Khi Cung Minh Quan đẩy cửa bước vào, Tử Quy đang đưa lưng về phía hắn lau chùi con dao găm thứ ba mươi sáu.

Ngoài cửa sổ, trúc xanh như ngọc, gió thổi mành cửa, mang đến mùi hương thanh sạch nhẹ nhàng, như có như không mà quanh quẩn khắp gian phòng. Tử Quy một thân y phục xanh sẫm, vẻ mặt chuyên tâm, khí chất lại mềm mại thanh nhã, đáng tiếc trong tay không phải là cầm kỳ thi họa, mà lại là vũ khí giết người sắc bén.

Y nghe sau lưng có tiếng bước chân vang lên, buông vũ khí trong tay, cung kính chỉnh lại quần áo, cúi đầu hành lễ: “Tôn chủ.”

Cung Minh Quang quét mắt đến hộp vũ khí bên người Tử Quy. Đó là một chiếc hộp sắt dài hai thước, toàn thân đen nhánh, lóe lên ánh kim loại lạnh lẽo. Ba mươi sáu con dao găm dài ngắn khác nhau, hình dáng bất đồng đều đặt trong đó, chờ đợi một phen liếm máu đoạt mạng.

Hắn nhíu mày, thanh âm trầm thấp nghiêm nghị: “Phải đi à?”

“Vâng ạ.” Tử Quy ngồi dậy, nhẹ nhàng gật đầu, “Đêm nay sẽ đi.”

Cung Minh Quan bất mãn lắc đầu, bước đến nắm cổ tay Tử Quy, ngón tay lạnh lẽo: “Quá nóng vội. Ngươi không phải vừa bị thương cách đây năm ngày sao? Lần này nhiệm vụ không tầm thường, sao lại gấp gáp như vậy?”

Tử Quy rút tay ra, cười nói: “Vết thương khỏi rồi, tôn chủ, đại nghiệp làm trọng, khó có cơ hội lấy đầu Long Khôn tốt như hôm nay. Lại nói, Thiên Võng đã nhận lệnh, Tử Quy không thể làm mất mặt của Thiên Võng Lâu chủ.”

Khi nói những lời này, giọng nói của y điềm đạm, trong mắt thậm chí có nét cười, lại lộ ra một tia sát ý lạnh như băng, khiến người ta không rét mà run.

Tựa hồ đến tận lúc này, thanh niên trẻ tuổi vận y phục xanh sẫm, khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ này mới lộ ra mấy phần dáng dấp của một sát thủ hung danh hiển hách —— Thiên Võng Lâu chủ, Cung Tử Quy.

Lưới trời lồng lộng*, tuy thưa khó thoát.

*Thiên võng là lưới trời

Thiên Võng Lâu là tổ chức ám sát hạng nhất, giao dịch mạng người chưa bao giờ thất bại.

Thiên Võng Lâu chủ Cung Tử Quy, sát thủ đệ nhất giang hồ.

Hộp sắt huyền bí, ba mươi sáu lưỡi đao mỏng, cạnh hộp mài bén đến mức có thể cắt đứt yết hầu.

*

*

“Vẫn không nên.” Cung Minh Quan kiên trì, “Dù thế nào, ngươi cũng hoãn lại ít nhất một ngày đi.”

“Nhưng…” Tử Quy khó hiểu nhìn Cung Minh Quan, ngập ngừng nói, “Tôn chủ trước nay luôn nói, chỉ có thời cơ là không thể trì hoãn. Long Khôn là kẻ thù của tôn chủ, Tử Quy nhất định…”

Y chưa nói hết, Cung Minh Quan đã chém đinh chặt sắt mà ngắt lời: “Bổn tọa nói, hoãn lại một ngày đi. Ngươi có nghe không?”

Tử Quy không nói nữa, một lúc lâu sau giãn đầu mày, cúi đầu đáp: “… Vâng. Tử Quy nghe tôn chủ.”

Cả giang hồ đều nghe đến uy danh của Thiên Võng Lâu chủ, nhưng có lẽ chẳng ai ngờ được, vị đệ nhất sát thủ tiêu sái nắm quyền sinh sát trong tay này vậy mà còn có chủ.

Hơn nữa còn rất nghe lời.

Tử Quy đồng ý rồi, sắc mặt Cung Minh Quan mới hòa hoãn đôi chút. Hắn đi đến, ngồi cạnh sát thủ trẻ tuổi, nắm tay y nói: “Nên như thế. Thời cơ cái gì mà thời cơ, có quan trọng bằng ngươi không, hửm?”

Lúc này, hoàng hôn đã buông xuống bên ngoài cửa sổ, những tầng mây đỏ thẫm như ngọn đèn đang cháy, ánh sáng phản chiếu thành hoa văn nhảy nhót trên những đốt trúc.

Tử Quy có chút kinh ngạc bật cười: “Tôn chủ đây là muốn nuông chiều cho Tử Quy phá hết quy củ sao?” Hoàng hôn chiếu vào trâm mặc ngọc vấn trên tóc y, kéo thành một cái bóng dài, lại giao triền cùng với bóng của Cung Minh Quan, mềm mại đến động lòng người.

“Quy củ cũng không quan trọng bằng ngươi.”

Cung Minh Quan cúi đầu, kiên nhẫn xoa nắn ngón tay của Tử Quy, có chút đau lòng: “Tay ngươi sao lại lạnh như vậy, cũng không chịu ủ ấm? Hẳn là do ngươi cả ngày cứ đùa nghịch đống binh khí đó. Thứ đó rèn từ hàn tinh thiết thạch, là thứ con người có thể tùy tiện chạm vào sao? Ngươi còn cầm trên tay cả ngày.”

