Không biết Liễu Trạch Vũ có bị chọc giận hay không, nhưng trước mắt là tâm trạng của Tống Hân Diễm bị ảnh hưởng rồi.

Sau khi quay lại công ty, Tống Hân Diễm nhìn phương án trợ lý nộp lên, sau đó mắng mỏ không thương tiếc những gì họ viết ra.

"Logic của chức năng này đâu? Sao khi nhấp vào lại chuyển sang giao diện đăng nhập thế này, tôi nhớ thứ khách hàng muốn không phải là như vậy mà, Hoàng Hân Hân, tốt nhất là cô nên mở ghi âm cuộc họp lên nghe lại một lần."

Hoàng Hân Hân: "Vâng anh Tống, em sẽ lại nghe thêm mấy lần nữa."

Tống Hân Diễm nhìn cậu nhóc duy nhất trong tổ: "Đường Tử Dương, cậu càng lúc càng bất cẩn, đã nói bao nhiêu lần rồi, phải chú ý chi tiết, chú ý chi tiết, bốn chữ mà cậu cũng có thể sai hai chữ."

Đường Tử Dương là một thiếu niên đẹp trai, tính tình cởi mở, được cả bộ phận công nhận là tiểu thịt tươi cơ bắp, giờ lại bị mắng đến nỗi như hoa mai khô héo.

Đường Tử Dương: "Em nhất định sẽ sửa, không bao giờ phạm phải sai lầm này nữa!"

Tống Hân Diễm lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ lời nói của cậu."

Còn về phần thành viên sắp từ chức trong tổ, Tống Hân Diễm nhẫn nhịn không nói gì, trước khi nghỉ không muốn làm việc là chuyện bình thường, y không nên tức giận.

Người mẹ trẻ chuẩn bị từ chức nhận thấy ánh mắt của lãnh đạo, cảm thấy tim mình đập chậm một nhịp: "..."

Tống Hân Diễm thu lại vẻ tiêu cực trên mặt: "Được rồi, hôm nay họp đến đây thôi, trước giờ tan làm ngày thứ hai phải nộp lại phương án."

"Đã rõ." Các thành viên của tổ thở phào nhẹ nhõm.

Chờ Tống Hân Diễm rời khỏi phòng họp, cả ba người mới túm lại xì xầm.

"Hân Hân, sao anh Tống lại thế này?" Người mẹ trẻ hỏi, tuy rằng không bị mắng, nhưng cô cũng thấy hơi sợ sợ.

Hoàng Hân Hân lắc đầu: "Tôi cũng không biết." Chủ yếu là cô không muốn nói chuyện này với đồng nghiệp sắp từ chức lắm, cô vẫn muốn tiếp tục làm việc với anh Tống đó.

Người mẹ trẻ lại nhìn Đường Tử Dương, nhưng cậu ta vẫn còn đang buồn rầu vì phương án mình viết. Không còn ai tám chuyện, cô đành phải ôm máy tính rời khỏi phòng họp.

Hoàng Hân Hân và Đường Tử Dương lặng lẽ liếc nhau.

Hoàng Hân Hân tức giận nói: "Hồi trước anh Tống đối xử với cô ta tốt vậy đó, lúc cô ta không biết sự gì còn cầm tay chỉ dạy, giờ quen được bạn trai nhà giàu là lập tức lấy cớ về quê kết hôn, làm như là khách hàng của chúng ta vậy, tức thay cho anh Tống luôn."

Đường Tử Dương: "Chị Hân à, anh Tống cũng không thèm để ý, chị tức cái gì."

Hoàng Hân Hân: "Anh Tống là rộng lượng không so đo, chị thì không được, cô ta làm chị tức chết mà."

Đường Tử Dương: “Nhưng mà em nghe chị ấy nói từ thứ hai tuần sau sẽ xin nghỉ ở nhà dưỡng thai, không đến công ty làm nữa, người mới thì không có, có lẽ công việc của chỉ sẽ chia cho hai tụi mình đó.”

Hoàng Hân Hân hít một hơi thật sâu: "Chắc vậy rồi, để xem anh Tống phân thế nào."

Đường Tử Dương: "Ừm, nhưng mà sao nay anh Tống khó ở dữ vậy nhỉ?"

Hoàng Hân Hân: "Chị có nhiều chuyện đâu mà biết."

Tống Hân Diễm trở lại chỗ, nghĩ lại hành vi của mình. Đưa cảm xúc cá nhân vào công việc, ảnh hưởng đến người khác là không đúng, nhưng mà... Thôi, mấy đứa trẻ đó cũng phải bị mắng một trận, ngày thường quá hiền, làm cả đám không ai chuyên tâm làm việc.

Đang định đứng dậy đi rót ly nước để tỉnh táo một chút, y lại nhìn thấy Nghiêm Kiến Sơn và giám đốc kinh doanh đưa hai người vào, thái độ rất khiêm tốn và lịch sự, đây là thái độ với khách hàng, không sai.

Cái chân đã bước ra của Tống Hân Diễm vội lùi về, ngồi lại trên ghế.

Nhưng y vẫn chậm một bước, đã có người chú ý tới y.

Liễu Trạch Vũ bỗng gọi Nghiêm Kiến Sơn lại: "Giám đốc Nghiêm, có phải bộ phận của mọi người có một nhân viên tên Tống Hân Diễm không?"

Nghiêm Kiến Sơn kinh ngạc: "Đúng vậy, hai người quen nhau sao?"

Liễu Trạch Vũ nở nụ không rõ ý nghĩa: "Quen, sao lại không quen, cậu ta đảm nhiệm chức vụ gì?"

Đối mặt với câu hỏi của khách hàng lớn, Nghiêm Kiến Sơn biết gì nói hết, không giấu giếm nửa lời, chốc lát đã bán Tống Hân Diễm đi.

Nghe xong, nụ cười của Liễu Trạch Vũ càng tươi hơn, chỉ chốc lát sau, Tống Hân Diễm bị Nghiêm Kiến Sơn gọi vào văn phòng.

Tâm trạng của Tống Hân Diễm đang không tốt lành gì mấy, nhưng y vẫn cố gắng làm như mình không thèm để ý.

Nghiêm Kiến Sơn còn gọi thêm quản lý Lưu - người đang phụ trách dự án Trạch Thủy.

Quản lý Lưu đến văn phòng sớm hơn Tống Hân Diễm.

Khi Tống Hân Diễm đi vào, trên sô pha đã có năm người ngồi, thêm y nữa là sáu.

Người ngồi trên sô pha đôi là quản lý Lưu.

Tống Hân Diễm nói: "Giám đốc Nghiêm, giám đốc Lý."

Giám đốc Lý cười nói: "Tiểu Tống, không ngờ cậu lại quen với giám đốc Liễu đó, chắc hẳn hai người không cần tôi giới thiệu đâu nhỉ."

Tống Hân Diễm nhìn Liễu Trạch Vũ một cái, đã biết đây là ý của ai, khẽ cười nói: "Mấy hôm trước có gặp một lần." Ý nói y không thân với họ Liễu này.

Giám đốc Nghiêm và giám đốc Lý luôn cho rằng y và Liễu Trạch Vũ rất thân, chủ yếu là vì lúc nãy Liễu Trạch Vũ hỏi han khá nhiều, thôi, quen biết cũng đỡ hơn là không quen.

Liễu Trạch Vũ bị chọc giận giữa trưa lúc này lại vui vẻ tươi cười, không còn nhìn thấy cơn giận khi đó.

"Đúng là vậy."

Tống Hân Diễm biết có lẽ mình sẽ phải ở lại một chốc, thế nên bước đến ngồi bên cạnh quản lý Lưu, giữ im lặng không nhiều lời.

Nên uống trà thì uống trà, kiên quyết không xen vào.

Quản lý Lưu có vẻ khá coi trọng người phụ trách trẻ tuổi của công ty Trạch Thủy, liên tục rải lời hay, nâng Liễu Trạch Vũ lên tận trời xanh, khen từ bằng cấp khen đến nhân phẩm, rồi lại từ gia thế khen đến khí chất, đây là lần đầu tiên Tống Hân Diễm được chứng kiến tài ăn nói của gã.

Liễu Trạch Vũ được nuông chiều từ nhỏ, đã tập làm quen với mấy lời tâng bốc này từ lâu, đúng là cậu có vẻ ngoài xuất sắc, đúng là cậu có bằng cấp và xuất thân làm người ta hâm mộ, cậu có tư cách để kiêu ngạo.

Trái lại, Tống Hân Diễm lại an tĩnh cực kỳ, từ đầu tới cuối đều ngồi góp tiếng cười, thỉnh thoảng thì gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Người đến cùng Liễu Trạch Vũ là cấp dưới của cậu, họ từng là bạn đại học khá thân thiết, là một người rất hay nói.

