Chương 2:
Ôn Nhiễm ngồi xe điện bảy tiếng mới đến được thành phố C, cậu đeo cặp sách đi vào ga tàu điện ngầm, nhìn thấy tin nhắn mới nhất mà Tiêu Quất gửi cho cậu.
“Tôi chợt nhớ ra, chú nhỏ tôi sống ở thành phố C, quan hệ giữa tôi và chú ấy cũng rất tốt, Nhiễm Nhiễm, cậu đến ở nhà chú tôi trước đi, đừng thuê phòng nữa”.
Trên đường đi Ôn Nhiễm đã xem rất nhiều tin thuê phòng quanh trường học.
Giá thuê ngắn hạn trong hai tháng tương đối cao, khoảng hơn một ngàn một tháng, hơn nữa còn phải trả tiền đặt cọc.
Nếu vậy tính ra, tiền trong túi Ôn Nhiễm hoàn toàn không đủ dùng, chỉ có thể vay tiền Tiêu Quất hoặc những người bạn khác.
“Đây là số điện thoại của chú tôi, 136xxxxxxxx, tôi vừa mới nói với chú ấy rồi, chú ấy nói chỗ chú ấy ở vừa vặn trống hai phòng, cậu có thể dọn qua bất cứ lúc nào, tốt nhất là sau tám giờ tối, vào khoảng thời gian đó chú ấy sẽ ở nhà”.
Ôn Nhiễm có hơi xấu hổ.
Bởi vì sống ở trong nhà người khác, dù đối phương không để ý, thì vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái bằng việc sống một mình.
Cũng có thể là đối phương vì nể mặt Tiêu Quất mới không tiện từ chối.
Hoàn cảnh của Ôn Nhiễm bây giờ quả thực có chút lúng túng, cậu ở trường không có xã giao mấy, thậm chí không tham gia câu lạc bộ nào, cậu cũng không quen biết nhiều các đàn anh đàn chị khóa trên, hầu hết người cậu quen cơ bản đều là bạn học cùng khoa hoặc cùng lớp.
Tất cả mọi người đều là sinh viên năm hai, khai giảng mới là năm ba, kì nghỉ hè năm nay mọi người cơ bản đều đã về nhà, cho dù không về nhà, cũng xin ở lại ký túc xá.
Ôn Nhiễm suy nghĩ, vẫn quyết định gọi điện thoại cho chú Tiêu trước.
Ăn nhờ ở đậu thời gian dài, Ôn Nhiễm sớm đã học được cách nhìn sắc mặt người lớn làm việc.
Điện thoại được kết nối, đối phương rất nhanh đã bắt máy.
Giọng nói của đối phương rất êm tai, chỉ là có chút cà lơ phất phơ, như đang che giấu ý cười.
Ngay cả khi đang nói chuyện qua điện thoại, Ôn Nhiễm vẫn có thể tưởng tượng ra bộ dáng của đối phương.
Có lẽ giống như là một con cáo đang nheo mắt.
“Tôi là trợ lý của chú Tiêu Quất, cậu là Ôn Nhiễm đúng không?”
Ôn Nhiễm “Ừm” một tiếng, nói một câu “xin chào”.
“Ngài ấy hiện tại đang bận, tôi sẽ đưa cậu số điện thoại cá nhân của ngài ấy, cậu có thể kết bạn WeChat của ngài ấy thông qua số này”. Đối phương cười nói, “bạn nhỏ, không cần câu nệ, địa chỉ của ngài ấy ở xxxxxxxxx, phòng của cậu đã được dọn dẹp xong rồi, cậu có thể đến bất kỳ lúc nào”.
Ôn Nhiễm không ngờ chú của Tiêu Quất lại nguyện ý cho cậu ở lại.
Vậy Ôn Nhiễm nhất định phải siêng năng chút, cố gắng hết sức làm một số việc nhà trong khả năng của cậu.
Ôn Nhiễm ghi lại số điện thoại và địa chỉ nhà.
Sau đó cậu tìm kiếm địa chỉ của chú Tiêu trên bản đồ, không có tàu điện ngầm hoặc xe buýt nào đến thẳng đó hết, ga tàu điện ngầm gần nhất cũng cách đó khoảng năm km, đến lúc đó phải bắt taxi để đi.
Từ tàu điện ngầm đi ra là năm giờ chiều, cách ba giờ nữa mới tắm giờ.
Vừa hay bên cạnh là một trung tâm thương mại, Ôn Nhiễm tìm một quán cà phê ngồi xuống, rồi kết bạn WeChat với chú Tiêu.
Lời mời rất nhanh được chấp nhận.
Ôn Nhiễm liền chào hỏi: “chú Tiêu, chào chú, cháu là bạn học của Tiêu Quất, Ôn Nhiễm”.
Đối phương cũng chỉ nhàn nhạt trả lời một câu “xin chào”, có lẽ là lo Ôn Nhiễm không nhớ được, lại gửi địa chỉ nhà một lần nữa.
Ôn Nhiễm còn nhớ Tiêu Quất nói sau tám giờ tối chú mới rảnh, nên nói cho đối phương biết, mình tám giờ tối sẽ đến.
Lúc ở trên tàu điện ngầm cậu hoàn toàn không ngủ được, trong quán cà phê lại yên tĩnh, ánh sáng rất u ám, Ôn Nhiễm gọi một ly latte. Có thể quá buồn ngủ, cà phê hoàn toàn không có tác dụng nâng cao tinh thần, nên Ôn Nhiễm rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Chờ lúc cậu tỉnh lại đã là bảy giờ tối rồi, Ôn Nhiễm nhìn điện thoại, trên điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ.
Cậu đã kéo hết phương thức liên lạc của Nhan Bình và Diêu Khôn và danh sách đen, cả những người liên quan đến bọn họ cũng bị nhét vào danh sách.
Từ tối hôm qua trở đi không ngừng có số điện thoại lạ gọi cho cậu.
Nhưng hiện tại người gọi cho Ôn Nhiễm không phải là người bên Nhan Bình, mà là bố ruột của Ôn Nhiễm Ôn Hưng Sính.
Ôn Hưng Sính gọi mấy cuộc điện thoại không liên lạc được liền bực bội gửi tin nhắn cho Ôn Nhiễm.
“Con chạy đi đâu? Mẹ con nó con mất tích rồi, nghi ngờ bố nhốt con lại, muốn báo cảnh sát tìm con”.
Ôn Nhiễm châm chọc nhếch môi.
Làm ra loại hành động mua bán hôn nhân này, Nhan Bình không biết xấu hổ mà báo cảnh sát mới lạ đấy.
Ôn Nhiễm còn chưa học xong đại học, học bổng hàng năm dù sao cũng có hạn, lúc kinh tế eo hẹp, cậu sẽ chủ động xin Ôn Hưng Sính sinh hoạt phí.
Tuy rằng mỗi lần đều nhận được sự châm chọc của ông.
Nhưng sau sinh nhật mười tám tuổi, Ôn Hưng Sính từ chối cho Ôn Nhiễm bất kì sinh hoạt phí nào.
Cũng không phải Ôn Hưng sính không trả nổi.
Ông ra ngoài diễn thuyết một buổi cũng đã có hơn mười vạn
Chỉ là đơn giản chán ghét đứa con trai do Nhan Bình sinh ra mà thôi
Khoảng thời gian trước khi mang thai Ôn Nhiễm, Nhan Bình có qua lại thân thiết với một ông chủ lớn.
Nên Ôn Hưng Sính cho rằng Ôn Nhiễm không phải con của mình, mặc dù đã làm xét nghiệm DNA, nhưng ông vẫn kiên trì với quan điểm ban đầu của mình.
“Bà ấy yêu cầu con kết hôn với một người đàn ông, con không đồng ý”.
Quả nhiên, Ôn Hưng Sính nổi trận lôi đình: “Để con kết hôn với đàn ông? Ghê tởm! Bà ta là một người phụ nữ không quản được quần, lại còn muốn dạy con thành như vậy”.
Đầu ngón tay Ôn Nhiễm lướt trên màn hình, chậm rãi gõ chữ: “Bố, cho con mượn một vạn”.
Ôn Hưng Sính liền gửi cho Ôn Nhiễm bao lì xì 200 tệ: “con không cần trả lại”. Ôn Nhiễm thấy thời gian không còn nhiều nữa, liền muốn rời khỏi quán cà phê. Lúc đứng dậy, cậu mới phát hiện cặp sách của mình không thấy đâu nữa.
Ôn Nhiễm hỏi nhân viên cửa hàng một chút, nhân viên cửa hàng lại không nguyện ý xem lại camera, chỉ nói lúc cậu ngủ, có một người đàn ông đeo khẩu trang ngồi bên cạnh Ôn Nhiễm, lúc đi ra ngoài thì cầm theo một cái cặp sách.
