Chương 3:
Một đêm không mơ.
Năm giờ sáng hôm sau, Ôn Nhiễm liền tỉnh lại.
Cậu lên mạng lướt xem một số thông tin tuyển dụng, lúc trước ở trường Ôn Nhiễm có nhận thiết kế bao bì một số công ty, trước khi nghỉ hè còn được mời qua, giờ đi vào đó thực tập hẳn sẽ không bị từ chối.
Nhưng lần này cậu ra ngoài không mang theo laptop, tạm thời cũng không có đủ tiền để mua cái mới, sau khi tan làm chỉ sợ không dễ dàng bàn giao một số công việc, hơn nữa những công ty này đều ở rất xa.
Đang lúc do dự, Ôn Nhiễm thấy tin một phòng vẽ đang tuyển giáo viên mỹ thuật. Thời gian học của phòng vẽ từ thứ hai đến thứ sáu từ bảy giờ tối đến mười một giờ tối, lương là 400 tệ một ngày. Thứ bảy và chủ nhật buổi sáng ba tiếng, buổi chiều ba tiếng, buổi tối không dạy lương 600 tệ một ngày.
Tuy rằng tiền lương ít một chút, nhưng địa chỉ của phòng vẽ ngay bên cạnh trung tâm thương mại cậu đi qua ngày hôm qua, cậu có thể tiết kiệm đủ tiền để mua một laptop mới trong vòng hai tuần, sau đó có thể nhận những công việc khác.
Ôn Nhiễm gửi CV của mình qua, nhưng hôm nay là thứ bảy, Ôn Nhiễm cảm thấy đối phương hẳn là đến ngày đi làm mới có thể trả lời.
Ôn Nhiễm không biết Cố Hiền Thừa đã dậy hay chưa, lúc cậu đánh răng rửa mặt đã đóng chặt cửa nhà vệ sinh, cố gắng để không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Giữa phòng ngủ của hai người có một thư phòng, diện tích phòng rất lớn, nhìn có vẻ vô cùng mênh mông, ngày hôm qua khi Ôn Nhiễm đi vào, không nghe thấy bất kì âm thanh gì bên ngoài, đoán chừng phòng cách âm cũng không tệ.
Nhưng cậu vẫn không dám ra ngoài.
Nhan Bình có chút suy nhược thần kinh, chỉ cần một chút âm thanh nhỏ thôi cùng làm bà phát rồ lên, lúc còn nhỏ Ôn Nhiễm phát ra bất kỳ âm thanh nào cũng sẽ bị đánh.
Hơn nữa Nhan Bình còn nuôi mèo, có lúc con mèo phát ra âm thanh cũng khiến Ôn Nhiễm phải gánh chịu, cho nên lúc Ôn Nhiễm ở nhà, mỗi buổi sáng và buổi tối đều rất căng thẳng, lo lắng bản thân làm sai điều gì.
Nhưng mà, làm khách ở nhà người ta, bị hiểu lầm là ngủ một giấc thẳng cẳng đến giữa trưa cũng không tốt lắm.
Ôn Nhiễm lặng lẽ mở cửa, một chút âm thanh cũng không phát ra, sau đó cẩn thận từng li từng tí thò đầu ra ——
Bốn mắt nhìn nhau, Ôn Nhiễm chớp chớp lông mi hai cái, mặt thoáng cái đỏ liên, thẳng cái tới cả cổ.
Cố Hiền Thừa vừa từ phòng ngủ của mình đi ra.
Thấy Ôn Nhiễm động tác lén lén lút lút như mèo, khó hiểu nhếch môi: “Chào buổi sáng”.
Ôn Nhiễm ý thức được hành động vừa rồi của mình không được tự nhiên, cậu đóng cửa phòng: “Chú Tiêu, chào buổi sáng”.
Cố Hiền Thừa mặc áo sơ mi quần tây, quần áo được ủi vô cùng phẳng phiu, thậm chí còn đeo cà vạt, giống hệt một người mẫu nam đi trên sàn catwalk: “trong tủ lạnh có sữa, bánh mì và trứng, cậu có thể tự làm bữa sáng. Buổi sáng hôm nay tôi có cuộc họp, không ở lại ăn cơm”.
