Hôm Nay Họ Cũng Không Ly Hôn

Chương 4: Tôi rất mong chờ


3 tháng

trướctiếp

Tần Mộ Lang và Tống Hân Diễm nhanh chóng làm lành.

Tần Mộ Lang im bặt không nhắc tới ba chữ Liễu Trạch Vũ, Tống Hân Diễm cũng tốt tính làm bộ như đối phương chưa từng xuất hiện, ngày ngày đi làm rồi về nhà, tiếp tục cuộc sống bận rộn của họ, thỉnh thoảng lại cùng nhau ăn bữa cơm chiều.

Sáng thứ sáu.

Đường Phong là công ty Tống Hân Diễm hiện đang làm việc, y là một trong những quản lý sản phẩm, tạm thời phụ trách khâu gia công phần mềm, thỉnh thoảng sẽ bị công ty cử đến công ty khách hàng mấy ngày để tìm hiểu về quy trình sản xuất, cách phát triển sản phẩm theo nhu cầu của khách hàng, chính là ứng dụng điện thoại được sử dụng nhiều nhất hiện nay, bọn họ làm theo yêu cầu riêng của khách hàng, chi phí cho mỗi một dự án trên cơ bản đều là hợp đồng tiền triệu trở lên.

Toàn công ty Đường Phong có không đến một trăm nhân viên, nhân viên ở bộ phận kỹ thuật là nhiều nhất. Bộ phận sản phẩm có mười người, giám đốc một người, quản lý sản phẩm ba người, một trong số đó là Tống Hân Diễm, trợ lý sản phẩm sáu người, còn lại là các bộ phận khác.

Công ty lại nhận được một dự án mới, theo như giám đốc kinh doanh phản hồi, khách hàng này mới từ nước ngoài trở về, trẻ tuổi, anh tuấn, dễ nói chuyện, trừ Tống Hân Diễm ra thì hai vị quản lý sản phẩm kia đang cố tình ám chỉ với tổng giám đốc là họ có năng lực tiếp nhận được hạng mục này.

Quản lý Lưu Ba hơi lớn tuổi, gần 40, là một người đàn ông khá ít nói, hơi phát tướng, không bị hói đầu, nhưng trên phương diện công việc luôn kiên trì với quan điểm của mình, thích những dự án ít việc nhưng nhiều tiền.

Quản lý Lữ Như Oánh, 32 tuổi, là người phụ nữ có vẻ ngoài khá bình thường, tính cách ôn hòa, nhưng khi gặp chuyện không hề sợ sệt, hình như không thích Tống Hân Diễm cho lắm.

Lúc này, người ngồi ở chủ vị đang miêu tả dự án mới chính là giám đốc của họ - Nghiêm Kiến Sơn, tầm 35 tuổi, quản lý Lữ khá thích hắn, nhưng có vẻ hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Tống Hân Diễm lúc này đang xoay chiếc bút trong tay, đây không phải một cuộc họp bàn về sản phẩm, nhân viên tham gia không cần mang máy tính.

"Tôi tin là mọi người đều đã biết việc công ty vừa nhận được một dự án mới, hiện tại vẫn chưa có quản lý nào tiếp nhận, mọi người có suy nghĩ gì?"

Cuộc họp nhỏ chỉ có giám đốc và ba quản lý sản phẩm.

Quản lý Lưu rất tích cực: "Bên tôi có một dự án sắp kết thúc, chỉ cần kiểm tra lần cuối cùng thì cơ bản có thể coi là hoàn thành, ngoài ra, Trạch Thủy là công ty cổ phần tư nhân, khi còn ở công ty trước tôi cũng đã từng làm sản phẩm tương tự, có kinh nghiệm về phương diện này."

Quản lý Lữ nở nụ cười chuyên nghiệp: “Giám đốc Nghiêm, tôi không thành vấn đề. Phần mềm cho công ty cổ phần tư nhân rất hay, từ trước giờ tôi đã luôn muốn làm phần mềm này, huống chi công ty chúng ta cũng đang chuyển mình theo hướng này, đúng không?”

Nghiêm Kiến Sơn thấy nãy giờ Tống Hân Diễm không nói chuyện, hỏi: "Tiểu Tống, cậu thì sao?"