Toàn bộ quá trình Liễu Trạch Vũ đều không cho Tống Hân Diễm một ánh mắt, cậu muốn ra oai với đối phương, cố ý lạnh nhạt đối phương, nhưng cậu không ngờ Tống Hân Diễm lại thích ứng rất tốt.

Thật ra dự án đã được chuẩn bị gần hết, giờ chỉ còn chờ nhân viên của Trạch Thủy vào công ty, tiến hành phát triển sản phẩm.

Liễu Trạch Vũ bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, giám đốc Nghiêm, mọi người vẫn chưa chỉ định quản lý sản phẩm phụ trách dự án của chúng tôi nhỉ?"

Giám đốc Nghiêm cảm nhận được ánh mắt nóng rực đến từ quản lý Lưu, nhưng Liễu Trạch Vũ có quen biết với Tống Hân Diễm, hắn lại không chắc quan hệ bọn họ là như thế nào, đành phải nói: "Chúng tôi vẫn chưa chọn được."

Nãy giờ Quản lý Lưu nói rất hăng để đẩy mạnh tiêu thụ bản thân, nhưng quyền quyết định lại ở trong tay người khác, Nghiêm Kiến Sơn vốn có ý tốt, nhưng hắn cũng không đoán được Liễu Trạch Vũ còn có quen biết với Tống Hân Diễm.

Tống Hân Diễm vẫn không nói gì.

Liễu Trạch Vũ nói: "Tôi nhớ quản lý sản phẩm cần phải đến chỗ chúng tôi để tìm hiểu tình hình."

Nghiêm Kiến Sơn trả lời: "Không sai, điều này rất cần sự phối hợp của quý công ty, dù sao thì cuối cùng người sử dụng cũng là nhân viên của quý công ty."

Liễu Trạch Vũ gật đầu: "Được rồi."

Tầm mắt của cậu bay qua đầu quản lý Lưu, mỉm cười với Tống Hân Diễm: "Nếu mọi người vẫn chưa chọn được, mà chúng tôi lại quen biết Tiểu Tống, không bằng để cậu ấy đến công ty tôi, sau này chúng tôi sẽ kết nối trực tiếp với cậu ấy luôn, Đại Thành, cậu thấy thế nào?" Liễu Trạch Vũ còn làm bộ muốn hỏi ý kiến của đồng nghiệp.

Người đàn ông tên Đại Thành nói: "Có thể."

Tới giờ Tống Hân Diễm mới mở miệng nói: "Giám đốc Liễu, ở phương diện này tôi không có kinh nghiệm bằng quản lý Lưu, anh nên suy xét lại một chút."

Liễu Trạch Vũ thản nhiên nói: "Nếu cậu làm không tốt, tôi chắc chắn sẽ khiếu nại với giám đốc Nghiêm thay đổi người. Giám đốc Nghiêm, giám đốc Lý không có ý kiến chứ?"

Nghe thấy lời này, trong lòng quản lý Lưu thoải mái hơn nhiều, giám đốc Lý và Nghiêm Kiến Sơn thì chỉ cảm thấy Liễu Trạch Vũ đang nói đùa, cũng nở nụ cười.

Chỉ có Tống Hân Diễm biết Liễu Trạch Vũ có ý gì, cười nói: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh."

Liễu Trạch Vũ cũng không muốn ở đây thêm nữa, tối nay cậu còn có việc. Tưởng tượng đến khoảng thời gian sau này có thể khống chế Tống Hân Diễm, cậu thoải mái rời đi, trước khi đi còn bắt tay với giám đốc Nghiêm, tới lượt Tống Hân Diễm thì tự động bỏ qua.

Bởi vì Tống Hân Diễm không vươn tay, hai người từ chối việc tiếp xúc cơ thể với đối phương.

Chờ bọn họ đi rồi, Tống Hân Diễm vào văn phòng của Nghiêm Kiến Sơn.

Tống Hân Diễm muốn từ chối dự án Trạch Thủy: "Giám đốc Nghiêm, lúc trước đã quyết định là anh Lưu phụ trách, vẫn nên để anh Lưu tiếp tục làm thì tốt hơn."

Nghiêm Kiến Sơn nói: "Không sao, trên tay tôi vẫn còn một dự án tổ chức giáo dục mới, vốn muốn giao cho cậu, giờ tôi giao cho anh ta là được, việc này là giám đốc Liễu tự yêu cầu, không thể làm trái, tôi tin là Lưu Ba sẽ hiểu."

Tống Hân Diễm cũng không để ý tới cảm xúc của Lưu Ba, y chỉ không muốn tiếp xúc với Liễu Trạch Vũ thôi, mà hiển nhiên Nghiêm Kiến Sơn không thể hiểu điều này.

"Nhưng mà tổ của tôi vẫn chưa tuyển được người mới, nhân lực không đủ."

"Tôi sẽ đốc thúc nhân sự tuyển người sớm cho cậu, làm tốt dự án này với sự chuyển mình của công ty chúng ta vô cùng có lợi, Tiểu Tống, đến lúc đó cậu chính là anh hùng."

"Được, đến khi tuyển được người mới hãy để Hoàng Hân Hân ở lại công ty dẫn dắt, tôi và Tử Dương sẽ đi qua bên đó."

"Sắp xếp như vậy cũng được, đúng thật là cần mài giũa Tử Dương nhiều hơn, cậu ấy có rất nhiều ý tưởng hay."

Hai người hàn huyên chốc lát, sau một lúc lâu Tống Hân Diễm mới rời khỏi văn phòng Nghiêm Kiến Sơn.

Khi y trở lại chỗ của mình, mấy đồng nghiệp khác đi ngang qua cứ nhìn y với ánh mắt kỳ lạ, giống như mới biết được gì đó.

Quản lý Lưu không phải người dễ đối phó, nếu không vì tính tình nhỏ mọn không cho phép, gã đã sớm trở thành giám đốc sản phẩm. Có vẻ chuyện dự án mới bị chuyển sang tay y đã bị tuồn ra, còn phiên bản của nó thì chắc chắn là không thể chứa mấy lời hay được.

Tống Hân Diễm chỉ cảm thấy nhàm chán, có thời gian lải nhải dài dòng không bằng test sản phẩm của mình thêm vài lần, làm văn phòng mà suốt ngày cứ đấu với đá, không thú vị.

Chỗ của Hoàng Hân Hân và Đường Tử Dương sát bên nhau, hai người đều mang tâm lý chính nghĩa đang phẫn nộ bênh vực lãnh đạo trong diễn đàn công ty.

Đã gần đến giờ tan làm, Tống Hân Diễm cũng mặc kệ bọn họ.

Trên điện thoại có rất nhiều tin nhắn wechat chưa đọc, trong đó công việc chiếm 95%, không muốn xem, phần còn lại mới là thứ Tống Hân Diễm muốn xem.

Tần Mộ Lang: Tối nay không tăng ca, lát nữa anh đi đón em.

Tần Mộ Lang: Em đang họp hả?

Tần Mộ Lang: Tối nay anh muốn ăn thịt nướng, anh đặt chỗ rồi, còn gọi thêm thịt xông khói em thích nhất.

Tần Mộ Lang: Anh còn mua vé xem phim suất 8 giờ rưỡi, series Marvel em thích nhất đó.

Đọc từng tin nhắn đối phương gửi tới, áp lực cả một ngày dần tan biến, muốn bay đến cạnh anh ngay lập tức.

Vừa đến giờ tan làm Tống Hân Diễm đã về ngay, đi sớm hơn mọi ngày.

Bên ngoài đang mưa to, có rất nhiều người đứng ở đại sảnh chờ bớt mưa.

Tống Hân Diễm đứng trong đám người, ngẩng đầu lên nhìn thấy người đàn ông cầm dù đi đến trước mặt mình, tức khắc, chút không vui còn sót lại trong lòng biến mất tăm.

Có người nhớ bạn thích ăn gì, nhớ bạn thích xem phim gì, nhớ bạn không mang dù đi làm, vậy nên sao phải tức giận vì mấy chuyện vặt vãnh.

Hơn nữa, y thật sự vô cùng vô cùng thích người đàn ông này.

Tần Mộ Lang một tay cầm dù, một tay đặt lên vai Tống Hân Diễm kéo y lại gần, nói: "Đi thôi, nghĩ gì thế?"

Tống Hân Diễm cho hắn một nụ cười mỉm: "Không có." Trong ánh mắt là tràn đầy tình yêu với đối phương.

Tần Mộ Lang liếm môi, hơi muốn hôn y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play