thanh trường kiếm.

Mũi kiếm lóe lục quang đâm vào thân ảnh áo xanh đứng trước mặt ta, máu nóng xối lên mặt làm nhòe tầm mắt. Hắn giơ tay như muốn vuốt ve gò má ta, bờ môi tái nhợt khẽ động, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì, chỉ đưa ngón tay điểm huyệt khiến ta ngủ mê đi.

Đến khi ta tỉnh lại, tất cả đã không còn như xưa nữa.

Sư phụ ta xúi giục những kẻ dị đoan trong giang hồ mưu phản, đáng tội chết. Tuy cha ta có hơi dính líu, nhưng niệm tình ông không biết chuyện, lại có công phò chính lâu năm, tạm thời không truy cứu.

Ngày đại hôn của ta sắp tới, quyền chủ động triều chính dần chuyển sang đế vương sắp đích thân chấp chính.

Trong khoảng thời gian ở nhà chuẩn bị mọi sự cho lễ đại hôn, ta hẹn Tiêu Hoán ra ngoài cung gặp mặt, nắm tay Tẩy Huyết nói rành rọt từng chữ một: "Ta từng yêu ngài, ta sẽ gả cho ngài làm hoàng hậu, nhưng giờ người ta yêu là La Tẩy Huyết."

Lời nói của ta vừa trẻ con vừa tàn khốc. Ta đang ép bản thân mình quên đi quá khứ đẹp đẽ ngày xưa, chỉ có làm như thế mới xuất hiện một hoàng hậu đoan trang hiền thục trong cung cấm, chứ không phải một kẻ điên khùng.

Hắn không cần một tiểu cô nương ngốc nghếch yêu hắn, bị hắn lợi dụng. Vậy thì ta sẽ cho hắn một hoàng hậu theo đúng nghĩa.

Đêm tân hôn, khi hắn vén rèm châu che mặt ta, trong mắt hai bên chỉ phản chiếu hình ảnh một đế, một hậu lạnh lùng xa cách, đến cả ánh mắt bình lặng như mặt nước cũng giống hệt nhau.

Ngước đôi mắt khô khốc nhìn đỉnh màn hoa lệ, đầu óc ta hỗn loạn không còn phân rõ đâu là mộng, đâu là tưởng tượng, thần trí mất kiểm soát sau khi choàng tỉnh khỏi ác mộng giày vò.

Buổi sớm mùa hè năm Đức Hựu thứ tám, hoàng hậu Đại Võ tỉnh giấc từ trong mộng xưa, bắt đầu chỉnh đốn lại những chuyện đã xảy ra.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp