Hoàng Hậu Của Ta

Chương 1: Hoàng hậu


3 tháng

trướctiếp

Đại Võ đế quốc - diện tích lãnh thổ ngàn dặm, kiến quốc hơn một trăm năm, chính trị thanh minh, biên cảnh yên ổn.

Kinh thành của đế quốc ở phía bắc, khí hậu thích hợp, văn giáo và buôn bán hưng thịnh, bách tính an cư.

Cấm Cung, còn gọi là hoàng thành, phía Bắc giáp đường Chu Tước, phía Nam giáp núi Vạn Tuế, phía đông gần Kính Hồ, phía tây tiếp giáp các ngõ hẻm kinh thành; sông hộ thành rộng chừng hơn mười trượng bao quanh.

Lục cung ở phía Tây của Cấm Cung là nơi ở của mười ba vị phi tần có địa vị khác nhau.

Vĩnh Thọ cung gần Dưỡng Tâm điện, chủ vị là Hoàng Quý phi Đỗ Thính Hinh. Bởi vì nàng phong thái thanh nhã, giống như hoa lan, nên được gọi là Lan quý phi.

Lan quý phi là con của Nhất đẳng Vệ Quốc công Đỗ Nho Hạc đã mất, thuở nhỏ được Thái hậu thu dưỡng ở bên cạnh, cùng Hoàng đế là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, không thể nghi ngờ chính là hậu phi được sủng ái nhất.

Sau Vĩnh Thọ cung là Dực Khôn cung, chủ vị là Đức phi Hạnh Ý Ung, là nữ nhi của Lại bộ Thượng thư Hạnh Vũ, cũng là phi duy nhất được sắc lập. Thiên Điện trong Dực Khôn cung còn có hai vị tài nhân.

Trường Xuân cung không có chủ vị, có tám thường thị cùng tài nhân ở đây.

Một cung khác là Trữ Tú cung, trong sân có hai cây hòe lớn, gần ngự hoa viên, cách Dưỡng Tâm điện hai cung điện, bình thường ít ai lui tới. Ta một thân một mình ở chỗ này, ta là hoàng hậu.

Sau ba ngày động phòng, từ Khôn Ninh cung dọn ra, nhập chủ Trữ Tú cung về sau, cũng rất ít được chiêu hạnh, hoàng hậu cũng như ngồi vào lãnh cung đồng dạng; nhưng lại cũng chính là nữ nhi duy nhất được nâng niu trong lòng bàn tay thủ phụ đại quyền nội các chính ngoại vụ Lăng Tuyết Phong, là hoàng hậu được Hoàng đế nắm tay trong đại hôn và thân chính trên khánh điển cam đoan những lời tốt đẹp với hai họ.

Hiện tại, ta đang buồn bực ngán ngẩm lần lần một chuỗi hạt Liên Hoa.

Ta không tin Phật. Tín ngưỡng Phật đạo thần tiên chỉ dành cho những lão bà đã mất đi hy vọng vào cuộc đời.

Ta còn trẻ, còn có rất nhiều nguyện vọng chưa thực hiện, còn có rất nhiều thứ mong muốn mà chưa đạt được. Ta đối với bản thân mình còn tràn ngập lòng tin, dù cho Tiêu Hoán từ đầu đến cuối chưa từng nhìn tới ta một lần.

Tiêu Hoán chính là trượng phu của ta, Hoàng đế của đế quốc này, vừa chấp chính, đối với chính sự không có lực khống chế, là một nam nhân đối với nữ nhân không tính là quá có khẩu vị.

Hắn là trượng phu trên danh nghĩa của ta, cũng là trượng phu của những nữ nhân khác trong hậu cung này. Những nữ nhân kia thấy hắn thật giống như con muỗi muốn hút máu. Nếu như không phải cần tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, ta nghĩ các nàng nhất định sẽ nhào tới ôm cổ của hắn, liều mạng hôn hắn.

Các nàng sẽ đàm luận ai được thưởng nửa chung canh nấm tuyết mà Tiêu Hoán uống còn lại, quả thực như là tiên lộ! Các nàng đem bản thân tắm đến bạch bạch, suy đoán tối nay thẻ của ai sẽ được Tiêu Hoán lật lên.

Các nàng không biết cái gì là yêu, đương nhiên ta cũng không biết. Đã từng có đoạn thời gian, ta cho là ta hiểu được tình yêu. Về sau, nam nhân kia nói xin lỗi, ta biết ta đã lầm.

Chẳng qua, kia cũng là một chút chuyện cũ năm xưa, không cần phải nhắc lại.

Lúc này, trong đầu ta tính toán, làm thế nào để một nữ nhân nói xin lỗi ta.

Ta không phải một nữ nhân có lòng hư vinh mạnh, nhưng ta cũng không rộng lượng đến mức cho phép một nữ nhân khác giẫm lên bả vai ta mà đi vệ sinh! Ta chuẩn bị giáo huấn Võ tài nhân phách lối ở Dực Khôn cung kia một chút.

Nữ nhân này tự cho là đúng; chẳng qua là liên tiếp hai ngày được Tiêu Hoán triệu đến Dưỡng Tâm điện thị tẩm, thế mà liền dám ngay ở trước mặt Thái hậu và phi tần chống đối ta. Nàng coi hậu cung chỉ là tiểu hoa viên mà Tam phẩm Thị lang cha nàng mở ư?

Đương nhiên, giáo huấn nàng có rất nhiều loại phương pháp.

Ta trước tiên có thể tiêu tốn thời gian mấy tháng đi lôi kéo nàng, để nàng coi vị hoàng hậu bên trong Cấm Cung này là hảo tỷ muội, rồi lại tiêu tốn mấy tháng, thậm chí thời gian mấy năm, đi chờ đợi một cơ hội có thể đẩy nàng vào chỗ chết. Ví dụ như.. Ngày nào đó Tiêu Hoán đã không còn hứng thú với nàng, mà nàng ỷ vào mình cùng hoàng hậu quan hệ tốt, gây ra một cái họa không lớn cũng không nhỏ.

Nếu như ta ngại phương pháp này quá phí tinh thần, ta còn có thể rất uyển chuyển vô tâm, tại phi tần hậu cung tụ hội khe hở, tán thưởng nhiều vài câu về ân sủng chói mắt của Võ Liên Minh.. Không cần nhiều ngữ điệu trêu chọc, thậm chí không cần toát ra u oán vốn có. Chờ không bao lâu, những nữ nhân trong cung các kia - ai nấy thủ đoạn nhanh nhẹn, tâm tư như điện - liền sẽ rất ra sức đồng thời cẩn thận, thay thế ta nhổ đi Võ Liên Minh - cái gai trong mắt mọi người này.

Trong hậu cung này, thực sự có quá nhiều phương pháp để một người biến mất không minh bạch.

Có điều, hôm nay ta không có ý định dùng bất kỳ một cái nào trong những phương pháp này, bởi vì những cái đó không đủ thống khoái!

Trên bàn, sư tử lưu ly phun khói xanh lượn lờ. Ta từ trên giường ngồi dậy, chân xỏ vào giày thêu, đứng lên, váy màu son như trăm phượng mây bay kéo dài trên mặt thảm nhung Ba Tư.

Dùng tay chỉnh lại trâm Thất Bảo Kim Phượng trên búi tóc, ta hướng về phía Tiểu Sơn bên cạnh cười cười: "Có muốn cùng tiểu thư ta đi sát sát uy phong của Võ tài nhân kia không?"

Tiểu Sơn là nha đầu hồi môn ta mang vào cung, bây giờ là cung nữ quản sự Trữ Tú cung, đã quen không biết lớn nhỏ, liếc mắt nhìn ta, vung tới một câu: "Người lại muốn chơi cái gì?"

Ta cười, giơ tay lên, nhìn đầu ngón tay mới bôi sơn móng tay, cũng liếc mắt nhìn nàng: "Ngươi liền đợi xem đi. Đi! Sai người gọi Võ tài nhân vào ngự hoa viên. Mặt khác, giao phó người pha cho ta một bình trà ở Giáng Tuyết hiên."

Tiểu Sơn đang thêu thùa, lúc này bĩu môi, có phần không tình nguyện ném giày thêu xuống, đứng dậy ra ngoài bố trí.

Ta chờ trong chốc lát, choàng thêm cung trang tuyết gấm trên vai, bước đi thong thả ra khỏi phòng, vẫy gọi mấy cung nữ nội thị, một trận nói thầm.

Đều an bài ổn, bắt đầu xuất phát.

Một đường la dù uốn lượn, sau lưng là cung nữ một đám.

Đến ngự hoa viên, trà xanh cùng bánh ngọt đã được chuẩn bị bên trong tiểu đình. Phủi sạch băng ghế đá ngồi xuống, vừa vặn nghe được một trận rối loạn ở cổng ngự hoa viên. Tiểu Sơn đã dẫn Võ tài nhân đến.

Từ cổng đến Giáng Tuyết hiên chừng hai trăm bước, cần đi qua một cái bồn hoa, một cái vạc lớn, một tòa đá Thái Hồ giả sơn, một khung Tử Đằng Hoa.

Ta nâng ly trà Sư Phong Long Tỉnh, chậm rãi hớp lấy, sau đó nghe được trước Thiên Nhất Môn vang lên tiếng kêu sợ hãi, âm thanh vạc sứ vỡ tan, tiếng nước, tiếng trượt chân, tiếng chạy, tiếng thét chói tai.

Thời điểm hết thảy thanh âm dừng lại, ta đặt trà xuống, ngẩng đầu.

Võ tài nhân đứng dưới đình, trâm rủ xuống loạn, tóc xõa xuống gương mặt, mắt to xinh đẹp hoảng sợ, váy sa mỏng ướt sũng dán trên thân, bùn nhão cùng cây cỏ thuận theo đường cong tinh tế trượt xuống.

Nếu như sắp xếp của ta không có sai lầm, nàng vừa mới bị giội vào đầu một chậu nước lạnh, sau đó lại bị đẩy vào vạc hoa sen đầy bùn bên trong.

Có điều, thật đúng là một mỹ nhân nha! Chật vật như thế cũng không che đậy được xinh đẹp, không trách được có thể tại hậu cung độc chiếm sủng hạnh.

Ta híp lại con mắt, cười đứng dậy, quạt tròn trong tay che khuất cằm, lộ ra miệng hé mở: "A, đây không phải Võ tài nhân ư? Làm sao khiến đầy người là bùn vậy?"

Võ tài nhân thẳng tắp nhìn ta, con mắt càng mở càng lớn, âm thanh run rẩy: "Ngươi, ngươi.."

Ta hạ quạt tròn từ bên miệng xuống, thu vào tay trái, ánh mắt run lên: "Võ tài nhân, ngươi quên phép tắc trong cung rồi ư? Người tới! Dạy nàng một chút cho ta!"

Bên cạnh, những cung nữ kia so với Tiểu Sơn thì nghe lời hơn nhiều. Ta vừa dứt lời, lập tức liền có người nhảy ra: "Tuân ý chỉ của hoàng hậu nương nương!"

Ngay sau đó, hai tiếng liên kích, Võ tài nhân bịch một tiếng, quỳ rạp xuống đất.

Những cung nữ kia hung thần ác sát, ra chân không nhẹ, Võ tài nhân ngã xuống đất, lấy cùi chỏ chống đỡ thân thể mới không ngã sấp.

Nàng chống đỡ, giãy giụa ngẩng đầu, mắt hạnh trợn lên, thế mà còn muốn cùng ta tranh luận.

Ta cười một tiếng, chậm rãi bước đi thong thả đến trước mặt nàng, khom lưng đưa tay, dùng cán quạt đè lại bả vai nàng đang run lẩy bẩy. Dùng sức không lớn, lại trùng hợp đặt ở trên vai nàng, đủ để nàng nửa người tê dại.

Cúi đầu nhìn xuống nàng, ta có chút nở nụ cười: "Võ Liên Minh, ngươi có phải cảm thấy, cùng là nữ nhân của Vạn Tuế gia, ngươi so với ta xinh đẹp hơn, so với ta khiến Vạn Tuế gia vui hơn, lại phải quỳ ta, thấy ta một lần liền phải hành lễ một lần, không phục lắm, rất không có đạo lý, đúng không?"

Ta nhếch khóe miệng cao hơn, nhìn thẳng con mắt của nàng: "Ta có thể nói cho ngươi, coi như ngươi so với ta xinh đẹp hơn, so với ta biết lấy lòng Vạn Tuế gia hơn, ta cũng vẫn có thể khiến ngươi thấy ta một lần liền ngã một lần, gặp ta một trăm lần liền ngã một trăm lần. Nếu như ngươi không tin, ta sẽ từ từ làm ngươi tin tưởng."

Ta cười, đưa miệng đến bên tai nàng, "Hoặc ngươi cũng có thể đi cầu Vạn Tuế gia hoặc là Thái hậu nương nương, xem bọn họ có bảo hộ được ngươi không."

Dời đầu ra khỏi bên tai nàng, ta vẫn cười, nhìn Võ Liên Minh trong mắt không khác gì rắn rết: "Kỳ thực, ngươi cũng hẳn nên nhìn thoáng chút.. ai bảo ta là hoàng hậu, mà ngươi thì không phải!"

Đứng thẳng dậy, ta dời quạt tròn từ trên vai nàng, tiện tay ném ở dưới chân nàng: "Cây quạt này dính chút bùn, liền thưởng cho Võ tài nhân."

Ta cười cười, "Dệt cục hàng năm chỉ xuất năm chiếc làm từ sa phiến Tây Dương, không nên lãng phí."

Quay người kêu Tiểu Sơn cùng một đám cung nữ đang xem náo nhiệt, yểu điệu hồi cung, lúc đi qua khung Tử Đằng Hoa, ta quay đầu nhìn thoáng qua bên trong, Võ Liên Minh nằm rạp trên mặt đất, song quyền nắm chặt, mặt chôn ở bên trong, không nhìn thấy biểu lộ.

Trở lại Trữ Tú cung, đến giờ Dậu, Dưỡng Tâm điện truyền đến tin tức, Tiêu Hoán đêm nay triệu Võ tài nhân thị tẩm.

Sáng ngày hôm sau, ta theo lệ đi thỉnh an Thái hậu, Tiêu Hoán thế mà cũng ở đó.

Ta cười nhẹ nhàng đi qua, trước tiên thỉnh an Thái hậu, tiếp đó hướng Tiêu Hoán: "Thần thiếp tham kiến Vạn Tuế."

"Đến đây, đến đây, hoàng hậu đa lễ cái gì, mau tới đây ngồi xuống!" Thái hậu thân thiết kéo ta ngồi ở bên người, cầm tay ta, nghiễm nhiên là trưởng bối từ ái.

Ta cười, lại hỏi Tiêu Hoán ở một bên: "Hồi lâu không gặp, Vạn Tuế thân thể vẫn khoẻ chứ ạ?"

Không phải ta già mồm, là Thái y cục công bố rằng Tiêu Hoán có bệnh thân lạnh, nên nghỉ ngơi thật nhiều, làm cho người ta cảm thấy hắn phảng phất yếu đuối. Cũng là bởi vì như thế, hắn đến sau đại hôn mới tự mình chấp chính.

Cái gì bệnh lạnh? Nếu là hắn có bệnh lạnh, răng ta đều sẽ cười rụng. Luôn lấy cớ người yếu, không để ý tới triều chính; triều hội thảo luận chính sự thì chưa từng đến trễ, mà tất cả chính sự lại đều ném cho nội các, hắn chỉ phụ trách phê tấu. Giấu tài - hai chữ này hắn quả thực làm được!

Tiêu Hoán vẫn chưa trả lời, Thái hậu liền nhăn lông mày, quay đầu hỏi Tiêu Hoán: "Hồi lâu? Hoàng đế, có phải thật lâu chưa gặp hoàng hậu rồi?"

Tiêu Hoán lập tức đứng dậy, cung kính trả lời: "Hồi mẫu hậu, là hoàng nhi mấy ngày nay sơ suất."

Thái hậu nhìn hắn, ngừng chỉ chốc lát, thở dài: "Từ xưa, thiên tử sao có thể không có chút lệch sủng, đây cũng là thường tình. Chỉ cần không quá phận, cũng không đáng ngại. Chẳng qua, Hoàng đế ạ, nữ nhi khác cho dù muôn vàn tốt, mọi loại tốt, hoàng hậu không phải cũng là nữ nhi tốt đẹp ư? Người cần phải yêu thương hoàng hậu nhiều chút."

Ta ở một bên lẳng lặng nghe, bộ dạng phục tùng cúi đầu. Lời nói này thật đúng là đẹp, nhiều thương cảm ta. Tuyệt đối nghe không ra nửa điểm ý tứ nói ta không có bản lĩnh giữ nam nhân.

Tiêu Hoán cung kính gật đầu: "Mẫu hậu dạy rất đúng, hoàng nhi ghi nhớ trong lòng."

"Người nha! Lão thân nói gì đều bảo ghi nhớ, ghi nhớ! Kỳ thực lại một chút đều không để ở trong lòng." Thái hậu thần sắc hòa hoãn một chút, cười oán trách, tiếp đó lại nhìn về phía ta, "Hoàng hậu! Hoàng đế có chỗ không đúng, nhưng Hoàng đế thuở nhỏ sức khỏe liền đã không tốt, quốc sự lại bận bịu. Trong hậu cung dài dài ngắn ngắn, hoàng hậu cũng phải thay Hoàng đế lo lắng chút, phải không?"

Ta vội vàng cũng đứng dậy: "Thần thiếp cẩn tuân mẫu hậu dạy bảo."

"Được rồi, được rồi, ta cũng không nói các người cái gì đáng giá dạng này!" Miệng nói như vậy, thần sắc trên mặt Thái hậu lại hòa hoãn nhiều, mỉm cười giữ chặt tay ta cùng Tiêu Hoán, "Nhanh, tất cả ngồi xuống đi, ba chúng ta trò chuyện việc nhà một lát!"

Ta cùng Tiêu Hoán lại ngồi xuống. Thái hậu kéo tay ta nói liên miên rất nhiều, đơn giản là chút chuyện phiếm vụn vặt. Ta ứng hòa. Cứ như vậy trò chuyện nửa canh giờ.

Thẳng đến khi Thái hậu nói mệt mỏi phải đi ngủ, ta mới cùng Tiêu Hoán cáo lui.

Ra khỏi Từ Ninh cung, ta bồi Tiêu Hoán từ hành lang rất dài đi trở về Dưỡng Tâm điện.

Hắn bỗng nhiên cười cười: "Hoàng hậu mấy ngày nay hỏa khí rất lớn ha?"

Ta thở dài, rồi mới cười nhìn hắn: "Mấy ngày mấy đêm cũng không thấy một mảnh góc áo Vạn Tuế, thần thiếp gấp đều gấp ra lửa đến nơi! Vạn Tuế còn hỏi như thế, thật là khiến thần thiếp thương tâm!"

Hắn thế mà nhẹ nhàng bật cười: "Hoàng hậu nếu thật là muốn gặp ta, tùy tiện kêu người đến điện Dưỡng Tâm nói một câu không phải là được rồi? Có thể làm cho hoàng hậu lo lắng như thế, ta được sủng ái mà lo sợ!"

Nụ cười trên mặt, một tia cũng không giảm bớt, ta mị thanh: "Vạn Tuế nói lời này, thật là nói một đằng làm một nẻo."

"Thật sao?" Hắn quay đầu nhìn ta, khóe môi vẫn treo cười nhạt, "Hoàng hậu chẳng lẽ không phải nói một đằng làm một nẻo ư?"

Ta nhíu mày, mặt giả cười, ngay cả mình đều cảm thấy dối trá, "Thần thiếp là câu câu xuất từ phủ tạng, nào giống Vạn Tuế, nửa điểm thực tình cũng không chịu móc ra."

Hắn cúi đầu nở nụ cười, khinh đạm đem câu chuyện mở ra: "Võ tài nhân mặc dù được nuông chiều, hoàng hậu cũng đã trách phạt qua, về sau có thể xem ở ta chút tình mọn, không cùng nàng ấy so đo nữa được không?"

Rốt cục kéo tới chính đề rồi đi?

Ta liền biết mà. Ngày xưa, hữu ý vô ý kiểu gì cũng sẽ tránh cùng ta gặp mặt, hôm nay vậy mà không sợ nhìn nhau chán ghét, đặc biệt ở chỗ Thái hậu chờ ta, chính là vì cầu tình cho Võ tài nhân.

"Cái này, Vạn Tuế cũng biết.. Người khác có cửu khúc, mười tám đường, thần thiếp cũng chỉ nhận định một cái lý: Phàm là người làm ta không thoải mái, ta sẽ khiến cho người đó cũng không thoải mái. Nhưng mà, thần thiếp xả ra coi như xong, sẽ không giống vài người khuôn mặt tươi cười nghênh nhân, phía sau ám toán, tâm cơ thâm trầm." Ta mỉm cười nhìn hắn, "Ngài nói xem đúng không, Vạn Tuế?"

Hắn cười nhẹ, nhẹ gật đầu: "Nghe hoàng hậu nói như vậy liền được rồi."

Đang cùng hắn nói chuyện, đầu kia hành lang có một bóng người màu đen vội vàng đi tới gần, một gối chạm đất: "Thần, Lý Hoành Thanh tham kiến Vạn Tuế gia, Hoàng hậu nương nương."

Người tới là ngự tiền thị vệ phụ trách cấm vệ hậu cung, phó thống lĩnh Tùy Hành doanh, Lý Hoành Thanh.

Bản triều, ngự tiền thị vệ phân theo doanh, gồm hai doanh: Tùy Hành doanh và Cổ Hành doanh, mỗi doanh chừng hai trăm người. Tùy Hành doanh giám lĩnh Cẩm Y Vệ, phụ trách Cấm Cung thủ vệ, mặt khác còn dạy bảo đôn đốc hai mươi bốn vệ cấm quân. Cổ Hành doanh có hơn hai trăm người rải khắp các ngõ ngách trong đế quốc, sưu tập tình báo, giám thị quan viên các cấp. Phàm là tham quan ô lại, nhắc đến ba chữ Cổ Hành Doanh đều e ngại. Nhân số hai doanh dù không đủ năm trăm, nhưng từng người đều là tinh nhuệ, trong trăm người mới có một người, võ công cao siêu không nói, còn có không ít người mang tuyệt kỹ tài ba, không thể khinh thường.

Hai doanh này trực tiếp do Hoàng đế thống soái, địa vị tại đế quốc cũng hết sức đặc thù, bốn vị thống lĩnh chính phó đều là công hầu thế tập trong bốn gia đình từng đi theo Thái tổ Hoàng đế chinh chiến bốn phương. Lý Hoành Thanh chính là hậu nhân của Uy Nghị công Lý Chiếu Lâm, cũng là Phiêu Kỵ đại tướng quân tam đẳng uy viễn.

Các đời Hoàng đế đối đãi với thống lĩnh hai doanh, thái độ cũng luôn luôn lễ kính có thừa, khá có cảm giác thân như tay chân. Ngự tiền thị vệ hai doanh làm tâm phúc của đế vương, đối với hoàng thất trung thành cũng không thể nghi ngờ.

Lý Hoành Thanh trước mặt Tiêu Hoán luôn luôn không giữ lễ tiết nhiều, đầu gối chạm đất xong lập tức đứng dậy, liếc mắt quét qua ta, ngữ khí hơi ngập ngừng: "Vạn Tuế gia, Hoành Thanh có việc bẩm báo."

Biết dạng này mật báo là muốn tị hiềm ta, ta cười cười, hành lễ với Tiêu Hoán: "Thần thiếp cáo lui trước."

Tiêu Hoán cười gật đầu: "Hoàng hậu bảo trọng."

Ta lại cười cười, lui ra.

Đi được có chút xa, ta quay đầu nhìn, Lý Hoành Thanh đứng trước mặt Tiêu Hoán, không biết bẩm báo gì. Tiếp đó, bên cạnh đi ra một thân ảnh màu trắng nhỏ nhắn, cũng không để ý tị huý, tiến lên cực kỳ tự nhiên kéo cánh tay Tiêu Hoán, không biết là vô tình hay là cố ý nhìn thoáng qua hướng ta bên này.

Hoàng quý phi Đỗ Thính Hinh.

Ta nhịn không được cười lạnh một tiếng, đây là làm cho ta nhìn? Không đi cho Võ tài nhân nhìn, cho ta nhìn cái gì? Ta cũng sẽ không cấu thành cái uy hiếp gì với nàng. E rằng Tiêu Hoán đều không nghĩ đụng đến ta dù một đầu ngón tay.

Nhìn qua hai bóng lưng gắn bó, trong lòng ta không biết làm sao đột nhiên có chút mỏi nhừ, chỉ là một chút.

Đi một chuyến thỉnh an, thế mà lòng buồn bực lên; mang theo cung nữ cùng nội thị, thuận đường hành lang đi thẳng đến cổng Trữ Tú cung, ta do dự một chút, dứt khoát cho người trở về trước, mình chỉ đem hai cung nữ, đến ngự hoa viên thông khí.

Hôm qua trêu đùa Võ Liên Minh, đập nát vạc hoa sen, sớm đã có người dọn dẹp sạch sẽ, thay cái mới, hiện tại chỉ có ở góc khuất còn chút bùn nhão không rõ lắm.

Trên người, Cẩm Tú hoa phục ép lên bả vai không dễ chịu lắm. Có trận gió lên, sàn sạt thổi qua bụi cây cùng bụi hoa, không biết vì sao lại sinh ra ảo giác, ta cảm thấy dường như có tiếng bước chân truyền đến, quay đầu lại nhìn, sau lưng vắng vẻ, chỉ có cỏ cây tươi tốt của ngự hoa viên đang đung đưa trong gió.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp