(Giấc mộng đau đớn)

*

Cung Minh Quan nhớ rõ, đó là một ngày đông hiếm hoi có nắng. Nắng vàng chiều hôm rọi qua song cửa chạm khắc, nghiêng nghiêng tiến vào. Cành khô rũ bóng trên mặt đất, đung đưa trong gió.

Tử Quy một thân y phục màu đen, tóc dài cột cao, đứng ở sau hắn, gương mặt thanh tú có vẻ trang nghiêm ít thấy.

Y nhíu mày suy tư một lúc, sau đó bình tĩnh mở miệng nói: “… Tôn chủ, nếu Long Đầu Điện có đặt mai phục, người của chúng ta xông vào không có đường lui, thiệt hại sẽ đáng kể.”

Khi đó, Cung Minh Quan đang đi đi lại lại dưới ghế chủ tọa của Thiên Võng Lâu, cúi mặt, trong đầu chỉ có giang hồ gió tanh mưa máu, cơ đồ bá nghiệp, một phương thiên địa rộng lớn.”

Hắn còn không thèm nhìn đến Tử Quy sau lưng mình, chỉ nói: “Thiệt hại đáng kể thì đã sao? Chuyện giữa Long Khôn với bổn tọa, ngươi cũng biết rõ, chuyện tới nước này rồi còn nói mấy thời như vậy?”

… Hắn chỉ một lòng muốn lấy mạng kẻ thù.

“Lần này là cơ hội ngàn năm có một, có mai phục đi nữa cũng đáng đánh cược một phen.”

… Hắn chỉ trầm mê quyền thế, muốn đại nghiệp cáo thành.

“Nếu có thể loại bỏ Long Đầu Điện… Bổn tọa không tiếc bất cứ giá nào.”

… Hắn chỉ là không hề nghĩ đến, hai chữ “bất cứ” kia thật sự bao hàm những gì, liệu chính mình có thể trả giá nổi không.

Ít nhất là, hắn chưa bao giờ nghĩ Tử Quy nằm trong số đó.

Hắn chưa từng nghĩ đến việc dùng Tử Quy để đánh cược. Hắn luôn nghĩ, Tử Quy của hắn nên vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.

Khi nghe xong những lời này, Tử Quy lộ ra thần sắc thấu triệt, nói: “Nếu đã như vậy, Tử Quy làm được. Xin tôn chủ yên tâm.”

Lời của y nghĩa là, với tiền đề là “không tiếc bất cứ giá nào”, y có thể giết chết Long Khôn.

Kỳ thực… chỉ cần cân nhắc một chút, mọi chuyện sẽ trở nên rõ ràng.

Cái giá cao nhất của Thiên Võng Lâu, người có thể đảm bảo nhiệm vụ thành công tuyệt đối, ngoài chính bản thân Cung Tử Quy ra thì còn ai?

Hắn lại chẳng nghĩ nhiều, chỉ khen: “Tốt lắm. Việc này không nên chậm trễ, ngươi mau đi chuẩn bị đi. Bổn tọa cũng không ở lại lâu, ta trở về chờ tin tức của ngươi.”

Tử Quy cúi người hành lễ với hắn, nói: “Vâng, tôn chủ, Tử Quy đi đây.”

Hắn thuận miệng “Ừ” một tiếng, phất tay một cái, cũng không nhìn đến người nọ.

Hắn nên nhìn một lần cuối cùng thật kỹ mới phải.

Đó là lần cuối cùng còn được nhìn.

Tử Quy xoay người đi ra ngoài.

Lúc đi đến cửa, y bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, dừng lại nói: “Tôn chủ, trong viện của Tử Quy còn chôn hai vò rượu trúc, dưới cây trúc ở góc Tây Nam. Tôn chủ có thể mang về…”

Cung Minh Quan khi đó đang phiền lòng vô cùng, cảm thấy lời này của y không đứng đắn, vừa tức vừa buồn cười, phẩy tay áo một cái: “Ngươi còn chưa chịu đi à?”

Tử Quy cười thành tiếng: “Vâng vâng, bây giờ đi thật ạ.”

Đó là một buổi quá trưa vô cùng bình thường.

Ánh mặt trời bên ngoài hiếm khi rực rỡ như vậy, tựa như rải một tầng lá vàng nhàn nhạt.

Tử Quy lắc đầu cười khẽ, bước ra khỏi cửa.

Không hề dừng chân, càng không quay đầu lại.

*

*

Tin cấp báo đưa đến vào lúc tảng sáng.

Người đưa tin phi nước đại từ Thiên Võng Lâu, mồ hôi đầm đìa, mặt đầy bụi, quỳ trước mặt hắn, đau đớn nói: “Tôn chủ, trong Long Đầu Điện có bẫy, bốn mươi tám người của chúng ta… đều kẹt trong đó.”

Cuối cùng, cược thua.

Cung Minh Quan thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, nặng nề lắc đầu. Tới nước này, người vào rồi không thể cứu ra, chỉ có thể để lại nơi đó.