Trong bốn người, Tống Hân Diễm nhỏ tuổi nhất, Nghiêm Kiến Sơn có thói quen kêu y là Tiểu Tống.

Tống Hân Diễm nói: "Tôi không có nhiều liên hệ với các công ty tài chính, tạm thời không có kinh nghiệm về phương diện này."

Y vừa dứt lời, biểu cảm căng thẳng trên gương mặt của quản lý Lưu và quản lý Lữ dần dịu xuống.

Nhưng nếu quyết định dự án do ai phụ trách mà đơn giản như vậy thì mở họp để làm gì, phỏng chừng Nghiêm Kiến Sơn cũng không cần làm giám đốc nữa, cứ cuốn gói rồi chuồn là thích hợp nhất.

Vừa rồi hắn chỉ muốn nghe suy nghĩ của ba người, không trực tiếp đưa ra quyết định ai sẽ có được dự án này.

"Có lẽ mọi người cảm thấy đối phương dễ nói chuyện, nhưng tôi lại cảm thấy yêu cầu của họ cao hơn những khách hàng trước nhiều. Tôi sẽ nói với mọi người điều kiện quan trọng nhất của họ trước, chính là thời hạn rất ngắn, làm tốt kỳ đầu thì mới có kỳ sau, còn phải theo sát dịch vụ sản phẩm."

Nghiêm Kiến Sơn nhìn phía quản lý Lưu và quản lý Lữ: "Lữ Như, tôi nhớ dự án Bất Chu Sơn của cô vẫn chưa hoàn thành, dự án này giao cho quản lý Lưu, cô có ý kiến gì không?"

Quản lý Lữ khẽ nhíu mày, miễn cưỡng nói: "Không có."

Nghiêm Kiến Sơn lại bổ sung: "Vậy thì tôi và Lưu Ba sẽ đi quan sát, thảo luận các tính năng với họ trước, sau đó sẽ tìm UI* để thiết kế phong cách sản phẩm."

(*) giao diện người dùng

Với vài phút, Nghiêm Kiến Sơn đã chọn được người mình muốn.

Thảo luận xong, Tống Hân Diễm nãy giờ luôn kiệm lời dẫn đầu cầm sổ ghi chép và bút rời khỏi phòng họp, quản lý Lữ không cam lòng theo sát phía sau.

Y trở lại chỗ ngồi lấy ly đến phòng trà rót nước, quản lý Lữ không biết là trùng hợp hay là cố ý cũng theo y vào phòng.

Trong phòng trà không có ai, quản lý Lữ nhỏ giọng nói với Tống Hân Diễm: "Tiểu Tống, gần đây giám đốc Nghiêm đều giao hết dự án mới cho Lưu Ba, cũng không biết có chuyện gì xảy ra."

Tống Hân Diễm chỉ cười nhạt, nói: "Chắc là do quản lý Lưu phù hợp."

Quản lý Lữ như không để ý tới thái độ lạnh nhạt không muốn nói chuyện của Tống Hân Diễm: "Xì, tôi nghe nói hồi đầu năm Lưu Ba đích thân đến nhà giám đốc Nghiêm tặng một xe quà."

Tống Hân Diễm tiếp tục pha trò: "Tết nhất mà, có qua có lại là rất bình thường."

Rót nước nóng xong, Tống Hân Diễm áp tay lên sưởi ấm, về chỗ của mình phân loại các email vừa nhận được, sau đó trao đổi với các đồng nghiệp trong bộ phận kỹ thuật về những lỗi mà y vừa phát hiện, sau khi bộ phận kỹ thuật sửa chữa xong lại bắt đầu cho phần mềm chạy thử để test công năng lần nữa. Bận rộn tới lui, chớp mắt cái đã đến giờ nghỉ trưa.

Ba quản lý sản phẩm phân thành ba tổ tương ứng.

Lưu Ba mang tổ 1, Lữ Như mang tổ 2, Tống Hân Diễm mang tổ 3.

So với hai người trước, Tống Hân Diễm không được thoải mái lắm, trong tổ của y có một cô gái đang chuẩn bị từ chức về nhà kết hôn sinh con, hiện tại lại đúng là thời gian bận rộn, tổ bọn họ mất một người cũng đồng nghĩa với ít đi một người giúp đỡ, bộ phận nhân sự đang gấp gáp tuyển dụng nhân viên phù hợp, cũng có gửi cho Tống Hân Diễm mấy tấm sơ yếu lý lịch, nhưng y không hài lòng được cái nào.

Cầm ly cà phê lên định uống lại phát hiện nước đã cạn, y khó chịu đặt ly xuống mặt bàn.

Y gỡ mắt kính xuống, ấn sống mũi vài cái, quyết định xuống dưới lầu ăn cơm trưa.

"Anh Tống, cùng đến căn tin ăn cơm nha?" Thành viên duy nhất có thể dùng trong tổ y -  Hoàng Hân Hân.

Người dù chưa từ chức thì cũng sắp từ chức, người trúng tuyển thì chưa tới, còn có một người khác là cậu trợ lý sản phẩm thì vừa tốt nghiệp không lâu, thông minh thì có thông minh, nhưng hơi hậu đậu, cũng chỉ còn Hoàng Hân Hân là có thể giúp Tống Hân Diễm san sẻ một số chuyện.

Vì các dự án của họ luôn phải đi công tác, thế nên yêu cầu nhân viên mới phải là nam, ra ngoài cũng đỡ phải chú ý nhiều.

"Không, tôi ra ngoài ăn." Tống Hân Diễm nói.

"Ò, thế bọn em đi đây." Hoàng Hân Hân vừa cười vừa xuống lầu với đồng nghiệp thân thiết.

Viết thêm một hàng chữ trên hồ sơ sản phẩm, cho đến khi bộ phận sản phẩm không còn bao nhiêu người, Tống Hân Diễm mới cầm điện thoại và ví tiền đi.

Vừa xuống dưới lầu đã gặp phải Nghiêm Kiến Sơn lái xe ra, bị kêu lên xe.

"Món Thái Lan thế nào?"

"Cũng được."

Gần công ty có một khu thương mại, đi bộ đến đó cũng hơi xa, thời gian nghỉ trưa lại ngắn, nếu không phải liên hoan thì nhân viên rất ít khi qua đó.

Trên xe không có ai, Nghiêm Kiến Sơn hỏi Tống Hân Diễm: "Sao hôm nay không có hứng thú gì với dự án mới hết vậy, tôi nhớ rõ trong sơ yếu lý lịch của cậu có viết đã từng làm công việc liên quan đến cổ phần tư nhân mà? Thời gian còn không ngắn nữa."

Tống Hân Diễm không ngờ là Nghiêm Kiến Sơn lại nhớ rõ nội dung sơ yếu lý lịch của mình, dù sao y cũng đã vào công ty được ba năm, lời này làm y khá kinh ngạc, bảo sao hắn trẻ tuổi mà đã làm giám đốc, còn bản thân chỉ là một quản lý sản phẩm.

Tống Hân Diễm bình tĩnh nói: "Tôi làm ở công ty cũ hai năm, một năm rưỡi làm phần mềm nghiên cứu thị trường, còn cổ phần tư nhân chỉ làm nửa năm, được dùng làm dữ liệu để tạo ra sản phẩm lớn, không phải dạng phần mềm bán cho công ty trực tiếp sử dụng, tôi cảm thấy hiện tại mình không thể đáp ứng được hết yêu cầu của khách hàng, thế nên không xen vào."

Nghiêm Kiến Sơn cười: "Cậu khiêm nhường như thế sẽ không có được đồ tốt đâu."

Tống Hân Diễm nghĩ thầm, bây giờ y làm việc hệt như chó chết, tiền lương cũng không cao, lần nào cũng cảm thấy xót xa khi nhìn thấy số tiền lương chuyển vào tài khoản của Tần Mộ Lang.

Tống Hân Diễm cười gượng hai tiếng rồi nói sang chuyện khác: "Giám đốc Nghiêm không ăn cay mà, sao lại muốn ăn đồ Thái?"

Nghiêm Kiến Sơn nói: "Tự nhiên muốn ăn thôi, mấy ngày này bụng không thoải mái, phải ăn cháo liên tục, khó khăn lắm mới được giải thoát, phải ăn cho đáng."

Thật ra còn một nguyên nhân nữa, chính là giá cả của nhà hàng này khá đắt, không cần phải xếp hàng.

Sau khi ngồi xuống, hai người gọi món, bắt đầu trò chuyện về khách hàng của Tống Hân Diễm.

