Đào hôn xong cùng vị hôn phu sống chung

Chương 4


1 tháng


Chương 4 

Rất nhiều học sinh trong phòng vẽ đều rất hoạt bát, tràn ngập tò mò đối với thầy giáo trẻ tuổi mới tới này, có hai bạn nữ mạnh dạn líu ríu vây quanh Ôn Nhiễm hỏi rất nhiều vấn đề 

Ôn Nhiễm cười đáp lại vài câu, thấy thời gian không còn nhiều lắm, liền để bọn họ về vị trí của mình vẽ tranh. 

Phòng vẽ học sinh quá nhiều mà giáo viên quá ít, chỉ chốc lát sau đã có người muốn Ôn Nhiễm đi qua xem tranh của hắn. 

Ôn Nhiễm hai năm nay rất ít vẽ phác thảo và màu nước, nhưng mà cũng không thụt lùi nhiều, cậu chỉ ra một số vấn đề để đối phương sửa lại, ánh mắt học sinh kia đảo quanh, tựa hồ không tin tưởng trình độ của Ôn Nhiễm, nên để cho Ôn Nhiễm động tay sửa giúp hắn. 

Ôn Nhiễm hơi sửa lại một chút phân mảng sáng tối, kết cấu của cả bức tranh trong nháy mắt liền thay đổi, lúc này lại có học sinh chủ động gọi cậu. 

Khổng Hiểu Nguyệt cũng rất được học sinh hoan nghênh, cô và học sinh nơi này đều rất quen thuộc, đang làm mẫu giúp một học sinh tiểu học. 

Doãn Thắng tóc hồng vẫn chơi điện thoại, thoạt nhìn lười biếng, có học sinh chủ động gọi hắn, hắn mới để điện thoại xuống đi qua chỉ điểm hai câu. 

Thời gian trôi qua một nửa, quả thật có mấy bạn nữ xì xèo thì thầm thảo luận về hoạt hình và tiểu thuyết  lấy đồ ăn vặt ra chia sẻ cho nhau, có hai bạn nam vừa vẽ vừa thảo luận về game và giáo viên ở trường học. 

Tiến độ của họ rất chậm, Khổng Hiểu Nguyệt đối với những chuyện này không lấy làm lạ, hoàn toàn không ngăn cản Doãn Thắng lại cầm điện thoại đi vệ sinh. 

Ôn Nhiễm nhắc nhở bọn họ một chút, thời gian không còn nhiều, bảo bọn họ nhanh chóng vẽ tranh. 

Hai bạn nữ cấp hai che miệng cười trộm, một lát sau muốn thêm WeChat của Ôn Nhiễm. 

Ôn Nhiễm ngữ khí ôn hòa: “Thầy ở trong nhóm của phòng vẽ, có chuyện gì ở trong nhóm sẽ có thông báo, mọi người hiện tại có thể giải lao mười phút, mười phút sau đều yên lặng vẽ tranh một chút”. 

Lúc học sinh giải lao càng ồn ào hơn, Ôn Nhiễm muốn lấy điện thoại ra xem tin nhắn, một học sinh muốn thi làm nghiên cứu sinh đến hỏi trường của cậu thi có dễ không, có phân biệt đối xử với các học sinh trường khác hay không. 

Mười phút sau, tất cả mọi người yên tĩnh rất nhiều, điều chuyên tâm vào việc vẽ. 

Ôn Nhiễm cuối cùng cũng có thời gian lấy điện thoại ra. 

Cậu gửi cho Cố Hiền Thừa một tin nhắn. 

“Chú Tiêu, cháu đã tìm được việc làm thêm, cho nên ban ngày hôm nay không ở nhà”. 

Qua thật lâu Ôn Nhiễm mới nhận được hồi âm của đối phương. 

Ôn Nhiễm rất có hảo cảm với Cố Hiền Thừa, không phải Cố Hiền Thừa lớn lên cực kì đẹp trai, mà là khí chất trên người hắn làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. 

Cho dù không tiếp xúc nhiều nhưng Ôn Nhiễm vẫn có thể cảm nhận được ý tốt tỏa ra từ trên người đối phương. 

Sau năm giờ tan học, Ôn Nhiễm đến trung tâm thương mại mua một bộ đồ ngủ, thuận tiện đến quán cà phê hỏi xem cặp sách của mình có được trả lại hay không. 

Đáp án đương nhiên là không có, nếu là bị trộm, dù không có gì đáng giá thì đối phương cũng không trả lại, rất có thể là bị ném vào thùng rác rồi. 

Ôn Nhiễm hơi có chút thất vọng, 

Chị gái nhân viên hôm qua hôm nay vẫn còn ở đây, hỏi Ôn Nhiễm có muốn uống một ly cà phê hay không. 

Ôn Nhiễm gọi một ly latte, chậm rãi uống hết ở trong quán, đột nhiên nhớ ra trong khoảng thời gian này mình không thể tùy hứng như trước, mấy đồ uống như cà phê tạm thời nên bỏ.  

Trước khi rời đi Ôn Nhiễm chọn mua một túi vải canvas thay thế cho chiếc cặp sách trước kia của mình, thay vì bắt taxi về, thì thay vào đó cậu quét mã xe đạp công cộng ở bên ngoài trung tâm thương mại. 

Lúc quét mã đúng lúc gặp Khổng Hiểu Nguyệt, cô tự lái xe về nhà, hạ cửa sổ xe xuống chào hỏi Ôn Nhiễm: “Thầy Ôn, thầy đạp xe về sao?” 

Ôn Nhiễm và cô nói mấy câu, rồi lấy điện thoại ra định vị địa điểm. 

Tiêu Quất lại gọi cho Ôn Nhiễm, Ôn Nhiễm đem chuyện tìm việc làm thêm nói cho y biết. 

Tiêu Quất có chút không thể tưởng tượng nổi: “Sáu giờ mới được có sáu trăm? Lúc trước tôi nghe đàn anh khoa tranh sơn dầu nói anh ấy đến phòng vẽ làm trợ giảng một ngày hai ngàn. 

Ôn Nhiễm cười nói:”Cơ hội tốt hơn chút rất khó tìm, hơn nữa tôi đã hai năm không động đến những thứ này, chuyên ngành khẳng định không bằng đàn anh khoa tranh sơn dầu”.

“Bây giờ như vậy cũng không tệ, từ thứ hai đến thứ sáu có thể nghỉ ngơi”. Tiêu Quất lặp lại một lần, “Cậu ở nhà chú tôi không cần khách sáo, chú ấy rất rộng lượng, không cần suy nghĩ quá nhiều”.

Tiêu Quất và Ôn Nhiễm quen biết nhau hai năm, y biết rất nhiều về Ôn Nhiễm. Ôn Nhiễm lúc ở trường rất hòa thuận với bạn học, nhưng bạn thân rất ít. 

Những bạn học khác cảm thấy Ôn Nhiễm người này nhìn vào quá hoàn hảo, không tìm thấy khuyết điểm nào, ngược lại làm cho người ta không dám lại gần. 

Cũng có chút cảm thấy Ôn Nhiễm làm việc phân chia rõ ràng quá mức,  chưa bao giờ thua thiệt người khác cái gì, bất luận là nhân tình hay gì khác. 

Tiêu Quất tiếp xúc nhiều với Ôn Nhiễm mới biết được, suy nghĩ của Ôn Nhiễm kỳ thật rất đơn giản, giống như cái đầu nhỏ của một số động vật có túi, thật không có quá phức tạp như vậy. 

Việc không mắc một chút sai lầm nào là di chứng của việc bị bạo hành gia đình quá lâu, lo lắng làm không đủ tốt hoặc làm sai mà sẽ bị trừng phạt. 

Không muốn mắc mắc nợ người khác bất cứ thứ gì, cũng không phải là không muốn liên lụy người khác, mà chỉ đơn thuần cảm thấy người khác đối tốt với mình vậy thì mình cũng phải báo đáp lại lòng tốt này. 

Trong cuộc sống còn phương diện giao tiếp, Tiêu Quất cảm thấy Ôn Nhiễm có hơi chậm chạp. Chính vì vậy mà y thích qua lại với Ôn Nhiễm, bởi vì cho dù có xảy ra chuyện gì, Ôn Nhiễm cũng sẽ không vì lợi ích mà làm tổn thương người khác. 

Đương nhiên, Ôn Nhiễm không biết mình ở trong lòng của Tiêu Quất có hình tượng như vậy. 

Ôn Nhiễm cảm thấy mình rất thông minh. 

Sau khi trở  về nhà Cố Hiền Thừa, bên trong vẫn trống vắng như cũ. 

Hôm nay hắn hẳn là chưa về, có lẽ công việc rất bận rộn. 

Ôn Nhiễm mở tivi, ngồi trên sofa xem tivi một hồi, bất tri bất giác ôm gối nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. 

Nghe được tiếng mở cửa, Ôn Nhiễm đột nhiên bừng tỉnh. 

Đèn trong phòng toàn bộ đều được bật lên, lúc này Ôn Nhiễm mới phát hiện ngoài trời đã tối rồi, thời gian đã là bảy giờ rưỡi. 

Ôn Nhiễm từ trên sofa đi xuống:”Chú Tiêu”.

Cố Hiền Thừa đưa cho Ôn Nhiễm lắc đầu. 

Lúc tan học cậu vẫn chưa đói, hơn nữa thời tiết hơi nóng, lúc đó cậu không nghĩ đến chuyện ăn uống. 

Sau khi ngủ một giấc, rốt cục cũng cảm thấy đói bụng rồi. 

Ôn Nhiễm nói: “chú Tiêu, chú cũng chưa ăn cơm sao

Ôn Nhiễm muốn gọi hai phần thức ăn bên ngoài, chính là không biết, Cố Hiền Thừa có nguyện ý ăn những thứ này hay không. 

“Đợi lát nữa sẽ có người đưa tới”. Cố Hiền Thừa đưa kem tới gần, “Cái này là của cậu”.

Ôn Nhiễm lúc này mới kịp phản ứng lại, đưa tay ra đón lấy. 

Cậu mở nắp hộp trong suốt ra, dùng thìa khoét một muỗng.  

Nó ăn ngon đến bất ngờ, hương vị đặc biệt tươi mát. 

Một lát sau chuông cửa vang lên, một người đàn ông trung niên với bộ râu quai nón ăn mặc chỉnh tề mang theo hai cái túi rất lớn đến phòng bếp, ông còn dùng loại ánh mắt tò mò nhìn Ôn Nhiễm một cái. 

Ôn Nhiễm cũng tò mò: Người đàn ông này là trưởng bối trong nhà chú Tiêu sao? 

Cố Hiền Thừa nhận ra ánh mắt của Ôn Nhiễm. 

Ôn Nhiễm không hề che giấu vẻ mặt chút nào, căng thẳng chính là căng thẳng, vui vẻ chính là vui vẻ, liếc mắt một cái liền nhìn ra hết. 

Và thời điểm cậu tò mò với người khác, mắt cậu sẽ mở to hơn một chút trên đầu phảng phất có một dấu chấm hỏi to đùng. 

“Đây là quản gia nhà tôi, là người bên cạnh bố tôi, họ Phương, cậu có thể gọi ông ấy là chú Phương”.

Thì ra là quản gia. 

Chú Phương nhanh chóng bỏ đồ vào trong tủ lạnh, một số khác sắp xếp gọn gàng đặt trên bàn ăn. 

Chú mang theo hơn phân nửa túi rỗng từ trong phòng bếp đi ra, sau đó, từ trong túi lấy ra một con gấu bông gấu trúc đưa cho Ôn Nhiễm: “Ôn thiếu gia, xin chào, tôi tên là Phương Hoa, đây là danh thiếp của tôi, nếu cần thứ gì lúc nào cũng có thể gọi cho tôi”.

Ôn Nhiễm một tay ôm gấu bông gấu trúc, con gấu bông nay không lớn lắm nhưng ôm lên nặng trịch, không hiểu sao rất có trọng lượng, cậu đưa một tay nhận lấy tấm danh thiếp của chú Phương. 

Cậu chưa từng gặp tình huống này, trong lòng có hơi ngượng ngùng, nhẹ nhàng nói câu “Cảm ơn ạ”.

Cố Hiền Thừa nở nụ cười: “Chú Phương, chú không cần hình thức như vậy, sẽ dọa khách. Ra ngoài trước đi”.

Chú Phương do dự một chút: “Thiếu gia, tiên sinh muốn tôi nói cho cậu biết, hôm nay Trang Ngạn nhảy lầu chết rồi”. 