Nhưng không ngờ, người đưa tin ngẩng đầu lên, vẻ mặt bi thương tột độ, ngập ngừng như còn có chuyện muốn nói.

Lúc này, Cung Minh Quan mới cảm thấy có gì đó không đúng.

Sát thủ Thiên Võng Lâu không có bất kỳ kẻ nào tham sống sợ chết, cũng không kẻ nào vì tình nghĩa hay cảm tính mà làm trái ý cấp trên. Người là do Tử Quy một tay đào tạo, phải giác ngộ được chuyện này.

Vậy cái gì không đúng?

Có việc gì mà chính Tử Quy cũng không giải quyết được, còn muốn tới báo cho hắn?

Hắn bất giác bấm ngón tay mình, đè nén nỗi bất an đột nhiên lan tràn, hỏi: “Ngươi… còn có chuyện gì?”

“Tôn chủ…”

Người nọ cắn chặt răng, nặng nề dập đầu nói: “Lâu chủ… Lâu chủ cũng ở bên trong!”

Khoảnh khắc đó, đồng tử Cung Minh Quan co lại.

Hắn đứng bật dậy, máu trên mặt rút sạch. Hắn cuồng nộ hất bàn, giấy bút rơi đầy đất, mực bắn tung tóe vào gấu quần.

Cái gì?

Kẻ này vừa nói gì?

Ai… ở trong đó?

Ai? Tử Quy sao? Ở đâu? Long Đầu Điện?

… Y sao lại đích thân đến đó? Y sao lại chỉ mang có vài người? Y sao lại có thể ——

Cung Minh Quan cảm thấy chính mình điên rồi.

……

Chuyện sau đó, Cung Minh Quan không thể nhớ rõ ràng. Hắn mất hết dáng vẻ thường ngày, điên cuồng dẫn người lao đến đó. Chỉ là đến nơi thì đã muộn rồi.

Trận thảm chiến đã kết thúc.

Đạp cửa lớn, xông vào điện.

Lướt mắt một cái, hắn lập tức nhìn thấy Tử Quy

Khác với những thi thể ngang dọc khắp lối đi, tứ chi rơi gãy, máu thịt mơ hồ, một mình Cung Tử Quy ngồi dựa trước bảo tọa của Long Đầu Điện chủ, lặng lẽ cúi đầu, giống như chỉ đang ngủ mà thôi.

Tuyết nhuộm đỏ thắm phủ nửa người y.

Khắp người y đều là vết thương, vẻ mặt lại bình thản điềm nhiên, sạch sẽ như cũ, hoàn toàn không giống một sát thủ.

Trên người y chịu hai mươi vết thương hung hiểm, nhưng không một đao nào là trí mạng. Y rốt cuộc là mất máu, chậm rãi chết đi, lưu giữ trọn vẹn khí khái thong dong của Thiên Võng Lâu chủ.

Thế nhưng, Cung Minh Quan chỉ mơ hồ nghĩ Tử Quy rốt cuộc phải chịu bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu lạnh lẽo… Y cô độc, mệt mỏi, kiệt sức, không thể tự cầm máu, cũng không còn sức bước ra khỏi nơi này. Cho nên, y chỉ có thể ở nơi máu tanh gió tuyết, giữa thi thể ngổn ngang, cảm nhận cái chết đang từ từ đến gần…

Trong quãng thời gian ngắn ngủi cuối cùng, trước khi sinh mệnh cạn kiệt, y có nhớ đến tôn chủ của mình không?

Kẻ rốt cuộc không hề nhìn đến y, thản nhiên dùng y để trả giá chính là tôn chủ của y.

Y… có bao giờ hy vọng tôn chủ sẽ đến cứu y không?

Liệu trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, y có vững tin rằng tôn chủ sẽ đến cứu y không?

Hay là, từ lúc bước vào tử địa này, y đã xác định tôn chủ sẽ bỏ rơi y, cuối cùng ra đi trong vô vọng?

Cung Minh Quan không biết được.

*

*

… Sau đó, Cung Minh Quan nghe người báo lại, một ngày trước khi thực hiện nhiệm vụ, vết thương cũ của Tử Quy tái phát. Có người khuyên y báo lên tôn chủ cầu tình, cho hoãn lại dù chỉ một ngày.

Tử Quy lúc ấy đang lau vũ khí của mình, nghe vậy cắm phập con dao xuống bàn, sắc mặt lạnh đi, cả căn phòng không ai dám lên tiếng nữa.

“Tận dụng thời cơ. Quy củ của tôn chủ, các ngươi đều đã quên rồi sao?”

Hai mươi bốn canh giờ* trước, y vẫn còn nói như vậy, âm giọng trong trẻo dễ nghe.

*24 canh giờ = 48 tiếng

Mà giờ đây.

Y nằm im lìm trong tuyết, không bao giờ mở miệng nói một lời nào nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play