Đầu mùa xuân, cả thành phố chìm trong sương mù. 8 giờ, sắc trời tối om, nơi nơi đèn đuốc sáng trưng.
Tiếng trò chuyện trầm thấp phát ra từ một quán bar đồng tính nào đó ở Quảng Đông, những drama gần đây ở Quảng Đông đều không thú vị bằng lần này. Hiện giờ nhà nước đã thông qua luật hôn nhân đồng tính, nhưng giới này vẫn không lớn, chỉ cần đến quán bar là có thể lập tức nghe ngóng được mấy chuyện thú vị của các cặp đồng tính.
Ngồi gần khu vực dàn nhạc là hai người đàn ông, bọn họ đang chia sẻ tin tức mới vừa nghe được.
"Nghe gì chưa? Liễu Trạch Vũ về rồi."
"Liễu Trạch Vũ là ai? Nghe hơi quen tai nhưng mà không nhớ ra."
"Hồi trước cậu không thường tới đây nên chắc không biết, Liễu Trạch Vũ là người yêu cũ của Tần Mộ Lang, yêu 5 năm rồi chia tay."
"Tần Mộ Lang tập đoàn Thịnh Dương?"
"Đúng vậy, chính là anh ta."
"Nhưng không phải giờ anh ta có bạn đời rồi à? Thật không ngờ đó, thì ra Tần tổng còn có quá khứ như này, nói nghe một chút, sao bên nhau 5 năm mà tự nhiên lại chia tay."
"Tần Mộ Lang được nhiều người mơ ước cũng không phải không có nguyên nhân, theo tôi được biết, Liễu Trạch Vũ và Tần Mộ Lang yêu nhau từ hồi cấp ba, là cặp đôi mà mọi người tranh nhau hâm mộ. Không đề cập tới gia thế và tiền tài, ai mà không hy vọng một nửa của mình có tài có sắc, lại còn chung thủy với mình. Tần Mộ Lang chính là người như vậy, một người đàn ông tài sắc vẹn toàn, còn là người chung thủy, anh ta đối xử với Liễu Trạch Vũ như báu vật vậy, nâng trong lòng bàn tay sợ hỏng, ngậm trong miệng sợ tan. Năm đó, chuyện bọn họ ở bên nhau không ai không biết, không ai không hiểu."
"Đm, Liễu Trạch Vũ may thật, nếu tôi mà có người yêu như vậy, tôi chắc chắn sẽ thề với trời với đất mãi mãi chung thủy với người ta. Sau đó thì sao? Sao giờ lại ở bên người khác, sao lại chia tay?"
“Nguyên nhân à, nhiều lời đồn lắm, không biết cái nào thật cái nào giả. Có người nói Liễu Trạch Vũ ngoại tình, cũng có người nói Tần Mộ Lang là một tên cuồng khống chế, ngày nào anh ta cũng bắt Liễu Trạch Vũ về nhà đúng giờ, không được ở bên ngoài qua đêm, không được quá thân thiết với người cùng giới, quy định vô cùng nhiều. Qua nhiều năm, ban đầu thì Liễu Trạch Vũ còn có thể nhịn. Sau này, sau khi vào đời làm việc, cậu ta càng kết giao được với nhiều người thì anh ta càng không vui, mà cậu ta cũng là đàn ông, sao có thể cam chịu bị bạn trai quản thúc mỗi ngày, quen bạn trai chứ không phải là tìm thêm một người cha. Lúc chia tay thật sự là ồn ào huyên náo, toàn thành phố không ai không biết. Sau khi hai người chia tay, Liễu Trạch Vũ ra nước ngoài, Tần Mộ Lang ở lại trong nước, thật sự nói chia tay là chia tay. Đúng rồi, tôi nghe người khác nói hồi đó Tần Mộ Lang còn từng tự sát vì Liễu Trạch Vũ nữa, bọn họ chia tay khi cả hai đã đính hôn, chuyện tự sát này cũng có thể lắm.”
“Giờ Liễu Trạch Vũ này đột nhiên về nước chẳng phải là muốn phá vỡ hòa khí hiện tại à? Tần Mộ Lang yêu cậu ta sâu đậm như vậy, theo tôi thì chắc chắn anh ta sẽ quay lại ăn cỏ cũ. Nhưng mà người kết hôn với Tần Mộ Lang là ai?”
"Không quen, người nọ luôn rất kín tiếng, nhưng mà tôi nghe một người bạn có quen cậu ta nói, cậu ta vô cùng tâm cơ. Năm đó, Tần Mộ Lang và Liễu Trạch Vũ mới chia tay không bao lâu là cậu ta đã tiến tới, nghênh ngang vào nhà, không tới nửa năm đã dụ Tần Mộ Lang kết hôn với mình."
"Như vậy xem ra là có tính toán từ trước rồi, không lẽ là coi trọng tiền của Tần Mộ Lang?"
"Ai biết được, nhưng mà tôi cũng tò mò ghê, bây giờ Tần Mộ Lang sẽ chọn tiếp tục cuộc hôn nhân với người hiện tại, hay là quay lại với người yêu cũ một lần nữa đây."
Hai người nói đến đây thì một người khách quen biết trong quán bar cầm ly rượu đến, ngồi với bọn họ.
"Hai người đang nói chuyện Tần Mộ Lang?"
Một vị khách trong đó là bạn của người này, nói: "Hồi nãy không tìm thấy cậu nên bọn tôi ngồi tám chuyện."
Vị khách mới tới cười thần bí, nói: "Chuyện các cậu mới nói đều là chuyện cũ cả rồi, biết tiến triển mới nhất là gì không? Một người bạn của tôi có quen với Tần Mộ Lang nói, anh ta chuẩn bị ly hôn!"
Vị khách tương đối hiểu biết chuyện hai người Tần Liễu ngạc nhiên hô: "Nhanh thế? Liễu Trạch Vũ mới về không lâu mà? Tôi nhớ còn chưa tới hai tháng."
Khách mới đến: "Không đợi nổi nữa chứ sao, chắc là Tần Mộ Lang muốn theo đuổi Liễu Trạch Vũ lần nữa. Dù gì hồi đó hai người đã ở bên nhau nhiều năm, bây giờ ai cũng thành công trong sự nghiệp, gia thế cũng tương đương, đều làm kinh doanh ẩm thực, đúng là cặp đôi trời đất tạo nên."
Vị khách không quá rõ việc này tấm tắc ngạc nhiên, nhưng chuyện tình cảm thì ai có thể nói được rõ ràng.
Trong một đêm, chuyện của Tần Mộ Lang và Liễu Trạch Vũ lan truyền rộng rãi, điều nên biết đã biết, không nên biết cũng biết.
Những tòa nhà cao tầng sừng sững ở trung tâm thành phố Quảng Đông sáng đèn, tô thêm sắc màu cho thành phố ngập trong sương mù.
Mà trung tâm đề tài - Tần Mộ Lang vẫn đang ở trong cuộc họp hàng tuần cùng với những người đứng đầu các bộ phận, báo cáo của mọi người đều không được như mong muốn, sắc mặt của Tần Mộ Lang chưa có lúc nào dịu đi.
Lúc này, wechat nhận được một tin nhắn, là Tống Hân Diễm.
Tống Hân Diễm: Em ở dưới lầu công ty, anh họp xong chưa?
Tần Mộ Lang trả lời: Xong ngay đây, chờ anh mười phút.
Vài người phụ trách thấy vẻ mặt Tần tổng đã bớt căng hơn nhiều, nghĩ thầm chắc là cuộc họp này sắp xong rồi, không phải chịu đả kích tinh thần nữa rồi.
Quả nhiên, câu tiếp theo của Tần Mộ Lang là: "Hôm nay đến đây thôi, những thứ tôi đã nói phải nhanh chóng cải thiện."
Tần Mộ Lang lấy áo khoác trên giá xuống, vắt lên cánh tay, sau đó xách cặp laptop lên.
Những người dự họp lục tục rời đi, Tần Mộ Lang nói với trợ lý vài câu rồi cũng xuống lầu.