Cố Hiền Thừa cười nói: “Trợ lý Lục đã phái người đi xử lý những chuyện liên quan rồi, chút chuyện nhỏ này sau này không cần nói với tôi”. 

Sau khi chú Phương rời đi, trong phòng khách khôi phục sự yên tĩnh. 

Ôn Nhiễm thích con gấu bông gấu trúc này đến nỗi không thể buông tay, cậu ôm nó bằng cả hai tay, nhưng mà, cậu không biết mình có thể nhận hay không, nên hỏi ý kiến của Cố Hiền Thừa. 

Cố Hiền Thừa hơi bất ngờ với câu hỏi của Ôn Nhiễm: “Cậu thích thì nhận, không thích thì vứt đi”.

Chưa từng có ai tặng gấu bông cho Ôn Nhiễm, vì thế Ôn Nhiễm sẽ không vứt đi, cậu muốn đặt nó trên sofa, để nếu Cố Hiền Thừa ngủ trên sofa cũng có thể ôm con gấu bông này cùng ngủ. 

Nhưng cảnh tượng này rất khó để tưởng tượng ra. 

Cố Hiền Thừa vừa nhìn cũng không giống người đàn ông biết ôm gấu trúc. 

Chú Phương đặt bữa tối trên bàn, hai người đến bên cạnh bàn ăn ăn cơm. 

Ôn Nhiễm không nỡ buông con gấu trúc này xuống, nó càng nhìn càng giống như một con gấu trúc con thật vậy, vì thế cậu liền ôm nó vào trong ngực để nói ngồi trên đùi của mình. 

Cố Hiền Thừa chỉ cái ghế bên cạnh: “Lúc ăn cơm không được ôm đồ”. 

Ôn Nhiễm “A” một tiếng, liền ngoan ngoãn đặt gấu trúc xuống chiếc ghế bên cạnh. 

Lúc ăn cơm Ôn Nhiễm muốn xem điện thoại, cũng bị Cố Hiền Thừa từ chối. 

Đương nhiên Ôn Nhiễm cũng không có cảm thấy chỗ nào không đúng, thậm chí cậu cho rằng như vậy là đương nhiên. 

Ăn xong cơm Ôn Nhiễm chủ động tỏ vẻ muốn rửa bát. 

 Cố Hiền Thừa và cậu cùng nhau thu dọn bộ đồ ăn trên bàn nói cho cậu biết đặt ở trong máy rửa bát là được rồi. 

Ôn Nhiễm không biết sử dụng máy rửa bát như thế nào, đành ở bên cạnh lặng lẽ quan sát hắn làm như nào. 

Dáng người của Cố Hiền Thừa rất cao, khi còn nhỏ dinh dưỡng của Ôn Nhiễm không đầy đủ, bây giờ chỉ cao có một mét bảy lăng, đứng ở bên cạnh hắn nhìn đặc biệt ngây thơ, thậm chí giống như học sinh cấp hai đeo cặp sách đi học. 

Ôn Nhiễm nhìn đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt của hắn, thầm nghĩ thật khó vẽ ra khuôn mặt có hồn của  Cố Hiền Thừa, thiếu một phần hoặc thiếu một phần liền không phải là hắn. 

Hắn lúc nào cũng tỏ ra dịu dàng, luôn luôn phong độ ngời ngời, duy trì khoảng cách hợp lí, thậm chí mang theo nụ cười rất thân thiện. 

Nhưng điều đó làm người khác cảm thấy lạnh lùng vô tình, có lẽ bởi vì do ánh mắt luôn lãnh đạm, cũng có lẽ là do khí chất bẩm sinh, nói tóm lại là chính là khiến người ta có cảm giác như một con thú máu lạnh, làm cho người ta không đoán ra được suy nghĩ thực sự của hắn. 

Ôn Nhiễm còn đang thất thần, Cố Hiền Thừa bên kia đã rửa sạch ngón tay, cầm khăn tay lau bọt nước. 

Hắn đi qua Ôn Nhiễm, vỗ vỗ vai Ôn Nhiễm: “Ra ngoài đi”.

Gió lạnh lướt qua mặt, mùi hương nam tính lạnh lẽo chậm rãi biến mất. 

Ôn Nhiễm có chút bối rối, đoán hắn dùng nước hoa gì. 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play