(Giấc mộng đẹp)
*
Tí tách.
Tí tách, tí tách.
Máu đang chảy xuôi theo kẽ hở trên ngón tay nhợt nhạt, run rẩy.
Cung Tử Quy buông bàn tay đầy máu của mình. Y cau mày thật sâu, môi mím chặt, cũng đang nhuốm máu.
Y nhịn đau.
“Tôn chủ…”
Bên cạnh có người đưa tới một chiếc khăn trắng, lo lắng nói: “Thương thế của ngài tái phát nghiêm trọng như vậy, ngày mai làm sao đi được…”
“Có gì mà không được.”
Tử Quy chậm rãi giãn mày, cười nhận lấy chiếc khăn. Y cẩn thận lau khóe môi và ngón tay của mình, động tác nghiêm túc như khi lau chùi hàn đao.
“Bây giờ, hoặc không bao giờ…”
Lưỡi dao lạnh lẽo lại được y cầm lên.
Trước khi nôn ra máu, y quả thật đang lau vũ khí của mình.
“—— Không có gì quan trọng bằng đại nghiệp của tôn chủ.”
Chỉ cần liên quan đến tôn chủ, y đều luôn nghiêm túc như vậy.
Huống hồ, đây có thể là lần cuối cùng, đương nhiên y càng muốn nghiêm túc hơn nữa.
*
*
Thiên Võng Lâu cách Nam Đô của Cung Minh Quan khoảng tám trăm dặm.
Vậy nên, cùng ngày hôm đó, khi thuộc hạ đến thông báo tôn chủ giá lâm, Tử Quy căn bản không có phản ứng gì.
Cho đến khi Cung Minh Quan thật sự xông vào Thiên Võng Lâu của y, trịnh trọng đứng trước mặt, y vẫn không có phản ứng gì.
Cho đến khi Cung Minh Quan một chân đá văng cái bàn trước mặt y, giật mớ dao găm lạnh lẽo vứt ra thật xa rồi ôm y vào lòng… y vẫn không có phản ứng gì, chỉ càng hoang mang hơn.
Y muốn hỏi tôn chủ đã xảy ra chuyện gì, nhưng bị giọng nói lạnh lùng của Cung Minh Quan chặn lại. Hắn đang gọi y sư đến.
Tử Quy chẳng hiểu gì.
Cung Minh Quan ôm chặt y, lau đi vệt máu còn đọng ở khóe môi, lặp đi lặp lại không việc gì, không việc gì bằng một giọng trầm khàn, nghẹn ngào nức nở.
Cung Minh Quan ôm y đặt lên giường, vừa khóc vừa cười, hàm hồ nói những lời vô nghĩa mà y không thể nào hiểu được.
Cung Minh Quan quấn cho y mấy lớp chăn ấm áp, nhẹ nhàng hôn y, nước mắt của hắn chảy dài trên mặt y, miệng lại dỗ y ngủ một lát.
… Tử Quy chẳng hiểu ra làm sao.
Y chưa bao giờ thấy tôn chủ như thế này.
*
*
Tôn chủ hủy bỏ nhiệm vụ rồi.
Tử Quy đương nhiên phản đối.
Hắn vất vả khuyên can hồi lâu, nói thời cơ khó có được, lại nhắc đến thâm thù đại hận của tôn chủ. Y nói y chắc chắn có thể báo thù cho tôn chủ.
… Vô dụng.
Cung Minh Quan ngồi phía trên, vẻ mặt nghiêm nghị, nói với Tử Quy: “… Không thì ngươi cứ xem như bổn tọa điên rồi đi.”
“Đừng cho rằng bổn tọa không biết, đêm qua ngươi nhìn ta như một kẻ điên.”
… Tử Quy không biết mình có nên nhận tội chịu phạt hay không.
Y chỉ biết hiện tại, ánh mắt của tôn chủ nhìn y không bình thường chút nào.
Cung Minh Quan lại nói: “Hiện tại bổn tọa không muốn báo thù.”
Tử Quy đau đầu hỏi: “… Vậy hiện tại tôn chủ muốn thế nào?”
Kỳ thực y trong lòng đang suy tính xem có nên tìm cho tôn chủ một y sư chữa bệnh, hay là tìm một thầy bà trừ tà.
Cung Minh Quan cười vui vẻ, mắt sáng như sao: “Ta muốn đưa ngươi đi quy ẩn!”
“Còn muốn uống rượu do ngươi ủ!”
“Còn muốn đi câu cá!”
“… Còn muốn ngươi.”
“…”
Tử Quy hoang mang ngẩng đầu lên.
Mắt y trong trẻo như nước, lộ rõ vẻ nghi hoặc. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, đôi mắt kia gợi cho Cung Minh Quan một cảm giác xúc động đến rơi lệ.
Cung Minh Quan lại không rơi lệ, hắn cười.
Tử Quy của hắn, không có chỗ nào giống một sát thủ.
Tử Quy của hắn, từ đây không còn là sát thủ nữa.
Hoa nở hoa tàn, U Hoàng một giấc.
Đại mộng còn đó, cố nhân còn đây.
*
—— HẾT ——
——————
Lời tác giả – Phân tích HE: Trước kia là mơ trong mơ, trong đó Cung Minh Quan thấy “Tử Quy chết trong khi làm nhiệm vụ, mình thủ tiết (gạch bỏ) ba năm”, vậy nên hắn tỉnh dậy vội vàng đi ngăn chặn thảm kịch. Hoặc cũng có thể xem như là trùng sinh… Nhưng mà tình tiết giấc mơ tiên tri thì sẽ bám sát tựa đề hơn, cũng khiến nó thú vị hơn.
Lời editor: HE pha kè, có như không có, nhưng có thì vẫn hơn. Hầy.