Truyện chỉ được đăng tải tại quát pát @dphh___
Tần Mộ Lang cao khoảng 1 mét 86, là cái giá treo đồ hiếm gặp, hắn có khuôn mặt rất nổi bật, mày kiếm mắt sáng, tóc cũng chải chuốt gọn gàng, rất anh tuấn, còn có sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành, dù là nam hay nữ đều dễ dàng bị khí chất của hắn hấp dẫn.
Những đêm đầu mùa xuân không ấm áp như trong tưởng tượng, Quảng Đông là thành phố phía nam, mưa phùn gió bấc, còn lạnh hơn một chút so với thành phố tuyết ở phía bắc.
Sau khi rời khỏi đại sảnh của tòa nhà, một cơn gió lạnh đánh úp lại, Tần Mộ Lang hít một hơi, bước nhanh đi đến chiếc ô tô khoảng 2 triệu ở ven đường, kéo cửa xe ra ngồi vào ghế phụ.
Tần Mộ Lang vừa cúi đầu thắt dây an toàn vừa nói chuyện với người đàn ông mang mắt kính ngồi ở ghế lái, y tên Tống Hân Diễm, là bạn đời của Tần Mộ Lang.
"Tối rồi, giờ mà về nấu cơm thì muộn quá, chúng ta tới 'nhà ăn' ăn đi."
"Nhà ăn" là một nhà hàng món Tứ Xuyên ở gần khu dân cư của họ, mỗi khi hai người không muốn về nhà nấu cơm thì sẽ đến đây giải quyết bữa tối.
Thật ra đồ ăn ở chỗ này không cay lắm, nhưng lại rất ngon, Tần Mộ Lang thích món thịt ba chỉ xào ở đây, Tống Hân Diễm thì thích đậu phụ Ma Bà, y cảm thấy tương hột ở đây rất ngon, lần nào đến ăn cũng muốn hỏi nhà ăn rồi về nhà tự nấu, nhưng cứ ăn no xong là không muốn hỏi nữa.
"Cũng được." Tống Hân Diễm đẩy mắt kính trên sống mũi, nói: "Anh còn nhớ hoành thánh* anh gọi lần trước không? Tám tệ, cắn một cái là hết."
(*) Hoành thánh Tứ Xuyên – 抄手 chỉ có thịt nhưng khá ít, và cách gói cũng khác với Hoành thánh Bắc Kinh với tên gọi 饺子 với hỗn hợp gồm thịt, cải và hành - Theo theroadofsaimon.com
Y nhỏ hơn Tần Mộ Lang hai tuổi, ngoại hình không xuất chúng, nhưng nhìn kĩ thì cũng thuộc kiểu ưa nhìn, nước da rất trắng, đeo mắt kính nhìn lịch sự nhã nhặn, hiện đang làm quản lý ở một công ty phần mềm tài chính.
Tần Mộ Lang cong khóe môi, cười khẽ: "Đương nhiên, ăn khá ngon, tiếc là em không thích ăn hoành thánh."
"Em thích ăn canh hoành thánh nhỏ* hơn." Tống Hân Diễm tiếc nuối nói: "Nhưng họ không có."
(*) Raw nó là 小混沌, mình tra thấy nó cũng là hoành thánh ấy cũng k bít khác gì nhau :'
Lúc này đường còn hơi tắc, nhưng sau khi qua cầu vượt thì đường sá đã thông thuận hơn rất nhiều, chiếc xe thong thả chạy đến "nhà ăn" mà họ muốn, khi tới nơi đã là 8 giờ 20 tối.
Cơm nước ở nhà hàng món Tứ Xuyên xong, hai người cùng về nhà.
Căn nhà ba phòng hai sảnh, tổng cộng 130 mét vuông, đây là căn nhà họ mua sau khi kết hôn, đứng tên cả hai người.
Hai người thay giày ở huyền quan.
Họ không nuôi mèo cũng không nuôi chó, Tần Mộ Lang sợ động vật nhỏ, Tống Hân Diễm không sợ chó cũng không sợ mèo, nhưng y bị viêm mũi nhẹ, dễ dị ứng với các loại lông.