Ôn Nhiễm đang muốn nói chuyện, điện thoại của Cố Hiền Thừa liền vang lên, là tài xế gọi cho hắn.
Cố Hiền Thừa làm động tác giữ im lặng với Ôn Nhiễm, đã đi tới phòng khách.
Âm thanh đóng cửa truyền đến, Ôn Nhiễm dừng lại tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng lại.
Thì ra chú Tiêu cuối tuần cũng phải đi làm.
Nhưng mà, Ôn Nhiễm đoán rằng loại tinh anh mỗi năm thu nhập trăm vạn này, ở mức thu nhập này của hắn, cũng không giới hạn lúc nào đi làm.
Trong nhà cuối cùng không còn ai nữa, chỉ còn lại một mình Ôn Nhiễm, tâm trạng căng thẳng sau khi thức dậy của cậu cũng giảm đi rất nhiều.
Nhà Cố Hiền Thừa rất lớn, khoảng ba trăm mét vuông, là phong cách kiểu Ý đơn giản, mọi thứ đều mới tinh và sạch sẽ như chưa từng có người vào ở.
Ôn Nhiễm đi vào nhà bếp.
Cố Hiền Thừa hẳn là hay nấu cơm ở nhà, cả phòng bếp Trung và phòng bếp Tây đều có ít dấu vết của việc đã sử dụng qua, nhưng mà vẫn như cũ không nhiễm một hạt bụi, tất cả mọi thứ đều phản quang sáng bong, hơn nữa chúng được sắp xếp rất gọn gàng như thể được đo đạc kỹ càng vậy.
Trong tủ lạnh có một ít nguyên liệu nấu ăn, nhưng Ôn Nhiễm không biết nấu cơm, thậm chí còn không biết bật bếp gas như thế nào.
Lúc ở nhà khi còn nhỏ Nhan Bình cũng không cho bảo mẫu nấu cơm, vì bà ghét trong nhà có mùi thức ăn chín, Ôn Hưng Sính lại không thích về nhà, tự nhiên cũng không quan tâm mấy thứ này.
Ôn Nhiễm bình thường đều mua một ít thức ăn ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh tiểu khu để ăn.
Sau này đến ở nhà Diêu Khôn, mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Khoảng thời gian đó Ôn Nhiễm bắt đầu ở ký túc xá trường, thỉnh thoảng có về nhà cũng không ăn cơm với họ.
Ngoại trừ lúc còn bé sống cùng ông ngoại, thì đây là những lần hiếm hoi Ôn Nhiễm mở tủ lạnh, phát hiện bên trong có nguyên liệu nấu ăn.
Ôn Nhiễm lắc lắc trứng gà, cậu cảm thấy trứng gà còn sống, nhưng không biết phải làm sao để làm chín nó, liền lấy sữa ra.
Sữa là loại chai 1L.
Có rất nhiều cốc, nhưng Ôn Nhiễm không biết mình có thể dùng hay không hoặc là nói, đâu là cái Cố Hiền Thừa hay dùng.
Đối phương thoạt nhìn có mắc bệnh sạch sẽ, cậu sẽ tránh cái mà đối phương thường dùng đi.
Đang muốn gửi tin nhắn để hỏi, cậu chợt nhìn thấy trên một cái cốc màu đen cạnh tủ chén có dán một tờ ghi chú màu trắng, bên trên viết “Ôn Nhiễm”, kiểu chữ vô cùng đẹp, phóng khoáng mà có lực đạo.
Ôn Nhiễm tò mò cầm lấy, đổ sữa vào.
Cậu lại nhìn chỗ để đĩa, bát, đũa, thìa thì phát hiện thế mà trên những thứ này đều có dán tên Ôn Nhiễm.
Ôn Nhiễm không rõ đây là quy tắc của một mình Cố Hiền Thừa, hay là trong nhà khác cũng làm như vậy.
Cậu chỉ thắc mắc một lát, chậm rãi uống hết sữa, đem cái cốc rửa sạch rồi lau khô.
Trong phòng bếp còn rất nhiều đồ điện khác, nhưng Ôn Nhiễm không biết chúng nó, cũng không biết biết dùng như nào nên lên điện thoại tra một chút.
Cậu không biết máy giặt trong nhà Cố Hiền Thừa ở đâu, cho dù biết nhưng chưa được cho phép cậu cũng không dám dùng, định trở về phòng để giặt quần áo của mình ngày hôm qua.
Lúc này, điện thoại của cậu rung lên, Cố Hiền Thừa gửi cho cậu vài tin nhắn, nói cậu biết mật mã cửa còn có vị trí từng phòng, trong đó bao gồm cả phòng giặt đồ.
Sau khi Ôn Nhiễm nói cảm ơn, liền đem quần áo của mình đặt vào trong máy giặt, máy giặt cũng không có dấu vết được sử dụng gì, thậm chí đồ dùng vệ sinh bên cạnh cũng chưa tháo bao bì.
Ôn Nhiễm nhớ tới bộ dáng âu phục giày da của Cố Hiền Thừa lúc rời đi.
Ôn Nhiễm thầm nghĩ hẳn là quần áo của hắn cũng giống như quần áo của Nhan Bình, đều không thể đụng vào nước.
Mười giờ sáng, Ôn Nhiễm nhận được một cuộc gọi điện thoại, là phòng vẽ mà cậu gửi sơ yếu lý lịch tới.
Người gọi điện thoại tới là một người phụ nữ giọng điệu rất nghiêm khắc, nói với Ôn Nhiễm nếu cậu có thời gian rảnh có thể đến phỏng vấn.
Ôn Nhiễm hỏi: “Tôi hiện tại có thể qua không? “
“Đương nhiên có thể, vậy tầm bao lâu thì cậu đến?”
“Nửa giờ”.
Lộ trình khoảng 5 km, Ôn Nhiễm tưởng rằng nửa tiếng là có thể đến nơi, ai ngờ đâu chỗ này lại hơi khó bắt xe, đợi hồi lâu mới có tài xế nhận đơn.
May thay trên đường không có kẹt xe, chờ đến lúc cậu tới đã tốn hơn hai mươi năm phút.
Ôn Nhiễm cho rằng phòng vẽ ở trong trung tâm thương mại, kết quả lại là ở một tòa nhà đối diện bên kia đường,Ôn Nhiễm phải tìm một hồi mới thấy.
Sau khi cậu vào, một người phụ nữ trung niên hơn ba mươi tuổi đeo kính gọng đen đi tới, cô hẳn là đang mang thai, cái bụng có hơi lớn, cô để Ôn Nhiễm gọi mình là chị Lâm.
Chị Lâm nhìn có vẻ nghiêm khắc, nhưng nói chuyện cũng không cay nghiệt, cũng không so đo chuyện Ôn Nhiễm tới muộn, liền giới thiệu với cậu tình hình phòng vẽ tranh, nói các bạn học bên trong đang vẽ tranh, một lát nữa sẽ kết thúc tiết học buổi sáng.
Ôn Nhiễm không mang theo tác phẩm, nhưng trong điện thoại của cậu có một số ảnh chụp của tác phẩm, cậu lấy ra cho chị Lâm xem những tác phẩm và chứng minh thư với thẻ sinh viên của mình.
Chị Lâm đối với năng khiếu hội họa của Ôn Nhiễm không có quá nhiều nghi ngờ, dù sao trường mà Ôn Nhiễm học đa số mọi người đều biết, sinh viên mỹ thuật muốn thi vào cũng không dễ dàng.
Cô nhìn mặt Ôn Nhiễm, lại nhìn chứng minh thư: “Em thật sự là mười tám tuổi ư? Là sinh viên năm ba?”
Nhìn khí thế của Ôn Nhiễm không mạnh lắm, không giống như có thể làm giáo viên, chị Lâm lo lắng cậu không quản được học sinh.
Ôn Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu.
“Phòng vẽ mỗi lần lên lớp có khoảng hai mươi học sinh đến, cuối tuần số lượng sẽ nhiều hơn chút. Phần lớn đều là học sinh cấp hai và cấp ba, cũng có trẻ con và người lớn, nhưng số lượng này rất ít”. Chị Lâm nói, “Trẻ em tuổi dậy thì hơi khó quản lý, vẽ một lúc liền bắt đầu tụ tập nói chuyện phiếm chơi điện thoại, thái độ của em không được quá mềm yếu, nếu không chúng sẽ cưỡi lên đầu em”.
