Chương 1:
"Đào hôn?" Giọng nói không thể nào tin được của bạn cùng phòng từ điện thoại truyền đến, "Ôn Nhiễm, cậu yêu đương từ lúc nào thế? Đính hôn lại là lúc nào? Tại sao tôi không biết?"
Ôn Nhiễm bị Tiêu Quất rống đến mức thiếu chút nữa làm rơi điện thoại di động, cậu đổi bên nghe điện thoại, đưa tay xoa xoa tai mình.
"Tôi cũng mới biết được vài ngày trước thôi". Ôn Nhiễm cau mày nói, "Bố dượng và mẹ tôi dự định để cho tôi kết hôn, hôn sự đã bị bọn họ quyết định rồi, chỉ thiếu đăng ký kết hôn thôi."
"Chết tiệt! Bọn họ mỗi năm chỉ cho cậu tiền học phí, những khoản khác chưa bao giờ đưa cho cậu, còn không biết xấu hổ lợi dụng cậu. Ôn Nhiễm, người kết hôn với cậu là ai?"
"Tôi cũng không biết nhiều lắm, chỉ nghe được chút chuyện của anh ta." Ôn Nhiễm nói, "Cậu còn nhớ Hậu Vũ không? Anh ta bị phong sát một năm rồi, một năm này trong và ngoài nước đều không có tin tức gì, nghe nói là vì leo lên giường của người này không thành bị vệ sĩ ném ra khỏi khách sạn".
Tiêu Quất đương nhiên là nhớ Hậu Vũ.
Đây là thần tượng của em gái họ y, nghe nói xuất thân là phú nhị đại có hậu thuẫn rất mạnh mẽ, vừa ra mắt liền giành được rất nhiều tài nguyên, giải thưởng lấy được cũng không ít.
Tháng 3 năm ngoái không biết làm sao, anh ta đột nhiên mai danh ẩn tích.
Fan nói rằng anh ta vào đoàn phim ở nước ngoài, có một số tin đồn nhỏ nói anh ta vì đắc tội với nhân vật khó lường nên bị phong sát, một số vai diễn trong phim cũng bị đổi.
Không nghĩ tới nhân vật khó lường này, lại là vị hôn phu của Ôn Nhiễm.
Tiêu Quất không nhịn được cười: "Kết hôn cùng với một đại lão lợi hại như vậy, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao? Vừa hay để hắn chỉnh đốn mẹ kế của cậu một trận".
Giọng Ôn Nhiễm bất đắc dĩ nói: "Ông ấy lớn hơn tôi mười ba tuổi lận, tôi không muốn kết hôn với một ông già chênh lệch tuổi tác quá lớn".
"Lớn hơn cậu mười ba tuổi, vậy năm nay cũng mới ba mươi mốt tuổi thôi, đâu mà ông già chứ?" Tiêu Quất xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, "Có ảnh chụp không? Cho anh em xem với".
Mấy ngày nay trong nhà sợ cậu trốn, nên vẫn giấu diếm thông tin với cậu, Ôn Nhiễm bây giờ thậm chí đến tên của đối phương còn không biết.
Cậu chỉ biết rằng đối phương lớn tuổi, quan hệ xã hội cao hơn bố dượng gấp mấy tầng,tài sản trong nhà cũng không công khai.
Có thể là trong nhà có biến cố gì đó, đối phương cần một vị hôn phu để kết hôn.
Rất nhiều gia tộc gửi ảnh của những thành viên trẻ trong nhà mình qua như kiểu tuyển phi trong phim cho đối phương.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, đối phương lại chọn Ôn Nhiễm.
Ở xã hội hiện đại làm loại tuyển phi thời phong kiến này, Ôn Nhiễm trước kia nghe nói, chỉ có thể nói một tiếng rằng chò trơi của tầng lớp thượng lưu này thật kì quái.
Hiện tại cái loại tuyển phi này lại rơi trên đầu Ôn Nhiễm, Ôn Nhiễm tránh không kịp, chỉ có thể tìm cơ hội trốn thoát.
—— Ôn Nhiễm, mười tâm tuổi, sinh viên năm hai khoa Truyền thông Hình ảnh của Đại học C.
Nếu nói có điểm nào giữa cậu và những sinh viên đại học khác không giống nhau thì đại khái chính là bộ dạng đặc biệt xuất chúng của cậu.
Dùng lời của Tiêu Quất mà nói thì chính là "Tốn ba mươi triệu để phẫu thuật thẩm mỹ cũng chưa chắc chỉnh ra được cốt cách và tướng mạo tinh xảo như vậy".
Mặt khác, trong mắt người ngoài cậu còn là phú nhị đại, trong nhà bố dượng cậu có mấy chục mục tiêu nhỏ.
Nhưng trên thực tế tất cả những thứ trong nhà bố dượng đều không có liên quan gì đến cậu hết.
Ôn Nhiễm vì không chịu đổi họ theo họ của bố dượng, cho nên quan hệ với bố dượng luôn rất tệ.
Mẹ cậu vì lấy lòng bố dượng, chỉ cung cấp học phí hằng năm con cho cậu, không cung cấp nhiều hơn, cho dù trong lòng cũng không bằng lòng giúp đỡ gì cho Ôn Nhiễm.
Sinh hoạt phí của Ôn Nhiễm ở trường là do bố cậu cấp cho, mỗi tháng bốn ngàn.
Bố của Ôn Nhiễm là giáo sư đại học, năm ngoái bố cậu tái hôn, cùng một sinh viên cũ thành lập một gia đình mới.
Và kể từ năm ngoái, có đôi khi hai ba tháng mới cho cậu sinh hoạt phí.
Nửa năm trước Ôn Nhiễm tròn mười tám tuổi, bố cậu liền triệt để ngừng cho cậu sinh hoạt phí.
Hiện tại Ôn Nhiễm từ trong nhà trốn ra, trong tài khoản WeChat chỉ còn lại một nghìn tệ, thậm chí còn không đủ để đóng học phí vào học kỳ mới vào tháng chín.
Những thứ mà người khác nhìn thấy kia, đều chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi.
Đối với Ôn Nhiễm không có chỗ để đi đáng thương này, Tiêu Quất vô cùng đồng tình.
"Nếu tôi ở nhà thì tốt rồi, cậu có thể đến nhà tôi và sống cùng tôi".
Hiện tại cả nhà Tiêu Quất đang đi du lịch ở nước ngoài, phía hơn một tháng nữa mới có thể trở về.
"Tôi sẽ về thành phố C trước, thuê một căn phòng cạnh trường trong thời gian ngắn, trước khi nhập học thì tìm một công ty để làm việc". Ôn Nhiễm trong lòng vẫn thản nhiên như cũ, "Bây giờ chỉ có thể đi một bước nhìn một bước".
Từ khi vào đại học, quan hệ giữa Tiêu Quất và Ôn Nhiễm rất tốt, Tiêu Quất và bạn cùng phòng ban đầu ở chung không hợp, nên đã cố ý đổi phòng kí túc xá để sống chung cùng Ôn Nhiễm.
ôn Nhiễm ở trước mặt bạn tốt cũng không giấu diếm gì, nên y đối với hoàn cảnh của Ôn Nhiễm hiểu rất rõ.
Bố mẹ của Ôn Nhiễm rất có danh tiếng, một người là giáo sư đại học, một người là MC nổi tiếng.
Nhưng điều này không có nghĩa là gia đình của cậu rất tốt.
Mà hoàn toàn ngược lại, bố Ôn Nhiễm luôn luôn mập mờ với học sinh mà ông dẫn dắt, rất hiếm khi về nhà, hoàn toàn không làm tròn trách nhiệm của một người bố.
Mẹ chướng mắt bố của Ôn Nhiễm, công việc của bà giúp bà có thể tiếp xúc với nhiều nhân vật nổi tiếng, và có quan hệ thân thiết với rất nhiều người giàu có. Tương tự, bà đối với Ôn Nhiễm cũng rất ít quan tâm đến.
Có bố mẹ như vậy, Tiêu Quất hy vọng một ngày nào đó Ôn Nhiễm thăng quan tiến chức vùn vụt rồi tát vào mặt bọn họ.
Tiêu Quất nhỏ giọng thì thầm: "Àiii, cậu nếu không coi trọng thể diện thì, kết hôn với đại lão này là một lựa chọn không tồi, để đại lão hung hăng chỉnh họ một trận".
Ôn Nhiễm từ nhỏ đã quen nhìn bộ dạng bằng mặt không bằng lòng của bố mẹ, nên cậu không có bất kì kỳ vọng nào với hôn nhân.
Người bố với vẻ ngoài nho nhã nhưng lại là một kẻ ra vẻ đạo mạo, đối đãi với học sinh có thể nói là cố gắng hết sức để bóc lột họ.
Sau khi về nhà lại thích nói móc Ôn Nhiễm, cho dù đã làm xét nghiệm DNA, nhưng vẫn nhục mạ Ôn Nhiễm không phải con ruột của ông.
Người mẹ với diện mạo xinh đẹp, đoan trang trên màn ảnh, là nữ thần nổi tiếng của công chúng, trên thực tế lại có tâm lý vặn vẹo quanh năm uống thuốc, thường xuyên đánh đập, mắng chửi trợ lý vì những chuyện vặt vãnh.
Có đôi khi bà về nhà sau đó phát hiện trong nhà trống trơn, muốn tìm người tra tấn lại không tìm thấy ai, liền nhốt Ôn Nhiễm nhỏ ở trong phòng, chỉ cho Ôn Nhiễm ăn thức ăn cho mèo.
Nhìn đủ các loại hành vi của hai kẻ bệnh thần kinh này, Ôn Nhiễm đối với những loại tính cách thất thường như này tránh không kịp.
Điều may mắn nhất của Ôn Nhiễm đó là cậu chỉ thừa hưởng dung mạo của bố mẹ, chứ không thừa hưởng tính cách của bố mẹ.
Tính cách của Ôn Nhiễm rất ôn hòa và hiền lành, hoàn toàn không có bất kỳ khuyết điểm tính cách nào của bố mẹ.
Ngược lại, Ôn Nhiễm có tính cách giống với ông ngoại đang định cư ở nước ngoài của cậu.
Với vết xe đổ của bố mẹ, Ôn Nhiễm hy vọng bạn đời tương lai của mình là một người chính trực, ôn nhu, và có đạo đức.
Đối với đại lão đứng trên đỉnh cao kim tự tháp muốn gió có gió muốn mưa có mưa, Ôn Nhiễm cảm thấy không phải lương duyên.
Cậu đã thoát khỏi sự điên cuồng khống chế của bố mẹ, nên lại không muốn rơi vào tay một kẻ điên cuồng khống chế khác.
Hơn nữa, lần đào hôn này là cậu có ý trả thù mẹ và bố dượng.
Nếu đối phương không tìm được người, sẽ giận chó đánh mèo lên nhà bố dượng, nói không chừng còn hung hăng gây khó dễ cho nhà bố dượng một phen.
Ôn Nhiễm nhìn thời gian trên điện thoại.
Cậu nghĩ bây giờ chắc gia đình bố dượng là rất tức giận.
......
"Choang" một tiếng, chiếc gạt tàn thủy tinh rơi xuống đất vỡ thành từng.
Diêu Khôn nổi trận lôi đình, tức giận thiếu chút nữa đập vỡ bàn trà.
"Các người cầm tiền để trông người, thế mà còn để người trốn thoát?"
Hai bảo mẫu trong nhà cúi đầu, một người trong số đó nhỏ giọng nói: "Ôn Nhiễm nhân lúc buổi tối nhảy ra khỏi cửa sổ, chúng tôi hoàn toàn không nghĩ cậu ấy có thể nhảy từ tầng hai xuống..."
"Cái gì gọi là không nghĩ tới? Tôi chỉ nhìn kết quả!"
Nhan Bình vẻ mặt mất hứng: "Được rồi, anh đừng nổi giận nữa, mau phái vệ sĩ đi tìm đi. Nó là một sinh viên, không có nguồn kiếm sống, có thể chạy đi đâu?"
Ngực Diêu Khôn phập phồng: "Cố gia đã gọi điện thoại tới hỏi rồi! Hẹn chúng ta trưa mai gặp mặt, đầu tháng sau sẽ kết hôn, kết quả cậu ta bỏ trốn! Em nói phải làm sao bây giờ?"
Diêu Hữu ở bên cạnh lên tiếng: "Vậy để con thay Ôn Nhiễn đi, cậu ta không nguyện ý kết hôn với Cố tiên sinh, con nguyện ý!"
Diêu Khôn liếc hắn một cái.
Diêu Hữu là con ruột của Diêu Khôn, lớn hơn Ôn Nhiễm hai tuổi, luôn được Diêu Khôn cưng chiều hết mực.
Ngay cả Nhan Bình cũng thiên vị Diêu Hữu hơn đứa con ruột là Ôn Nhiễm của mình.
Nếu Diêu Hữu có thể lấy lòng Cố gia, Diêu Khôn cũng sẽ không gửi ảnh của Ôn Nhiễm đi.
Khí chất và ngoại hình của hai người khác nhau một trời một vực.
Nếu Diêu Hữu vào làng giải trí làm tiểu minh tinh thì có người sẽ hắn là "con trai xấu xí của nhà tư bản".
Nếu ông dám để Diêu Hữu thay Ôn Nhiễm đến bên cạnh Cố Hiền Thừa, Cố gia liền khiến Diêu gia phá sản.
Vừa lúc này, điện thoại di động của Diêu Khôn đột nhiên gieo lên.
Ông nhìn điện thoại rồi nhanh chóng đứng lên nghe máy.
"Alô, trợ lý Lục, xin chào xin chào".
"Cố tiên sinh ngày mai không rảnh, sẽ không đến Diêu gia".
Diêu Khôn đầu tiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lên tiếng: "Vậy chuyện kết hôn ——"
"Sẽ không hủy bỏ". Trợ lý Lục nói, "Cố tiên sinh đã thăm dò được hướng đi của Ôn thiếu gia rồi"
Diêu Khôn không ngờ tin tức của đối phương lại nhanh như vậy.
Sau khi cúp điện thoại, trợ lý Lục liền mang trà vừa pha đến văn phòng.
Trong văn phòng, một người đàn ông mặc âu phục màu đen ngồi trên ghế sofa rộng rãi, một người đàn ông khác mặc âu phục cùng màu đang đứng.
Trên tay Tiêu Tịch bưng một ly cà phê, tư thế tao nhã dựa vào sofa, đôi mắt đào hoa sáng ngời hàm chứa ý cười, không biết đang cùng Cố tổng nói cái gì.
Mỗi lần trợ lý Lục nhìn thấy đại gia của Tiêu gia này, trong lòng đều cảm khái hắn chính là một người phong lưu đào hoa, nam hay nữ đều ăn.
Vẻ ngoài của Tiêu Tịch tuy rất phong lưu, nhưng mà, sau khi nhìn quen Cố Tư Thành, y đã trở nên miễn nhiễm với Tiêu Tịch.
Trợ lý Lục đặt trà trước mặt Cố Hiền Thừa, rồi vội vàng đi ra ngoài, lúc rời đi còn nghe thấy Tiêu Tịch đang nói chuyện với Cố Hiền Thừa.
"... Ha ha, tôi đưa số điện thoại của tôi cho cậu, cũng cho cậu địa chỉ hiện tại của tôi". Tiêu Tịch cười cười nói, "cậu đừng có mà mang người lên giường, trêu trẻ con chơi là đủ rồi. Thầy Nhan của chúng ta cũng chỉ có một đứa cháu ngoại bảo bối này thôi, nếu cậu dám làm hư, thì tôi chính là đồng phạm, sau này tôi làm sao có mặt mũi đi gặp ông ấy".
Cố Hiền Thừa cười như không cười: "Cậu cho rằng nhân phẩm của tôi giống cậu à?"
"Vậy cũng chưa chắc, đứa trẻ kia lớn lên ngoan như vậy. Hai người lại đính hôn kết hôn, ở bên nhau vài năm, ai biết được cậu con sói đuôi lớn này liệu có suy nghĩ gì".
Tiêu Tịch ngẫm lại có chút hối hận: "Sớm biết Ôn Nhiễm lớn lên tốt thế, tôi đã biểu hiện thật tốt trước mặt thầy Nhan rồi. Mẹ tôi cả ngày ép tôi xem mắt, tháng trước tôi đã gặp bảy người, có ba người đều rất lập dị".
Hai người nói chuyện một lát, Tiêu Tịch thấy thời gian không còn sớm nữa liền rời đi.
Điện thoại của Cố Hiền Thừa ở một bên liền rung lên.
Khi mở ra đó là một thông báo xác minh: "Xin chào chú Tiêu, cháu là Ôn Nhiễm".
Avatar của Ôn Nhiễm là một bức tranh đơn giản về mặt trời nhỏ, dùng tên thật của mình.
Nấm: đây là lần đầu tiên mình edit cũng không có nhiều kinh nghiệm lắm. Bản dịch cũng là từ nhiều nguồn khác nhau nên ko chính xác 100% được. Có gì mọi người góp ý tui nha!