Nếu muốn xem camera giám sát, chỉ có thể báo cảnh sát.
Trong cặp sách của Ôn Nhiễm cũng không có đồ gì quý giá, chỉ có hai bộ quần áo cũ và sạc dự phòng, vì để thuận tiện chạy trốn, cậu thậm chí còn không mang laptop.
Điện thoại và giấy tờ tùy thân đều ở trong túi quần của cậu, không cần báo cảnh sát.
Chị gái nhân viên cửa hàng nhìn khuôn mặt trắng nõn của Ôn Nhiễm, có chút đỏ mặt: “Cậu đẹp trai, có muốn tôi giúp báo cảnh sát không?”
“Không cần đâu, có thể là cầm nhầm. Nếu đối phương trả lại, xin gọi điện thoại cho tôi để tôi tới lấy”
Ôn Nhiễm để lại số điện thoại của mình, rồi đi tới cửa hàng bên cạnh mua hai bộ quần áo để thay.
Thấy thời gian không còn nhiều lắm, cậu liền gọi một chiếc taxi đến chỗ ở của chú Tiêu.
Đêm hè không khí oi bức, nhưng tài xế không chịu bật điều hòa, chỉ mở bốn cửa sổ xung quanh.
Hơi nóng ùn ùn từ bên ngoài thổi vào, tài xế từ kính chiếu hậu nhìn cậu một cái: “Các cậu những người có tiền này, tại sao không kêu tài xế trong nhà ra đón về?”
Ôn Nhiễm không nhịn được cười: “Cháu không phải”.
Tài xế trong lòng thầm châm chọc một câu cậu chỗ nào cũng giống một tiểu thiếu gia được nuông chiều.
Ôn Nhiễm và tài xế một trò chuyện vài câu, mới biết được nơi cậu muốn đến là một khu nhà giàu nổi tiếng, người trong này không giàu thì quý.
Tiêu Quất vốn là một phú nhị đại, chú của y ở nơi như này cũng là bình thường.
Sau khi check thông tin đi vào, Ôn Nhiễm ở trong thang máy có vài phần căng thẳng.
Cậu chỉ ở chung với những người cùng chang lứa, chưa từng ở chung với những người đàn ông lớn tuổi, không biết sống cùng nhau có khó xử hay không.
Bố mẹ Ôn Nhiễm ly hôn lúc cậu mười hai tuổi, trước đó, khi Ôn Nhiễm ở chung với Ôn Hưng sính, cậu luôn bị mỉa mai và chửi rủa.
Ôn Hưng Sính có thể xử lý rất tốt đối với những sinh viên thạc sĩ tiến sĩ của ông, chứ đừng nói chi là loại bạn nhỏ như Ôn Nhiễm này.
Bởi vì lý do này mà Ôn Nhiễm luôn không gần gũi những người đàn ông lớn tuổi.
Sau khi bố mẹ ly hôn, Ôn Nhiễm liền không có gia đình chân chính nữa, mặc dù trước đó gia đình cậu cũng đã tan vỡ rồi.
Kể từ đó tựa như con chim bay rồi lại dừng, thủy chung không tìm thấy một nơi dừng chân chân chính.
Trước mắt sống nhờ ở nhà người khác, Ôn Nhiễm ít nhiều cũng chút chút lo lắng.
Đối phương liệu có bởi vì mình vào ở nhà hắn mà chế nhạo mình hay không?
Hoặc là nói những thứ rất cay nghiệt?
Lúc Ôn Nhiễm đang miên man suy nghĩ, của thang máy đột nhiên mở ra.
Cậu gõ cửa, rồi sau đó nhớ ra có chuông cửa, đang định bấm chuông thì cửa đột nhiên mở ra.
Ôn Nhiễm ngẩng đầu, trong nháy mắt nhìn thấy bộ dáng của nam nhân, cậu có chút thất thần.
Nhưng Ôn Nhiễm rất nhanh phản ứng lại.
“Chào chú Tiêu! Cháu là Ôn Nhiễm, cháu sẽ ở nhờ nhà chú một thời gian ạ”
Trong lòng Ôn Nhiễm thấp thỏm bất an.
Tiêu Quất gọi hắn là chú, mình là bạn học của Tiêu Quất, cũng nên gọi chú mới đúng nhỉ.
Nhưng mà, tướng mạo của đối phương rất trẻ, bởi vì khí chất đặc biệt, làm cho người ta không đoán ra tuổi của hắn.
Cố Hiền Thừa nhìn Ôn Nhiễm vài lần.