Ôn Nhiễm lại gật đầu.
Chị Lâm lại cùng Ôn Nhiễm nói chút chuyện, bảo cậu hai giờ chiều nay qua đây.
Có ba ngày thử việc, ba ngày này cô đều sẽ ở chỗ này.
Ôn Nhiễm thật không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, hiện giờ mới mười một giờ, cách hai giờ chiều còn ba tiếng nữa.
Cậu đến một cửa hàng McDonald bên cạnh trung tâm thương mại ngồi xuống, gọi một phần thức ăn.
Có thể là do cuối tuần, giữa trưa trong cửa hàng chật ních người, âm thanh huyên náo không ngừng ở bên tai, Ôn Nhiễm ngồi bên cạnh cửa kính, ngẩn người nhìn quảng trường chìm trong cửa kính.
Cho dù là thời tiết nóng bức, trong quảng trường vẫn có rất nhiều người lui tới, trẻ con cũng đặc biệt nhiều.
Trên điện thoại lại có tin nhắn từ số lạ gửi tới.
“Ôn Nhiễm, mày còn không về nhà, học phí năm sau đừng hòng nữa”.
Cho dù không có họ tên, Ôn Nhiễm cũng biết đây là tin nhắn của Nhan Bình gửi tới.
Cậu không trả lời, xóa tin nhắn đi rồi kéo số này vào danh sách đen
Trước khi bị kéo vào danh sách đen, một tin nhắn mới lại gửi tới: “Cánh của mày bay giờ cứng rồi phải không? Đến cả lời tao cũng không nghe?”.
Người điều khiển bồ câu ở giữa quảng trường huýt sáo, những con chim bồ câu trắng liền bay lượn trên bầu trời, thỉnh thoảng có chiếc lông vũ rơi xuống.
Lúc Ôn Nhiễm còn rất nhỏ, nguyện vọng lớn nhất của cậu chính là lớn lên, có thể thoát ra khỏi cái lồng giam được gọi là “nhà” này.
Những năm gần đây cánh của cậu dần dần đủ lông, cuối cùng có thể nhấc lên một chút gió, giúp cậu bay lượn trên không trung
Cho dù cũng không thực sự bay được quá cao, một cái lưới có thể liền bắt được cậu.
Cho dù hiện tại có rất nhiều lúc, cậu vẫn là là một đứa vụng về, không thể thật sự là một đứa trẻ đã thoát khỏi sự kiểm soát.
Nhưng cậu đã thực sự bước ra một bước này, đối với cậu mà nói đã là một thay đổi rất lớn.
Ôn Nhiễm không muốn trả lời, cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Cậu uống hết Coca lạnh trong cốc, buổi trưa dài đằng đẵng vẫn luôn ồn ào náo động, bên ngoài ồn ào vui cười không ngừng, đợi đến một giờ năm mươi chiều, Ôn Nhiễm liền đúng giờ xuất hiện ở phòng vẽ.
Học sinh lục tục đi vào, có một hai người cho rằng Ôn Nhiễm là bạn học mới tới, liền hiếu kỳ quan sát cậu.
Phòng vẽ còn có hai vị giáo viên nữa, một người là cô giáo sinh đẹp hơn hai mươi tuổi, một người khác là nam nhuộm tóc xanh với hồng, khắp người tỏa ra mùi mồ hôi.
Chị Lâm bảo Ôn Nhiễm và hai vị giáo viên này giới thiệu với nhau một chút.
Cô giáo xinh đẹp tên là Khổng Hiểu Nguyệt, thầy giáo tên là Doãn Thắng.
Ôn Nhiễm nhìn quá trẻ, có chút giống học sinh, Khổng Hiểu Nguyệt cùng với độ tuổi này của Ôn Nhiễm không có nhiều tiếng nói chung, đối với cậu có chút phớt lờ.
Doãn Thắng vô cùng chán chường, nhìn như coi việc đi làm như ngồi tù, cả người ỉu xìu cầm điện thoại xem, cũng không có hứng thú giao tiếp, chỉ nói chút tên họ, cũng không nói thêm gì nữa.