Tử Quy chớp mắt, ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ phủ lên lông mi y, ánh lên sắc đỏ mông lung. “Tôn chủ, người lại nói đùa. Tử Quy vốn là sát thủ, trên tay không cầm binh khí thì cầm cái gì? Lại nói… Ba mươi sáu thanh hàn đao này còn không phải do tôn chủ ban cho ta sao?”

 Cung Minh Quan ngẩn ra, động tác tay bỗng nhiên khựng lại một chút.

“… Phải không?”

Một lúc sau, hắn mới bừng tỉnh, như nhớ ra cái gì, nắm chặt tay Tử Quy, thấp giọng thở dài: “… Phải rồi. Đây là bổn tọa ban… cho ngươi.”

Gió đêm lướt qua, hương trúc thấm vào người, lá non xào xạc cất lên một khúc hát khe khẽ.

*

*

“Tôn chủ, đêm nay người không đi sao?”

“Không đi. Lâu rồi mới có dịp chỉ có hai chúng ta. Ngươi hầu chuyện bổn tọa đi.”

Tử Quy đứng dậy, vòng ra sau Cung Minh Quan đi ra ngoài: “Tử Quy có ủ chút rượu trúc, trước kia tôn chủ từng nói người thích món này.”

Cung Minh Quan cũng đứng dậy theo y: “Đến dưới hiên cũng được, lâu rồi bổn tọa chưa ngắm kỹ vườn trúc của người.”

Hai người một trước một sau đi ra ngoài. Tử Quy dùng hai tay đẩy cửa gỗ, ánh hoàng hôn rực rỡ bên ngoài đột nhiên tràn vào, Cung Minh Quan không khỏi che mắt lại một chút.

Đợi đến khi thích ứng với ánh sáng, chậm rãi bước đến xem, không khỏi mở to hai mắt.

“Đây là…”

Tử Quy thích trúc. Gần một trăm cây trúc trong nội đình là do chính tay y trồng, Cung Minh Quan biết chuyện này.

Chỉ là hôm nay, dưới ánh sáng huyền ảo, giữa những phiến lá trúc là hoa nở trắng trời, như tơ như tuyết.

Chỉ nhị mỗi đóa có năm ba sợi tơ đỏ, lặng lẽ rũ xuống ngoài cánh hoa trắng tuyết, tựa như những chùm tua rua treo khắp viện, nhẹ nhàng lay động, diễm lệ mê người.

Cung Quan Minh chưa bao giờ nhìn thấy khung cảnh này, nhất thời sửng sốt.

Mà Tử Quy đứng giữa khóm trúc trong sân, y phục xanh sẫm, tóc đen buộc cao, nào giống một sát thủ, mà như trúc tiên hóa hình người.

Y mấp máy đôi môi mỏng, thanh âm trong trẻo, trong tiếng gió nghe như gần như xa: “Tôn chủ, trúc nở hoa rồi, là chuyện hiếm thấy một lần.”

*

*

Trăng treo đầu cành, hai người đối ẩm.

Hiên nhà đặt hai vò rượu trúc, là Tử Quy vừa mang ra.

Cung Minh Quan nhàn hạ ngồi ở bậc thang, lưng dựa cột. Hắn bưng một vò rượu, mở ra. Rượu bên trong trong suốt như hổ phách, lá trúc chao nghiêng cùng trăng sáng tròn đầy phản chiếu thành bóng ngược, treo lửng lơ trong chiếc hũ nhỏ.

Cung Minh Quan hít sâu một hơi, gần như say mê mà nhắm mắt: “Thơm quá, ngươi có tay nghề như thế mà bao nhiêu năm qua cũng không tiết lộ cho bổn tọa biết?”

Tử Quy bày hai chén rượu trước mặt: “Nếu tôn chủ thích, Tử Quy lần tới ủ nhiều một chút, phái người đưa sang.”

“Ôi, cứ nói với bổn tọa không được sao.” Cung Minh Quan tùy ý rót rượu vào chén, lại rót cho Tử Quy, đưa qua, “Bổn tọa cam đoan với ngươi, tuyệt đối không nói với người khác, sao hả?”

Tử Quy vội đưa hay tay tiếp chén rượu, cùng Cung Minh Quan ngồi song song với nhau. Dưới ánh trăng, bóng hai người lại chồng lên một chỗ.

“Sao ạ… Chẳng lẽ tôn chủ còn muốn đích thân ủ rượu?”

“Có gì mà không thể?”

“Tôn chủ tâm tại bốn phương, sao có thể hạ cố mà làm mấy loại chuyện này.”

Cung Minh Quan uống rượu, nhướng mày cười nhẹ, nói: “Tử Quy, không thể nói như vậy. Nghĩ đi, nếu có một ngày ngươi không đi theo bổn tọa nữa, vậy chẳng phải bổn tọa rơi vào thảm cảnh, muốn một vò rượu cũng kiếm không ra sao?”

“Lời này của tôn chủ thật sự đau lòng.” Tử Quy cũng cười, ánh mắt hơi cong lên thành một tầng sóng mong manh, trong trẻo như nước, sao trời, trăng sáng, trúc xanh đều rơi cả vào đó, “Tử Quy không theo người thì còn biết đi đâu?”

Y nhẹ nhàng nâng chén rượu hướng Cung Minh Quan, sau đó ngẩng, một hơi uống cạn.

“Trừ phi… Trừ phi Tử Quy chết đi. Nhưng dù có chết, hồn phách vẫn sẽ muốn theo tôn chủ.”

Gió đêm lạnh lẽo xuyên tán trúc lướt qua.

Trong nháy mắt, hoa trúc rào rạt buông mình, đỏ thẫm như máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play