Nước da của Ôn Nhiễm quá trắng, diện mạo không ăn ảnh lắm, trong ảnh đường nét ngũ quan của Ôn Nhiễm rất mềm mại, tựa hồ nhàn nhạt nhìn vào ống kính, vẻ mặt có vài phần xa cách cùng đề phòng.
Tuy nhiên đường nét ngũ quan ngoài đời lại càng tinh xảo hơn, đôi mắt màu nhạt và cong cong, trong mắt thủy chung bịt kín một tầng nước ướt át, sống mũi thanh tú, lúc nói chuyện còn có má lúm đồng tiền vô cùng rõ ràng, môi cười tự nhiên, bở vậy thoạt nhìn vô cùng ngọt ngào, giống như một con mèo ragdoll được nuôi rất tốt, lớn lên xinh đẹp nhưng chỉ số IQ có vẻ không cao lắm.
Ở trong mắt Cố Hiền Thừa cậu đúng là bạn nhỏ, trên má còn coach chút mũm mĩm của trẻ con chưa phai đi.
Cố Hiền Thừa duỗi một tay ra: “xin chào”.
Ôn Nhiễm nhẹ nhàng nắm một cái, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống.
Lần đầu tiên gặp mặt, thái độ của Cố Hiền Thừa không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt, xa cách có chừng mực.
Loại cảm giác xa cách này làm cho người ta vô cùng thoải mái, nhất là người có vẻ ngoài hiền lành nhưng mẫn cảm như Ôn Nhiễm mà nói.
Cố Hiền Thừa đưa Ôn Nhiễm đến phòng ngủ của cậu, phòng ngủ của hai người cách nhau một thư phòng.
Ôn Nhiễm đẩy cửa đi vào, trong phòng ngủ cho khách vô cùng sạch sẽ, chỉ có hai màu cà phê trắng, giống như chưa từng có người ở đây, gọn gàng như phòng kiểu mẫu.
Trong phòng khách cũng có một phòng vệ sinh có bồn tắm tách biệt, còn đặt các loại đồ dùng vệ sinh chưa tháo bao bì.
Cố Hiền Thừa nói: “Ở đây cần cái gì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, không cần lo lắng gây phiền toái”.
Ôn Nhiễm vẫn có chút ngượng ngùng, lịch sự nói cảm ơn.
Sau khi Cố Hiền Thừa rời đi, Ôn Nhiễm liền đi tắm nước ấm rồi đi ra.
Cậu quên mua đồ ngủ, nên chỉ coach thể lấy áo thun và quần dài hôm nay mới mua làm đồ ngủ.
Ôn Nhiễm nằm trên giường nhắn tin cho Tiêu Quất: “chú cậu đẹp trai ghê”.
Tiêu Quất dương dương đắc ý: “Đúng không? Năm ngoái lần đầu tiên tôi gặp chú ấy, cũng bị vẻ đẹp trai của chú ta làm cho ngây người, chú ấy quả thực là xuân dược biết đi, cậu không được để cho chú ấy mê hoặc đến choáng váng đấy”.
Ôn Nhiễm có chút tò mò: “Năm ngoái cậu mới gặp chú ấy lần đầu tiên sao?”
Tiêu Quất cùng Ôn Nhiễm nói một chút về lai lịch của Tiêu Tịch.
Tiêu Tịch không phải là chú ruột của Tiêu Quất, hai nhà có quan hệ lâu đời lại còn cùng họ, nên quan hệ thân thiết với nhau như một nhà.
Năm ngoái sau khi Tiêu Tịch về nước, hai người tính tình giống nhau vừa gặp như đã quen, Tiêu Quất liền cùng hắn chơi đùa, cả ngày cứ chú dài chú ngắn đi theo hắn.
Ôn Nhiễm cảm thấy Cố Hiền Thừa còn rất trẻ, không giống như có thể làm chú của Tiêu Quất.
Tiêu Quất nói: “chú ấy năm nay ba mươi mốt tuổi, lớn hơn tôi mười một tuổi, chú ấy với cái lão nam nhân vị hôn phu cậu nói kia bằng tuổi nhau”.
Ôn Nhiễm hồi trung học nhảy lên hai lớp, nhỏ hơn Tiêu Quất hai tuổi”.
Ôn Nhiễm không nhịn được cười: “chú ấy thoạt nhìn không giống hơn tôi mười ba tuổi, tôi không đoán được tuổi thật của chú ấy. Nhưng mà chú ấy thật sự rất đẹp trai”.
Tiêu Quất thấy kì lạ.
Ôn Nhiễm khen liên tục khen Tiêu Tịch đẹp trai, nhưng bình thường Ôn Nhiễm đâu phải nhan khống đâu a.
Tiêu Quất cảm thấy bộ dáng của Tiêu Tịch không tồi, nhưng không đến mức để Ôn Nhiễm thán phục như vậy.
Lại nói chứ Ôn Nhiễm ở trong khoa bọn họ cũng là một kỳ tích, Ôn Nhiễm được cả hoa khôi trường và hoa khôi khoa tranh sơn dầu tỏ tình qua. Trai xinh gái đẹp đều đến bày tỏ thành ý, người bình thường sẽ chọn một người trong số đó nhỉ? Hoa khôi trường trên mạng có mấy trăm vạn fan, là một blogger nghệ thuật nổi tiếng, có tài năng có khí chất có nhan sắc, ai được mỹ nhân như vậy thích mà không bối rối chứ?
Nhưng Ôn Nhiễm coi trọng việc học của mình hơn, hoàn toàn không có thời gian yêu đương, nên đã từ chối từng người một.
Ôn Nhiễm muốn tranh thủ lấy học bổng hằng năm, trường học và chuyên ngành của bọn họ người tài xuất hiện lớp lớp, lấy được học bổng cũng không dễ dàng.
Nhìn bộ dáng vẻ kiên quyết của Ôn Nhiễm từ chối chuyện yêu đương, Tiêu Quất luôn nghĩ rằng cậu đối với những người khác không có hứng thú.
Tiêu Quất nhắc nhở một chút: “đừng thích chú ấy, cậu biết đấy, vừa cao vừa đẹp trai ba mươi mốt tuổi rồi còn chưa kết hôn phần lớn đều rất ăn chơi đào hoa”.
Ôn Nhiễm hoàn toàn không nghĩ tới hướng này.
“Quên đi, tôi là thẳng nam”. Ôn Nhiễm cười nói, “không có ý nghĩ khác”.
Tiêu Quất cũng cảm thấy Ôn Nhiễm là một thẳng nam.
Bởi vì Ôn Nhiễm từ chối Hệ thảo* như đinh đóng cột, mặt lạnh lùng từ chối, ngay cả lý do từ chối cũng không cho.
*kiểu như hotboy, học giỏi đẹp trai
Lúc từ chối hoa khôi trường rất khéo léo, không có trực tiếp làm người ta xấu hổ, mà là sau đó nhắn tin riêng trả lời, lấy việc bận học ra làm cái cớ.
Hơn nữa Ôn Nhiễm cũng từng nói với Tiêu Quất, cậu rất ghét hành vi lén lút gửi ảnh cơ bụng và cái đó cho cậu, có đôi khi nhìn thấy liền muốn nôn.
Tinh thần Ôn Nhiễm vốn đang căng thẳng cao độ, lúc này chậm rãi thả lỏng ra, nằm trên gối liền ngủ thiếp đi.
Tiêu Quất vẫn có chút lo lắng cho Ôn Nhiễm.
Chuyện về Ôn Nhiễm, là y chủ động nói với Tiêu Tịch, Tiêu Tịch đã giúp y rất nhiều, hai người bình thường ở chung với nhau tựa như chú cháu ruột, nên khi gặp phải một số chuyện,y liền vô thức tìm Tiêu Tịch xin giúp đỡ.
Thế nhưng, Tiêu Tịch rất là phong lưu, ở phương diện sinh hoạt riêng tư không tính là quá sạch sẽ.
Tiêu Quất nhắc nhở đối phương một chút: “Chú, bạn của cháu nhỏ hơn cháu hai tuổi, người rất ngoan lại thật thà, chỉ là có chút hơi ngốc nghếch, chú ở bên ngoài chơi đùa là được, đừng có ra tay với bạn của cháu”.
Tiêu Tịch nhìn thấy tin nhắn liền trả lời “OK”.
Quay đầu cái anh liền chụp màn hình tin nhắn này gửi cho Cố Hiền Thừa.
Tiêu Tịch cười gửi voice chat: “không được ức hiếp bạn nhỏ nhà người ta, bạn nhỏ nhà người ta rất ngốc, không chơi lại những người xấu xa các cậu, bằng không cháu tôi lại giận mất”.
Nấm: tui rảnh tui edit thui chứ ko có lịch Update cụ thể nhé bà con :)))