Căn nhà mang phong cách thoải mái đơn giản, sô pha, đồ điện, điều hòa,... đầy đủ mọi thứ.
Tống Hân Diễm rửa sạch đống cherry vừa mua ở siêu thị.
Bọn họ kết hôn ba năm, cuộc sống hôn nhân rất bình thường, ngày nào cũng vậy, về đến nhà xong thì đi làm các công việc của mình.
Y sợ trên vỏ trái cây có thuốc trừ sâu nên rửa chúng qua nước muối trước, sau đó rửa lại bằng nước thật sạch sẽ, để ráo nước rồi mới đem vào phòng vào việc.
"Cherry, ăn không?"
"Ừm, em để đó đi." Tần Mộ Lang mở máy tính xem một email.
Tống Hân Diễm cũng không nhìn máy tính của hắn, chỉ dựa vào bàn làm việc nhét từng quả cherry vào miệng. Hai người họ chưa từng can thiệp vào công việc của đối phương.
Sau khi thay quần áo ở nhà, Tần Mộ Lang nhìn phấn chấn hơn, sắc mặt cũng bớt căng thẳng, không lạnh lùng như ở công ty, thả lỏng rất nhiều.
"Em bóp vai cho anh nhé?" Ăn hết quả thứ ba, Tống Hân Diễm nhả hạt vào khăn giấy.
"Cũng được." Tần Mộ Lang ngẩng đầu nhìn Tống Hân Diễm: "Làm xong anh sẽ ăn ngay."
Về phương diện ăn trái cây, Tống Hân Diễm luôn có một sự cố chấp không thể giải thích được, Tần Mộ Lang không muốn làm y mất hứng, nhưng mà đúng thật là hắn không thích ăn trái cây cho lắm.
Tống Hân Diễm đặt hai tay lên vai Tần Mộ Lang xoa bóp cho hắn, cho đến khi Tần Mộ Lang xem xong bắt đầu ăn cherry y mới xoay người ra ngoài, trước khi đi còn cố ý nhắc nhở: "Lát nữa em sẽ vào kiểm tra."
Cherry là loại quả mà cả hai người đều khá thích, nhưng rõ ràng tối nay Tống Hân Diễm không ăn nhiều, phần còn lại đều để cho Tần Mộ Lang.
Tần Mộ Lang cầm một quả cherry lên, trầm ngâm.
Lúc này, một cuộc điện thoại gọi đến.
Là bạn thân nhiều năm của hắn, Triệu Nguyên Tích.
Triệu Nguyên Tích hưng phấn nói: "Anh Lang, tuần trước Tiểu Liễu mới từ nước ngoài về, mấy ngày nay luôn bận rộn với công việc mới, tối mai rảnh rỗi nên đám đàn anh tổ chức cho em ấy một buổi tiệc, tới không?"
Tay cầm cherry của Tần Mộ Lang khựng lại: "Chiều mai tôi có cuộc họp, không biết có đến được không."
Triệu Nguyên Tích nói: "Tiểu Liễu rất mong cậu xuất hiện, đúng rồi, hôm đó Đại Liễu cũng tới. Dù sao tôi cũng đã nói vậy rồi, bỏ lỡ thì đừng hối hận."
Tần Mộ Lang nói: "Rồi, nói sau đi."
Hai người chưa nói được mấy câu đã cúp, Tần Mộ Lang cũng không còn tâm trạng ăn cherry nữa.
Đến lúc đi ngủ.
Tống Hân Diễm nằm trên giường lướt điện thoại, xem một vài hotsearch.
Khi Tần Mộ Lang làm xong việc, tắm rửa xong lên giường đã là 11 giờ.
Tống Hân Diễm tháo mắt kính, đột nhiên sáp lại gần Tần Mộ Lang, tay đặt lên nơi mềm mại nhất của hắn: "Làm không?"
Tần Mộ Lang quay đầu nhìn đôi mắt đang cười của y, cúi đầu hôn lên nó, sau đó mỉm cười lật người lại đè Tống Hân Diễm xuống.
"Làm." Bị trêu chọc đến nỗi giọng khàn cả đi.