Nghiêm Kiến Sơn biết Tống Hân Diễm không thích nói chuyện trong nhà mình, hắn cũng thông minh chu đáo, chưa bao giờ hỏi nhiều.

Xã giao chính là như vậy, muốn có được thông tin của đối phương thì nhất định phải cống hiến thông tin ngang tầm trước.

Hai người không ngồi phòng riêng, chọn đại một bàn ở ngoài.

Năm phút sau, phục vụ bắt đầu lên nón.

Bỗng nhiên, có hai người bước vào quán, đi đến phòng riêng.

Tống Hân Diễm vừa cầm đũa lên định ăn, Nghiêm Kiến Sơn lại nói: "Tôi nhìn thấy giám đốc Lý đến, đi qua chào hỏi một câu, cậu ăn trước đi."

Người Nghiêm Kiến Sơn nhắc tới là giám đốc kinh doanh, dự án công ty Trạch Thủy cũng là do hắn tìm tới.

Tống Hân Diễm không thích xã giao, thỉnh thoảng y cũng sẽ qua lại với người của bộ phận kinh doanh, nhưng y không thích khí chất của họ lắm, thế nên vẫn luôn giữ thái độ tôn trọng nhưng xa cách.

Nghiêm Kiến Sơn bước vào phòng riêng, Tống Hân Diễm cũng không ngẩng đầu, vừa lướt tin tức vừa ăn cơm.

Chỉ chốc lát sau, Tống Hân Diễm nhận được tin nhắn Nghiêm Kiến Sơn gửi cho mình, đại khái là nói giám đốc Lý đang ăn cơm với khách hàng, hắn phải tiếp khách.

Tống Hân Diễm trả lời một câu vâng, sau đó nói mình ăn xong sẽ về trước, Nghiêm Kiến Sơn đồng ý. Vốn dĩ hắn muốn kêu Tống Hân Diễm vào, nhưng nghĩ đến dự án buổi sáng đã giao cho Lưu Ba, không nên làm chuyện dư thừa nữa thì hơn.

Tống Hân Diễm vui vẻ giải quyết bữa cơm một mình, ngay từ đầu y đã muốn ăn một mình, không muốn làm mấy hoạt động xã giao cho lắm.

Sau khi thanh toán, Tống Hân Diễm vào toilet.

Rửa tay xong ra ngoài, lại nhìn thấy một người quen bước ra từ phòng bên cạnh.

Người này không phải ai khác, chính là bạn trai cũ của Tần Mộ Lang - Liễu Trạch Vũ.

Liễu Trạch Vũ mặc một bộ Suit 3 mảnh, mái tóc tạo kiểu thời thượng nhưng không mất tính điềm đạm, khí chất xuất chúng.

Dù có ở nơi nào, Liễu Trạch Vũ vẫn luôn là sự tồn tại chói lọi nhất.

Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn gương, sau đó Liễu Trạch Vũ cúi đầu rửa tay, nói: "Tôi rất tò mò tại sao anh Lang không muốn giới thiệu cậu với tôi."

Tống Hân Diễm đặt tay dưới máy hong khô, sau khi ráo nước, toilet trở nên an tĩnh, chỉ còn lại tiếng nước chảy trước mặt Liễu Trạch Vũ.

Lúc này, trái ngược với dáng vẻ ôn hòa của Liễu Trạch Vũ, ánh mắt Tống Hân Diễm có vài phần sắc bén.

Y đưa lưng về phía Liễu Trạch Vũ, nói: "Bởi vì quá khứ là quá khứ, cũng đã qua rồi, ai còn muốn nhắc lại nữa."

Sắc mặt Liễu Trạch Vũ tức khắc tái đi, trong mắt tràn đầy lửa giận, cậu còn nhìn thấy Tống Hân Diễm cười mỉa mình trong gương.

Liễu Trạch Vũ nói: "Dù tôi có không cần thì cũng không tới phiên cậu, Tống Hân Diễm, Tần Mộ Lang sẽ trở lại bên cạnh tôi."

Tống Hân Diễm xoay người ra khỏi toilet, thản nhiên nói: "Vậy xem bản lĩnh của cậu, tôi rất mong chờ."

Liễu Trạch Vũ tức muốn đá thùng rác!

______

Lời tác giả: Tiểu Tống không hiền đâu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp